Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 46: Tra vấn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại tĩnh thất của Kỉ Phi, Kim Quang Dao ăn mặc hoa lệ ngồi đối diện y, cậu mỉm cười ôn nhu nói

"Bao nhiêu năm qua đi, ta vẫn còn nhớ rất rõ lời ngươi nói khi ấy. Chỉ cần hai chúng ta, hai chúng ta cũng có thể thành công. Hiện tại, ta sắp nắm giữ Kim gia!"

Kỉ Phi cười cười, niềm hạnh phúc tràn ngập "Đúng vậy! Ngươi xem, ngươi đi đến một bước này, thành công này, đều là do ngươi cố gắng, là hai chúng ta cố gắng. Không cần dựa vào bất kì ai, chỉ cần chính ngươi tự tin vào mình, đến một ngày ngươi đạp lên tất cả, còn ai dám nói gì về ngươi?"

"Bởi vậy nên ngươi mới không nói cho ta biết về thực lực của ngươi?" Kim Quang Dao bật cười hỏi.

"Ta không muốn ngươi cho rằng ngươi đang dựa vào ta. Công tử của ta là tuyệt thế vô song, cần gì phải dựa vào ai?"

Kim Quang Dao mỉm cười không nói, theo thói quen nằm xuống gối đầu vào đùi Kỉ Phi nghỉ ngơi, khuôn mặt hướng lên ngắm nhìn cần cổ tinh xảo của y.

Kỉ Phi lặng lẽ xoa bóp hai bên thái dương cho cậu, dạo gần đây công tử nhà y rất hay bị đau đầu, một hồi sau mới lấy ra từ trong tay áo một thứ.

Là một cái vòng cổ, dây vòng không biết làm bằng chất liệu gì, trong suốt như kim cương, mềm mại như nước, tuy thế nhìn kĩ lại thì có thể mơ hồ thấy được cổ ngữ chân văn chảy xuôi bên trong nó. Chiếc vòng chỉ đơn giản như vậy, thế nhưng khi nhìn vào tưởng chừng như cả thế giới đều đang bị nén trong nó.

Y đưa tay nhẹ nhàng tách đôi chiếc vòng, đeo lên cần cổ trắng trẻo của Kim Quang Dao. Chiếc vòng ngay lập tức liền lại, không hề thấy được vết nối.

"Công tử, đây là quà của ta. Chúc mừng ngươi trở thành Kim gia gia chủ!"

Kim Quang Dao vân vê chiếc vòng mềm mại trên cổ, hạnh phúc nơi đôi mắt tưởng chừng như có thể trào ra.

"Cảm ơn ngươi! Về tất cả mọi chuyện!"

"Dù có chuyện gì xảy ra cũng không thể tháo nó, cho dù bất cứ ai yêu cầu cũng không được tháo, là ta cũng không. Hứa với ta nhé, công tử!" Kỉ Phi nghiêm túc nói.

"Được, ta hứa!" Mặc dù không hiểu tại sao Kỉ Phi lại muốn mình làm như vậy, thế nhưng Kim Quang Dao biết y sẽ không bao giờ làm chuyện gì mà không có lí do liền gật đầu đồng ý.

"Tốt! Ngươi cũng nên đi chuẩn bị được rồi!" 

"Không sao đâu, chỉ một chút nữa thôi!" Kim Quang Dao lắc lắc đầu, vẫn nằm im ngắm y.

Tiết Dương vừa ra ngoài định đi luyện kiếm, thế nhưng nguyên Kim Lân Đài đều bị người chen chúc đông không chịu nổi, cuối cùng đành bỏ cuộc, trở về tĩnh thất của Kỉ Phi.

Mặc dù từ lần đó hắn đã bị đuổi đến tĩnh thất khác ngủ, thế nhưng ban ngày đương nhiên đều ở tĩnh thất của Kỉ Phi.

Vừa bước vào phòng, đập vào mặt Tiết Dương là cảnh tượng Kim Quang Dao đang vui vẻ hạnh phúc gối đầu lên đùi Kỉ Phi, mà y thì vừa xoa đầu nghịch tóc Kim Quang Dao vừa vui vẻ nói chuyện cậu ta.

Tiết Dương cảm thấy dạo gần đây mình rất hay nghiến răng nghiến lợi.

Kỉ Phi nhác thấy Tiết Dương bước vào, y nói "A Dương, ngươi đi thay đồ đi, chúng ta đến đại điện!"

Tiết Dương băng lãnh gật đầu, bước nhanh vào phòng thay đồ.

"Công tử, chúng ta nên đi rồi! Muộn nữa sẽ không tốt đâu!"

Kim Quang Dao mỉm cười nhỏm dậy, đứng lên đỡ Kỉ Phi.

"Thật xin lỗi, ngươi có đau chân không?"

"Không sao!" Kỉ Phi xuề xòa cười, ung dung chỉnh sửa trang phục Kim Quang Dao cho ngay ngắn lại. "Được rồi! Thật đẹp! Chúng ta đi thôi!"

Tiết Dương lúc đó cũng vừa bước ra khỏi phòng thay đồ, hắn chỉ mặc một bộ hắc y chỉnh tề đã đủ tôn lên sắc đẹp thần thánh đó rồi.

Ai mà ngờ được, đúng lúc này Kỉ Phi lại hơi vươn người tới trước mặt Kim Quang Dao, mổ nhẹ một cái lên khóe môi cậu "Công tử bình tĩnh, không có chuyện gì xảy ra đâu. Việc này là ván đã đóng thuyền!" 

Đầu óc Tiết Dương như nổ tung.

Hắn siết chặt nắm đấm, móng tay cắm vào lòng bàn tay rướm máu.

Y không chấp nhận tình cảm của hắn, rốt cuộc là vì cái gì?

Vì Kim Quang Dao sao?

***

Kim Lân Đài náo nhiệt chưa từng có, kể cả lần thành hôn của Kim Tử Hiên cũng không thể nào nhiệt đến mức này.

Cũng phải, việc lập tân gia chủ trăm năm mới có một lần, đã vậy chức vị gia chủ Kim gia lần này cũng không phải trao cho con trưởng chính thống Kim Tử Hiên mà rơi vào tay Liễm Phương Tôn uy chấn một thời.

Người người nhà nhà trong tu chân giới đều bàn tán về chuyện một đứa con riêng lại có thể được đưa lên làm gia chủ một trong tứ đại gia tộc.

Kim Lân Đài chật ních toàn những nhân vật cấp cao hiếm khi lộ mặt của tu chân giới.

"Mười lăm tiền bối Lam gia cùng với gia chủ đương nhiệm Lam gia tới!"

"Nhiếp gia gia chủ tới!"

"Hiểu Tinh Trần đạo trưởng cùng Bạch Tuyết Quán Tống Tử Sân đạo trưởng tới!"

"Giang gia gia chủ tới!"

...

......

Đại điện Kim gia, nơi tế bái chỉ có khi các đời gia chủ nhận chức vị mới được mở ra. Trước đại điện ngồi vô số người đến chúc mừng, nhưng cũng không chỉ đơn giản là chúc mừng.

"Tử Hiên, đệ thà giao chức vị tông chủ cho một đứa con của kĩ nữ chứ không thèm giao nó cho ta?" Kim Tử Huân ngồi ngay bên cạnh Kim Tử Hiên hềnh hệch nói, tuy đang cười nhưng ánh mắt gã lại nhoáng lên vẻ thâm độc.

"Là do cậu ta có khả năng. Ngươi nghĩ ta sẽ để Kim gia rơi vào tay ngươi sao?" Kim Tử Hiên bình thản trả lời. Một đứa con riêng mà thôi, tâm địa hiểm độc, đầu óc ngu ngốc, cho dù có chết hắn cũng sẽ không giao chức vị gia chủ này cho gã.

Kim Tử Huân hừ lạnh không đáp, trong thâm tâm là một mảnh ghen tỵ cùng toan tính cay độc.

Rất nhanh, sự ồn ào xung quanh biến mất, tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn đến thân ảnh gầy gò nhỏ bé từ từ bước đến.

Kim Quang Dao đi đến ghế bành lớn nhất đặt ngay chính giữa hai hàng ghế khách ngồi, đặt quay lưng với cánh cửa đại điện. Đây là vị trí tất cả các vị gia chủ Kim gia trước khi nhận chức vị đều phải ngồi, hướng tất cả mọi người thông báo cùng với lập uy. 

Kỉ Phi bình thản đi sau chăm chú nhìn công tử nhà mình, đến khi cậu ngồi xuống ghế mới thở phào đứng đằng sau, nhìn được bao quát tất cả những người đang ngồi tại đây.

Gần ghế lớn nhất đương nhiên là gia chủ của tam đại gia tộc Lam, Giang, Nhiếp, tiếp đến là gia chủ của các gia tộc nhỏ hơn, cuối cùng là những người có danh vọng trong các gia tộc.

Kim Tử Huân ngồi một góc trông vô cùng nham hiểm, vẫn là cẩn trọng một chút thì hơn.

Hiển nhiên, "lập uy" ở đây có nghĩa là đối với khiêu chiến của những người không phục trong gia tộc đáp trả đến khi kẻ đó phục mới thôi.

Kim Quang Dao quét mắt nhìn tất cả mọi người một chút, ngay sau đó liền nhàn nhạt nói "Có kẻ nào không phục, muốn hướng ta tra vấn không?"

Tiếng xôn xao vừa lắng đi lại lần nữa bị khơi lên, người của các gia tộc khác đa phần đều ôm tư thế cắn hạt hạt dưa xem kịch mà nhìn quanh.

"Ngươi cho rằng lần này sẽ có người đứng ra tra vấn không?"

"Cái này liền khó nói, Liễm Phương Tôn lên làm gia chủ là điều mà không ai ngờ tới, có lẽ sẽ có kịch hay để xem!"

"Nói cũng đúng!"

Xôn xao không được bao lâu, một người ngồi trong hàng ngũ Kim thị liền đứng lên.

"Tại hạ Kim Thế Khanh, thật sự có một thắc mắc nhỏ."

"Hửm? Kim lão, có gì cứ nói!" Kỉ Phi thay mặt Kim Quang Dao trả lời.

"Chỉ là một thắc mắc mà có lẽ rất nhiều người đều đang muốn biết câu trả lời. Tại sao Liễm Phương Tôn lại có được chức vị gia chủ này?" Kim Thế Khanh vuốt chòm râu dê cười nói.

Câu hỏi quả thật đâm trúng tim đen của rất nhiều người.

Kim Quang Dao nhấc mắt nhìn Kim Thế Khanh, cậu đáp gọn lỏn "Vì ta xứng đáng!"

Im lặng.

"Bá khí!" Không biết người nào nhỏ giọng khen.

Kim Thế Khanh hỏi câu này vô cùng thâm độc, nếu Kim Quang Dao giải thích nhiều lại thành ra dở, không giải thích lại thành chức vị vừa nhận được không còn chút trọng lượng. Câu trả lời vô cùng bá đạo lại ngay lập tức giải quyết vấn đề.

Kim Thế Khanh dường như không lường trước được Kim Quang Dao sẽ trả lời như vậy, một bụng lời chất vấn vừa định thốt ra liền nghẹn lại.

"Ta cần lời giải thích!"

"Ngươi nghĩ ngươi là ai?" Kim Quang Dao đáp "Bây giờ ta là thiếu gia chủ, chỉ một lát nữa liền thành đương nhiệm gia chủ, chuyện của gia chủ, chưa được phép thì ai cho ngươi có quyền hỏi?"

Sắc mặt Kim Thiếu Khanh khó coi vô cùng, lão ta là một lão tướng dưới thời Kim Quang Thiện, vốn dĩ thấy Kim Tử Huân có hi vọng trở thành gia chủ sau khi hay tin Kim Tử Hiên bị thương nặng sắp chết mới chuyển sang trợ giúp gã. Ai mà ngờ được, Kim Tử Hiên cùng Kim phu nhân không biết phát bệnh gì, đột ngột tuyên bố trao chức gia chủ cho Kim Quang Dao, nhất thời những người ủng hộ Kim Tử Huân như lão có chút trở tay không kịp.

"Là ta vô lễ!" Hít sâu một hơi, Kim Thiếu Khanh chắp tay cúi người, ngay sau đó liền ngồi xuống.

"Vậy ta liền tới hỏi đi!" Thấy không ai dám đứng lên chịu nhục nữa, Kim Tử Huân lúc này mới ung dung đứng lên, bộ dáng như đã nắm chắc 

"Kim lợn à nhầm Kim thiếu gia có gì cứ hỏi!" Kỉ Phi cười tủm tỉm nói.

Kim Tử Huân dường như đã nghe thấy lời nói nhầm ban đầu của Kỉ Phi, sắc mặt ung dung cứng đờ trong giây lát rồi nhanh chóng phục hồi.

"Ta đã tìm hiểu qua, dường như ta chưa thấy Tần gia chủ lên tiếng về việc có ủng hộ Kim Quang Dao lên làm gia chủ thì phải!"

Tất cả những người có mặt đều sững sờ một chút, vài giây sau, nguyên khoảng đất giống như nổ tung bởi những lời nghị luận.

"Kim Tử Huân vừa nói cái gì? Tần Trung chưa ủng hộ Kim Quang Dao lên làm gia chủ?"

"Chuyện lập tân gia chủ chúng ta mới nghe nói Kim Tử Hiên và Kim phu nhân tuyên bố ra bên ngoài, mời khách đến rồi, hiện tại người nắm thực quyền cao nhất vẫn chưa lên tiếng ủng hộ, chuyện này quả thật là cười chết ta rồi!"

"Nếu Tần Trung thật sự chưa lên tiếng ủng hộ Kim Quang Dao thì coi như hắn có thật sự thành gia chủ đi chăng nữa cũng chỉ là một tên gia chủ rơm mà thôi, lời nói ra còn ai nghe?"

"Năm đó ta quả thật có nghe qua một chút, nghe nói Tần Trung biết con gái yêu thích Liễm Phương Tôn nên mới bán mặt mo tới cầu hôn trước, ai ngờ được cậu ta lại từ chối, từ đó nghe nói Tần Trung đã tuyệt giao với Liễm Phương Tôn, giữa hai người tồn tại xích mích không thể cứu chữa!"

...

Đợi cho mọi người nghị luận chán chê rồi, lúc này Kim Quang Dao mới mỉm cười ý vị hỏi Kim Tử Huân "Vì cái gì mà ngươi cho rằng Tần gia chủ chưa ủng hộ ta lên làm gia chủ?"

Kim Tử Huân nhếch mép "Ngươi cũng nên nhớ lúc trước mình từ hôn đã làm Tần gia chủ nhục nhã đến mức nào, đến bây giờ lại vọng tưởng ông ta sẽ trợ giúp ngươi sao?"

"Ai nói ta không trợ giúp Liễm Phương Tôn?!" Đúng lúc này, một bóng người cao lớn tiến nhanh vào, những người đang ngồi ở hai bên đều có thể nhìn rõ ràng người này là ai.

"Là Tần gia chủ đó! Không phải nói ông ấy không thèm đến sao?"

"Ban đầu ta thật sự nghĩ rằng Tần Trung không đến vì xích mích giữa hai người, bây giờ là sao?"

"Có vẻ như mối quan hệ giữa hai người này cũng không có đơn giản như vậy đâu!"

Tần Trung đi đến trước mặt Kim Quang Dao, ông ta quỳ một chân xuống rồi hô to "Thuộc hạ Tần Trung, bái kiến gia chủ!"

Chỉ một câu nói đã xác định tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top