Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Chỉ cần hai chúng ta...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỉ Phi mấy ngày nay cực kì khổ cực, Mạnh Dao nhà y cứ như người mất hồn, thẫn thờ không ăn không nói, y sợ cậu không chịu nổi tĩnh mịch, nghỉ ngơi vài ngày liền dỗ dành Mạnh Dao tiếp tục lên đường, trên đường lại phải vừa cẩn thận dìu dắt vừa đưa lời khuyên bảo, tim Kỉ Phi cũng như treo trên cành cây mất rồi

"Công tử, ngươi đừng như vậy nữa mà. Ngươi xem, Lan Lăng Kim Thị đúng là ác giả ác báo, bây giờ chỗ đó có khác gì Loạn Táng Cương đâu. Kim thị không phù hợp với người, chúng ta bây giờ cố gắng, Ôn gia sắp làm loạn, chỉ cần ta lập công trong trận Xạ Nhật thì còn sợ không có người biết đến huynh sao?" Kỉ Phi trong lòng nguyền rủa Kim ngựa giống không ngớt, cái thứ ác nhân thất đức, thứ mặt thú dạ cũng thú, thứ mất dạy!!! AAaaaaaaa tức chết mất!

"Công tử, đáp lời ta đi mà T.T!!!!"

Mạnh Dao đột nhiên dừng bước, giống như say rượu mà lảo đảo như sắp đổ

"Công tử huynh sao vậy?" Kỉ Phi hốt hoảng chạy lại đỡ lấy tay Mạnh Dao, ngay lập tức, cậu như mất đi sinh khí, vô hồn nhìn Kỉ Phi

"Kỉ... Kỉ Phi, ngươi nói xem, vì cái gì... Vì cái gì mà cùng là con trai của người... Cùng một ngày sinh, vì cái gì mà một người thì được yêu thương hết mực, coi như trân bảo mà quan tâm, còn một kẻ... lại giống như sinh vật thừa thãi, hèn hạ... Không đáng nhắc đến?" Thanh âm Mạnh Dao nức nở, hai mắt ngấn nước "Mẫu thân ta cả đời chỉ có một điều mong chờ, người mong chờ ông ấy trở lại đón người, đón ta đi, ai ngờ chỉ chờ được sự tủi nhục qua bao nhiêu năm, chỉ chờ được... Một cái chết cô đơn và tủi nhục a...."

Mạnh Dao giống như đã chịu hết nổi, cậu gục đầu vào vai Kỉ Phi mà khóc lớn, nước mắt tuôn ướt hết cả một khoảng áo của y

Y biết, cậu khóc không chỉ vì bị bị xúc phạm và tổn thương nhất thời này, những giọt nước mắt nóng bỏng là cả những tủi nhục lúc tuổi thơ, cả những đau buồn, cay đắng bên người mẹ đau ốm mà không dám bật khóc, chỉ vì sợ bà sẽ đau lòng. Định kiến xã hội quả thực là đáng sợ, ngay cả cốt nhục của mình mà cũng sẵn sàng từ bỏ như vậy, mang lại đau đớn và ám ảnh cho cả một đời người

Khẽ thở dài não nuột, Kỉ Phi giống như cũng bị cảm xúc của Mạnh Dao lây sang mình, hai mắt y cũng mờ nước

"Công tử, đây chính là cuộc sống a~! Công tử... Công tử...."

Những tủi nhục đắng cay đó, nói là đã sớm quen, chẳng phải chỉ đơn giản là do đã đau đến chết lặng hay sao?

Biết bao nhiêu năm qua, một giọt nước mắt Kỉ Phi cũng chẳng nỡ rơi, bởi lẽ y biết rằng, mình có khóc cũng chẳng ai thèm quan tâm, bởi vậy nước mắt không hề có tác dụng gì. Khóc làm gì cho mệt

Ấy vậy mà, lúc này Kỉ Phi lại cùng với Mạnh Dao ôm nhau khóc rống lên, hai người thống khoái mà khóc một trận sập trời sập đất, cuối cùng lại ngã quỵ xuống mặt đất mà ngủ gục luôn trong rừng. Cả hai đều đã mấy ngày không thực sự nghỉ ngơi, một lần ngủ liền ngủ đến tận sáng hôm sau

Kỉ Phi nhíu mày, hai mắt đột ngột mở ra, ánh sáng buổi sớm ùa vào mắt khiến y có chút không kịp thích nghi, yên lặng nhìn trời một hồi, bạn tóc xoăn nào đó chợt phát hiện mình còn đang ôm công tử nhà mình, chân còn gác lên người cậu, hoàn toàn đem Mạnh Dao biến thành một cái gối ôm

Khẽ cựa người, Kỉ Phi nhẹ nhàng đặt Mạnh Dao nằm thẳng trên mặt đất, chính mình đứng lên khởi động thân thể, sau khi xem xét xung quanh xong liền lục tay nải, lấy ra một tấm khăn, tìm nguồn nước gần đó, lấy đầy hai bình nước, một bình uống, một mình để Mạnh Dao rửa mặt

"Công tử, ngươi dậy đi!" Ngủ nhiều không tốt, khi tỉnh dậy có thể sẽ bị đau đầu

Mạnh Dao hơi cựa quậy người, sau một lúc cũng mở mắt, mơ màng ngồi dậy

Hai người yên lặng ngồi đối diện nhau, Mạnh Dao có vẻ đã tỉnh táo hơn mấy ngày trước rất nhiều, ánh mắt cũng trở nên có hồn hơn, sau khi tẩy rửa khuôn mặt có chút lấm lem liền đưa mắt đánh giá xung quanh

"Công tử, ngươi thấy cơ thể sao rồi? Có mệt không? Có đói không? Ta có lương khô đây, ngươi ăn một chút đi. Mấy ngày sau đến thị trấn nào đó chúng ta liền ăn một bữa ra trò!" Kỉ Phi lấy lương khô ra đưa cho Mạnh Dao

"Kỉ Phi..." Mạnh Dao yên lặng nhìn Kỉ Phi, ánh mắt ngập tràn biết ơn "Cảm ơn ngươi."

"Ây dô công tử... Ngươi đừng nói như vậy! Ta là cộng sự của ngươi, đương nhiên phải luôn sát cánh bên ngươi a~!" Kỉ Phi cười cười sờ mũi "Công tử, ngươi đừng buồn nữa được không. Ngươi không cần người cha thối nát như hắn, gặp cũng đã gặp rồi, hắn ta đúng là có mắt như mù mới khinh thường ngươi. Chúng ta chỉ cần hai người cũng có thể làm được việc lớn mà. Công tử!"

"Ân...." Mạnh Dao mỉm cười, tiến lại ôm chặt Kỉ Phi "Chỉ cần hai chúng ta..." (Có tềnh cảm quá không nhở :v? Tui chỉ sợ miêu tả đoạn này kĩ quá lại đổi mọe thành CP PhiDao thì chớt :v)

***

"Lam Khải Nhân tiên sinh, rốt cuộc việc này là sao? Tại sao đến cả tiền bối Lam gia các ngài cũng không có cách khôi phục Kim Lân Đài?" Kim Quang Thiện tức giận vỗ bàn, khuôn mặt ông ta lúc này trông hết sức khó coi

"Kim tông chủ cũng thấy rồi đó, hơn hai mươi người chúng ta ngày đêm hợp tấu cũng không cách nào phá bỏ được lớp nguyền rủa ám lên đất này. Khi đó ta cũng có mặt, tiếng đàn đó ma lực cực kì khủng khiếp, âm điệu đó đến ta cũng chưa từng biết đến, những cầm phổ có tác dụng trừ tà đều đã được sử dụng rồi. Ta khuyên chân thành ngài một câu, chỉ có người thắt dây mới biết cách tháo, một khi tiếng đàn của chúng ta cũng không có tác dụng thì chỉ còn cách tìm được người đàn khúc nhạc đêm đó tới mà ép y giải nguyền thôi. Người này linh lực thâm hậu, kiến thức lại khác lạ phong phú, quả thật là mối nguy của Kim gia nếu y lại muốn gây hại cho các ông. Khúc nhạc ban đầu y đàn tước đi tạm thời linh lực của mọi người giống như một lời cảnh cáo, y có thể phá hủy linh lực, cũng có thể giết người." Lam Khải Nhân trầm giọng nói, chính là, nếu kẻ này thực sự có dã tâm, vậy hà cớ gì chỉ tạm thời tước đi linh lực? Không phải ở bữa tiệc còn có rất nhiều gia chủ các nhà sao? Ý đồ thật sự của y là gì?

"Ta không nhớ mình đắc tội với kẻ nào có lai lịch đáng sợ đến như vậy!" Kim Quang Thiện sầm mặt nói "Hay là do Ôn gia làm?"

"Kim tông chủ, ngài nghĩ nếu Ôn gia có nuôi một kẻ lợi hại như vậy thì chúng sẽ giấu đi mà không khoe ra với bên ngoài sao?"

"...."

Quả thực là như vậy

Với tính cách của Ôn Nhược Hàn, có một cao thủ như vậy trong quân ngũ của mình, chỉ sợ hắn ta đã gióng trống khua chiêng để thông báo cho toàn thiên hạ biết rồi

Kim Lân Đài mới biến thành Loạn Táng Cương thứ 2 vài tuần, Ôn gia đã đưa tới một lá thư, nói cái gì mà Kim gia xúc phạm đến thần linh, hiện tại bị đưa ra lời cảnh cáo, yêu cầu Kim gia cùng các gia tộc nhanh chóng đưa hai đứa con đến Bất Dạ Thiên để giáo dưỡng???

Ngộ nghĩnh ha

Kỉ Phi quả thật không ngờ được rằng, chỉ vì một khúc đàn của mình mà việc các nhà đối đầu Ôn gia bị đẩy nhanh, có điều cũng chẳng sao, càng nhanh càng tốt, để cho công tử nhà y lập công giết địch, tạo nên thanh thế nhanh một chút ><

****************************************************************

Toy đang phân vân không biết có nên ship Ôn Nhược Hàn x Thúc phụ không nữa :v

Tội lỗi, tội lỗi :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top