Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiếp Hoài Tang cho người mời Lam Hi Thần và Kim Quang Dao đến dùng điểm tâm sáng, Thẩm Diệc Hàm đúng một bên cầm lồng điểu quyên. Nhiếp Hoài Tang rảnh rỗi thật, không cho treo lên mà bắt hắn cầm. Cũng may đã quen rồi...


Bên ngoài hậu viên Nhiếp thị, Thẩm Diệc Hàm cuối cùng quyết định mặc kệ lời Nhiếp Hoài Tang, treo lồng điểu quyên lên móc sắt gắn vào thân cây. Nhiếp Hoài Tang nhìn thấy, nhanh chóng “ai ui...” chạy đến.

Điểu quyên đuôi dài, lông màu tro nhảy loạn trong lồng, “hót” thảm thiết. Kim Quang Dao nghi hoặc không thôi. Con điểu quyên này nhìn qua không tồi, nhưng ai cũng biết nó kêu khó nghe, Nhiếp Hoài Tang sao lại nuôi nó?

Nhiếp Hoài Tang cả giận, trừng mắt với Thẩm Diệc Hàm:

- Ngươi sao lại treo nó lên?

Thẩm Diệc Hàm đau đầu, lãnh đạm đáp lại:

- Mỏi tay.

Con điểu quyên này thực sự lắm trò vô cùng. Bình thường cứ treo lồng nó lên là nó nhảy loạn, kêu gào, chỉ khi có người cầm lồng nó mới ngoan ngoãn một chút. Tối sẽ vứt nó ở một góc xa xa, để nó kêu chán thì thôi. Nhiếp Hoài Tang lấy túi đồ ăn của điểu quyên từ tay Thẩm Diệc Hàm, bỏ vào trong lồng. Điểu quyên nhảy lại gần, cúi xuống song lại nhanh chóng lùi ra sau, không ăn.

Nhiếp Hoài Tang hết cách, đưa túi đồ ăn cho Thẩm Diệc Hàm, lấy ra một cái ngọc bội màu lam, ở giữa hiện lên hoàng sắc nhàn nhạt, đung đưa trước lồng điểu quyên.

Kim Quang Dao sắc mặt trắng bệch, Lam Hi Thần kinh ngạc. Điểu quyên vừa thấy, liền ngoan ngoãn ăn đồ ăn. Kim Quang Dao chợt cảm thấy chóng mặt, từng đoạn kí ức khi hắn bị ức hiếp trước kia lại ùa về, bủa vây lấy. Lam Hi Thần siết chặt tay. Y từng dùng một vài loại thuật cổ ghi chép trong tàng thư Lam thị, nên nhận biết được hồn phách Kim Quang Dao. Mảnh hồn còn lại kia, chẳng phải đã ở ngay trước mặt rồi sao? Sắc mặt Kim Quang Dao không tốt, Lam Hi Thần nhanh chóng chắn phía trước, thả lỏng giọng điệu, hỏi Nhiếp Hoài Tang:

- Hoài Tang, đây là vật gì? Lại khiến điểu quyên nghe lời như vậy.

- A... Đồ chơi bình thường thôi. Ngọc bội này là ta nhặt được tháng trước.

Lam Hi Thần nhìn bộ dáng Nhiếp Hoài Tang, thực sự cảm thấy không hiểu nổi. Kiếp trước thì thôi đi, chung quy vẫn là Kim Quang Dao sai. Nhưng kiếp này, hắn không thể buông tha Kim Quang Dao sao?
Lam Hi Thần cười cười, nhìn ngọc bội trên tay Nhiếp Hoài Tang:

- Ta có thể xem không?
Nhiếp Hoài Tang hào phóng đưa cho Lam Hi Thần, còn nói:

- Hi Thần ca thích thì cứ giữ đi, ta còn có việc đi trước.

Nói xong liền nhanh chóng rời về phía đại sảnh Nhiếp thị, Thẩm Diệc Hàm mang lồng điểu quyên bất đắc dĩ theo sau.


Khuất người, Nhiếp Hoài Tang thả chậm cước bộ, gấp quạt không nói gì. Thẩm Diệc Hàm chau mày, lên tiếng trước:

- Tịnh Liên sắc mặt không tốt, hình như hắn nghe thấy gì đó.

Nhiếp Hoài Tang nhàn nhạt bắt bẻ câu chữ:

- Tịnh Liên gì chứ, là Liễm Phương Tôn.

Thẩm Diệc Hàm không thích đôi co với hắn. Con người này, nói hắn mấy năm gần đây tùy hứng cũng không sai đâu.

- Tông chủ thật sự muốn hồi hồn giúp Liễm Phương Tôn?

Nhiếp Hoài Tang lắc đầu, dừng lại, đứng đối diện Thẩm Diệc Hàm. Thẩm Diệc Hàm cũng không bước tiếp, may mắn chú ý quan sát nếu không sẽ đụng ngã Nhiếp Hoài Tang. Ánh mắt Nhiếp Hoài Tang tối hẳn đi, song nhanh chóng biến đổi:

- Ta đâu tốt đến thế. Mảnh hồn kia oán khí nặng như vậy, khiến Kim Quang Dao làm ra chuyện gì ta cũng không biết được. Hi Thần ca muốn làm gì thì kệ đi. Cũng không nhất định phải dồn Kim Quang Dao đến chỗ chết, náo loạn chút là được rồi. Tiên môn bách gia bình yên quá.

Thẩm Diệc Hàm chợt cau mày. Nhiếp Hoài Tang là sợ thiên hạ chưa đủ loạn sao? Tiên môn bách gia bình yên? Chẳng qua là vẻ bề ngoài thôi. Thanh Đàm hội này thực nhàm chán, Nhiếp Hoài Tang đích thị là muốn mượn chuyện Kim Quang Dao để thêm không khí. Có Lam Hi Thần đó, Kim Quang Dao chắc không chết được.


Nhiếp Hoài Tang một mình không cho ai theo hướng từ đường Nhiếp gia mà đến. Lau chùi đến mức sáng bóng, thay đổi vài bông hoa cắm, Nhiếp Hoài Tang thắp ba nén nhang, song quỳ trước bài vị Nhiếp Minh Quyết. Quỳ thật lâu, hắn mới buồn bã mở miệng, sắc mặt hiện vẻ chua xót:

- Đại ca, người ta cũng sống lại rồi, sao huynh không sống lại...? Ta mệt... Ta không muốn làm gia chủ, không muốn gánh vác trọng trách gì cả... Ta chỉ muốn giống như trước kia, được đại ca che chở, thay ta gánh vác mọi chuyện thôi...

Từ đường tĩnh lặng, Nhiếp Hoài Tang ở đó đến nửa đêm mới trở về biệt viện. Vì sao Kim Quang Dao có thể trọng sinh, còn đại ca hắn lại không thể? Tự nhiên Nhiếp Hoài Tang cảm thấy thực sự thiệt thòi...


Sau khi Nhiếp Hoài Tang rời đi, Lam Hi Thần liền đỡ Kim Quang Dao trở về sương phòng để hắn nghỉ ngơi. Y nói một hai câu, cười gượng rồi cũng nhanh chóng ra ngoài. Kim Quang Dao không quản y đi đâu, mệt mỏi quản không nổi nữa. Từng chuyện từng chuyện đều gợi lên sát ý trong lòng hắn, khiến hắn muốn một kiếm giết hết đám người kia, sau lại chết đi, yên bình mà chết đi, làm một cô hồn dạ quỷ cũng được... Nhưng Lam Hi Thần thì sao? Điều duy nhất Kim Quang Dao nuối tiếc hiện tại, có lẽ là y...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top