Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 54: Bình yên trước bão

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kỉ thúc thúc, thúc để A Uyển ca ca ở đây với ta được không? Ta nhất định sẽ chăm sóc cho huynh ấy thật tốt, sẽ không để ai bắt nạt huynh ấy đâu!" Lam Cảnh Nghi béo tròn giương đôi mắt như cún con bị bỏ rơi nhìn Kỉ Phi, miệng nhỏ không ngừng mếu máo cầu xin.

Không đợi Kỉ Phi mở miệng, Kim Lăng ngay lập tức bày ra tư thế giữ của "Ai nói A Uyển ca ca cần ở đây?! Huynh ấy phải về Kim Lân Đài bồi ta chơi, ngươi vẫn nên yên ổn ở đây mà học gia quy đi!"

"Vì cái gì mà A Uyển ca ca phải theo bồi ngươi?! Huynh ấy thích yên tĩnh, ở đây là vô cùng thích hợp, ta nói đúng không A Uyển ca ca?"

"Bên cạnh có một cái còi lúc nào cũng nói không dứt miệng như ngươi thì yên tĩnh bằng mắt ấy! Tĩnh thất của Kỉ thúc thúc vô cùng yên tĩnh, nếu không thì đến tĩnh thất của ta, ta sai người đuổi hết hạ nhân ra, không cho đến gần không phải cũng vô cùng yên tĩnh sao. Huynh nói đi A Uyển, huynh muốn theo Kỉ thúc thúc về mà đúng không?!" Kim Lăng tung ra vương bài lúc nào cũng có hiệu quả nhất - Kỉ Phi.

Kỉ Phi ôm Ôn Uyển đứng đó làm mặt bất đắc dĩ nhìn hai tên nhóc chí chóe nhau, cuối cùng chen ngang vào mà nói một câu.

"Hai đứa đừng mơ nữa, ta mang A Uyển trở về Loạn Táng Cương!"

Cả hai đứa nhóc đều đồng loạt hướng ánh nhìn vô cùng đáng thương về phía Kỉ Phi.

"Không được là không được, A Nghi, nhóc phải ở đây tu tập, không đến tuổi thì không được rời đi. A Lăng, Yếm Ly rất nhớ nhóc, còn cha nhóc thì lần nào nhìn thấy ta cũng bày ra bộ dáng ta bắt cóc con của hắn, nhóc cũng phải trở về. A Uyển phải về Loạn Táng Cương, bà bà hẳn là đã vô cùng nhớ ca ca của hai nhóc rồi!"

Ôn Uyển cười cười, đi xuống xoa đầu hai nhóc con đang phụng phịu hờn dỗi, ôn nhu an ủi: "Ngoan, để có dịp ta sẽ nhờ Kỉ ca ca xin Trạch Vu Quân và Kim công tử cho hai đứa đến Loạn Táng Cương chơi, ta sẽ dẫn hai đứa đi chơi nhé!"

"A Uyển ca ca, hay là huynh nhờ Kỉ thúc thúc cho ta đến đó ở luôn đi, ta không muốn xa huynh mà!!!" Lam Cảnh nghi rưng rưng nước mắt ôm chầm lấy Ôn Uyển, không vui nói.

"Không được! A Nghi là người Lam gia, đệ ở đây tu tập không phải rất tốt sao, chở khi đệ trưởng thành, chúng ta cùng đi săn đêm thì thế nào?"

"A Uyển ca ca, huynh không nên thiên vị tên đó như vậy." Kim Lăng ngứa mắt tên nào đó giả vờ đáng thương, chen chen đến ôm ôm Ôn Uyển "A Uyển ca ca, một lát ta còn theo Kỉ thúc thúc đến Loạn Táng Cương chơi với huynh một chút nữa thôi!" Nói rồi nhìn Lam Cảnh Nghi, ý khiêu khích hiện rõ trên mặt.

Kỉ Phi đỡ trán nhìn hai nhóc con ôm bảo bối nhà mình thành một cục, dường như rất quyết tâm không buông ra "Hai cái đứa này!!!"

Vật lộn thêm một hồi lâu nữa, Kỉ Phi cùng Kim Quang Dao mới có thể ôm Ôn Uyển và Kim Lăng rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ.

"Thật là mệt mỏi với độ dính người của hai nhóc đó! Nếu Vân Thâm Bất Tri Xứ cho phép đệ tử nhỏ tuổi ra ngoài thì ta đã không phải phiền thế rồi, trực tiếp đưa ba đứa đến đây thêm một lát nữa, tránh cho nhóc Cảnh Nghi lại ghen tỵ một trận!" Kỉ Phi than thở.

"A Uyển thật sự vô cùng được yêu thích nha!" Kim Quang Dao ôm Kim Lăng đã thiếp đi trong lòng, cười cười hướng Kỉ Phi đáp lời

Hai lớn một nhỏ tiến xuống chợ lớn sầm uất ở Cô Tô, muốn mua chút đồ ăn về Loạn Táng Cương nấu ăn.

Kỉ Phi dụi dụi má lên hai má phúng phính mềm mềm của Ôn Uyển, cười tít mắt đáp "Đương nhiên rồi, bảo bối vừa đáng yêu lại vừa nhu thuận như vậy, chính là nguời gặp người yêu hoa gặp hoa nở nha!" Ôn Uyển cũng cười vô cùng vui vẻ trêu đùa với Kỉ Phi môt lúc.

"Kỉ ca ca, ta muốn ăn bánh hoa sen huynh làm nha!" Ôn Uyển nũng nịu nói, hoàn toàn không còn dáng vẻ ôn nhu như khi chơi với hai nhóc kia, đây gọi là chênh lệch giữa người với người a~!

"Được được! Nhất định sẽ làm cho bảo bối! Công tử, ngươi muốn ăn món gì không?"

"Để xem, ta thật nhớ món canh cá cay của ngươi nha!"

"Được, vậy mua thêm một chút sen và một mấy con cá đi!"

Cuối cùng, Kỉ Phi thu một đống đồ ăn chất cao có đỉnh vào túi không gian, cùng Kim Quang Dao truyền tống đến Loạn Táng Cương.

"Mọi người, ta đưa A Uyển trở về, thuận tiện cho chúng ta cọ cơm ở đây một bữa nhé, ta mua đồ rồi, sẽ nấu đãi mọi người ăn!" Kỉ Phi mỉm cười nhìn các vị đại thúc đại thẩm đang cần cù làm việc, Ôn Tình ngồi gần đó vừa nghiền thuốc vừa chỉ dạy Mạc Huyền Vũ y thuật, nhìn thấy hai người thì mỉm cười chào một tiếng, Ôn Ninh thì lăng xăng chạy qua chạy lại giúp một chút việc vặt, cảm thấy cuộc sống bình yên như vậy cũng không có gì không tốt. Mặt trời sắp xuống núi, ánh sáng rực rỡ cuối cùng chiếu xuống những nóc nhà gỗ tường hòa, người già làm ruộng, con cháu giúp đỡ, cảm giác ấm áp an bình cứ thế âm thầm len lỏi.

"Kỉ công tử khách sáo như vậy làm gì cơ chứ!" Lão bà bà của Ôn Uyển già đến hai mắt đã mờ đục, thấy họ trở lại thì lật đật chạy đến, vừa cười móm mém lộ ra hàm răng thiếu khuyết vừa ôm lấy A Uyển, hiền từ nói. "Chúng ta đều vô cùng mong đợi công tử đến, tối nay hai người ở đây thì thế nào?"

Kỉ Phi chỉ cười không đáp, y nhìn sang công tử nhà mình.

"Được, làm phiền mọi người!" Kim Quang Dao nhìn thấy ánh mắt mong đợi của y, nhất thời trong lòng mềm nhũn, vội vàng gật đầu.

"Kỉ công tử và Kim công tử ở lại thì tốt rồi, để chúng ta đi chuẩn bị bữa tối!" Lúc này các vị đại thẩm cũng đã rửa tay chân sạch sẽ, vui vẻ đi đến chào hỏi hai người.

"Được được, để ta đến làm cùng đi. A Uyển muốn ăn bánh hoa sen, ta cũng nấu một nồi canh cá cay lớn, là món độc môn của ta đó, đãi mọi người ăn một bữa thống khoái!" Kỉ Phi hào hứng lôi túi không gian ra, cùng các vị đại thẩm đến phòng bếp lớn.

Mấy chục đóa sen cùng đài sen tươi mới, năm sáu con cá chép mỗi con ít nhất hơn ba cân, lại thêm mấy cân thịt lợn thịt bò, trứng gà thịt gà, bột mì,... vô cùng phong phú, chất đầy một đống.

Kỉ Phi vui vẻ vừa làm cá lóc thịt vừa nói chuyện với các đại thẩm.

"Canh cá cay không phải chỉ cần cay là đủ, nếu bỏ hỗn tạp gia vị vào sẽ chỉ làm biến chất hương vị, cốt yếu là biết cách hài hòa từng loại gia vị." Kỉ Phi cẩn thận nói bí quyết "Công tử nhà ta thích ăn cay tê, ta cũng rất thường xuyên làm, món này rất hợp để các đại thúc nhắm rượu nha!"

"Kỉ công tử, ngươi cứ như vậy thì mấy bà già chúng ta sẽ tự ti chết đó!!!"

Kỉ Phi cười không nói, tiếp tục chuyên tâm vào nguyên liệu trong tay.

Cá nhanh chóng được xử lí xong, thịt bò dùng gậy tre đập nhuyễn vo viên, mấy con gà đem đi hầm với thuốc bắc.

Các vị đại thẩm mỗi người một việc, người rán cá người nhặt rau, Kỉ Phi đang nhặt hạt sen và cánh sen thì Ôn Uyển đã lăng xăng chạy đến.

"Kỉ ca ca, để ta giúp huynh!"

"Được! Để ta đeo tạp dề giúp đệ!" Kỉ Phi tủm tỉm cười lôi đâu ra được một cái tạp dề bé bé xinh xinh, bên trên thêu một bông kim tinh tuyết lãng tinh xảo, giúp Ôn Uyển đeo vào.

"Ây dô A Uyển thật là đáng yêu mà!"

"A Uyển nhà chúng ta trông thật đảm đang mà!"

Các vị đại thẩm nhìn thấy nhóc con trắng tròn đeo tạp dề quả thật là muốn phát cuồng, liên tục khen không dứt miệng.

"Bảo bối thật đảm đang, sau này sẽ có rất nhiều cô nương yêu thích đệ!" Kỉ Phi cũng thân thiết cọ cọ má nhóc con một chút, mở miệng khen.

Ôn Uyển vô cùng nghiêm túc lắc đầu "Không muốn, đệ muốn lấy Kỉ ca ca cơ, huynh cũng đồng ý chờ đệ rồi mà?" Nói xong liền nhìn Kỉ Phi vô cùng đáng thương.

"Đương nhiên là chờ!" Kỉ Phi sao có thể chịu được ánh mắt đó, vội vàng gật đầu như giã tỏi "Ta đã đáp ứng đệ, đương nhiên sẽ chờ!"

"Nhất định không được nốt lời đó!" Ôn Uyển cười rạng rỡ, vội cầm lấy một đài sen, cắm cúi tách hạt sen ra.

"Đây là để làm bánh hoa sen cho A Uyển ăn đó, thích không?" Kỉ Phi cũng vừa tách hạt sen vừa rủ rỉ rù rì nói chuyện với Ôn Uyển, lâu lâu lại cười rộ lên, quả thật muốn chất đầy sự đáng yêu trong khoảng không này.

Thời gian nháy mắt trôi qua, từng món ăn đều được đặt lên bàn dài ở khoảng sân rộng rãi trước bếp, Kỉ Phi hai tay bê hai đĩa rau xào cùng Ôn Uyển cẩn thận bê đĩa bánh hoa sen lớn bước ra, đặt lên mặt bàn vốn đã chẳng còn nhiều chỗ trống.

"Mọi người đến ăn thôi nào!" Kỉ Phi mỉm cười nói lớn, mấy vị đại thúc bên kia cùng Kim Quang Dao đều hồ hởi đi tới ngồi vào ghế.

Bữa ăn bắt đầu, tiếng nói cười rộn rã không dứt, hơn 50 người ngồi quanh bàn dài, vừa ấm cúng lại vừa thân thiết, cùng nhau thưởng thức món ăn ngon, cảm giác gia đình cũng chỉ đơn thuần hạnh phúc như vậy mà thôi.

***

"Có chuyện gì sao, Ôn Tình?" Kỉ Phi mỉm cười nhìn người con gái xinh đẹp đã từng kiệt ngạo không gì sánh được, hai tay vẫn không ngừng xoa bóp thái dương cho công tử nhà y. Rõ ràng là tử lượng không quá tốt, vậy mà vẫn ham thích như vậy.

Ôn Tình lẳng lặng nhìn nam nhân thanh tú ôn nhuận như ngọc trước mặt, lại nhìn một chút Kim Quang Dao đang say đến không biết trời trăng gì mà thỏa mãn gối đầu lên đùi y ngủ. Cuối cùng, nàng cất lời: "Ta có chuyện này muốn tham khảo ý kiến của ngươi một chút!"

"Ồ, cứ tự nhiên đi! Nếu giúp được ta nhất định sẽ giúp!"

"Chẳng là bình thường ta đi lấy thuốc ở nhiều nơi, thường xuyên gặp được những nhóm thiếu niên ăn xin, ta muốn giúp nhưng lực không đủ, thế rồi lại chợt nghĩ đến hoàn cảnh của gia tộc ta, không biết ta có thể đưa bọn họ đến đây truyền nghề hay không? Coi như giữ gìn hương hỏa của gia tộc ta không bị đoạn tuyệt."

Kỉ Phi im lặng ngẫm nghĩ một lát, việc này quả thật vừa khớp với suy tính của y dạo gần đây. Từ lúc nghe Điềm Tâm nói muốn để nhóm thảo khấu kia gia nhập Kim thị đã bắt đầu nghĩ đến rồi. Nếu bọn chúng không phải là đầu quân làm việc mà tự xây dựng gia tộc thì sao? Chắc là sẽ đồng ý thôi nhỉ.

"Được, trước tiên nàng cứ lấy lá liễu đưa cho mỗi người muốn dẫn về một lá, tốt nhất nên cẩn thận tránh rước sói vào nhà, nếu bọn chúng dám có dị tâm thì sẽ biết hậu quả ngay thôi." Kỉ Phi gật đầu đồng ý, lại đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, hai tay cũng bất chợt dừng lại lúc nào không biết.

"Ưm!" Kim Quang Dao đang vô cùng dễ chịu mà lâm vào ngủ say, bất chợt không được xoa đầu thì một cơn đâu đầu lại nổi lên, khó chịu kêu một tiếng.

"Công tử, chúng ta nên về phòng thì hơn!" Kỉ Phi dường như cũng tỉnh ra, nhẹ nhàng lay Kim Quang Dao dậy.

"Vậy ta đi trước, ta sẽ làm như ngươi nói!" Ôn Tình nói, không đợi Kỉ Phi trả lời liền rời đi.

Kỉ Phi gật đầu, cùng Kim Quang Dao xiêu xiêu vẹo vẹo trở lại phòng ngủ.

Mặc dù biết nếu đưa người đến đây thành lập gia tộc sẽ gây ra sóng gió vô cùng lớn, nhưng không sao, bình định nốt lần sóng gió này, sau đó liền yên ổn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top