Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Quang Dao cầm bọc giấy gói bánh trên tay, vừa ăn vừa nghe Lam Hi Thần phân tích một chút về vụ án lần này. Kì thực hiện tại không có manh mối rõ ràng, chỉ có thể điều tra theo suy đoán mà thôi. Lam Hi Thần đại khái đã hiểu được văn tự khắc trên nhẫn huyết ngọc, vốn là một câu phù trú về việc dùng máu người làm thuốc dẫn. Còn dẫn gì thì không biết. Vì văn tự cổ kia chỉ nói đến đó thôi, một cái nhẫn thì khắc được mấy chữ chứ. Tốn nhiều thời gian tìm hiểu như thế, lại ra cái kết quả này khiến y và hắn đều có chút thất vọng.

Kim Quang Dao vừa nuốt miếng bánh xuống, chợt nhớ đến lần hắn nhìn chăm chú vào mặt nước ở khách trạm, liền nói với Lam Hi Thần:

- Nhị ca, nước trong các sông, hồ gì đó quanh đều đều từ thượng nguồn con sông kia sao?

Lam Hi Thần suy nghĩ một lát, khẽ gật đầu:

- Có lẽ vậy.

Kim Quang Dao thoáng trầm tư, nghĩ lại đống thư sách hôm qua mình đọc, dù có chút hoang đường nhưng mà...

- Nhị ca... Thực ra đệ thấy không chỉ thượng nguồn cùng triền sông có thể điều tra, những nơi liên quan đến chúng biết đâu lại có manh mối...

Nghe có vẻ mơ hồ. Kim Quang Dao không biết sao lại nói ra lời này nữa...nhưng hết cách rồi thì hoang đường một chút chẳng chết. Thư sách lưu truyền những nơi đó thường cất giấu bí mật, đặc biệt mấy chỗ có từ lâu đời, hay hoang vắng một chút.

Lam Hi Thần nhìn vẻ mặt Kim Quang Dao, lúc đầu thấy hơi khó hiểu, song không hiểu sao rất muốn cười. Biểu hiện bây giờ của hắn là cái dạng gì chứ? Mi mắt cụp xuống, qua lớp voan mỏng hình như đang cắn môi. Muốn cười, nhưng không thể cười nha! Y đưa tay xoa đầu Kim Quang Dao, nhẹ giọng:

- Vậy được. Chúng ta đi xem qua một lượt.


Nơi này không có nhiều sông, hồ,... Trừ phía thượng nguồn đổ thẳng xuống con sông hay có thi thể trôi đến kia thì các nơi khác chỉ có một khúc ngắn. Lam Hi Thần và Kim Quang Dao đang ở gần một con sông ngắn, cách khách trạm khá xa. Xung quanh có thôn dân sinh sống, thường xuyên đến đây câu cá, gánh nước về.

Lam Hi Thần thấy gần nơi y đứng có một vị đại thẩm vừa múc nước xong, dùng đòn gánh mang về. Vốn đang cười nói với Kim Quang Dao, vô ý liếc qua đại thẩm đang chao đảo người. Lam Hi Thần cả kinh, nhanh chóng vụt đến giúp. Kim Quang Dao đỡ người, Lam Hi Thần “cầm” hai thùng nước nặng. Nói là cầm, vì y thực sự bằng một tay cố định giữa thân đòn gánh, không để nước trong thùng rơi vương một giọt. Vậy mà mặt không đổi sắc.

Kim Quang Dao: “...”

Đại thẩm cả kinh, lúc sau nghe tiếng Kim Quang Dao hỏi mới hoàn hồn. Nói vài câu, đại thẩm được y và hắn “hộ tống” về nhà. Lam Hi Thần nhẹ tựa như không gánh hai thùng nước, Kim Quang Dao dìu đại thẩm cẩn thận đi đường. Nhìn ánh mắt kia, khẳng định nhà mà có nhi nữ, đại thẩm nhất định phải gả nàng cho Lam Hi Thần. Chính đại thẩm cũng nói thế:

- Nếu ta có nhi nữ, nhất định sẽ gả nàng cho công tử!

Có một vị hiền tế sức khỏe hơn người, lại tuấn lãng như thế, đủ để khoe cả thôn từ đời này sang đời khác rồi. Sau này cũng sẽ không phải mỗi ngày nặng nhọc gắng nước đi về, rồi chẻ củi nấu cơm... Kim Quang Dao liếc mắt nhìn Lam Hi Thần, thấy biểu cảm trên mặt y cứng lại mới thỏa mãn quay đầu đi. Kim Quang Dao cũng chẳng biết sao lại để ý trung thân đại sự của y thế, có lẽ vẫn là vì hắn ích kỉ, không muốn chia sẻ sự quan tâm của Lam Hi Thần cho ai khác.

Sống lâu nơi thôn dã, hiếm thấy được người có phong thái cùng khí chất như Lam Hi Thần và Kim Quang Dao, đại thẩm vì thế mà luôn miệng nói chuyện, muốn giữ y và hắn lại dùng bữa. Lam Hi Thần đặt hai thùng nước xuống cạnh giếng, Kim Quang Dao đỡ đại thẩm ngồi xuống bàn ghế gỗ đặt trong sân. Nhà cửa đơn bạc, lại chỉ sống một mình không con cái, phu quân bỏ đi nhiều năm không về. Nghe tình cảnh này, Kim Quang Dao chợt thấy nhói đau. Một nữ nhân đáng thương... Bao nhiêu năm trôi qua vẫn luôn kiên cường vui vẻ như thế... Lam Hi Thần cũng động lòng trắc ẩn, cùng Kim Quang Dao ở lại dùng cơm.

Đại thẩm tâm tình tựa gỗ rất tốt, đến trù phòng chuẩn bị, không cho Lam Hi Thần và Kim Quang Dao vào giúp. Kim Quang Dao buồn chán liền đi quanh xem, đến chỗ giếng nước liền kinh ngạc. Là một cái giếng cạn!  Cũng không có lấp lại. Hắn khẽ gọi Lam Hi Thần:

- Nhị ca, qua đây.

Lam Hi Thần nhanh chóng đến cạnh Kim Quang Dao, lúc này mới để ý. Khi nãy không nhìn, giờ mới kinh ngạc. Kim Quang Dao định cúi xuống nhặt một hòn đá thả xuống, lại không thấy gì dưới chân trừ cát. Lam Hi Thần nhìn ra phía ngoài cửa, nói:

- Ta ra ngoài lấy.

Giếng nước này được đào ngay trước trù phòng. Chả trách thôn dân toàn ra sông gánh nước, có lẽ giếng quanh đây đều cạn cả rồi. Mùi thức ăn lan ra khắp nơi, đại thẩm tươi cười mang hai đĩa thức ăn ra trước, ngang qua Kim Quang Dao, vô tình đụng trúng người hắn đang ngả đầu về phía miệng giếng.

- Aaaaa...

Lam Hi Thần vừa đúng lúc quay đầu lại, thấy thân ảnh Kim Quang Dao rơi xuống, sợ hãi hô to:

- A Dao!!!

Hai đĩa thức ăn trên tay đại thẩm rơi xuống, vừa lo vừa sợ. Còn chưa nói được lời nào đã thấy một thân tố y tựa tuyết lao theo, lưu lại mùi hương nhàn nhạt.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top