Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 61: Hạc Hiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết Dương cảm thấy hôm nay Kỉ Phi đặc biệt vui vẻ.

Từ sáng đến giờ y làm gì cũng đều bày ra một vẻ mặt tươi roi rói, hại hắn nhìn vào da gà da vịt thi nhau rơi xuống. Tên này mà cười như vậy thì chắc chắn không có điều tốt lành gì.

"A Dương bảo bối, ngươi nghĩ sao về nhị vị đạo trưởng?" Ngồi hồi tưởng lại cốt truyện huy hoàng trước kia, Kỉ Phi không khỏi cảm thán một câu thời gian trôi nhanh, nhìn thấy nhóc con đang luyện kiếm gần đó liền lăng xăng lại hỏi.

Dù gì cũng là cặp đôi nguyên tác, đúng là sẽ không có khả năng nhất kiến chung tình nhưng hẳn cũng phải có cảm nhận đặc biệt chứ nhở?

"Một trắng một đen nhìn thấy ghét!" Tiết Dương hơi dừng động tác, sau đó liền nhạt giọng nói.

"...."

Nhóc con nông cạn!

"Thật sự không có cảm nhận gì khác? Hiểu đạo trưởng rõ ràng rất đẹp nha?"

"Đẹp thì ngươi đi mà rước về, hỏi ta làm gì? Tên thần kinh!" Tiết Dương cuối cùng cũng chịu dừng thế nhưng chỉ là để ném cho Kỉ Phi một ánh mắt khinh bỉ sau đó bỏ đi chỗ khác.

"Nhóc con này có lẽ chỉ là ngại ngùng mà thôi!" Kỉ Phi đơn giản nghĩ, không khỏi nhớ đến Lam Hi Thần và Kim Quang Dao vẫn còn nghỉ ngơi trong tĩnh thất, tủm tỉm cười không ngừng.

***

Tu chân giới đối mặt một nguy cơ không thể lường được.

Dư nghiệt Ôn gia trốn chui nhủi trên đỉnh Loạn Táng Cương lại đang âm mưu làm loạn, không biết đạt được giúp đỡ từ đâu mà rục rịch ngoi lên, dám công khai thành lập gia tộc.

Mấy chữ Loạn Táng Cương Ôn Thị ngày đêm rực rỡ ánh sáng bạc sừng sững ở bên ngoài Loạn Táng Cương khiến người ta không khỏi nổi da gà, nhớ đến đoạn thời gian Ôn gia lộng hành trước kia lại không khỏi sợ hãi.

Nếu thật sự có một ngày Ôn gia trở lại, đó chính là đại kiếp nạn tiếp diễn, hậu quả không thể đo lường.

Kim Lân Đài xảy ra dị biến, khác với vẻ yên bình hào nhoáng bên ngoài, bên trong nó là từng cơn sóng dữ ngập trời, chỉ cần không cẩn thận, thuyền chắc chắn sẽ lật, kéo theo tính mạng của rất nhiều người.

"Để xem, lần này sẽ có bao nhiêu con cá rơi vào lưới đây." Kỉ Phi bí hiểm cười cười, dùng truyền tống phù đi đến một nơi.

Ngọn lửa xanh bùng lên rồi biến mất trong nháy mắt, Kỉ Phi hiện ra ở ngọn núi sơn thủy hữu tình, non xanh nước biếc. Bên dòng suối róc rách chảy dài là một căn nhà gỗ nho nhỏ, bên nhà gỗ có một bộ bàn ghế bằng đá xanh, một người mặc y phục trắng như tuyết đang ngồi đó, thích ý thưởng trà.

"Vậy mà lại có thể phục hồi được nơi này!" Kỉ Phi bật cười nhìn quang cảnh xung quanh một chút, lần đó chính y đã phá nát nơi này, vậy mà tên đó lại có thể khiến nó trở về giống như ban đầu.

"Thảo nào sáng nay ta thấy quạ đen kêu trước nhà, hóa ra là hung tinh đến!" Người ngồi ở bàn đá vẫn ngồi bất động, chỉ có giọng nói thù ghét rõ rệt vang lên.

Hiển nhiên, hắn chính là kẻ đã năm lần bảy lượt đến phá Kỉ Phi, cũng là kẻ năm lần bảy lượt bị đánh đuổi.

"Bạn cũ đến thăm mà không chào đón, ngươi vẫn khốn nạn như trước! À không, hiện tại nên xưng hô khác đi chứ nhỉ, Thanh Hành Quân?!" Kỉ Phi cười lạnh một tiếng, rất có xúc động triệu đàn ra phang chết tên trước mặt này.

Đúng vậy, kẻ năm lần bảy lượt phá hoại cuộc đời yên bình của Kỉ Phi, con mẹ nó không ai khác lại là Thanh Hành Quân - gia chủ đời trước của Lam gia, cha của Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ!

Bảo sao y lại thấy tên này quen như vậy, lại cảm thấy hắn đẹp hơn Lam Hi Thần mấy phần, hóa ra lại là hắn!

"Ngươi nhớ ra ta rồi?!" Thanh Hành Quân đứng lên, phủi phủi bụi vốn dĩ không tồn tại trên tay áo, liếc mắt nhìn Kỉ Phi một cái.

"Tội nghiệp Thanh Hành Quân, vậy mà bị mày nhập vào, quả thật là xui xẻo cả đời!" Kỉ Phi lắc đầu, nhăn nhó mặt mày xót thương cho một đời gia chủ vô song.

Hạc Hiên, mặc dù thân xác là của Thanh Hành Quân nhưng thực chất hắn chính là Hạc Hiên - bạn nối khố từ nhỏ của Kỉ Phi ở cô nhi viện, cũng là người bạn duy nhất của y. Không biết tại sao Điềm Tâm lại lựa chọn tên này, có điều đây cũng là một bất ngờ khiến y trở tay không kịp.

"Bạn yêu vậy mà vẫn nhớ mình!!!" Thanh Hành Quân ngay lập tức rũ bỏ bộ mặt chán ghét băng thanh ngọc khiết, hai mắt đẹp đẽ rưng rưng như cún con gặp chủ, lao đến ôm Kỉ Phi, dùng lực có chút mạnh là kéo cả hai ngã xuống đất.

"Bạn biết lúc bạn biến mất mình buồn thế nào hông?! Hụ hụ hụ Điềm Tâm là tên khốn kiếp, hắn ép linh hồn của mình dung hợp với linh hồn của Thanh Hành Quân, lại còn uy hiếp mình bắt mình diễn kịch với hắn hụ hụ hụ!!!" Thanh Hành Quân uy vũ ngút trời như mèo con dụi đầu vào lồng ngực Kỉ Phi mà rấm rức kể khổ.

Kỉ Phi thở dài đưa tay vuốt tóc dỗ dành hắn, ôn nhu nói một câu an ủi

"Nghiệp!"

"Dừng lại!... Hụ hụ hụ.... Đừng dùng.... bạn yêu.... cơ thể ta... ác lắm cơ.... làm mấy trò đó!... hụ hụ hụ... hông có hiểu cho mình gì hết!!!" Hạc Hiên giống như bị chập mạch mà khóc lóc đứt quãng, khi thì giọng nói trầm thấp lạnh lùng cực điểm, khi thì lại thành giọng thanh nhẹ ấm áp vô cùng, Kỉ Phi nghi hoặc đẩy hắn ra, nghiêm túc quan sát từ đầu đến chân.

"Mày nói dung hợp.... chẳng lẽ linh hồn của Thanh Hành Quân vẫn còn tồn tại?!" Cái này thì không khó để suy ra cho lắm, Kỉ Phi kinh hãi hỏi.

"Đúng vậy! Là ta!" Khuôn mặt tuấn lãng chết người đang khóc lóc vô cùng khó coi nhanh chóng lạnh xuống, trở lại bộ dáng mỉm cười ôn nhu mà xa cách vô cùng quen thuộc thường thấy ở Lam Hi Thần. Thanh Hành Quân nhanh chóng đứng dậy, đỡ Kỉ Phi đứng lên rồi tiến đến bộ bàn đá gần đó "Nghe danh Kỉ công tử đã lâu, không ngại uống với ta một chén trà chứ?"

Kỉ Phi cười gượng tiến đến rồi ngồi xuống, gật đầu nhận lấy chén trà lạnh trong tay hắn.

"A Hoán và A Trạm đã được Kỉ công tử giúp đỡ nhiều, phận làm cha vô dụng này thật cảm ơn công tử rất nhiều!" Thanh Hành Quân khí chất vô song, khuôn mặt không hề bị thời gian chạm đến, so với Lam Hi Thần có thêm nét trầm ổn sương gió lại càng trác tuyệt.

"Không dám, ta cũng không giúp đỡ được gì nhiều, còn phải cảm ơn và xin lỗi ngài, bạn của ta đã làm phiền ngài nhiều rồi!" Kỉ Phi cũng vô cùng ra dáng một bậc cha mẹ mà xin lỗi thay cho Hạc Hiên, dù sao cũng là tu hú chiếm tổ, lại còn mang thân xác người ta đi làm mấy chuyện vớ vẩn đó nữa.

"Này này này, hông phải chỉ là mượn xác một chút thôi sao, đi làm có chút việc mà cũng cằn nhằn, ta không có làm phiền hắn nhé!!!" Khuôn mặt đang mỉm cười ôn nhu của Thanh Hành Quân ngay lập tức bị thay thế bởi biểu cảm hờn dỗi hơi chu mỏ lên của Hạc Hiên, khuôn mặt như được chính tay ông trời tạo nên kia không nên có biểu cảm đó!

"Huân Hạc Hiên, câm mồm lại!" Kỉ Phi ôn nhu nói, gân xanh đầy dịu dàng hiện lên trên trán.

Biểu cảm phụng phịu biến mất, nụ cười ôn nhu lại hiện lên.

"Không sao, bình thường A Hiên đều rất tốt, chỉ là đôi lúc có những hành động không đúng với gia quy nên ta mới phải xuất hiện thôi!" Thanh Hành Quân giải thích.

"Hạc Hiên đúng là hơi có vấn đề về thần kinh, làm phiền ngài rồi! Ta đến để hỏi hắn có muốn rời đi hay không ấy mà!" Kỉ Phi ngượng ngùng nói, quả thật rất muốn băm chết tên thần kinh đó.

Thanh Hành Quân hơi khựng lại một chút, đáy mắt đột nhiên xuất hiện chút không nỡ trong nháy mắt, có điều nó biến mất quá nhanh, ngay cả cáo già như Kỉ Phi cũng không kịp bắt lấy chút tình cảm ấy.

"Cái này, tùy vào A Hiên thôi, ta cũng không thấy phiền cho lắm!" 

"Đương nhiên là rời đi, Điềm Tâm trả lại thân xác cho ta đúng hông? Ta nhớ cơ thể đẹp trai lai láng đó lắm gòi huhuhu ;;.;;!"

"Mà khoan, chắc là để một thời gian nữa đi!" Vừa hớn hở xong, dường như chợt nhớ ra cái gì, Hạc Hiên lại xoa xoa mũi cười xòa nói.

"Huân Hạc Hiên, mỗi lần mày định nói dối tao đều sẽ không tự chủ được mà sờ mũi!" Kỉ Phi ôn nhu cười.

"Kỉ... Kỉ Phi, mỗi lần mày nổi giận muốn đánh tao đều sẽ cười rất ôn nhu!" Huân Hạc Hiên không tự chủ được mà hơi run rẩy một chút, mỗi lần đều như vậy, đối mặt với tên này đều phải nhờ Lam Tử Văn ra mặt, nếu không hắn sẽ sợ đến nhũn chân, không dám hành sự lỗ mãng.

"Khôn hồn thì khai ra, tao sẽ không động đến Thành Hành Quân, có điều đến khi mày lấy lại được thân thể rồi thì chưa chắc!" Nụ cười trên mỗi Kỉ Phi càng ôn nhu hơn, dọa cho Hạc Hiên bé nhỏ sợ đến nhũn người.

"Đại nhân tha mạng, tiểu nhân chỉ làm một ít việc Điềm Tâm giao cho thôi mà!!!!! TvT"

"Được rồi, đừng bày ra vẻ mặt đó bằng cơ thể của Thanh Hành Quân!" Kỉ Phi bĩu môi phất phất tay, tùy ý nói "Bao giờ xong việc liền báo với ta một tiếng, ta trả cơ thể cho ngươi, nhanh một chút!"

"Tuân lệnh!" Hạc Hiên bày ra động tác quân nhân vô cùng tiêu chuẩn, có điều gương mặt lại cười toe toét.

"Ta đi đây, dạo này Kim Lân Đài đặc biệt náo động a~!" Kỉ Phi vừa dứt lời, lửa xanh liền liền bùng lên cao quá đầu, sau khi biến mất thì người cũng đã rời đi.

...................................................

..........

"A Hiên, ngươi sẽ rời đi sao?" Giọng nói trầm thấp ôn nhu lại vang lên, mơ hồ có thể nghe thấy cô đơn khó nhận ra.

"Ngươi thật là ngốc! Ngươi không muốn thấy ta sao?"

"Đương nhiên là muốn! Rất muốn!" Thanh Hành Quân không giấu nổi vui vẻ, lẩm bẩm nói "Đến lúc đó ta có thể chạm vào ngươi rồi!"

"Muốn làm gì cũng được hết á!"

......................................................................

**************************************************

Tác giả có điều muốn nói:

Mọi người đọc lại chương 1, sẽ thấy bóng dáng Hạc Hiên ẩn hiện đâu đây :v

Biết ý nghĩa tên của Hạc Hiên là gì hông? Là con người sống nếp sống của Đạo gia, khí chất hiên ngang đó :v

Tên hợp với tính cách dễ sợ, mà đặt cmnr, thôi kệ đi :v





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top