Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22: Có lỗi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàn người của Kỉ Phi di chuyển nửa ngày trời, khi trời sẩm tối mới đến được một chân núi vô danh nào đó. Kỉ Phi nhảy xuống khỏi xe ngựa, trong lòng vẫn đang ôm Ôn Uyển, y giúp đỡ mọi người dựng trại nghỉ ngơi sau đó dặn dò Ôn Tình

"Ôn Tình, cô và mọi người trước cứ ăn tối rồi nghỉ ngơi qua đêm ở đây, ta phải đi tìm một người! Yên tâm, nơi này không có nguy hiểm gì đâu, mọi người cứ đốt lửa thật lớn lên để sưởi ấm, nửa đêm ta sẽ về!"

Ôn Tình gật đầu, nàng hỏi "Ngươi muốn đi đâu?"

"Ta đi tìm một người có thể giúp các người!" Kỉ Phi ha ha cười, nhanh chân chạy biến đi mất, chẳng mấy chốc đã không thể thấy bóng dáng

*

Ánh sáng xanh bùng lên rồi ngay lập tức tắt ngấm, hiện ra nơi khoảng đất chính là thân hình mảnh khảnh của Kỉ Phi. Nghe nhiều rồi, bây giờ mới thử sử dụng truyền tống phù, quả thật là vô cùng tiện lợi! Biết vậy lúc trước sử dụng nhiều một chút.

Nguồn linh lực của y chính là vô hạn, bởi vậy một ngày có du lịch vòng quanh thế giới bằng truyền tống phù cũng chẳng ảnh hưởng gì. Nhớ lại lần mình chạy như điên đến Kim Lân Đài lại không kịp ngăn công tử, Kỉ Phi tự cho mình một bạt tai trong lòng. Lúc đó mới sử hữu lượng kiến thức quá lớn, lại bị làm cho hoảng loạn, nhất thời không kịp nghĩ đến mấy lá bùa tiện lợi kiểu này, đúng là ngu hết biết!

Y đưa mắt nhìn xung quanh, trời mặc dù tối như mực nhưng mơ hồ vẫn có thể thấy được Liên Hoa Ổ rực rỡ ánh đèn phía xa, xung quanh là tiếng nước chảy hiền hòa cùng hương thơm dễ chịu của hoa sen dịu nhẹ trong không khí, rõ ràng là đang đứng tại Vân Mộng.

Kỉ Phi vui vẻ len lén hái trộm một vài đài sen trong tầm tay, vừa đi vừa tách hạt sen ra ăn, hương vị bùi bùi, ngọt thanh, lại thêm chút hương hoa sen thoang thoảng thanh khiết, mỹ vị! Có lẽ khi trở về liền hái một ít cho A Uyển, sau đó lựa thời gian đi hái cho công tử thưởng thức.

Chẳng mấy chốc Kỉ Phi đã tiến vào rìa ngoài Liên Hoa Ổ, cũng là nơi buôn bán giao thương sầm uất nhất, hàng quán ở đây mở cửa buôn bán xuyên đêm, Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng thường xuyên ra ngoài ăn vặt vui chơi. Y nhìn quanh quất một hồi, thăm dò động tây, cuối cùng vẫn chẳng thấy bóng dáng Ngụy Vô Tiện đâu.

Không gặp được Ngụy Vô Tiện ở đây, vậy thì đương nhiên phải vào Liên Hoa Ổ

Lăng xa lăng xăng mua cái này nghịch cái nọ một hồi, rốt cuộc Kỉ Phi cũng đến được cổng vào Liên Hoa Ổ, hai người canh gác nghiêm mặt nhìn y, cánh cửa trước mặt đóng chặt.

"Hai vị đại ca này, có thể vào tìm Ngụy Vô Tiện cho ta được không? Hoặc trực tiếp cho ta vào tự tìm là được?"

Hai người canh gác liếc nhìn nhau, một người hỏi "Ngươi tìm Ngụy huynh làm gì?"

"Có việc rất quan trong muốn nói với hắn! Cứ nói với Ngụy Vô Tiện là có Kỉ Phi đến tìm là được rồi!" Trên tay Kỉ Phi vẫn đang cầm một cái bánh củ sen cắn dở, trên đầu còn cài một con chuồn chuồn bằng cỏ, nếu không có áo bào kim tinh tuyết lãng đang mặc trên người, y nhìn qua không khác nào một thằng dở hơi.

"Thật sự?" Tu sĩ kia nhíu mày

"Đương nhiên là thật!"

Bất đắc dĩ, một trong hai người phải đi vào bên trong tìm Ngụy Vô Tiện

Ai mà ngờ đúng lúc lại đụng phải đại tiểu thư nhà mình

"A Vinh, ngươi chạy đi đâu vậy?" Giang Yếm Ly lướt qua, thoáng thấy tu sĩ gác cửa mới dừng lại hỏi

"Tiểu thư!" Tu sĩ vội vàng thi lễ, nói với Giang Yếm Ly "Có một người tên là Kỉ Phi đến nói muốn tìm Ngụy huynh!"

Giang Yếm Ly nhíu mày hỏi lại "Kỉ Phi? Áo bào kim tinh tuyết lãng đúng không?"

"Đúng vậy! Tiểu thư sao người lại biết? Người quen hắn ta sao?"

"Đương nhiên là quen huynh ấy!" Giang Yếm Ly vui vẻ bước ra ngoài, mặc dù không biết Kỉ Phi đêm tối đến đây tìm đệ đệ nhà mình làm gì, nhưng đã đến đây thì đương nhiên phải tiếp đón cẩn thận

Bởi vậy, tu sĩ Giang gia đang huấn luyện buổi tối đều có thể nhìn thấy đại tiểu thư nhà mình vui vẻ chạy như bay ra cổng vào Liên Hoa Ổ, không nhìn theo còn tốt, có mấy người tò mò nhìn ra liền lập tức hóa đá, mắt như muốn mù luôn

Đại tiểu thư nhà họ sao lại hẹn với nam nhân Kim gia thế kia???

Một quang cảnh hỗn loạn nhanh chóng xảy ra bên trong trường săn, gần một trăm đệ tử Giang gia nháo nhào tụ tập dò xét trên các bức tường, ánh mắt như muốn trực tiếp xé xác Kỉ Phi đi vậy.

Kỉ Phi - người đứng yên cũng trúng đạn, khó hiểu nghiêng đầu nhìn hàng loạt những tu sĩ kia, cái miệng phồng phồng vẫn đang nhai bánh

"Kỉ Phi, huynh đến tìm A Tiện có chuyện gì sao?" Giang Yếm Ly hào hứng khoác tay Kỉ Phi, cùng y bước vào Liên Hoa Ổ

"À, ta có chuyện này khá cấp bách, có điều chỉ có thể nói với Ngụy Vô Tiện!" Kỉ Phi áy náy nhìn Giang Yếm Ly, mặc dù chuyện này có thể dẫn đến việc đệ đệ của nàng bị các gia tộc khác đánh giết, nhưng thành thật xin lỗi, sau này chắc chắn sẽ bù đắp sau!

Giang Yếm Ly không để tâm, tùy ý nói "Không sao, có chuyện hệ trọng liền không cần nói với ta! Để ta đưa huynh đi tìm đệ ấy, có lẽ bây giờ A Tiện vẫn đang tập luyện ở trường bắn!"

"Bảo sao ta lại không thấy hắn ở ngoài kia, hóa ra là bị nhốt trong đây tập luyện!" 

Kỉ Phi ha ha cười, một đường vui vẻ trò chuyện với Giang Yếm Ly, rước lấy không ít ánh mắt căm tức của các đệ tử Giang gia

Ai mà ngờ được, còn chưa đi tìm Ngụy Vô Tiện thì Ngụy Vô Tiện đã tự mình dẫn xác đến, thấy Kỉ Phi, nét mặt nhăn nhó như ăn phải ruồi của hắn mới bình tĩnh lại, Ngụy Vô Tiện cười ha hả vỗ vỗ vai Kỉ Phi "Ta nghe có kẻ ở Kim gia đến tìm tỷ tỷ lại cứ tưởng là con chim công kia muốn làm gì nên phái người đến, ai ngờ lại là Kỉ Phi cơ chứ!" 

Có điều, làm cho y căm hận nhất chính là, thằng nhóc này thế mà lại cao hơn y tới nửa cái đầu, nói chuyện đều phải hơi ngước ngước lên. Ngụy Vô Tiện đã hoàn toàn khác trước. Hắn không còn là thiếu niên vui vẻ hoạt bát tràn đầy sức sống như lần đầu hai người gặp mặt ở Thải Y trấn nữa. Trái lại ánh mắt và khuôn mặt ngày càng nam tính hơn, toát ra thứ khí thế khiến cho người ta phải sợ hãi, vẻ đẹp trai lại khiến cho vô khối các vị cô nương thầm thương trộm nhớ. Thế nhưng Kỉ Phi vẫn có thể mơ hồ nhận ra nét u buồn và mệt mỏi trong đôi mắt tinh tường ấy.

 "Có chuyện này nhất định phải nói với ngươi! Đi ra ngoài một chút!" 

"Được thôi!"

Kỉ Phi nói chuyện với Giang Yếm Ly thêm một lát nữa, ngay sau đó liền tạm biệt nàng, bình thản rời khỏi Liên Hoa Ổ với Ngụy Vô Tiện

Hai người đứng đối diện nhau ở một nơi giáp sông cách Liên Hoa Ổ một khoảng không xa không gần. Kỉ Phi không còn giữ nét cười vui vẻ lúc nào cũng thường trực trên môi nữa, trái lại nhìn Ngụy Vô Tiện bằng một vẻ mặt và ánh mắt hết sức nghiêm túc. Khung cảnh tranh tối tranh sáng do ánh sáng từ khu chợ tiếp giáp Liên Hoa Ổ hắt đến, khuôn mặt Kỉ Phi cũng nửa chìm trong bóng tối, nửa khuôn mặt đẹp đẽ còn lại mang một vẻ hết sức khó tả. Gió đêm khẽ lướt trên khúc sông khiến cho vô số những bông hoa sen đã cụp do trời tối lại lay động, va vào những tán lá nhô lên, tạo nên vô số những âm thanh rào rào, tiếng nước chảy nhịp điệu cùng tiếng côn trùng kêu rả rích không làm cho không gian sống động hơn, trái lại còn tạo ra một cảm giác hết sức căng thẳng và nặng nề

"Ngươi nhớ Ôn Tình đã giúp ngươi và Giang Trừng những gì chứ?" Y mở miệng hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy, thế nhưng lại khiến cho Ngụy Vô Tiện chợt rùng mình, ánh mắt sợ hãi nhìn người trước mặt

Người này biết những gì?

Ngụy Vô Tiện mặc dù sợ đến phát run nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh mà nghiêng đầu vờ hỏi "Ngươi nói vậy là có ý gì?"

"Không có ý gì hết!" Kỉ Phi chợt mỉm cười trả lời, có điều ánh mắt như rõ hết tất cả của y khiến cho Ngụy Vô Tiện lo sợ "Ngươi chỉ cần biết hiện giờ Ôn Tình và mấy người trong chi thứ Ôn gia bọn họ đang bị đối xử hết sức bất công và tàn ác, chậm một chút nữa liền sẽ biến thành nô lệ chết trên công trường! Ta biết họ có ơn với ngươi, hồi sáng có công việc thấy bọn họ bị bạc đãi nên đã nhân danh ngươi cứu họ ra, hiện giờ bọn họ đang ở một chân núi nào đó. Ngươi cứ trở về thu xếp một chút rồi đến Loạn Táng Cương lo cho họ! Ta đi đây, cần phải trở về xem họ thế nào, dù sao cũng đã đi mấy canh giờ rồi, giúp ta chào Yếm Ly, nói với nàng khi nào có thời gian ta sẽ đến thăm!"

Dứt lời, y lại thở dài một cái, khẽ vỗ vai hắn "Có chuyện liền nói với những người xung quanh! Không chịu đựng nổi liền không cần chịu đựng! Ngươi có Giang Trừng, có Yếm Ly, còn có cả hai vợ chồng Giang tông chủ luôn ở bên, không cần quá lo lắng!"

Kỉ Phi xoay người bước đi, không bao lâu liền bùng lên thành một ngọn lửa xanh sáng lên trong bóng tối rồi biến mất

Ngụy Vô Tiện hướng ánh mắt kính phục về phía khoảng đất nơi ngọn lửa xanh vừa bùng lên rồi tan biến, trong lòng không khỏi cảm thán một câu lợi hại, có thể sử dụng đồng thời đến hai lần truyền tống phù chỉ cách nhau có vài canh giờ, thực lực đâu phải chỉ dừng ở mức cao thủ.

Truyền tống phù hao tốn linh lực đến mức nào, ai ai cũng biết. Cho dù là cao thủ đi chăng nữa cũng chỉ có thể sử dụng miễn cưỡng hai lần trong vòng một ngày, đó là trừ phi rơi vào tình thế bế tắc nhất, còn không cẩn thận có thể tổn thương kim đan, không thể tu luyện cao lên. Người này lại không chút do dự sử dụng truyền tống phù mà di chuyển qua lại như vậy, vẫn là không thể đắc tội.

Lời nói sau cuối của y rốt cuộc có hàm nghĩa gì? Ngụy Vô Tiện cụp mắt, hiếm khi để lộ vẻ chán nản u buồn. Người nọ giống như đã biết hết tất cả, thế nhưng sau khi sự sợ hãi qua đi, hắn trái lại cảm nhận được sự ấm áp khi được quan tâm, cái cảm giác hạnh phúc chỉ khi ở bên tỷ tỷ và mọi người mới có thể cảm nhận được, khiến cho tâm hồn người ta được thả lỏng.

Cảm thán một hồi, Ngụy Vô Tiện trở lại Liên Hoa Ổ, cố gắng sắp xếp mọi thứ nhanh nhất có thể, viện mọi lí do để tạm thời rời đi.

Cho dù thế nào cũng phải trả mối ân tình này của Ôn Tình!

*******************************************************************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top