Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27: Không khí gia đình!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kỉ Phi, dạo này ngươi hay trốn đi đâu vậy? Có mấy lần ta muốn tìm ngươi cũng không được!" Kim Quang Dao nhận chén trà từ trong tay Kỉ Phi, cậu hỏi

Kỉ Phi đặt khay trà xuống bàn, tự rót cho mình một ly rồi bình thản đáp "Dạo này ta hay đến Loạn Táng Cương, hôm nay ta cũng muốn đến đó nè, công tử, ngươi đi cùng ta không? Bình thường ta đều phải đi xe ngựa, rất mệt. Hôm nay ngươi rảnh, thử cho ta ngự kiếm cùng ngươi xem?"

Len lén di chuyển bằng truyền tống phù cũng chẳng mệt mỏi gì, có điều đã lâu chưa được đi đâu đó cùng công tử, dịp này đi chơi một chút cũng tốt.

Kim Quang Dao chợt nhớ ra thời gian này mình vô cùng bận rộn, nhất thời bỏ quên Kỉ Phi ở Kim Lân Đài một mình, y cô quạnh như vậy nhất định muốn đến Loạn Táng Cương cùng những người mình có thể hoàn toàn thả lỏng mà thân thiết "Được thôi! Ta đi cùng ngươi!"

Kỉ Phi vui vẻ vỗ tay hai tiếng, đứng dậy đặt ly trà lên bàn rồi nói "Vậy ngươi chờ ta một lát, ta đi mua một ít đồ, sau đó chúng ta đi!"

"Được! Cầm tiền này!" Kim Quang Dao cười ném cho Kỉ Phi một túi tiền, nhìn y nhanh nhảu rời đi, trong lòng cũng hiện lên một mảnh ấm áp 

*

Mấy tiếng đồng hồ sau, Lan Lăng

"Ta lấy cái này nhé! Ừ, cả đây nữa, đây, gom hết lại đi!" Kỉ Phi lau mồ hôi trên trán, nhanh chóng trả tiền đồ đạc rồi dồn tất cả vào túi càn khôn của mình, vui vẻ tung tẩy trở về Kim Lân Đài

Kim Quang Dao vẫn đang thoải mái ngồi uống trà xử lí nốt sự vụ, thấy Kỉ Phi đã trở về liền đứng lên lấy kiếm ra.

 Hai người cứ thế ngự kiếm rời đi

Kỉ Phi đứng ổn định phía sau Kim Quang Dao, âm thầm thở dài một hơi. Rõ ràng là di chuyển kiểu này quá mất thời gian, thay vì như trước chỉ mất một lá bùa và hai giây di chuyển, bây giờ lại phải đứng đến đau lưng trên thanh kiếm này trong vòng một hai tiếng nữa. Thật muốn nói với công tử về năng lực của mình quá đuy!!!!

Có điều, Kỉ Phi luôn cho rằng năng lực của mình là vũ khí nho nhỏ cuối cùng của công tử, coi như nếu không có gì nguy hiểm xảy ra, chi bằng cứ giấu giếm đi một chút, âm thầm bảo vệ cậu, đến khi nào công tử thực sự lớn mạnh rồi khoe ra cũng không muộn. Khi đó y có thể tự hào vỗ vai công tử, nói với cậu rằng mọi thành công như bây giờ đều là do ngươi tự lực cánh sinh, xem đi, ta có năng lực như vậy, nhưng ngươi cũng đâu cần đến mà vẫn có thể giải quyết mọi chuyện đó thôi!

Công tử của y là giỏi nhất!

*

"Đến rồi! Chúng ta xuống ở chân núi thôi!" Kỉ Phi thông báo với Kim Quang Dao khi nhìn thấy ngọn núi phủ mây mù ở không xa phía trước, cậu gật đầu sau đó lựa một chỗ thông thoáng mà hạ xuống

"Ngươi chắc họ có thể sống ở đây chứ?" Kim Quang Dao nhìn không khí nặng nề u ám xung quanh, khẽ cảm thán một câu trước oán khí tích tụ dưới chân núi này

"Không sao, công tử ngươi không biết, Ngụy Vô Tiện đã tẩy uế thành công phía trên đỉnh núi, chỉ giữ lại oán khí dưới này để bảo vệ mấy người ở trên kia, đi qua đây là không sao nữa rồi!"

Đương nhiên đi lên đâu có dễ như vậy!

Bây giờ nếu không có y dẫn đường, đến cả Ngụy Vô Tiện cũng chẳng có cách nào lên nổi núi này. Kết giới khi trấn phù trấn áp Âm Hổ Phù tạo ra rất khủng khiếp à nha!

Đi qua hết cánh rừng toàn những thân cây đen thùi xác xơ do oán khí hoành hành, hiện ra trước mắt Kim Quang Dao là khung cảnh trù phú đối lập hẳn với chân núi, cỏ cây bắt đầu nhú mầm và phát triển, phủ lên thứ đất đen khá màu mỡ một màu xanh tươi mơn mởn đầy sức sống. Từng căn nhà gỗ được dựng lên tuy sơ sài nhưng vững chắc ở gần nhau trên đỉnh núi rộng lớn, tạo thành một ngôi làng nho nhỏ có vẻ thanh bình. Trong nhà không có người, các vị đại thúc đại thẩm đều đang ở ngoài vườn, cùng cuốc đất trồng cây

"Kỉ công tử!"

"Kỉ công tử đến rồi!"

"Kỉ công tử hôm nay đến đây bằng đường núi sao!"

Mấy chục người nhìn thấy Kỉ Phi đều dừng công việc mình đang làm mà vui vẻ chào một tiếng Kỉ công tử. Nhìn thấy Kim Quang Dao đi ngay bên cạnh, họ tò mò hỏi:

"Kỉ công tử, vị công tử này là?"

"Đây là Kim Quang Dao - công tử nhà ta, cậu chủ mà ta kể cho mọi người ấy!" Kỉ Phi giới thiệu

"Chào mọi người! Ta là Kim Quang Dao, mong mọi người chiếu cố!" Kim Quang Dao nở nụ cười ôn nhu chào hỏi

Khác với ấn tượng xấu của tất cả những người ở đây về Kim gia, chỉ cần có quen biết và được Kỉ Phi giới thiệu đều sẽ là người đáng tin cậy. Họ đã sớm đạt đến mức độ mù quáng đối với y, là người mà Kỉ Phi tôn làm công tử mà nhất nhất sùng bái trung thành, chắc chắn có thể tin tưởng!

"Chào cậu!"

"Chào Kim công tử!"

"Kim công tử đúng thật là xinh đẹp như ngọc, ôn nhu như nước! Kỉ công tử miêu tả cậu là đại mỹ nhân cũng không quá mà!" Mấy đại thẩm nhanh chóng bước tới làm quen, vui vẻ khen ngợi Kim Quang Dao

Cậu có chút ngượng ngùng mà gật đầu "Mọi người quá khen rồi! Ta đến không làm phiền chứ?" Kim gia từng bắt bớ và đánh đập họ, còn muốn bắt họ làm nô lệ trên công trường, bây giờ đối mặt quả thật có chút ngượng ngùng

"Không phiền gì cả! Hai người đến chơi chúng ta vô cùng chào đón!"

Ôn Tình cũng nghe thấy tiếng chào của mọi người, cùng với Ôn Ninh bước ra khỏi phòng chế thuốc, mỉm cười chào hỏi

Kỉ Phi lôi la liệt đủ thứ vật dụng từ trong túi càn khôn của mình ra, chẳng mấy chốc đã chất thành đống, y nói "Công tử có chút quà tặng mọi người! Đều là nhu yếu phẩm cần thiết cả! Thẩm Nương thẩm Thanh thẩm Như Ý, các thẩm mau qua đây xem xem có thiếu gì không. Không phải hôm trước mọi người nói thiếu mấy cái xoong nồi chảo vá sao."

"Ây da thật là phiền cho Kim công tử quá! Ngài đã đến đây chơi với chúng ta lại còn mua nhiều đồ như vậy!" Mấy vị đại thẩm vui mừng cười đến tít cả mắt, vừa xem đồ vừa cảm ơn rối rít

"Không có, ta chẳng biết mua gì đành đưa tiền cho Kỉ Phi đi chọn cho mọi người, đây đều là y mua cả mà!" Kim Quang Dao mỉm cười đáp lời, cũng nhanh chóng hòa nhập mà cùng nói chuyện đất đai với các vị đại thúc. Cậu sinh ra không phải lá ngọc cành vàng, đối với mấy thứ này cũng đặc biệt để ý, trò chuyện cũng hết sức hợp ý nhau

"Cả hai người... đều quan tâm đến chúng tôi như vậy! Sau này biết lấy gì báo đáp đây?!" Ôn Ninh lắp bắp cầm lấy cái nồi vừa được gỡ ra ngượng ngùng nói

"Ngươi đó! Nên chữa ngay đi cái tật nói lắp khi căng thẳng như vậy! Chúng ta đều quen biết nhau, không cần nói mấy điều khách sáo này!" Kỉ Phi cười mắng, cũng nhân tiện muốn chữa luôn tật của tên nhóc này

"Đệ ấy lúc nào cũng như vậy! Rồi sau này sẽ có cô nương nào chịu lấy đệ chứ!" Ôn Tình thở dài, ánh mắt cưng chiều vô hạn nhìn Ôn Ninh

"Không sao, Ninh Ninh vừa ngoan ngoãn hiền lành lại tuấn tú như vậy, nhất định sẽ có rất nhiều tiểu cô nương yêu thích, sợ gì không tìm được người hợp ý cơ chứ!" Kỉ Phi cười rộ lên trêu chọc Ôn Ninh đến nỗi cậu nhóc đỏ bừng cả mặt, lại càng lắp bắp không biết nói gì cho phải.

Ôn Tình cũng cười, gật đầu mà không nói, rõ ràng rất mong chờ về một tương lai yên bề gia thất cho đứa đệ đệ ngốc của mình.

"Kỉ công tử Kim công tử, hai người có ăn tối ở đây với chúng ta không?"

"Ăn tối? Công tử, buổi tối có việc gì cần làm gấp không? Muốn ngủ lại không?" Kỉ Phi đã hoàn toàn coi đây là một chuyến đi phượt, ngoảnh đầu lại hỏi Kim Quang Dao

"Ngủ lại? Được thôi!" Kim Quang Dao không chút để ý mà đáp lời, tiếp tục công cuộc trò chuyện của mình

"Được hả?! Vậy chúng ta ở lại đây tối nay nhé thẩm Nương! Có chỗ cho chúng ta không vậy?"

"Có có! Đương nhiên có! Chỗ thì lúc nào cũng rất sẵn sàng! Có điều các vị công tử có quen ở nơi sơ sài thiếu thốn như đây không thôi." Thẩm Nương vui vẻ trả lời, cũng rất hi vọng họ sẽ ở lại

"Chỗ này đã là rất tốt rồi! Lúc trước chúng ta còn khổ cực hơn thế này nhiều! Được rồi các thẩm các thúc, để ta cho mọi người nếm thử tay nghề của ta nhé!" Kỉ Phi gật gật đầu, hăng hái xắn tay áo lấy đồ dùng ra dự định nấu ăn

Ôn Tình nhăn mặt ngăn cản "Cho xin đi! Hôm trước Ngụy Vô Tiện cũng nói tay nghề của hắn rất tốt, ai ngờ sau đó tất cả mọi người đều phải nhăn mặt miễn cưỡng nói ngon mà ăn hết đĩa thức ăn còn đáng sợ hơn tiêu xào xả ớt của hắn. Ngươi là nam nhân, không cần vào bếp đâu!"

Kỉ Phi ngay lập tức phản bác "Ngụy Vô Tiện từ nhỏ đã quen ăn cay, khẩu vị của hắn đương nhiên khác. Nói cho cô biết, tay nghề của ta cũng không kém mấy vị đại thẩm đâu nhé!"

Kim Quang Dao cũng dừng câu chuyện, quay sang gật đầu đồng tình "Ôn cô nương, cô là chưa ăn món ăn Kỉ Phi làm, y nấu còn ngon hơn mấy đầu bếp nhà ta đó! Mọi người cứ để y làm xem!"

Mấy vị đại thúc nghe thấy ăn liền hồ hởi xông vào "Tiểu thư, cứ để Kỉ công tử thử xem nào! Món ăn hôm trước của Ngụy công tử chỉ là hơi cay một chút thôi, vẫn có thể ăn được! Chúng ta vẫn chưa biết tay nghề của Kỉ công tử nha!"

"Được rồi tiểu thư! Để chúng ta cùng làm với Kỉ công tử!" Mấy vị đại thẩm cười cười nói nói cùng Kỉ Phi đến khoảng đất lộ thiên dùng làm bếp, nơi đó có một cái bếp lò mới đắp bằng đất sét, đá ba chân và rất nhiều củi đặt trong lán, đơn sơ nhưng vẫn có thể làm ra những món ăn ngon

Kỉ Phi lấy một đống nguyên liệu mới mua ra, trước đó do thời tiết chuyển lạnh mà không mua được sen tươi bèn bí mật chạy đến Vân Mộng trộm một ít đài sen và hoa sen, Vân Mộng có sen quanh năm, vô cùng tiện lợi. Nhanh chóng cùng các đại thẩm nấu nấu nướng nướng

Nhóm một đám lửa nhỏ liu riu hầm xương sườn, đợi khi nào chín mềm liền bỏ củ sen vào nấu, nêm gia vị, vậy là xong canh hầm củ sen

Ninh nhừ nửa con gà, lấy nước hầm gà bỏ gạo nếp vào cùng hạt sen nấu cháo, hạt sen chín bùi, cháo nhuyễn thơm rồi liền bỏ thịt gà xé nhỏ vào, nêm nếm lại một chút, cháo gà hạt sen lên mâm

Ăn cháo không đơn giản quá, dùng đậu phụ làm đậu phụ cay kiểu Tứ Xuyên, mấy loại ớt cùng tiêu kết hợp, tạo nên một mùi thơm cay nồng tỏa ra khắp mọi nơi, khiến cho mấy chục cái dạ dày đều đồng loạt lên tiếng. Cay mà không gắt, nồng nàn quyến rũ, kích thích vị giác của người ta muốn chết!

Đồ cay không nên ăn với cháo, vẫn là nên nấu một chút cơm, rang với tỏi băm và hạt sen cùng vài thứ đậu hạt luộc trước bằng nước hầm gà, thêm trứng và thịt băm, khá hoàn hảo đó chớ!

Thịt gà còn lại xé ra trộn gỏi chua với chanh, ăn chua chua ngọt ngọt lại càng đưa cơm

Cánh sen rửa sạch, tẩm bột chiên giòn, hoa sen chiên chỉ cần đơn giản như vậy là xong!

Tráng miệng nên làm cái gì đó ngọt một chút, hạt sen vẫn còn, đem ninh nhừ cùng vài thứ đậu làm chè hạt sen ngọt ngào, Ôn Uyển sẽ rất thích. Thời tiết chuyển lạnh rồi, ăn chè ấm cũng tốt!

"Mọi người đến ăn nào! Tuy không phải sơn hào hải vị gì nhưng ăn cũng ngon lắm!" Kỉ Phi bê lên đĩa cánh sen chiên cuối cùng, dọn mâm bát xong liền gọi tất cả mọi người đến ăn

Buổi tối có hơi lạnh, nhưng được cùng quây quần ngồi ăn cùng mọi người, bên cạnh lại đốt một đống lửa lớn sáng rực, cùng thưởng thức những món ăn ấm nóng đến tận tâm can. Không khí gia đình này, đã lâu lắm rồi Kim Quang Dao mới được cảm nhận lại!

"Món này ngon quá đi mất! Kỉ công tử, tay nghề của cậu đúng là không ngoa mà!" Mấy vị đại thúc thỏa mãn gắp lấy gắp để đồ ăn, tất cả đều chỉ có cùng một cảm xúc, đó là quá đỉnh!

Cháo vừa mịn vừa thơm, ngọt đến từng muỗng cháo vào miệng vị nước hầm gà, kết hợp với vị bùi bùi của hạt sen cùng với thịt gà xé nhỏ, ăn mãi không chán.

Canh xương hầm củ sen ấm áp nhẹ bụng, cơm chiên thơm ngào ngạt, thịt gà trộn chua lạ miệng, cánh sen chiên giòn rụm lại không ngấy mỡ, đậu phụ cay nồng mà quyến rũ người ta không thể ngừng đũa, vị cay này khác hẳn vị cay hổ lốn toàn ớt với tiêu gia giảm không hợp lí của Ngụy Vô Tiện, khiến cho người ta cay đến muốn khóc, lại không muốn ngừng ăn

Đây rõ ràng là một bữa tiệc vị giác ngon đến mức chỉ muốn nuốt luôn cả lưỡi!!!!

Kỉ Phi sao không đi làm thần luôn đi!!!! Cái gì cũng biết, người hoàn hảo như vậy mà cũng tồn tại sao???!!!

Ôn Tình cũng cười mà khen ngợi "Ta đã nhìn lầm ngươi rồi! Không ngờ ngươi lại toàn năng như vậy nha Kỉ Phi!"

"Kỉ công tử đúng thật là quá tài giỏi! Vậy mà chuyện gì cũng biết làm, nấu ăn ngon như vậy là muốn mấy bà già chúng tôi tự ti đến chết sao!" Các đại thẩm cũng vui vẻ phụ họa, vẫn tay không ngừng gắp miệng không ngừng nói, lâu lâu được một bữa ngon như vậy, quả là vô cùng thỏa mãn

"Quá khen quá khen rồi!" Kỉ Phi ha ha cười, nhanh chóng ăn xong rồi cầm một bát chè hạt sen đút cho Ôn Uyển bảo bối ăn

Hai má phồng phồng chậm rãi nhai nhai từng muỗng chè trông như chú sóc con đang bình thản tích trữ lương thực trong miệng, hai mắt to tròn sáng lên vì đồ ăn ngon, yêu nghiệt này đúng là càng nhìn càng thấy đáng yêu ><

Một ngày náo nhiệt cứ thế qua đi, mặc kệ ngày mai có thể xảy ra chuyện gì, cứ nên vui ở hiện tại đi đã!

*

Sau khi ăn tối xong, trò chuyện với mọi người một lát, hai người nhanh chóng được thẩm Nương sắp xếp cho một căn phòng để nghỉ ngơi. Căn phòng gỗ không có gì ngoài một chiếc giường vừa đủ cho hai người có hình thể khá mảnh mai như Kỉ Phi và Kim Quang Dao.

Kỉ Phi mặc một bộ quần áo rộng rãi để ngủ, KIm Quang Dao cũng chỉ cởi áo ngoài, mặc một tầng áo trắng mỏng rồi chui vào chăn.

"Công tử, ta đột nhiên nhớ đến khoảng thời gian chúng ta ở Ôn gia!" Kỉ Phi sán sán lại gần, vòng tay qua eo Kim Quang Dao mà ôm lấy cậu, truyền hơi ấm cho đối phương

Kim Quang Dao vừa xoa xoa hai tay trong chăn cũng vừa hồi tưởng "Khoảng thời gian đó quả thật rất khó khăn, chút gian khổ như bây giờ có là gì!"

"Đúng vậy! Bây giờ đã là rất tốt rồi!" Nhưng vẫn phải tốt hơn, để cho ngươi có thể ngẩng cao đầu, không bao giờ cần quan tâm đến những lời nói dơ bẩn của thế gian nữa!

"Ừ! Chỉ cần chúng ta vẫn như bây giờ, vậy là tốt rồi!" Kim Quang Dao mỉm cười, nhắm mắt lại nhanh chóng cùng Kỉ Phi tiến vào mộng đẹp

Sự thân thiết gắn bó này, không phải chỉ cần muốn là được!

*****************************************************

Nếu mọi người thắc mắc về sự thân thiết của hai ổng, tui có một câu nói này cảm thấy rất chí lí :v

Thử đổ H2O vào nước, phản ứng không xảy ra

Cũng giống như khi hai thụ ở với nhau, dù chúng nó có ôm ấp cười nói vui vẻ ăn ý hạnh phúc đến cỡ nào, chỉ cần tác giả không muốn thì chúng nó cũng chỉ có thể là hai cốc nước đổ vào nhau mà thôi :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top