Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Trọng sinh Ma Đạo Tổ Sư!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời nói đầu tiên: Cảm ơn mọi người đã vào đọc bộ truyện mặn mòi kì cục này của iêm

Lời nói thứ hai, iêm xin chính thức công bố các CP của bộ truyện này (Do watt lỗi điên cuồng, không cách nào bổ sung được ở phần giới thiệu)

CP: Lam Hi Thần x Kim Quang Dao

3P Lam Cảnh Nghi, Kim Lăng x Lam Tư Truy (Có vẻ mặn mòi nhất luôn ý :v)

Nhiếp Minh Quyết x Nhiếp Hoài Tang

Tống Tử Sâm x Hiểu Tinh Trần

Lam Vong Cơ x Ngụy Vô Tiện

Tiết Dương x ???

Mong mọi người đọc truyện vui vẻ!

*******************************************************************


"Lão già, ông có chắc chắn cầm tờ giấy nát này về ngủ, qua đêm nay tôi sẽ có thể trọng sinh đến thế giới Ma Đạo Tổ Sư?" Kỉ Phi tay cầm một tờ bùa đứng trước mặt một ông già quần áo rách nát chẳng khác nào ăn xin mà nhăn nhó mặt mày hỏi.

"Đương nhiên rồi! Cậu trai trẻ, đã lâu rồi chưa có ai dám mua vé không khứ hồi của ta, nó rất có khả năng sẽ xảy ra một vài lỗi nho nhỏ, đến, ta tặng cậu vài buff coi như quà gặp mặt!" Lão già cười hềnh hệch, tay vươn vào trong túi áo lục lọi "Đây, vé buff ba khả năng tùy ý!"

"Được rồi, vậy là một vé không khứ hồi, một vé dụng cụ cổ cầm tặng kèm ba cái buff kia hả, tiền đây!" Kỉ Phi tùy tiện rút ra một sấp tiền đưa cho lão già "Tôi muốn trí thông minh, kiến thức và linh lực." Cười tự giễu một lúc, y sải bước trở về căn phòng trọ của mình

Chỉ cần là ai có não một chút sẽ nhận ra ngay đó chỉ là lừa đảo, nhưng có sao?

Quyên góp tiền cứu giúp một người là làm việc thiện, vậy thì đây chẳng qua chỉ là quyên góp tiền để nuôi sống một người già thôi mà, hà cớ gì phải đặt nặng vấn đề lừa đảo hay không lừa đảo ở đây?

Một khi đã mang ý niệm làm việc thiện, vậy thì việc mình có thể bị thiệt thòi có quá quan trọng hay không? Đương nhiên không, nếu chính mình bực bội khi cảm thấy bị lừa, vậy thì hành động từ thiện trước đó của ta chỉ đơn thuần thỏa mãn hư danh được ban phát như người bề trên mà thôi.

Cơ mà chỉ có trẻ em hay người già khó khăn Kỉ Phi mới đồng ý giúp đỡ vô điều kiện, bọn thanh niên trai tráng kia mà cũng đòi đi lừa đảo kiểu đó, y chưa tẩn cho chúng nó một trận đã là may rồi.

Kỉ Phi trở về căn phòng trọ rẻ tiền thuê chung của mình, ăn tối sơ sài với Hạc Hiên cùng phòng rồi nhanh chóng lên giường nghỉ ngơi, hoàn toàn không để ý gì đến mấy lá bùa mình vừa mua ban nãy.

***

Ấy vậy mà, sáng hôm sau, khi tỉnh lại ở một nơi non xanh nước biếc, phong thủy hữu tình, khuôn mặt Kỉ Phi mới dại ra, trong lòng rủa thầm một ngàn câu "WTF!!!!!!!!! Đây là chỗ quái nào????"

Bất chợt, trong lòng y hiện lên một địa danh rất rõ ràng

Lan Lăng?

Cái nơi hoang vắng cỡ này chắc là ở ngoại thành Lan Lăng, dựa theo vị trí mình đang đứng thì có lẽ phải đi mất khoảng nửa ngày nữa mới đến được Kim Lân Đài...

Mà khoan!

Tao đang nói cái gì thế này?

WTF! Chẳng lẽ lão ấy nói thật, mình thực sự trọng sinh vào Ma Đạo Tổ Sư mất con mạ nó rồi???

Ná nì? Chìn chá???!!!

Ngó nghiêng nhìn lại cơ thể của mình, Kỉ Phi thở phào nhẹ nhõm, y được trọng sinh trực tiếp đến, cả quần áo cũng vẫn là bộ quần jean và chiếc áo đen rộng y mặc lúc đi ngủ.

Còn có một vé không khứ hồi, một dụng cụ cổ cầm, buff trí thông minh, kiến thức và linh lực

Cái đống kiến thức vẫn đang chạy loạn ở trong não, các loại kiếm pháp, nhạc phổ và đủ thứ kiến thức đông tây kim cổ khác như xếp tầng trong não y, cả gia quy Cô Tô Lam Thị mà cũng nhét vào? Cũng rảnh quá à!

Linh lực dồi dào chảy trong cơ thể, tùy tiện cũng có thể xuất lực

Kỉ Phi dồn lực đánh một chưởng về phía một thân cây, chỉ nghe ẦM một tiếng, bụi bay mù mịt, hiện ra trước mắt y chỉ còn là một thân cây gãy đổ

"..."

Trí thông minh? Khỏi nói, y lúc nào mà chẳng thông minh!

Còn dụng cụ quan trọng nhất, cây cổ cầm đó, pháp bảo mà Kỉ Phi thấy thú vị và cực kì yêu thích trong nguyên tác.

Bởi lẽ đàn cổ cầm để chiến đấu rất ngầu nha ><

Trong đầu Kỉ Phi chợt hiện lên rất nhiều bản cầm phổ có tính sát thương cực cao, nếu thực sự đàn những khúc nhạc phổ này lên thì đừng nói là ba ngàn người ở Bất Dạ Thiên năm đó, nếu Kỉ Phi muốn thì chỉ cần một cây cổ cầm của y đã đủ sức hủy đi kim đan của cả vạn kẻ dám làm hại mình.

Cổ cầm chỉ cần niệm chú liền có thể gọi ra, tùy thời có thể giấu đi rồi triệu ra dễ dàng.

Quả thật là siêu ngầu mà!!! ><

***

Ấy thế mà, chưa đầy nửa ngày sau, ở một con sông gần thành Lan Lăng, cái con người siêu ngầu kia lại được một thân ảnh nho nhỏ mặc trên mình một bộ quần áo đã hơi cũ cố gắng lay tỉnh, cả hai người đều ướt nhẹp, rõ ràng là mới từ dưới sông lên

"Này! Ngươi tỉnh lại đi!" Người thanh niên có vẻ hốt hoảng, khẽ vỗ lên mặt Kỉ Phi

"Khụ khụ khụ!!! Ôi cha mẹ ơi! Ta chưa chết sao! May quá trời may! Có ai ngu như tôi không chứ chời, chết đuối khi vừa mới sống lại, chắc tao chớt!!!" Kỉ Phi hốt hoảng bật dậy, tự kỉ mà lảm nhảm tạ ơn trời đất, trong đầu đang không ngừng tự hỏi rốt cuộc mình bị cái gì mà lại có thể đột nhiên không hay biết mà rơi xuống nước như vậy, lúc sau y mới để ý đến người mà mình cần tạ ơn nhất "Ây dô, cảm ơn cậu rất nhiều, thực sự rất cảm ơn cậu, cậu đã cứu mạng tôi đó! Tôi tên là Kỉ Phi, rất hân hạnh được gặp cậu!"

"A... Ta tên là Mạnh Dao." Khuôn mặt trắng trẻo của Mạnh Dao đỏ bừng, cậu cười cười đáp lời

WTF!!!!

Kỉ Phi rốt cuộc cũng không thể nhớ rõ từ sáng đến giờ mình đã văng tục không biết bao nhiêu lần

Thế nhưng mà cái con lợn gợi tình gì đây???

Người y muốn gặp nhất trong cái thế giới này lại đang ngồi trước mặt y, thậm chí còn vừa cứu y một mạng nữa

"Cậu là Mạnh Dao??? Mạnh công tử, chào cậu!!!" Hai mắt Kỉ Phi sáng rực, sán lại gần Mạnh Dao

"Ahahaha... Không dám, ta chỉ là một người dân nghèo bình thường thôi, ngươi không cần gọi ta như vậy!" Mạnh Dao ngượng ngùng vò vò vạt áo

"Không có, không có! Mạnh công tử, ta thực sự rất cảm ơn ngươi!"

Tròng mắt Kỉ Phi không ngừng đảo, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ kế sách xin đi theo Mạnh Dao, y đã suy nghĩ từ rất lâu rồi, nếu có thể đến thế giới Ma Đạo Tổ Sư, Kim Quang Dao sẽ là nhân vật mà mình chắc chắn phải trợ thủ, người cùng cảnh ngộ, đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau. Má lúm này, khuôn mặt đẹp đẽ nhu hòa này, chắc chắn là A Dao đáng yêu nhà ta rồi ><

"Kỉ Phi, ngươi đến Lan Lăng định làm gì sao? Ngươi tại sao lại rơi xuống nước vậy?" Mạnh Dao tò mò hỏi

Hai mắt Kỉ Phi chợt sáng, trên đầu giống như có một cái bóng đèn póc một phát mọc lên

"Thực ra thì..." Y ngượng ngùng định trả lời, nhưng dường như nhớ đến điều gì mà khuôn mặt chợt trầm xuống "... Nói ra thì mất mặt nhưng ta là con của kĩ nữ, chính là không thể sống ở làng suốt ngày bị trêu chọc, bởi vậy nên mới bỏ đi, định đến Lan Lăng tìm việc làm, ai ngờ lại xui xẻo rơi xuống sông đó chứ. Ây dô, cả đời ta cái gì cũng biết, chỉ có biết điều với biết bơi là không biết thôi."

Trong lòng Kỉ Phi bình thản đến lạ, lúc còn nhỏ bị lũ trẻ ở cô nhi viện bắt nạt thường xuyên, khi lớn lên thậm chí còn luyện được bản lĩnh diễn xuất thượng thừa, đối với việc mình là con của kĩ nữ sớm đã quen, con của kĩ nữ thì con của kĩ nữ, tao có đi ăn cướp ăn trộm của gia đình dòng họ chúng này đâu mà tao phải xấu hổ khép nép trước mặt chúng mày. Miễn sao sống cho đúng với lương tâm của chính mình, ra đường cứ việc hiên ngang, những lời xì xào bàn tán y đã sớm nghe quen, chẳng khác nào tiếng chó sủa qua tai cả.

Cả người Mạnh Dao chợt cứng đờ, khuôn mặt cậu lộ ra chút quẫn bách xấu hổ. Thấy được người có cùng hoàn cảnh với mình quả thực là trùng hợp.

"Vậy... vậy sao."

"Mạnh công tử, dù sao ta cũng chẳng có nơi để về, huynh cho ta đi theo huynh được không, ta hứa sẽ không làm phiền huynh đâu, ta sẵn sàng làm trợ thủ cho huynh. Được không?"

Tiết tháo là gì? Có ăn được không?

"A..." Mạnh Dao bất ngờ nhìn người trước mặt "Ý ngươi là sao? Ta chỉ là một nam nhân nghèo khó bình thường, đi cùng ta thì có gì tốt chứ?"

"Không có sao, không có sao hết ớ! Huynh vừa cứu ta một mạng, chính ta cũng muốn đi theo huynh, huynh cho ta đi theo nha!"

Kỉ Phi nhìn Mạnh Dao đã bắt đầu do dự, y ngay lập tức tỏ vẻ tổn thương sâu sắc

"Thì ra là vậy.... Đến huynh cho rằng ta là con của kĩ nữ nên không xứng đi theo huynh sao?"

Khuôn mặt Mạnh Dao có vẻ hốt hoảng trước suy nghĩ của Kỉ Phi, ánh mắt cậu hiện lên vẻ lưỡng lự dữ dội, chẳng lẽ đang yên đang lành lại có người đến muốn theo y?

"Ta hiểu, ta hiểu mà, huynh không cần nói đâu." Kỉ Phi rơm rớm nước mặt, lảo đảo đứng dậy (Ổng giống tui, gặp idol thì tiết tháo vứt hết :)) )

"Không... Không có, Kỉ Phi, ngươi bình tĩnh! Được rồi, ta đồng ý, đồng ý là được chứ gì!"

"Thật sao? Cảm ơn huynh nhiều nhiều ><" Kỉ Phi lau nước mắt, trong lòng âm thầm giơ ngón cái thắng lợi, quả nhiên bản lĩnh diễn xuất mặt dày của mình rất có lợi mà.

"Ahahahaha.... Các ngươi nghe đi. Mau nghe xem hai cái tên này đang lảm nhảm cái gì mà chủ tử cái gì mà trợ thủ. Buồn cười quá đi mất!"

Giữa khung cảnh ấm áp tình người thấy mẹ đó, một giọng cười chói tai vang lên, kèm theo đó là một chuỗi những tiếng bước chân đến gần chỗ hai người Kỉ Phi Mạnh Dao

Kỉ Phi quay phắt người lại về phía tiếng người phát ra, cái màu lòe loẹt này, thêm bông kim tinh tuyết lãng kia, Lan Lăng Kim Thị?

Con mẹ nó, chưa kịp xuất phát đã gặp ôn thần rồi

"Các người là ai, muốn làm gì?" Mạnh Dao nhíu mày hỏi

"Công tử, đó là người của Lan Lăng Kim Thị, cái bộ quần áo màu mè hoa lá hẹ đó làm sao có thể nhầm được cơ chứ." Kỉ Phi trào phúng nói

"Hay cho cái tên con của kĩ nữ thối tha. Miệng lưỡi của ngươi cũng thật tiện, giống y như cái xuất thân của ngươi vậy." Một thiếu niên ngạo mạn bước ra khỏi đám người, mang một vẻ mặt giống như đang xem kịch mà nhìn Kỉ Phi

"Ta là con kĩ nữ thì có làm sao? Chẳng lẽ ngươi sợ ta lây bệnh điên bệnh dại gì cho ngươi? Nếu vậy thì đừng lo, ngươi vốn dĩ đã giống điên dại rồi, cái quả mặt cằm hất lên tận giời đó không sợ đi đường ngã vỡ đầu sao, xuất thân Lan Lăng Kim Thị mà có khác gì đống bùn đất xấu xí đâu. Cái thứ nghe lén hèn hạ nhà ngươi! Uổng cho cái danh con cháu thế gia, miệng lưỡi phun ra toàn bùn đất. Cho ngươi mặc bộ đồ kim tinh tuyết lãng đó ta còn sợ bẩn mất một bộ trang phục đẹp ấy chứ!" Xí, công tử nhà tao mặc nó vào đẹp biết bao nhiêu, cho cái loại như mày mặc khác quéo gì cho cóc đeo nơ

Một đám con cháu Kim Thị sững người trước một tràng mắng chửi của Kỉ Phi, thiếu niên ngạo mạn kia tức đến đỏ mặt tía tai, y rút kiếm ra định động thủ

"Này này này!!!! Quân tử động khẩu không động thủ, ngươi gấp cái gì? Muốn ra oai sao? Không sợ cầm không nổi thanh kiếm đó à!" Kỉ Phi vội nhảy ra sau lưng Mạnh Dao, thế nhưng tay y sớm đã xuất ra linh lực, cách một khoảng xa âm thầm ngăn cản thiếu niên xuất kiếm "Công tử cứu ta, xem bọn chúng ỷ đông hiếp yếu kìa, ta thậm chí còn chưa kịp mở miệng đã bị bọn chúng mắng té tát rồi. Đúng là thân phận con kĩ nữ thì có gì sai, có ăn hết của gia tộc các ngươi không mà các ngươi nỡ lòng nào mắng ta như vậy. Một đám con cháu thế gia ỷ đông hiếp yếu thì có gì hay cơ chứ. Ta đây rõ ràng là thân phận thấp cổ bé họng đáng thương. Cuộc sống sao mà bất công đến như vậy a a a!!!!!!!"

"...."

"..."

Rốt cuộc là ai đang mắng ai vậy?

Một tràng im lặng nối tiếp.
Thiếu niên kia rõ ràng là bị chọc cho tức nổ phổi, thế nhưng dù có làm cách nào cũng không thể rút nổi thanh kiếm ra khỏi vỏ

"Các vị công tử, thành thật xin lỗi các vị, người bạn này của ta ăn nói lỗ mãng, Mạnh Dao thay mặt y xin lỗi các vị!" Mạnh Dao bất đắc dĩ đứng lên, hướng đám con cháu Kim Thị tạ lỗi

"Được rồi A Phỉ, chúng ta đi thôi, ngươi không nhớ còn phải đến Thanh Hà và Cô Tô nữa sao, ngươi nháo đủ chưa?!" Cuối cùng, một đám thiếu niên dùng sức chín trâu hai hổ kéo thiếu niên kia vội vã rời đi, trước khi đi còn không quên lườm Kỉ Phi như muốn dùi lỗ trên người y

Kỉ Phi thở phào nhẹ nhõm, may mắn chưa phải đánh nhau với chúng, lộ ra thực lực thật.

Lớp vỏ bọc ăn hại này có lẽ nên diễn càng lâu càng tốt, đó là một lợi thế cực lớn, giống như Nhiếp ảnh đế vậy.

Cơ mà, có chuyện gì gấp xảy ra ở Thanh Hà và Cô Tô vậy nhở???

***********************************

Đôi lời muốn nói: Tác giả thực sự có khẩu vị rất là kì cục, tui ship những CP có thể sẽ có nhiều người cho rằng crackship :v

Ví dụ như Nhiếp đại x Nhiếp ảnh đế, Cảnh Nghi x Tư Truy (Cặp này nhiều hint mà nhở :v) hay thậm chí là Tiết Dương x Nhân vật ất ơ nào đó :v

Mong mọi người rộng lòng chấp nhận sự mặn mòi của iêm :v

Mong mọi người ủng hộ!





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top