Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiên môn bách gia như hổ đói rình mồi, đã sớm vây thành vòng quanh vị trí của Kim Quang Dao, không cho hắn một lối thoát nào. Thanh âm kiếm rời khỏi vỏ bên tai đồng loạt vang, vây hắn càng gần. Lam Hi Thần thế mà sơ sẩy để bị kéo dạt ra xa, chân lại không thể nhấc bước. Tiếng ầm ĩ của đám người “danh môn chính phái” cứ nối tiếp nhau:

“ Chả trách Trạch Vu Quân coi trọng, hóa ra là Liễm Phương Tôn ”

“ Hắn cũng xứng danh Liễm Phương Tôn sao? ”

“ Ác nhân, thiên địa nan dung! ”

“ Hắn vậy mà có thể trở về? ”

“ Là đoạt xá sao? ”

“ Trạch Vu Quân vì cớ gì dung túng hắn? ”

“ Hừ, không cần biết. Ác nhân chuyện xấu gì cũng dám làm, mất hết nhân tính, về một lần giết một lần ”

“ ... ”

Một tiếng ác nhân, hai tiếng ác nhân, Kim Quang Dao chau mày. Một kiếm tiên phong đâm về phía hắn, Kim Quang Dao nhẹ nhàng tránh thoát, cũng rút kiếm bên hông, tiếp một chiêu kia. Hắn không vô dụng đến mức đỡ không được mấy chiêu. Thanh âm đao kiếm hướng phía Kim Quang Dao ngày một nhiều, Lam Hi Thần vừa được Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện giúp đỡ, đạp lên mấy tên gần đó, hướng vòng giữa đáp xuống, lấy Liệt Băng che chở phía trước Kim Quang Dao. Liệt Băng tạo thành kết giới linh lực mỏng, mấy tên chém vào bật ra sau. Lam Hi Thần kéo mạnh tay Kim Quang Dao, lạnh giọng:

- Có ta ở đây, ai dám động đến hắn!

Trạch Vu Quân vẫn luôn ôn nhuận như ngọc, thanh thanh nhã nhã, ý cười như gió xuân vạn dặm, giờ khắc này đều tan biến. Đám tu sĩ kia không biết điều, vẫn hướng Kim Quang Dao lao tới. Vong Cơ cầm một điệu vừa gảy ra, khiến kiếm rơi đầy đất, tay đám tu sĩ cũng vì thế run run. Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện đứng bên trái Lam Hi Thần, phu phu sánh vai. Ngụy Vô Tiện cười cười, nói:

- Các vị, có gì từ từ nói.

- Ngươi có tư cách gì lên tiếng?

Lời Ngụy Vô Tiện vừa nói ra, lại bị một tên lâu la phản bác lại. Ánh mắt Lam Vong Cơ càng lạnh đi, hướng tên kia liếc qua, cấm ngôn!  Kim Lăng khó chịu, định chạy lên phía Kim Quang Dao, không biết Lam Tư Truy đứng cạnh tự bao giờ, giữ hắn lại.

Lam Hi Thần thu Liệt Băng, Kim Quang Dao đưa tay tháo mạng che mặt, tiến về phía trước mấy bước. Người từng gặp qua Kim Quang Dao khá nhiều, đương nhiên biết khuôn mặt hắn, không khỏi kinh ngạc. Dung mạo không đổi? Không phải đoạt xá sao?

Bảy phần tuấn tú, ba phần sắc bén, khóe miệng chân mày lúc nào cũng ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, đôi con ngươi đen trắng rõ ràng, linh hoạt mà không tùy tiện, giờ khắc này triệt để là bộ dáng Liễm Phương Tôn. Kim Quang Dao nhìn lướt qua, ý cười khóe miệng càng sâu, hỏi:

- Không biết tại hạ khi nào đã đắc tội các vị?

Tu sĩ phía dưới lại bắt đầu nhao nhao, lửa giận không giấu, gằn giọng:

- Ngươi từng bắt nhi tử nhà ta đến ngọn núi ở Di Lăng.

- Đúng vậy!

- Ngươi còn từng khiến bọn ta mất hết linh lực.

- Lừa dối cả tu chân giới, coi chúng ta là một đám ngu ngốc mà dắt đi!

- ...

Đám tu sĩ kia say sưa kể tội, Kim Quang Dao gương mặt vẫn duy trì nụ cười, đáp lại:

- Ta cũng chỉ khiến các vị tạm thời không sử dụng được linh lực, chẳng phải bây giờ vẫn tốt? Nếu lúc ấy ta hủy đi tu vi một đời của các vị mới tính đi? Ta cũng chưa làm hại gì lớn đối với tôn tử bách gia. Nếu thật sự “ác nhân” như các vị nói, chẳng phải một kiếm là được? Ta một kiếp chết thê thảm bi thương, hiện tại chẳng còn gì trong tay, đối các vị không có chút uy hiếp, các vị còn muốn thế nào?

Tiếng chửi bới dần im lặng. Lời Kim Quang Dao nói hoàn toàn đúng lí hợp tình. Nếu năm xưa hắn đổi chiêu khác, hay trực tiếp giết nhi tử bách gia, chỉ sợ nhiều gia môn sớm đã sụp đổ rồi. Hắn chết, thi thể không nguyên vẹn, lại là chính tay người hắn tin tưởng nhất đâm một kiếm, chẳng lẽ chưa đủ thảm?

Nhưng sự an tĩnh kia cũng chẳng kéo dài lâu, lại có kẻ tiếp tục bới móc:

- Thế thì thế nào? Ngươi sát phụ, sát huynh, sát thê, sát tử, sát sư, sát hữu, thiên đạo nan dung, trăm lần chết cũng không hết tội.

- Súc sinh!

- ...

Tên mở lời thứ hai đột nhiên không biết thế nào, bỗng bị đạp một cước, lăn mấy vòng ngã vào giữa đám tu sĩ đang huyên náo. Kim Lăng nhịn không nổi tức giận, đá một cước không nguôi, lại tiện tay lấy kiếm một đệ tử cạnh mình, ném về phía gã, mũi kiếm ghim mảnh vạt áo với nền đất. Kim Lăng nắm chặt tay thành quyền, hét:

- Ngươi vừa nói ai là súc sinh? Lan Lăng Kim thị chưa truy cứu, ngươi có tư cách gì dám chỉ trích hắn? Chuyện riêng của Lan Lăng Kim thị, từ lúc nào đến lượt ngươi quản?

Tu sĩ xung quanh chấn động. Vị Kim tông chủ tuổi còn trẻ này cư nhiên lại đứng về phía kẻ ít nhiều gây nên bi kịch cho hắn? Lại còn tức giận như vậy? Đồng loạt ngây người, tên vừa bị Kim Lăng giáo huấn đã sợ phát ngất. Ngụy Vô Tiện vừa lòng gật đầu, nghĩ thầm:“ Xứng danh đại tiểu thư lắm!”

Kim Lăng “hừ” lạnh, không nể mặt ai, nói:

- Các vị, Liễm Phương Tôn là người Kim gia, lần này thuộc về gia sự, không phiền người ngoài nhúng tay. Hay các vị muốn ta dâng cho các vị cái ghế gia chủ, danh chính ngôn thuận quản sự vụ Kim thị?

Lời lẽ đanh thép, giọng điệu khó chịu, còn cả uy hiếp, Kim Lăng quả nhiên trưởng thành hơn rồi. Kim Quang Dao cười khẽ. Không uổng công chăm sóc Kim Lăng kiếp trước. Lam Hi Thần đồng tử khẽ động, lạnh nhạt nói:

- Hắn nợ các vị chuyện gì, sớm đã trả đủ. Xin hỏi, các vị là muốn “ bồi thường ” gì thêm đây?

Ngụy Vô Tiện xoay xoay Trần Tình, cười khinh, bâng quơ lên tiếng:

- Tự xưng danh môn chính phái, lại hành xử chẳng ra thể thống gì. Ngụy quân tử!

- Ngụy Vô Tiện, ngươi vừa nói gì? Ngươi...um...

Nói chưa hết câu miệng đã chẳng thể mở ra được nữa, mặt mũi đỏ hết lên. Ngụy Vô Tiện hướng Lam Vong Cơ cười cười, chỉ thấy y liếc một cái rồi thôi.

Bên dưới xôn xao thảo luận với nhau, Lục Bằng nãy giờ im lặng, lại bỗng hô to:

- Sao có thể để mấy lời kia yêu ngôn hoặc chúng? Các vị, Liễm Phương Tôn kia so với tà ma ngoại đạo có khác gì nhau? Phải trừ!

- Đúng vậy!

- Nhất định Lam thị cùng Kim thị đã bị hắn bỏ bùa!

- Phải đòi lại công đạo cho những người từng bị hắn hại chết!

- ...

Lam Hi Thần nhíu mày, thầm nói không ổn. Cư nhiên quên mất cái tên Lục Bằng, để gã phá hư mọi chuyện. Bọn y chỉ có mấy người, bên kia lại đông như kiến. Nội thương y chưa khỏi, Lam Vong Cơ linh lực chưa hồi phục hoàn toàn, Ngụy Vô Tiện nếu còn tiếp tục làm loạn nữa sẽ khó sống, Kim Lăng lại cũng chẳng chống đỡ được hết. Nhất thời bị tách ra, Kim Quang Dao vụt khỏi vòng tay Lam Hi Thần. Đáy mắt y không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Bị một đám tu sĩ vây quanh, Lam Hi Thần chẳng thể tức khắc đến phía Kim Quang Dao ngay.

Thẩm Diệc Hàm khóe môi cong lên ý cười khó hiểu, ánh mắt chuyển màu tím nhạt, lùi lại cách Nhiếp Hoài Tang xa một khoảng. Kim Quang Dao thân ảnh linh hoạt, một đường đến gần Nhiếp Hoài Tang thuận lợi vô cùng.

“ Aaaa... ”

Một kiếm của Kim Quang Dao cắm sâu vào ngực trái Nhiếp Hoài Tang, ánh mắt hắn hiện lên vẻ sợ hãi. Kim Quang Dao thần sắc lạnh nhạt, rút kiếm ra. Nhiếp Hoài Tang ngã xuống, bất động.

- Tông chủ!!!

Thẩm Diệc Hàm thất thanh gào to, hướng phía Nhiếp Hoài Tang ôm chặt hắn. Cơ thể dần mất đi độ ấm, hơi thở ngừng hẳn. Nhất thời mọi người đều dừng tay, nhìn Kim Quang Dao toàn thân đều toát ra sự lạnh lùng vô cảm kia. Kiếm nhuốm đỏ máu, chợt Kim Quang Dao giật mình vội buông ra, lùi về phía sau, bước chân lộn xộn. Hắn...hắn vì sao vừa rồi lại đâm Nhiếp Hoài Tang? “ Phập...” - Lục Bằng đâm hắn một kiếm, nhưng chỉ trúng eo, đã bị Lam Hi Thần đạp ngã về phía sau. Tu sĩ phản ứng lại, bi phẫn chửi bới:

- Ác nhân! Ác tính không đổi!

- Quả nhiên không thể để hắn sống!

- Phải vì Nhiếp tông chủ báo thù!

- Huynh đệ Nhiếp gia, thế mà đều chết dưới kiếm của hắn!

- ...

Kim Quang Dao nghe không rõ nữa, mơ hồ sợ hãi, hắn thật sự không biết hắn vừa làm gì...

- Nhị ca...đệ...đệ thật sự không có...

Lam Hi Thần nét sầu nhanh chóng hiện lên, hướng Lam Vong Cơ dùng ánh mắt giao phó lại, mở đường ôm Kim Quang Dao đang bị thương rời khỏi. Miệng vết thương đang chảy máu, vết kiếm khá sâu.

------------------------------------

Tôi cũng định để Nhiếp đại sống lại đấy, vì khá thương Tang muội. Lúc đầu nháp một đoạn về tính cách Thẩm Diệc Hàm cho giống Nhiếp đại rồi. Cơ mà tôi nghĩ kĩ, với độ lười của tôi thì chắc viết Nhiếp đại sống lại, kiếp sau mới hoàn bộ này =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top