Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34: Ôn Ninh hồi sinh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở về nghỉ ngơi cùng Tiết Dương, Kỉ Phi nói với nhóc con về kế hoạch đến Loạn Táng Cương ngày mai của hai người, dù sao cũng cần xem xét Ôn Ninh một chút, tùy thời giúp đỡ Ngụy Vô Tiện. Vốn dĩ ban đầu Kỉ Phi không hề muốn Ôn Ninh phải chết, cũng đã có ý bảo vệ khi tạo ra kết giới, ai mà ngờ được lại xảy ra một cái vạn nhất, để mọi chuyện hoàn toàn đổ bể, cũng từ đó thấy được sự đáng sợ của mạch truyện a! Tiết Dương có vẻ không có chút gì vui thích, tuy vậy cũng lười chẳng thèm từ chối. Mà Kỉ Phi thì muốn nó trở lại hòa nhập với xã hội, bởi vậy không thể không đưa nó đi cùng để trải nghiệm. Đây gọi là giáo dục kĩ năng sống đi?

"A Dương, nếu ngày mai con ngoan ngoãn cùng mọi người chơi đùa trong hòa bình, ta sẽ dạy con tu luyện, thế nào?" Ôm nhóc con ấm áp trong lòng, Kỉ Phi lên tiếng nói

Tiết Dương ngay lập tức ngẩng phắt đầu dậy, ánh mắt như có lửa mà hỏi "Tu luyện? Có phải nếu tu luyện ta sẽ có thể mạnh hơn đúng không?"

"Đúng vậy! Thật mạnh thật mạnh! Con bây giờ đã có dấu hiệu tự kết đan, nếu chăm chỉ luyện tập thì sau này chắc chắn sẽ trở nên mạnh mẽ vô cùng, khó ai sánh kịp!" Phải đưa ra lợi ích thì nhóc con này mới chịu hợp tác, gian xảo!

Quả nhiên, Tiết Dương gật đầu cái rụp, giọng nói chắc nịch "Ngươi phải giữ lời!" 

"Ta có bao giờ thất hứa với con đâu! Được rồi, chúng ta mau ngủ! Ngày mai nếu ta không tự mình dậy được nhớ gọi ta nhé! Ngủ ngon!" Hôn một cái lên trán Tiết Dương, Kỉ Phi nhắm mắt, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Tiết Dương sờ tay lên vị trí vừa được hôn, cảm giác mềm mại ấm áp đó vẫn như còn tồn tại, bất giác đỏ mặt, giống như chán ghét mà đẩy đẩy bàn tay ôm lấy mình ra, xoay lưng ngủ.

Sáng hôm sau, đương nhiên không thể thoát khỏi cảnh làm gối ôm cho người nọ.

Tiết Dương giãy ra khỏi lòng Kỉ Phi, nó ngồi dậy nhìn chằm chằm con sâu ngủ vẫn quấn chăn say giấc trước mặt, suy nghĩ ba giây, ngay sau đó liền dứt khoát đưa hai tay ra.

Mỗi tay một bên má, dùng hết sức nhéo thật mạnh!

"UI DA! Đứa nào nghịch ngợm như vậy? Tránh ra!!!" Kỉ Phi ăn nhăn mặt lắc đầu lia lịa hòng thoát khỏi hai bàn tay đang nhéo má mình, mắt vẫn không mở mà lớn tiếng nói, tay quơ qua quơ lại như đuổi ruồi.

"Là đứa này! Mau dậy!" Tiết Dương bị xúc cảm mềm mại nơi lòng bàn tay kích thích, thích thú nhào nặn hai má của người nọ, trắng trắng mềm mềm, bạo lực vô cùng đã!

"A Dương? Mau bỏ tay ra đi! Ta muốn ngủ thêm mà!"

"Dậy mau!"

Hai má Kỉ Phi bị nghịch đến đỏ bừng, phụng phịu khó chịu mà thức dậy, đôi mắt vẫn còn mờ mờ ảo ảo phủ một tầng nước trông vô cùng đáng thương, đồng lại lại kích thích ham muốn ngược đãi của người khác, cuộc sống sao lại nghiệt ngã như vậy a!

"Chúng ta đi rửa mặt!" Tóc ngắn rất tiện lợi, không cần phải chải đầu phiền phức

Rửa mặt thay quần áo tươm tất xong, Kỉ Phi gọi người đưa bữa sáng tới, hai người nhanh chóng ăn rồi sửa soạn rời đi.

Ngọn lửa xanh bùng lên rồi tắt ngấm, hiện ra trên đỉnh núi Loạn Táng Cương là thân ảnh của một lớn một nhỏ Kỉ Phi và Tiết Dương. Nhóc con lần thứ hai sử dụng tiện lợi của truyền tống phù, hiển nhiên vô cùng có hứng thú với nó. Tuy thế hứng thú ấy lại bị một câu nói của Kỉ Phi dập tắt luôn 

"Hứng thú vô ích! Với linh lực của con sau này dù cho có mạnh hơn những kẻ khác bao nhiêu lần thì một ngày cũng chỉ có thể sử dụng truyền tống phù một lần duy nhất, hơn nữa còn rất mệt, cả tu chân giới chỉ duy nhất ta có thể tùy ý sử dụng bùa này thôi!"

Nhóc con hừ một tiếng, đưa mắt quan sát xung quanh, chán ghét nói "Ai cần quan tâm thứ đó cơ chứ! Sau này khi ta mạnh lên sẽ tự mình tạo ra bùa chú khác tiện dụng hơn gấp trăm lần!"

"Ta dài cổ chờ đợi đây!" Kỉ Phi ha hả cười, vỗ vỗ đầu nhóc con rồi dắt tay nó nhảy ra khỏi nền móng sụp đổ dùng chôn cột kết giới.

Mấy chục nóc nhà gỗ đều không thấy một ai.

Này là sao đây?

Đang thắc mắc, Kỉ Phi ngay lập tức biết được lí do tại sao nơi này lại vắng hoe như vậy. Thì ra tất cả mấy chục người đều tụ lại ở căn phòng dùng để hồi sinh Ôn Ninh nọ. Ồn ào náo động vui vẻ như vậy, Ôn Ninh được cứu rồi à?

"Có tiến triển gì tốt sao các thẩm các thúc?" 

Nghe tiếng Kỉ Phi, các vị đại thẩm đại thúc nhanh chóng xoay người chào hỏi y, trên khuôn mặt già nua không giấu được nét vui mừng.

"Kỉ công tử ngươi đến rồi! Mau xem, A Ninh thực sự sống lại rồi!"

"Kỉ công tử đến chơi! Ngụy công tử đã cứu được A Ninh nhà chúng ta rồi!"

"Kỉ công tử đến với bé con nào đây? Thật là đáng yêu a!"

Một nhóc con với khuôn mặt đẹp đẽ tinh ranh già đời có chút ông cụ non như Tiết Dương đương nhiên không thể thoát khỏi tầm ngắm của các đại thẩm, đang đà vui vẻ, các thẩm nhanh chóng bu lại quanh nhóc con khen chỗ này xoa chỗ kia, náo nhiệt đến mức khiến cho tiểu lưu manh phát phiền!

"Đây là Tiết Dương, mọi người cứ coi nhóc ấy là con ta là được!"

"Con nuôi của Kỉ công tử? Bé con thật soái, sau này chắc chắn kinh tâm động phách không biết bao nhiêu thiếu nữ đây!"

"Coi đôi mắt này đi, chắc chắn sau này sẽ rất đào hoa đây!"

Tiết Dương phiền đến mức chỉ muốn cầm đá chọi từng người một, thế nhưng nhớ lại lời hứa sẽ dạy mình tu luyện của Kỉ Phi, nó đành phải nhịn nhục trong lòng, trong đầu không ngừng toan tính nếu như mình có linh lực vô địch thiên hạ thì sẽ xử lí đám người này như thế nào, nhất là cái tên thấy chết mà không cứu kia!

Kỉ Phi thản nhiên bỏ qua ánh mắt thù hận của Tiết Dương mà bỏ nhóc con lại rồi bước vào trong căn phòng đá nọ, Ôn Ninh bị phù chú xiềng lại, lơ lửng đứng cách mặt đất khoảng một mét. Đôi mắt kia không còn toàn một màu trắng nữa mà đã lộ ra con ngươi màu nâu đậm vốn dĩ hiền lành nhút nhát nhu thuận đến như vậy, nay lại tĩnh lặng và lạnh lẽo hơn hẳn.

Hồi sinh kiểu này không phải là tốt, nhưng ít nhất nó vẫn là cách tốt nhất trong trường hợp này.

"Kỉ Phi! Ngươi đến xem, ta chỉ sợ A Ninh sẽ bất ngờ mất khống chế thôi!" Ngụy Vô Tiện trông bơ phờ chưa từng thấy, mái tóc rũ rượi, khuôn mặt hốc hác với hai gò má cao gầy kinh khủng, quần áo thì nát tươm, khắp người bẩn thỉu, thời gian này hẳn hắn chịu không ít khổ.

Ôn Tình cũng đang vui mừng đứng đó lặng ngắm đệ đệ của mình, khuôn mặt nàng vẫn còn ướt đẫm nước mắt, chắc là niềm vui đến quá đột ngột, không kịp tự chủ mà khóc nức nở trước mặt người khác rồi đi?

"Chúc mừng! Ngươi thành công rồi!" Kỉ Phi cười vui vẻ bước đến, trước tiên ấn Ngụy Vô Tiện ngồi xuống rồi nhờ Ôn Tình "Ôn Tình, cô đi lấy cho hắn ít cháo đi! Cứ như thế này Yếm Ly nhìn thấy sẽ đau lòng chết đó!"

"Được rồi! Ngươi trước cứ ngồi đó, ta đi lấy đồ ăn cho ngươi, thời gian này ngươi vất vả rồi!" Ôn Tình gật đầu, lẩm bẩm lau nước mắt rồi rời đi.

"Vất vả cho ngươi rồi!" Kỉ Phi cũng thở dài cảm thán một câu, nói xong liền quay qua xem xét Ôn Ninh.

Có thể coi là đã có ý thức, thế nhưng Ngụy Vô Tiện dù sao cũng là vừa nghiên cứu vừa thực hiện nên đương nhiên cũng có sai sót nhỏ, có điều cái này dễ sửa!

Chỉ cần đưa một pháp chú vĩnh cửu vào trong não bộ đã chết của Ôn Ninh để chỉnh sửa khả năng tiếp nhận của cậu ta đối với những bùa chú điều khiển tác động từ bên ngoài vào là xong.

Cái này giống như lập trình dữ liệu ấy nhở, lập trình làm sao cho Ôn Ninh sẽ không thể bị điều khiển dù cho sau này có bị bao nhiêu cái đinh cắm vào đầu đi chăng nữa, bây giờ cậu ta nắm toàn quyền kiểm soát chính bản thân bao gồm cả hành động, suy nghĩ, tình cảm cảm xúc của mình, không một thứ gì có thể gây tổn thương vật lí bên ngoài, cũng hầu như không có bùa chú điều khiển và ảnh hưởng ở bên trong, giống một cái máy tính được thiết lập phần mềm chống virus hoàn hảo!

Lén la lén lút như ăn trộm mà hoàn thành xong chương trình thiết lập bảo vệ Ôn Ninh, Kỉ Phi nửa dìu nửa kéo Ngụy Vô Tiện ra khỏi căn phòng tối tăm, ở đây lâu như vậy, khỏe mạnh còn muốn phát bệnh huống hồ Ngụy Vô Tiện mất hết linh lực lại vừa trải qua cuộc bòn rút sinh mạng như vậy chứ!

"Ngụy công tử mau lại nghỉ ngơi ăn một chút đi! Thật vất vả cho ngươi quá!" Thẩm Nương mỉm cười tươi tắn bưng bát cháo từ tay Ôn Tình mà cẩn thận đưa cho Ngụy Vô Tiện, hắn mỉm cười cảm kích rồi bắt đầu ăn

"Lần này thật tốt quá rồi, A Ninh có thể sống lại tất cả đều nhờ vào công của Ngụy công tử, chúng ta cuối cùng cũng có thể bình yên mà sống rồi!"

"Đúng vậy! Chúng ta vốn dĩ đang rất bình yên, tuy có biến cố xảy ra nhưng cuối cùng vẫn đã có thể yên ổn sống rồi! Thật cảm ơn ngươi Ngụy công tử!"

Ngụy Vô Tiện tươi cười khuấy khuấy muỗng cháo trong bát mà đáp lời "Mọi người không cần nói lời khách khí như vậy, giúp đỡ được mọi người là tốt rồi!"

Kỉ Phi vui vẻ cùng các vị đại thẩm vừa nấu ăn vừa trò chuyện rất mực rôm rả, có điều nội dung hình như đều xoay quanh nhóc con đang xị mặt ngồi trông A Uyển kia thì phải

"Bé con cần phải được bồi dưỡng cho có da có thịt một chút a! Ôm thật sự sẽ rất thoải mái!"

"Đương nhiên đương nhiên! Các thẩm không thể tưởng tượng được nhóc con ấy ham ăn đến mức nào đâu, nuôi cho béo lên, đảm bảo khi ôm sẽ vô cùng dễ chịu!"

"Ham ăn là tốt ham ăn là tốt! Là trẻ con thì nên ăn nhiều một chút, khỏe khoắn đáng yêu!"

Tiết Dương nghe thấy những lời như vậy thì mặt nhỏ không để đâu cho hết tức giận, nó quả thật muốn đánh người!

Dù sao nó cũng là một lưu manh, bị nói giống như nhóc con ba bốn tuổi như vậy, vẫn còn ngồi yên nghịch nghịch A Uyển đã là có đạo tâm rất kiên định rồi!

Bé con trắng trắng mềm mềm, trên người mặc một bộ quần áo Kỉ Phi tự tay thêu tròn thành một cục, mở miệng liền cười khanh khách rạng rỡ như hoa nở, có một cỗ tư vị đáng yêu không kể xiết, để cho một tiểu lưu manh sắp thành đại lưu manh như Tiết Dương cũng không chịu nổi mà nhẹ nhàng đi vài phần, bắt chước bộ dáng chăm sóc của Kỉ Phi mà đi nịnh nọt A Uyển.

Kỉ Phi nhìn Tiết Dương yên tĩnh nghịch ngợm với A Uyển như vậy trong lòng cũng không khỏi thở dài nhẹ nhõm một phen, xem ra nhóc con vẫn là có thể cảm hóa, vẫn biết dịu dàng với trẻ con, không đến nỗi quá tệ, sau này trở về chỉ cần rèn luyện đạo tâm vững chắc một chút, nếu cẩn thận dẫn dắt không cho nó bước vào con đường như lúc trước tuyệt đối có thể trở thành một chiến tướng lừng lẫy, dưới trướng của công tử chắc chắn sẽ giúp đỡ được hai người rất nhiều, một công đôi việc, quá trời tiện lợi!

Kỉ Phi không khỏi cảm phục trước đầu óc của mình, may mắn có đoán trước được một số sự kiện, nếu không cẩn thận có thể gây ra họa sát thân cho hai người bọn họ. Cái tên thần bí dở dở ương ương kia cứ nghĩ là có thể đe dọa được y chắc! Còn non và xanh lắm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top