Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 57: Âm mưu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỉ Phi câm nín đứng trên đỉnh Loạn Táng Cương nhìn cảnh tượng có một không hai trước mặt.

Loạn Táng Cương ban đầu chỉ là một ngọn núi hùng vĩ đơn độc mà thôi, hiện tại xung quanh đỉnh núi lại trôi nổi biết bao ngọn núi lớn nhỏ khác nhau, trùng trùng điệp điệp cũng phải cỡ hơn bốn mươi ngọn núi. Điềm Tâm chắp tay sau lưng ung dung mỉm cười, nhìn quanh quất một hồi rồi vẫy vẫy tay, sinh vật mười dặm xung quanh Loạn Táng Cương vốn dĩ đã ít ỏi nay đều chạy đi hết, Điềm Tâm không biết làm cách nào lại nới rộng khoảng trống ra. Ngay sau đó, chín ngọn núi lớn nhất liền giáng xuống, bao quanh Loạn Táng Cương hình thành thế cửu long tranh châu vô cùng đồ sộ. Những ngọn núi còn lại vẫn lơ lửng trên không trung, Điềm Tâm tiện tay giật mạnh vài cái, mười ngọn núi đá trơ trọi không có bất cứ sự sống gì liền bị luyện hóa thành cột đá cao lớn chọc trời, trên thân cột đá chi chít phù văn vàng kim sáng chói vĩnh cửu, mười cái cột đá này lơ lửng phía trên Loạn Táng Cương tạo thành một cái trận đồ huyền bí, ba mươi ngọn núi còn lơ lửng kia liền bay lên phía trên trận đồ, ẦM một tiếng như giáng xuống đại địa, vậy mà lại dính ở trên không trung, chiếm cứ khoảng không ở đó không bao giờ thay đổi nữa.

"Kỉ Phi! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Kim Quang Dao là người duy nhất có thể lên được Loạn Táng Cương, sau khi lên đến nơi, nhìn thấy Kỉ Phi đang trân trân đứng đó cùng toàn bộ Ôn gia liền chạy vội đến hỏi.

"Điềm Tâm hắn muốn rời đi, trước khi đi liền tặng ta một món quà từ biệt ấy mà!" Kỉ Phi ngán ngẩm đáp lại, lần này gây chú ý quá rồi, tên này vậy mà lại điên cuồng đến như vậy, trực tiếp nhổ núi đến tạo thêm địa phận cho Ôn gia.

Kim Quang Dao nghẹn họng nhìn cảnh tượng có một không hai kia, cảm thấy Điềm Tâm dường như chơi rất nhẹ nhàng vui vẻ, cậu nuốt nước bọt, hỏi một câu "Hắn rốt cuộc là ai?"

Kỉ Phi và Kim Quang Dao nhìn nhau một lúc, hồi sau, y đưa tay sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói "Công tử, ngươi sẽ không muốn biết hắn là ai đâu!"

Kim Quang Dao lắc đầu không muốn nghe nữa, cậu đau khổ hỏi "Bây giờ điều quan trọng nhất là ta phải giải thích với mấy vị tông chủ khác như thế nào đây?!"

Kỉ Phi cũng khó xử không biết phải làm sao, nếu biết trước Điềm Tâm muốn gây ra động tĩnh lớn như vậy, hẳn y đã sớm ngăn cản rồi. Cố tình hắn lại không nói cho y biết, để bây giờ đều không biết phải làm sao để xử lí rắc rối về sau!!!

Điềm Tâm lơ lửng bên trên có vẻ đã sắp xong việc, hắn phất tay một cái, một lớp màng hình cầu trong suốt khổng lồ bỗng từ đâu xuất hiện, phủ chụp lên toàn bộ địa phận bao la của Loạn Táng Cương bao gồm cả các ngọn núi, sau đó liền biến mất vô tung vô ảnh. Y biết đây chính là đại trận hộ sơn giống như mình từng làm, nhưng đương nhiên sẽ mạnh mẽ hơn quá nhiều, có thể khẳng định là không gì phá nổi. Dù sao Điềm Tâm cũng là Sáng Thế thần, một cái đại trận tạo ra mà không thể bảo vệ nổi một vùng thì quá là vô dụng rồi đi!

"Xong!" Điềm Tâm đột ngột xuất hiện bên cạnh làm Kim Quang Dao và Kỉ Phi giật nảy mình, hắn phủi phủi tay vài cái, dường như chỉ mới nhặt một cục đá ném đi mà thôi.

"Ngươi làm cái quỷ gì thế?!!!! Trước khi làm thì làm ơn hỏi qua ý kiến của người khác đi!!!" Kỉ Phi sốt ruột đến mức không có thời gian chê trách hắn đột ngột xuất hiện, y nắm lấy cổ áo hắn mà lắc lắc, vừa lắc vừa hét lên.

"Không sao! Ta cố tình đó!" Điềm Tâm cười rạng rỡ nháy mắt một cái, Kỉ Phi dường như cảm thấy sự nhẫn nhịn của mình đã lên một tầm cao mới.

"Ngươi-bị-điên-hả????!!!!!" Y nghiến răng nghiến lợi gằn giọng "Biết công tử nhà ta là gia chủ Kim gia không???"

"A, cho ta mượn Kỉ Phi một chút nhé!" Điềm Tâm nói với Kim Quang Dao, không đợi cậu trả lời đã cầm tay y bước ra một bước.

"Sao, lại đưa ta trở về Trái Đất để làm giề?!"

 Hai người đứng ở nơi Kỉ Phi từng gặp lão già kia, Kỉ Phi ngó quanh quất một hồi, có chút hoài niệm mà hỏi.

"Nơi này là nơi lão già đó đưa bùa xuyên không cho con đúng không?"

"Ờm!"

"Ta muốn nhờ con giúp một chuyện, sau đó con liền yên ổn ở bên cạnh Kim Quang Dao bao lâu cũng được!" Điềm Tâm nghiêm túc nói.

"Được thôi!" Dù sao hắn cũng giúp y rất nhiều rồi, huống hồ y còn là một phần linh hồn của hắn, muốn giúp thì chắc chắn y sẽ giúp thôi.

"Chuyện này có lẽ sẽ hơi khó khăn cho con đó, ta phải đối phó với hai người kia, mà lão già đó lại vẫn như hổ rình mồi, sẵn sàng lao đến tấn công bất cứ lúc nào, ta cần con đối phó với lão ta!"

"Được, ngươi muốn ta làm gì?"

Điềm Tâm nở nụ cười, vẫy vẫy tay một cái, hai người lại tiến vào một thế giới khác, một thế giới không có gì cả, không thời gian, không không gian, tất cả mọi thứ đều là hư vô. Thế giới này tuyệt đối bí mật, không thứ gì có thể tìm hiểu, không thứ gì có thể truy vết, chỉ có hai người trong cuộc biết bọn họ đã bàn những gì.

*

"Được rồi, ta sẽ tạm thời lùi bọn người kia lại, chờ đến khi con sẵn sàng." Điềm Tâm vỗ vỗ vai Kỉ Phi, mỉm cười hôn lên khóe môi y một cái "Nếu con muốn trở lại, ta lúc nào cũng sẽ chào đón con!"

"Tạm biệt!" Kỉ Phi gật đầu nói, cũng ôm lấy vai Điềm Tâm, hôn nhẹ lên khóe môi hắn.

"Tạm biệt!" Điềm Tâm cười cười, thân thể dần tan biến đi, Kỉ Phi cũng dần mờ nhạt, rồi biến mất khỏi thế giới bí mật nọ.

***

"Kỉ Phi, mấy vị gia chủ đã trở về rồi, thật là kì lạ!" Kim Quang Dao thấy Kỉ Phi trở về, lẩm bà lẩm bẩm kể lại cho y nghe.

Thì ra sau khi hai người rời đi không lâu thì mấy vị gia chủ cùng người đến nghe ngóng tìm hiểu cũng rời đi mất, không còn nói một lời nào.

Tiết Dương cảm nhận được chấn động cũng đã đến, lúc này liền im lặng đi tới đứng cạnh Kỉ Phi.

"Không sao đâu công tử, ta sẽ giải quyết chuyện này sau, hiện tại nên xử lí chuyện người ở đây!" Kỉ Phi trấn an Kim Quang Dao, đưa mắt nhìn những dãy núi trùng điệp trước mặt.

Ôn Tình cũng đã đi đến, nhìn Kỉ Phi một chút rồi nói "Điềm Tâm hắn muốn xây dựng thêm địa phận cho nơi này sao?"

"Ừm, chỗ ngoại ô Lan Lăng còn có hơn ba trăm người sẽ đến đây nữa. Đó là nhóm thảo khấu làm công tử đau đầu một thời gian, hiện tại sẽ yên ổn thôi! Ôn Tình, nàng muốn đưa ai đến thì mau mang họ đến đây, chúng ta sẽ bố trí chỗ ở cho họ!"

"Được, mấy hôm trước ta đã mang họ đến Di Lăng rồi, khoảng hơn năm mươi ngươi!"

"Chỉ có khoảng gần bốn trăm người sẽ đến đây, bọn họ sẽ tự lo về khoản nhà ở, sau đó chúng ta sẽ bàn về vấn đề lương thực. Dù sao thành lập một gia tộc sẽ cần làm rất nhiều việc!"

"Thành lập một gia tộc???" Cả Ôn Tình và Kim Quang Dao đều đồng loạt hét lên.

"Ngươi... ngươi lại muốn thành lập lại Ôn gia? Suy nghĩ kĩ đi Kỉ Phi, chuyện đó sẽ khiến tu chân giới đồng loạt phản đối và lên án ngươi đó, ngươi lại muốn như Ngụy Vô Tiện?!" Kim Quang Dao sốt ruột nói, chỉ hận không thể bổ đầu y ra để kéo bỏ suy nghĩ điên cuồng ấy.

Kỉ Phi nhìn thẳng vào mắt Kim Quang Dao, ánh mắt chỉ có lo lắng cùng quan tâm, nhất thời thở dài trong lòng "Công tử, ngươi tin ta không?"

Kim Quang Dao có chút sững người trước câu hỏi không đầu không đuôi của y, có điều ngay sau đó liền gật đầu đáp "Đương nhiên là tin ngươi, thế gian này ta tin nhất chính là ngươi!"

"Vậy thì được, bây giờ công tử có thể để mặc ta nốt lần này được không?" Kỉ Phi nghiêm túc nói.

Kim Quang Dao quả thật vô cùng khó xử suy nghĩ, có điều sau đó cũng đành thở dài cầm truyền tống phù rời đi.

Cậu cũng không muốn động đến Ôn gia, dù sao Kỉ Phi cũng đã cầu tình đến như vậy, không thể không đồng ý.

Kỉ Phi xoay xở trên Loạn Táng Cương một hồi, quyết định xong mọi chuyện tương lai rồi mới dùng truyền tống phù cùng Tiết Dương đi đến Điềm Tâm Ổ.

Không khí nơi này u ám như có người chết, Kỉ Phi xuất hiện mà chợt thấy rùng mình.

"Ồ, tên giống hệt Điềm Tâm kìa!" Lúc này, một nam nhân cao gầy có đôi mắt giống như hồ ly bước ra, hứng thú nhìn chằm chằm Kỉ Phi, ngay sau đó liền quay đầu cao giọng nói.

Tiết Dương lạnh mắt rút Giáng Tai ra, muốn chém cho nam nhân nọ một nhát, thế nhưng Kỉ Phi đã vội ngăn lại.

"Các ngươi chắc cũng được Điềm Tâm và hai người kia nói qua rồi, ta biết các ngươi không muốn đầu quân cho Kim thị, vậy tự mình xây dựng một gia tộc thì sao? Có hứng thú không?" Kỉ Phi mỉm cười nói.

Lúc này, nghe tiếng nói đã có rất nhiều người tụ tập đến, dường như tất cả đều đang ở tại đây. Việc thủ lĩnh rời đi đương nhiên là đả kích rất lớn cho bọn họ.

"Không có hứng thú, chúng ta chỉ muốn yên ổn làm thảo khấu hại người mà thôi!" Nam nhân có đôi mắt như hồ ly lắc đầu, những nam nhân xung quanh hắn cũng cười ồ lên mà liên tục tán đồng.

"Vậy tất cả các ngươi đều không muốn đi?" Kỉ Phi hiền hòa nói, ánh mắt vô cùng ôn nhu đơn thuần mà hỏi.

"Không đi, ngươi làm được gì chúng ta?"

"Đúng vậy, không đi! Ngươi đánh ngất hơn ba trăm anh em chúng ta rồi kéo đi được chắc!"

"Nếu thật sự làm được, chúng ta liền đi, nói gì làm nấy!"

Rất nhanh Điềm Tâm Ổ đã biến thành cái chợ.

"Được rồi!" Kỉ Phi gật đầu, nụ cười càng thêm hiền hòa đơn thuần, y triệu cây đàn của mình ra rồi quay sang Tiết Dương bên cạnh "Đánh ngất là được, đừng giết!"

Dù sao y cũng đang muốn thử mấy món vũ khí, đúng lúc mấy tên này khiêu khích, lấy ra làm chuột bạch cũng tốt.

Đây gọi là buồn ngủ gặp chiếu manh nha~!


















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top