Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Ác giả ác báo!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ở một quán trọ bình dân nào đó trong thành Lan Lăng, hai người Mạnh Dao Kỉ Phi rốt cuộc dừng chân, vào trong thuê hai phòng nghỉ ngơi qua đêm

Lại nói, Kỉ Phi phát hiện ngoài bộ quần áo kì cục không hợp thời của mình, y còn phát hiện ra một túi tiền nặng trĩu, chắc là của lão già tốt bụng đã bán vé trọng sinh cho mình nha~~~

Ai ngờ, chưa kịp nghỉ ngơi, Kỉ Phi đã phải đối mặt với vấn đề khó giải quyết nhất - Mạnh Dao đòi đi gặp Kim ngựa giống a!!!

Hai người cãi qua cãi lại một lúc lâu, cuối cùng Kỉ Phi không còn cách nào khác đành giữ chặt lấy Mạnh Dao hòng ngăn cậu lại

"Ngươi đừng cản ta nữa, để ta gặp cha là di nguyện cuối cùng của mẹ, ta không thể không thực hiện được, bây giờ chúng ta cũng đã đến thành Lan Lăng rồi, ta muốn gặp cha ta, hỏi ông tại sao lại không đến đón mẹ con chúng ta. Kỉ Phi, ngươi bỏ tay ra!" Mạnh Dao tức đến hai mắt đỏ ửng, giãy dụa hòng thoát khỏi sự lôi kéo của Kỉ Phi

"Công tử, ngươi đừng đi mà!" Kỉ Phi vội vàng giữ chặt Mạnh Dao lại "Ngươi nghe ta nói. Kim Quang Thiện con ngựa giống đó là người như thế nào cả thiên hạ đều biết. Sau khi thỏa mãn thân dưới của hắn thì có người nào được hắn thực hiện lời hứa hẹn không? Ta thực sự không muốn ngươi bị tổn thương, nhưng đau ngắn còn hơn đau dài. Ngươi không cần người cha này, ta nguyện ý làm thuộc hạ của ngươi, hai chúng ta cũng có thể làm nên việc lớn, đến lúc đó gặp Kim Quang Thiện hỏi rõ sự tình cũng không muộn!"

Đùa sao, nếu để Dao bảo bối nhà y đi gặp con ngựa giống thối tha kia thì không phải cậu ấy sẽ hắc hóa cmn luôn sao, những gì Kim Quang Thiện làm quả thực là đáng chết, nhưng không cần A Dao phải ra tay, ông đây cũng đã sôi máu rồi, chỉ là chưa đến lúc thôi

"Công tử, xin người hãy nghe lời ta đi, đức hạnh của Kim gia thế nào lúc trưa chúng ta cũng đã thấy rồi, nếu bây giờ hai ta đến đó không phải sẽ bị khinh thường sao? Với trí thông minh của ngươi, muốn làm nên nghiệp lớn là quá đơn giản, đến lúc đó ngươi muốn lăng trì xử bắn Kim Quang Thiện thế nào cũng được, bây giờ nghe ta, đừng đi gặp hắn được không?" Kỉ Phi chân thành tha thiết khẩn cầu Mạnh Dao, ánh mắt cậu lại thoáng qua nét dao động

"Xử bắn? Ngươi nói gì ta không hiểu? Tại sao ngươi lại nói ta thông minh cơ chứ?" Mạnh Dao buồn cười nhìn người thanh niên đang bám dính lên người cậu kia

"Không có gì không có gì! Công tử, ngươi thông minh như vậy ta lại không biết sao. Đừng nghĩ lừa gạt ta như vậy chứ, người ta thật lòng trung thành với huynh mà!" Kỉ Phi bày ra vẻ mặt bị tổn thương sâu sắc, tận lực chuyển sự chú ý của Mạnh Dao "Thế nên, công tử, đừng đi gặp hắn nữa nhé? Người ta yếu đuối như vậy, đến Kim gia chẳng khác nào bé thỏ con chui vào giữa bầy sói cả, chúng sẽ nuốt trọn ta đó!" Y cười nịnh nọt pha trò

Mạnh Dao rốt cuộc bật cười, sau đó nói thêm vài câu với Kỉ Phi rồi cả hai về phòng ngủ, cuối cùng cũng không nhắc đến việc muốn đi gặp cha mình nữa

Ấy vậy mà, sáng hôm sau, khi Kỉ Phi tỉnh dậy, lục tục chạy sang phòng Mạnh Dao tính gọi cậu dậy, vừa mở cửa phòng ra y liền chết sững, căn phòng trống không như tiết tháo của y!!!

Kỉ Phi lao như điên xuống lầu, trả vội tiền thuê trọ rồi nhanh chóng hướng về Kim Lân Đài mà đi

Không biết cổ cầm có thể dùng để bay không nhở???

Nếu là bình thường chắc chắn mấy mẹ sẽ thừ người trước cửa phòng khoảng nửa phút, thời gian lo lắng, thời gian hốt hoảng, thời gian hỏi han chủ quán hay khách quan sẽ mấy mấy chục phút nữa...

Ai rảnh đâu má!!!

Tối hôm qua lại quên mất không bắt Mạnh Dao hứa sẽ không đi tìm lão ngựa kia, không biết cậu ấy đi từ bao giờ, có điều còn nước còn tát, may ra còn kịp ngăn lại.

Kỉ Phi dùng sinh lực cả cuộc đời tích trữ mà hộc tốc chạy đến Kim Lân Đài, ai mà ngờ được khi đến nơi lại nhìn thấy cảnh mà y không muốn nhìn thấy nhất

Mạnh Dao nằm hộc máu dưới chân đài cao, tóc tai toán loạn, quần áo lấm lem có vẻ đã đau đến ngất đi, hai bên đài trái ngược nở đầy những kim tinh tuyết lãng xinh đẹp thoát tục, phía trên mấy trăm bậc thang nhìn xuống lại là người cha mà Mạnh Dao luôn nhắc đến - Kim Quang Thiện hai tay chống nạnh ngạo nghễ cười khinh bỉ, xung quanh là biết bao nhiêu môn đồ Lan Lăng Kim Thị cũng đang ồn ào bàn tán

Kỉ Phi tức đến run người, trên trán gân xanh nổi chằng chịt, y bước đến bên Mạnh Dao, đỡ cậu dậy, quả thực cậu ấy đã ngất đi, trên trán còn có một vết máu lớn, không kể đến những vết bầm tím lộ ra nơi cánh tay, gò má

"Ngươi xem kìa, thật không uổng công ta quay về lấy thư, hắn chính là con trai của kĩ nữ mà ta nói với ngươi đó. Thật không ngờ cái tên mà hắn một câu công tử, hai câu cũng công tử lại cũng là con của kĩ nữ, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà!"

"Bây giờ hắn mới xuất hiện, sao không đến ngay từ đầu để mà xem vị 'công tử' mà hắn nương tựa hèn hạ như thế nào. Đúng là vọng tưởng trèo cao, bẩn cả bữa tiệc của công tử nhà chúng ta!"

"Vừa rồi tên kia lăn xuống còn làm gãy mất vài bông kim tinh tuyết lãng đó, không biết hắn có làm bẩn mấy bức phù điêu không. Nếu thực sự bị dòng máu kĩ nữ của hắn làm ô uế nơi này thì đúng là đáng chết!"

"Cho dù hắn có chết cũng không đền nổi kim tinh tuyết lãng và phù điêu của chúng ta nha, ngươi đánh giá hắn quá cao rồi!"

Một đám người cứ như vậy mà trào phúng trở lại nhập tiệc, bỏ lại những lời nói chói tai

Cái mả mợ chúng mày chứ ô uế!

Một lũ ngựa đực thối nát, sớm muộn gì ông cũng thiến chúng mày!

Kim tinh tuyết lãng cái con mợ chúng mày chứ!!!

Kỉ Phi trong lòng nguyền rủa không ngừng, hai tay nhẹ nhàng dìu Mạnh Dao đến một gốc cây gần đó

Nhìn những vết bầm tím và vết thương vẫn không ngừng chảy máu trên trán Mạnh Dao, hai mắt Kỉ Phi đỏ ửng, y khẽ rủa thầm

"Vì cái gì cơ chứ?! Vì cái gì mà ngươi liều mạng như vậy... Không phải... Không phải chỉ là...." Cổ họng Kỉ Phi nghẹn ứ không phát nổi lời, Dao cục cưng nhà tôi a a a T.T

Có điều, âm thanh cùng với linh lực cũng có thể là thần dược, trong đầu Kỉ Phi không ngừng hiện lên những bản cầm phổ trị thương, y vội vã đưa Mạnh Dao tránh xa Kim Lân Đài, tìm thấy một cái cây có hốc lớn đủ cho một người nằm thoải mái ở khu rừng gần đó, đặt Mạnh Dao nằm ngang trên lớp rêu dày mềm, Kỉ Phi triệu cây cầm của mình ra, ngồi xổm xuống đàn

Cây cổ cầm với nước gỗ đen bóng, bên trên chạm khắc hoa văn lá liễu cùng với cổ ngữ tinh xảo, dây đàn không rõ làm bằng chất liệu gì, lóe lên thứ ánh sáng trắng lạnh lẽo, xung quanh đàn tỏa ra linh thức màu bạc, linh thức quẩn quanh trong không khí như khiến khắp nơi trở nên mộng ảo

Kỉ Phi có chút choáng nhìn cây đàn, này có phải buff hơi lố không, nhìn ảo vãi chưởng!

Tiếng đàn chậm rãi vang lên, thanh âm thanh thúy âm vang như hóa thành dải lụa, nhẹ nhàng quấn quanh thân thể của người đàn lẫn Mạnh Dao đang yên lặng nằm dưới đất, tỏa ra hơi ấm chữa lành mọi vết thương, xương cốt Kỉ Phi được thả lỏng, tâm hồn và cây đàn rõ ràng đã hòa làm một, tiếng đàn vang vọng, réo rắt vang xa khắp khu rừng, đẹp đẽ như có hồn người, cây cỏ xung quanh như cũng nhận được linh thức có tác dụng tuyệt diệu của tiếng đàn, nhanh chóng phát triển trở nên tươi tốt lạ thường

Một lúc lâu sau, Kỉ Phi cảm thấy đã đủ, y ngừng đàn, đưa mắt nhìn Mạnh Dao, những vết thương trên người cậu đã lành lại hoàn toàn, nhưng có lẽ do quá sốc và mệt mỏi nên vẫn còn hôn mê

"Được rồi! Bây giờ thì..." Kỉ Phi thu hồi cây đàn, đứng dậy nhẹ nhàng đỡ Mạnh Dao trú tạm trong hốc cây hai người vừa trú, sau đó y thu xếp cẩn thận một chút, tránh không để Mạnh Dao có thể bị thương rồi nhanh chóng rời khỏi khu rừng, hướng về phía Kim Lân Đài

Y đã tìm được một bản cầm phổ vô cùng thú dị

Kiến thức uyên bác đúng là rất tiện lợi, tùy thời có thể sử dụng, hoặc trả thù hoặc chữa bệnh

Lan Lăng Kim Thị

Mày chết bà mày với ông!

***

Lam Khải Nhân lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc ồn ào của Lan Lăng Kim Thị, không ngờ lần này đến bàn chuyện của Ôn gia vậy mà lại bị kéo ở lại dự tiệc sinh thần của con trai Kim Quang Thiện

Ông một đời thanh nhàn trên núi cao tu tập, ghét nhất chính là những bữa tiệc xa hoa khoe mẽ như vậy, nhưng vì mối hòa khí giữa hai nhà, Lam Khải Nhân không còn cách nào khác đành phải tham dự

Bất ngờ, một chuỗi tiếng đàn mạnh mẽ vang lên, tiếng đàn chói tai như muốn phá vỡ màng nhĩ, sau phút giây không kịp chuẩn bị ban đầu, Lam Khải Nhân nhanh chóng định thần, phong bế giác quan rồi vội vàng chạy trở lại bữa tiệc

Chỉ thấy các vị khách trong bữa tiệc đều thất khiếu chảy máu, tuy nhiên đáng sợ lại không phải như vậy, quan trọng nhất là khí tức linh lực của họ đều đã biến mất. Những vị khách đều hoảng hốt tột độ, đang yên đang lành bị một tiếng đàn cướp mất linh lực cả đời, mẹ nó, kêu không sợ rồi ai tin

"Bình tĩnh đi nào, ta đâu có muốn làm hại các ngươi bây giờ." Kỉ Phi đứng ở phía xa quan sát khẽ nở một nụ cười mờ ám

Tiếng đàn một lần nữa vang lên, nhưng không mãnh liệt như ban đầu, thanh âm réo rắt mà quỷ dị, cảm giác giống như khúc nhạc phổ không thuộc về con người, âm u như lệ khí, nặng nề như oán hận, oán khí màu đen phát ra từ từng nốt nhạc, quẩn quanh trong không khí, thâm nhập vào từng tấc đất, thỏa thích tàn phá sự màu mỡ của Kim Lân Đài

Những đóa kim tinh tuyết lãng xinh đẹp nhanh chóng héo tàn, không khí xung quanh như đặc quánh lại, những bức phù điêu tinh xảo qua hàng trăm đời gia chủ Kim Thị cũng không thoát khỏi sự tàn phá của quỷ khí, khung cảnh hỗn độn bao phủ vùng đất tọa trấn của một trong năm đại gia tộc

Mấy ngày sau đó, khắp các thành trấn, gia tộc đều truyền tai nhau về bữa tiệc sinh thần của con trai tông chủ Lan Lăng Kim Thị, không phải vì sự xa hoa bề thế của nó mà là vì biến cố khủng khiếp xảy ra ở Kim Lân Đài

Nghe nói nơi đó giờ chẳng khác nào Loạn Táng Cương, âm u quỷ dị, một ngọn cỏ cũng không thể mọc lên, những hoa kim tinh tuyết lãng hay phù điêu tọa trấn từng là niềm tự hào của Kim thị đều bị tàn phá không sót một mảnh, vẻ mặt của Kim Quang Thiện hiện giờ khẳng định chẳng tốt đẹp gì. Trong bữa tiệc sinh thần của con trai trưởng mà xảy ra biến cố lớn như vậy, có khác nào nói thời kì hoàng kim của Kim gia đã sắp kết thúc?

Miệng đời nghiệt ngã, ai mà biết chuyện này rồi sẽ còn bị nói thành cái dạng gì a~!

Gieo gió thì gặt bão, âu cũng là ác giả ác báo!

*******************************************************


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top