Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 77: Kết Thúc - Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô Tô tháng tám tuyết phủ trắng xóa, Vân Thâm Bất Tri Xứ vốn ngự nơi cao sơn, nên càng lạnh hơn. Lẽ ra khi tuyết rơi, với một tiên môn lấy sắc trắng làm chủ đạo như Lam thị, thì tiên phủ phải càng hòa hợp mới phải. Nhưng không!

Trong Vân Thâm Bất Tri Xứ lúc này gần như lụa đỏ giăng khắp nơi, rực rỡ vô cùng. Cách bài trí không cầu kì, nhưng đủ tinh tế. Tú cầu hoa đỏ thẫm treo giữa chính viên Vân Thâm, chữ “Hỉ” lớn được dán lên, từng bông hoa tuyết rơi xuống, khiến khung cảnh càng thêm mĩ lệ. Hôm nay là ngày tông chủ đại hôn, trên dưới Lam gia đều bận rộn vô cùng. Để thiết kế cách bài trí hôn lễ, không biết Trạch Vu Quân đã mời biết bao nhiêu người có tiếng tăm, có kinh nghiệm, chính mình cũng hao phí tâm tư mà sửa sang lại.


Lam Hi Thần thân khoác hỉ phục, khóe môi không giấu nổi ý cười liền cong lên. Nụ cười ấm áp như gió xuân vạn dặm, ánh mắt luôn phảng phất ôn nhu, phong thái nhã nhặn. Mạt ngạch đặc biệt đã sửa thành màu đỏ, để hòa hợp cùng hỉ phục. Hoa quan thiết kế tinh xảo, cố định mái tóc đen dài của y.

Hơn một năm, Lam Hi Thần đóng cửa hàn thất, tuyệt không gặp ai. Ngày đó, thúc phụ chủ động đến tìm y, y đã bơ phờ đến khó nhận ra. Sắc mặt tái xanh, ánh mắt đờ đẫn, nét mặt sầu muộn, tâm trạng ngày một xấu đi... Thúc phụ hướng y, hỏi một câu:

- Thời gian qua, ngươi vẫn chưa tỉnh ngộ?

Lam Hi Thần cười khẽ, lắc đầu:

- Thúc phụ, ta nguyện mãi chìm đắm trong đó.

Hơn một năm, chưa một bữa Lam Hi Thần ăn ngon miệng, chưa một giấc ngủ hoàn chỉnh êm đẹp. Ngày ngày đem những bức họa y từng họa hắn ra nhìn ngắm thật kĩ, có khi lại thẫn thờ nghĩ về thời gian y và hắn ở bên nhau,... Không biết hắn ở Kim Lân Đài có tốt không? Có bị người ta ức hiếp không? Mọi chuyện y suy nghĩ, đều là liên quan đến hắn...

Thúc phụ xua tay, quay bước rời đi:

- Tùy ngươi... Muốn làm gì thì làm...


Sính lễ đã đưa đến Lan Lăng Kim thị, đích thân Trạch Vu Quân đưa đến. Y nhìn thấy hắn, thần sắc hắn không tốt, nghe nói hơn một năm nay thường xuyên đổ bệnh... Sao hắn lại ngốc như vậy, không có y bên cạnh, liền không tự chăm sóc bản thân thật tốt... Hắn gầy đi nhiều rồi, eo cũng nhỏ hơn một vòng... Nghe nói hắn cũng như y, ăn không ngon, ngủ chẳng yên... Nghe nói mỗi lần có người Lam thị đến Kim Lân Đài, hắn đều nhiệt tình hỏi han về y... Nghe nói...
Mỗi cái nghe nói kia, khiến tim Lam Hi Thần ngày càng đau, vô thức ôm thật chặt Kim Quang Dao, bù đắp cho thời gian hơn một năm kia. Hắn thật sự chờ y... Không oán, không trách, không giận, không hờn,... Hắn vì lo cho y, mà bỏ mặc chính mình... Hắn vì nhớ y, mà những bức họa y từng tặng hắn, hắn mỗi ngày đều ngắm nhìn nó...


Kim Lân Đài từ xưa đến nay vẫn luôn thích xa hoa lộng lẫy, lần này lại là tiểu thúc của tông chủ Liễm Phương Tôn xuất giá, càng tráng lệ hơn mấy phần. Từ hỉ phục đến hỉ trang, đều là thượng phẩm. Thảm lụa đỏ trải khắp Kim Lân Đài, một ngàn bậc không thiếu một tấc. Thiết kế bài trí cầu kì vô cùng, không biết phải tốn bao nhiêu tâm sức. Kim Tinh Tuyết Lãng bên dưới Hán điện đang độ hoa nở đẹp nhất, càng tăng thêm vẻ rực rỡ của Kim Lân Đài trong những ngày đại hỉ.


Kim Quang Dao được hạ nhân giúp mặc hỉ phục, mũ phượng chế tác vô cùng tinh xảo, hai sợi tơ chỉ đính trân châu, thả dài hai bên. Hỉ phục đỏ rực, giữa ngực áo vẫn thêu hoa văn Kim Tinh Tuyết Lãng, tỉ mỉ cẩn trọng đến từng mũi kim đường chỉ. Vì thời điểm này Cô Tô đang đổ tuyết lớn, Lan Lăng lại chỉ hơi lạnh, nên Kim Quang Dao được khoác thêm một tầng sa y mỏng, đồng màu với hỉ phục. Riêng phần cổ sa y được làm bằng lông hồ li, trắng muốt mềm mại, ấm áp vô cùng.

Nhìn chính mình trong gương, Kim Quang Dao chợt thẫn thờ. Thật sự sẽ có một ngày hắn danh chính ngôn thuận ở bên Lam Hi Thần sao? Đường đường chính chính bước vào Vân Thâm Bất Tri Xứ, trở thành người Lam gia. Y đến cùng phải đánh đổi những gì để cho hắn một cái danh phận, không để người khác cười nhạo hắn đây? Không để người khác nói hắn một câu “không tiên môn chấp chứa”, không để hắn ở lại với tư cách khách nhân... Hơn một năm qua có là gì chứ, chỉ cần nghĩ đến chuyện sau này thời thời khắc khắc đều được bên cạnh y là tốt rồi...


Kim Lăng đáy mắt thoáng lấp lánh, lại nhanh chóng lau đi, đỡ Kim Quang Dao đã che khăn voan thêu uyên ương, từng bước cẩn trọng về phía đài Kim Lân. Hơn một năm, tiểu thúc hơn một năm qua chờ đợi Trạch Vu Quân, cuối cùng có thể như ý nguyện, ở bên y, danh chính ngôn thuận. Kim Lăng đau lòng thì sao chứ? Chỉ cần tiểu thúc hạnh phúc là được rồi...

Hôm nay Lan Lăng Kim thị đặc biệt thỉnh bài vị tổ tông đến, đặt phía trên chủ vị. Lam Hi Thần hỉ phục rực rỡ, khoác trên người y càng thêm phần đẹp đẽ, phong thái giọng điệu đều vô cùng trang nhã, ôn nhu. Y bước về phía Kim Quang Dao, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang khẽ run của hắn, trầm ổn đỡ. Không lụa tú cầu để tân lang tân nương cùng lắm, Lam Hi Thần trực tiếp cầm tay Kim Quang Dao.

Tiếng người xướng lễ vang lên, Lam Hi Thần phất vạt áo, cùng Kim Quang Dao quỳ trước bài vị tổ tiên Kim thị:

- Cô Tô Lam thị Lam Hi Thần, mạn phép kính mong tổ tiên Kim gia đồng ý, để tại hạ thân nghinh Lan Lăng Kim thị Kim Quang Dao cùng trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Nguyện đời đời kiếp kiếp yêu thương, che chở, thay hắn chắn hết phong ba, nắm tay hắn vượt qua thiên sơn vạn thủy.

- Lan Lăng Kim thị Kim Quang Dao, kính mong tổ tiên Kim gia chấp thuận, để đệ tử cùng Cô Tô Lam thị Lam Hi Thần kết tóc se tơ, vĩnh viễn phu phu đồng lòng!

Lam Hi Thần và Kim Quang Dao đồng thời hướng bài vị dập đầu. Vì Lan Lăng Kim thị trưởng bối không ra mặt, Lam Hi Thần liền cùng Kim Lăng uống ba chén rượu. Sớm đã bị đổi thành trà, nên không có chuyện gì lớn.

Lam Hi Thần trầm ổn ôm Kim Quang Dao lên, khiến bên dưới “ồ” thật to, tiếng vỗ tay không ngớt. Y khẽ cười, nói nhỏ:

- Không sao, ta ở đây! Ôm nương tử, vốn là trách nhiệm của phu quân!

Kim Quang Dao khóe môi nhẹ cong, tay vòng qua cổ Lam Hi Thần, không nói một lời. Vòng ôm này, vẫn luôn ấm áp như vậy... Hoa từ tú cầu treo bên trên lả tả bay xuống, vương lại trên hỉ phục của Kim Quang Dao và vai áo Lam Hi Thần. Nụ cười ôn nhu, ánh mắt thâm tình, gió xuân vạn dặm, làm sao có thể so sánh được với y.

Đặt Kim Quang Dao vào hỉ kiệu, Lam Hi Thần nhanh chóng nhảy lên hỉ mã ngay phía trước, đoàn người cứ như vậy một đợt diễu hành vô cùng trang trọng. Thanh âm của tiếng nhạc cụ thường dùng trong ngày đại hỉ vang lên không dứt, đường phố vì thế mà náo nhiệt hơn, thường dân vây xem vô kể.

“ Trước giờ lại chưa từng thấy hôn lễ vào xa hoa như thế, vị cô nương kia thật may mắn...”

“ Cô nương gì chứ, nghe nói là nam tử...”

“ Đúng vậy! Là Trạch Vu Quân của Cô Tô Lam thị và Liễm Phương Tôn của Lan Lăng Kim thị...”

“ Thật xứng đôi...”

Lam Hi Thần cười cười, hướng mọi người vây xem chắp tay, xem như cảm tạ mọi lời chúc phúc.


Cô Tô Lam thị, dù thế nào Lam Khải Nhân vẫn vô cùng nể mặt, chủ hôn giúp Lam Hi Thần, để y và hắn đều không phải khó xử... Hơn cả, hắn từ nay về sau cũng không phải gượng gạo vì “không được trưởng bối chấp thuận”. Lễ đường khách nhân không ít, đều là danh sĩ tứ phương. Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện cùng đứng một góc cạnh Lam Khải Nhân, hướng mắt chăm chú nhìn.

Hỉ nương tươi cười, thấy Lam Hi Thần và Kim Quang Dao đã cùng nắm chặt tay nhau bước vào, mới hô:

- Giờ lành đã đến, mời tân lang tân nương cùng chuẩn bị bái đường!

Kim Quang Dao có phần nóng lòng, Lam Hi Thần lại khẽ xoa nhẹ tay nắm, ý bảo đừng khẩn trương. Kim Quang Dao cười cười, học theo y, cũng xoa nhẹ lòng bàn tay.

- Nhất bái thiên địa!

Một bái đầu tiên, là hướng trời đất bái tạ.

- Nhị bái cao đường!

Bái thứ hai, là hướng trưởng bối bái tạ. Bái tạ đã sinh dưỡng, cũng đã chấp thuận tình cảm của y với hắn.

- Phu phu giao báo!

Lam Hi Thần thở sâu, Kim Quang Dao trong lòng không khỏi dâng lên ngọt ngào. Một kiếp này, sống không uổng! Sau bái này thôi, y và hắn sẽ là đạo lữ, vĩnh viễn không ai có thể rách rời! Cùng một lúc gập người, giọt nước mắt trong vô thức cũng rơi xuống nền. Giọt nước mắt cuối cùng của Kim Quang Dao, khóc vì hạnh phúc! Hắn thật sự rất muốn nói cám ơn y, đã nắm chặt tay hắn không buông, dẫn hắn vượt qua bao sóng gió, che chở hắn trong lòng, yêu thương hắn dù có xảy ra chuyện gì. Lam Hi Thần, y thực sự rất tốt...

- Lễ thành! Đưa tân nương về hỉ phòng!


Tân nương được đưa về hỉ phòng, tân lang bên ngoài phải tiếp rượu. Bất quá Cô Tô Lam thị không uống được rượu, đều là dùng trà thay thế. Hôm nay Lam Hi Thần đại hôn, cũng chẳng ai dám ép buộc phá hỏng hỉ sự của người ta.


Lúc Lam Hi Thần quay lại tân phòng, Kim Quang Dao vẫn chưa tháo khăn voan, ngoan ngoãn ngồi bên giường chờ. Lam Hi Thần cười khẽ, cài then, ngồi xuống cạnh hắn, đưa tay vén lên khăn uyên ương. Hai ánh mắt giao nhau, đã định đời này vĩnh kết đồng tâm, không xa không rời. Vì người mà khuynh tâm, vì người mà đúng sai chẳng màng, cũng vì người mà chỉ cầu an yên!

- A Dao, chúng ta uống rượu giao bôi!

Kim Quang Dao cười hỏi:

- Nhị ca muốn thay bằng trà giao bôi không?

Lam Hi Thần lắc đầu:

- Tửu lượng ta đâu kém đến thế! Nào, một chén ta không say được, đệ yên tâm!

Vì hôm nay là đại hỉ, nên một chén kia không thể say! Đầu óc hơi hỗn loạn chút cũng được... Lam Hi Thần và Kim Quang Dao nhanh chóng cùng phối hợp, tay đan chéo vào nhau, uống cạn một ly.

Lam Hi Thần mới đó mặt đã hơi đỏ lên, thấy môi Kim Quang Dao khẽ động, nhẹ nhàng cắn xuống. Có lẽ trừ lần Kim Quang Dao rơi xuống thượng nguồn sông ở Lan Lăng, Lam Hi Thần chưa từng chủ động hôn hắn. Kim Quang Dao hé miệng, cùng Lam Hi Thần triền miên. Nến trong phòng nhanh chóng bị Lam Hi Thần phất tay làm tắt, tiếng y phục ma sát cùng tiếng thở dốc nhanh chóng tan vào đêm tối.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top