Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên Ngoại: Vỏ Dưa Hấu Xào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Hi Thần sau khi từ Lan thất trở về, liền tìm Kim Quang Dao ngồi bên bàn đá trò chuyện một chút. Kim Quang Dao từ sau khi qua cửa Vân Thâm Bất Tri Xứ một thời gian, đã bắt đầu quản lí sổ sách, cũng không tính là nhàn rỗi. Lúc y quay về, hắn thật sự đang lật giở ghi chép.

Thấy Lam Hi Thần, Kim Quang Dao cười khẽ, nói:

- Nhị ca về rồi à? Ngồi xuống nghỉ ngơi chút.

- Được.


Lam Hi Thần ngồi xuống ngay bên cạnh Kim Quang Dao, hắn nhanh chóng bỏ sổ sách trên tay:

- Bên trong có dưa hấu đã ướp lạnh, đệ đi lấy cho nhị ca.

Kim Quang Dao hiếm khi ra mặt ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, chỉ ở trong Hàn thất xem sổ sách, hoặc đến Tàng Thư Các cùng Lam Hi Thần, hoặc ra sau núi đánh đàn. Hắn hiện tại rất giống đệ tử Cô Tô Lam thị chính gốc. Thích yên tĩnh, phong thái nhã nhặn ôn nhu, tỉ mỉ cẩn trọng, đối Lam Hi Thần luôn quan tâm chặt chẽ.

Kim Quang Dao đặt khay ngọc lên bàn, phía trong là dưa hấu hắn tự tay ướp, ngồi trở về vị trí cũ. Lam Hi Thần cười khẽ, cầm một miếng nhỏ, đưa đến bên miệng. Chờ ăn xong, y chợt nhìn Kim Quang Dao, kể chuyện:

- Trước kia rất lâu rồi, Vong Cơ sau khi cùng ta luyện công, cũng ngồi ăn dưa hấu ướp lạnh như thế này. Khi ấy Vong Cơ vẫn chỉ là thiếu niên, có những chuyện đệ ấy vẫn rất ngây ngô. Vong Cơ hỏi ta, có biết đài sen còn cuống ăn ngon hơn đài sen đã bứt cuống. Sau đó, đệ ấy còn nói, vỏ dưa hấu xào ăn rất ngon. Ta lúc đó thật sự không biết nên nói gì, hỏi Vong Cơ muốn gọi người xào thử không. Cũng chẳng hỏi ai đã nói với đệ ấy những chuyện này, vì thật sự không cần thiết. Trừ Ngụy công tử, sẽ chẳng ai kể cho Vong Cơ nghe mấy lời này đâu!


Khóe môi Lam Hi Thần vừa kể vừa khẽ cong lên, nụ cười vừa ấm áp vừa yêu thương. Trước kia Lam Vong Cơ hiếm khi chủ động nhắc với y mấy chuyện kì quái, lần đó xem như là một trong những chuyện hiếm hoi đi.

Kim Quang Dao cười cười đáp lại, tay cầm miếng dưa hấu bất giác hơi chuyển động. Hắn cũng ở vùng Vân Mộng một thời gian, lại chưa từng nghe qua chuyện này. Nhìn sắc mặt Lam Hi Thần, Kim Quang Dao đáy mắt hiện lên tia khó hiểu, hỏi:

- Nhị ca muốn thử không?

Lam Hi Thần nhẹ nhàng lắc đầu. Y không phải hài tử, sao lại có thể dễ dàng tin người được chứ. Mấy lời kia, y cảm thấy không đáng tin lắm... Kim Quang Dao không biểu hiện gì khác thường, nhưng ánh mắt hàm chứa một chút kì quái.



Mấy ngày sau...

Lam Hi Thần hôm nay lại đến Lan thất dạy học, Kim Quang Dao sáng sớm tự mình xuống trù phòng. Vốn hắn chẳng để tâm cái gọi là “quân tử xa nhà bếp”, lại hay xuống làm đồ ăn cho Lam Hi Thần, nên cũng không ai thấy kì quái. Vậy mà hôm nay, Liễm Phương Tôn đặc biệt dùng danh hiệu “Tông chủ phu nhân” đuổi hết đám người trong trù phòng ra ngoài, chính mình tự xoay sở.

Kim Quang Dao đem quả dưa hấu khá to, gọt hết phần vỏ, chỉ còn lại ruột đỏ đem bỏ vào đĩa. Sau cũng không vứt vỏ dưa đi, dùng dao cạo sạch phần vỏ màu xanh, chỉ để lại cùi trắng. Hắn cắt thành miếng nhỏ dài dạng sợi, ướp thêm chút muối, để khoảng nửa khắc. Đổ dầu vào chảo, Kim Quang Dao tiếp tục băm ít ớt và tỏi đảo qua. Thấy đã có mùi thơm, hắn đem vỏ dưa đi rửa qua nước một lượt, bào sợi củ cải trắng và củ cải đỏ, đem bỏ vào chảo nóng. Nêm thêm ít gia vị, Kim Quang Dao vừa lòng múc ra. Nấu thêm ít đồ ăn nữa, hắn tự tay mang cơm về hàn thất, lướt qua ánh mắt của mọi người. Vì Lam đại phu nhân đích thân xuống trù phòng, còn chiếm hết một buổi, trên dưới Lam gia hôm đó đều phải ăn uống lệch thời gian “một chút”, đồ ăn càng khó nuốt hơn. Chỉ có trong Hàn thất, phu phu nhà nào đó vui vui vẻ vẻ mà cười nói với nhau.


Lam Hi Thần nhìn đồ ăn bày trên bàn, hơi nhướng mi, hỏi:

- A Dao, đây là gì? Chưa thấy đệ làm bao giờ.

Kim Quang Dao cười khẽ, nói:

- Nhị ca thử trước đi.

Mùi thơm nhè nhẹ, lại có củ cải trắng và củ cải đỏ lẫn trong đĩa, Lam Hi Thần liền thật sự thử ăn. Giòn giòn, vị thanh thanh, dù đảo qua trong dầu mỡ nhưng không ngấy, gia vị nêm vừa phải. Kim Quang Dao chăm chú quan sát, hỏi:

- Nhị ca, ăn ngon không?

Lam Hi Thần gật đầu, cười:

- A Dao nấu, sao có thể không ngon. Chỉ là...vị hơi quen thì phải...

Kim Quang Dao nhẹ nhàng dùng ánh mắt “Huynh nói đúng rồi” nhìn Lam Hi Thần. Thấy y mong chờ nghe hắn nói đến mức sắp nhịn thở mới chậm rãi nhả lời vàng ngọc:

- Vỏ dưa hấu xào. Nhị ca thích là tốt rồi. Sau này đệ thường xuyên làm cho huynh ăn.

- ...


Khóe môi Lam Hi Thần giật giật, đũa trên tay run nhẹ. Y mấy hôm trước tùy tiện kể một câu chuyện thôi, hắn vậy mà để tâm đến từng chi tiết nhỏ. Còn có... Ai dạy hắn nấu? Cái món này chắc chả ai viết trong thư sách gì đâu, hắn lại không hạ sơn, biết thế nào nhỉ? Ngụy Vô Tiện ai ngờ lại nói thật, vỏ dưa hấu xào ăn rất ngon. Chắc hắn cũng làm cho Vong Cơ ăn rồi... Không biết Vong Cơ nuốt có trôi không?...

Lam Hi Thần nghĩ đến đây, cảm thấy y may mắn hơn bao giờ hết. Vì Kim Quang Dao biết nấu ăn! Sẽ không tra tấn dạ dày y! Hắn còn biết may vá, biết giặt giũ, lễ nghi phép tắc một chút không thiếu, tài mạo xem như song toàn đi!

Lam Hi Thần gắp một ít đồ vào chén cơm Kim Quang Dao, dịu giọng nói:

- Đệ cũng thử đi. Ăn nhiều chút, người đệ hơi gầy rồi.

----------------------

Ai nhớ cái món huyền thoại A Tiện nói không??? Thực sự đến giờ tôi mới biết nó ăn được. Hôm kia về quê, ông nội bảo:" Cái vỏ dưa này hồi xưa bà hay xào, ăn ngon lắm". Tôi không ngờ luôn =))))) Nó xào với thịt băm nhỏ cũng ngon lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top