Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 42: Đón Mạc Huyền Vũ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc gia trang, hai thân ảnh một hư nhược ung dung một lạnh lùng cao lớn bước vào, mặc kệ gia nhân hay người canh gác ngăn lại mà tiến thẳng đến đại sảnh.

Bình thản ngồi xuống ghế chủ tọa, người thanh niên trẻ tuổi liếc mắt nhìn quản gia đang không biết làm gì trước mắt, ra lệnh "Gọi gia chủ các ngươi tới đây!"

Quản gia âm thầm đánh giá người thanh niên chỉ khoảng hai mươi trước mặt, khí tức không lộ, có vẻ hư nhược mà dựa vào ghế. Tuy nhìn đi nhìn lại vẫn chỉ là một thằng nhóc yếu ớt thế nhưng thái độ lại vô cùng bình thản, kẻ đứng bên cạnh ngược lại tỏa ra uy áp vô cùng cường đại, là một người tu tiên chính hiệu, chỉ cần quét mắt cũng có thể giết một tá người.

Nhất thời quản gia run lẩy bẩy vội vàng chạy đi làm theo lời người thanh niên nói.

Mạc lão gia tử chống quải trượng bước vào đại sảnh, nhíu mày nhìn người thanh niên có vẻ chỉ hơn cháu mình vài tuổi ngồi vị trí của mình, có điều bị uy áp của người đứng bên cạnh y trấn áp đến không nói nổi lời trách móc, có chút lo lắng mà chào hỏi "Tại hạ Mạc Cao Tường, không biết vị công tử này có điều gì muốn nói?"

Người nọ gật đầu, cũng đứng dậy chắp tay đáp lễ "Tại hạ Lan Lăng Kim Thị Kỉ Phi, đến đây quả thật có việc!"

Hiển nhiên người này chính là Kỉ Phi, người đứng cạnh không ngừng tỏa ra uy áp cũng không ai khác chính là Tiết Dương. Ngày hôm qua bị Tiết Dương hãm hại nên đành nghỉ ngơi thêm một ngày, đến hôm nay mới có thể đến Mạc gia trang.

Mạc Cao Tường không nghe còn tốt, nghe thấy lời giới thiệu thân thể già nua thiếu chút nữa sợ đến quỳ xuống.

Mạc gia tuy rằng giàu có, thế nhưng so với một trong tứ đại thế gia tu tiên thì ngay cả cọng lông chân cũng không bằng.

"Không biết tiên gia có chuyện gì muốn sai bảo Mạc gia?"

"Cũng không phải sai bảo gì, ta đến chỉ là muốn đón con trai của tông chủ trước kia của Kim thị chúng ta mà thôi!" Kỉ Phi cười cười nói, không để ý đến Mạc lão gia tử vừa nghe thấy đã không nhịn được sợ hãi quỳ gục xuống.

"Con... Con trai của tông chủ trước kia? Mạc gia chúng ta?"

"Đúng vậy! Là Mạc Huyền Vũ, thuận tiện đón luôn Mạc nhị nương cũng tốt!"

Mạc Cao Tường mơ mơ hồ hồ sai hạ nhân đi gọi Mạc nhị nương cùng với Mạc Huyền Vũ đến, mơ mơ hồ hồ thấp thỏm chờ đợi.

Một phụ nữ trung niên bước vào, khuôn mặt xinh đẹp bị thời gian in dấu hiện lên vẻ lo lắng, theo sau bà là một thiếu niên khoảng 15, khuôn mặt đã có thể nhìn thấy nét tuấn tú dần lộ.

"Huyền Vũ, mau chào tiên gia!" Người phụ nữ trung niên vỗ nhẹ vai con trai, khẽ nói.

Mạc Huyền Vũ rụt rè cúi đầu chào, thanh âm non nớt vang lên "Huyền Vũ kính chào tiên gia!"

Kỉ Phi bật cười nhìn thiếu niên nhỏ gầy trước mặt, trong tiếng cười mơ hồ khó có thể nhận ra chua xót.

Vũ Vũ đáng thương của y!

Chỉ vì người mẹ bị con ngựa đực Kim Quang Thiện quyến rũ xảy ra tình một đêm rồi bỏ đi mà sống không được yên ổn, mặc dù được đón đi trong vinh quang nhưng lại bị đuổi trở về trong nhục nhã.

Đây cũng là chuyện mà y thấy áy náy nhất trong những hành động của Kim Quang Dao nguyên tác.

Vả lại, việc Mạc Huyền Vũ hiến xá cũng là một trong những điều y không ưa nhất!

Cuộc sống vốn không dễ dàng, sinh mạng càng không dễ có. Chỉ vì trả thù mà chấp nhận hi sinh cả tính mạng thì không thể chấp nhận được. 

Đến con vật còn lưu luyến cuộc sống, đến y trong những tháng ngày tăm tối nhất còn muốn nhìn thấy mặt trời ngày mai, Vũ Vũ vậy mà lại đi đến lựa chọn như vậy.

Mặc dù là để nhân vật chính có thể sống lại, nhưng giống như đời trước đọc một đồng nhân Harry Potter mà y cực kì không vui, người ta có thể khinh thường đối với người này, nhưng vẫn sẽ cho cậu ta tiếp tục sống, tiếp tục ở bên mình mà tiếp tục chán ghét. Không ai yêu thương, thế nhưng khi linh hồn được thay thế, linh hồn cũ bị thôn phệ biến mất, thay vào đó là một linh hồn trước đó được người ta yêu thương, thân phận thật sự của thân xác ấy cũng sẽ biến mất, từ nay chỉ còn lại thân phận được người ta yêu thương kia. Còn kẻ đã hi sinh, chẳng qua chỉ là một nét bút mờ nhạt trong trời đất mà thôi.

Không còn ai nhớ, không còn ai vì những đau khổ mà người trước phải chịu mà rơi một giọt lệ nào, tất cả mọi người đều coi đó như là một điều hiển nhiên, coi sự hi sinh của người trước đó như là sứ mệnh mà người đó phải thực hiện.

Nói dễ nghe thì là sự tình ép buộc, nói thẳng ra chẳng khác nào tu hú chiếm tổ, liệu có ai nhớ được?

(Chết mất, tôi đã sa quá vào sự đau buồn khi đọc tình tiết nhỏ đó của bộ đồng nhân tôi từng đọc mất rồi :(()

Nếu y đã đến, vậy thì đừng hòng có kẻ nào có thể tổn thương Mạc Huyền Vũ! 

Mạc Huyền Vũ dường như bị dọa sợ, vội vàng rút ra đằng sau mẹ mình mà trốn.

Mạc nhị nương lo lắng an ủi con trai, lại đẩy nó lại phía trước, miệng nói "Tiên gia xin đừng phật lòng, Vũ Vũ chỉ là có chút sợ người mà thôi!"

"Không sao, nếu Huyền Vũ đã đến, vậy chúng ta đi thôi! Mạc lão gia tử, xin yên tâm giao Mạc Huyền Vũ và Mạc nhị nương cho chúng ta, Kim thị nhất định sẽ chăm sóc tốt hai người bọn họ. Mạc Huyền Vũ sau này có thành tựu chắc hẳn sẽ không quên Mạc gia, cáo từ!" Kỉ Phi mỉm cười đứng lên, hướng Mạc lão gia tử chắp tay chào.

"Tiên gia còn xin dừng bước!" Đang định mạng hai mẹ con Mạc Huyền Vũ rời đi, bất chợt phía ngoài vang lên thanh âm vội vã của nữ nhân, nhìn qua đã thấy một phụ nữ trung niên so với Mạc nhị nương cao tuổi hơn một chút tiến vào, đi song song là một thằng nhóc 17-18 tuổi mập mạp tròn vo, mặt mày kiêu ngạo.

"Ra mắt tiên sư, dân nữ Mạc Vĩnh Cách cùng con trai bảo bối Mạc Tử Uyên!" Nữ nhân trung niên cúi người chào hỏi, Mạc Tử Uyên một bên thì gật gật đầu, cằm hất lên trời. Kỉ Phi thắc mắc thằng này bị trẹo cổ ha gì? 

Kỉ Phi tựa hồ không quá vui vẻ, nhướng mày hỏi "Mạc nương có chuyện gì muốn nói sao?" Hiển nhiên là Mạc phu nhân sau này và con trai Mạc Tử Uyên.

"Mạc gia chúng ta tên Mạc Huyền Vũ này thật sự bình thường quá mức ngu ngốc đần độn, chuyện gì cũng không biết, so với Tử Uyên con trai ta thiên tư lồng lộn, hẳn sẽ làm vừa lòng tiên môn hơn là đem về một thằng ngốc!" Mạc Vĩnh Cách nhún nhường được một hai câu, qua một lúc thì bản tính tiểu thư lộ rõ, vô cùng tự hào mà giới thiệu con trai của mình.

"Ngu ngốc đần độn? Thiên tư lồng lộn?" Kỉ Phi suýt chút nữa cười ra tiếng, Mạc Huyền Vũ theo nguyên tác chỉ dựa vào tàn tích của thuật Hiến Xá liền có thể triệu hoán đến Ngụy Vô Tiện, nói rõ thiên phú hơn người, loại này một con lợn não tàn mà cũng dám đem so?

Cười nhạt một tiếng, y thẳng thừng đáp "Thật có lỗi, ta lần này tới là mang hai mẹ con Mạc Huyền Vũ đi, không phải tìm kiếm người tu luyện! Vả lại, cho dù tìm kiếm người tu luyện, ta thà tìm một con lừa về dạy học còn hơn tìm về một con lợn trong óc chỉ biết kiêu ngạo!"

Hiển nhiên Mạc Vĩnh Cách không ngờ người trước mặt không những không tán thưởng con trai của mình mà ngược lại lại trào phúng châm chọc như vậy, nhất thời nét mặt cứng đờ, nắm tay xiết chặt, ngẩng đầu muốn mắng chửi lại nhớ đến người này không phải một kẻ như bà ta có thể đụng đến, không thể làm gì hơn mà im miệng cúi đầu.

Mạc nhị nương cùng Mạc Huyền Vũ đứng một bên vốn dĩ nghe Mạc Vĩnh Cách nói như vậy trong lòng không nhịn được lạnh lẽo tuyệt vọng, nhớ tới những năm này tủi nhục mà sống chợt có chút không cam lòng. Ai mà ngờ người thanh niên này lại thẳng thừng trào phúng như vậy, ánh mắt Mạc Huyền Vũ sáng lên, nhìn Kỉ Phi đầy biết ơn.

Thế nhưng không hiểu sao sau lưng đột nhiên lại mát lạnh, giống như có dao đang đâm vào.

Rùng mình một cái, Mạc Huyền Vũ nhìn quanh một vòng, cũng không có phát hiện ra cái gì bất thường mới an tĩnh lại.

"Được rồi, thời gian cũng đã không còn sớm, Mạc lão gia, chúng ta liền cáo từ trước!" Không quan tâm hai mẹ con Mạc Tử Uyên diễn trò, Kỉ Phi hướng Mạc lão gia tử lần nữa chắp tay hành lễ, thấy ông ta gật đầu mới cùng hai mẹ con Mạc Huyền Vũ rời đi.

"Ta không chịu! Mẹ, ta muốn đến tiên môn! Ta không chịuuuuuuuuuu!!!!" Thấy đường đường một công tử tuổi trẻ tài cao như mình mà còn không bằng một đứa thấp kém như Mạc Huyền Vũ, Mạc Tử Uyên ngồi sụp xuống đất khóc rống lên, Mạc Vĩnh Cách luống cuống dỗ dành con trai, hướng sau lưng mấy người Kỉ Phi đã ra đến cổng mà hét lên:

"Tiên gia mấy người sao lại có mắt như mù như vậy chứ! Bỏ ngọc lấy đá, con trai ta thương tâm đến như vậy rồi đây!!!"

"Kệ mẹ mày!" Kỉ Phi bình thản nói.

Cái thứ mặt người óc lợn, xem Tiết Dương, à mà thôi, thứ quái vật này không nên so sánh với người thường, xem con trai bà bán cháo sen đầu chợ Liên Hoa Ổ xem, năm nay mới 17 tuổi tuổi trẻ tài cao, đệ tử Vân Mộng Giang Thị, tu vi mạnh mẽ, cao lớn đẹp trai, nhìn lại mày đi con lợn!

Tao lười chửi cái thứ như mày!

Để Mạc Huyền Vũ cầm tay mẹ hắn, Kỉ Phi một tay nắm lấy tay Tiết Dương, một tay đặt lên vai Mạc Huyền Vũ, trực tiếp hóa thành một luồng lửa xanh rồi biến mất.

Mạc Tử Uyên không ngờ được mình ăn vạ còn chưa xong người cũng đi mất, tức giận đứng bật dậy đá đổ cả bàn uống trà ở chính giữa đại sảnh.

"Đáng ghét! Vì cái gì lại chọn tên phế vật đó!"

Mạc lão gia tử nhìn hết một màn tự rước nhục nhã của cháu mình, tức đến phùng râu trợn mắt mà giơ quải trượng lên hướng thẳng đầu Mạc Tử Uyên nện xuống.

"Nghịch tử! Mặt mũi của Mạc gia đều bị mày làm cho mất hết rồi! Mau cút đến Từ đường quỳ cho ta, lần này Vĩnh Cách ngươi còn dám lén lút tha cho nó ta liền xem các ngươi làm sao sống!"

............

...

***************************************************************

Tác giả có điều muốn nói: Từ khi viết truyện đến nay tôi rất ít khi đọc fanfic, bởi lẽ là fanfic thì chắc chắn sẽ không tránh được tình trạng sai chính tả và văn phong chưa đạt tới tình trạng mình có thể chấp nhận. Tôi là một đứa ghét nhất là đọc truyện sai chính tả, chấm phẩy rối loạn, đặc biệt nếu đọc một bộ truyện thời gian dài sẽ nhiễm phần nào văn phong của tác giả đó, bởi vậy nếu đọc fanfic chưa được viết tốt thì rất có thể sẽ bị nhiễm. Nhưng người tính không bằng trời tính, chỉ vì cày qua Đế Bá mà tôi mê tiên hiệp huyền huyễn kiểu bá đạo như thế, mà thường mấy bộ đó rất ít người edit, đa phần phải đọc bản QT, mà QT thì cách hành văn nó khó hiểu thế nào chắc các bác cũng có thể hiểu, thế nên nếu cách hành văn của tôi có bị khó hiểu dần thì còn xin đánh giá một chút để tôi kịp thời sửa đổi phần nào, không sa vào vũng lầy QT thêm nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top