Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 67: Ngụy Vô Tiện sống lại (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian Ngụy Vô Tiện chết đã qua không biết bao nhiêu năm, nhưng tính toán một chút, vẫn là nên sống dậy rồi...

Trên đỉnh Loạn Táng Cương, Mạc Huyền Vũ ngày ngày khổ luyện bùa chú của chính mình, cẩn thận từng chút một mà nghe ngóng mọi chuyện, cũng chuẩn bị để phục sinh Di Lăng Lão Tổ, coi như trả lại cho hắn một cái công đạo, cũng trả cho Lam Vong Cơ công sức chờ đợi bao năm.

Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Vong Cơ ngồi trước tĩnh thất của mình, trong lòng ôm một con thỏ trắng vô cùng đáng yêu, lạnh mặt vuốt bộ lông mềm mại của nó. Nam nhân lạnh lùng như băng sương nhưng cũng đẹp đến mức khiến người ta say đắm, tuy nhìn có vẻ không phù hợp với việc ngồi một chỗ vuốt ve thỏ trắng như thế này, thế nhưng lại toát ra một loại phong vận khó nói.

Lam Vong Cơ hơi ngẩn người nhìn lên bầu trời, hắn đã không thể đếm hết những lần mình mong ngóng nhìn lên trời xanh, chờ đợi dấu hiệu mà Kỉ Phi nhắc tới.

".... Khi nào lá liễu ngập trời, quang mang màu bạc nhấn chìm tất cả, đến núi Đại Phạn đón hắn..."

"... nói cho hắn biết suy nghĩ thật sự của mình..."


Xung quanh Kim Lân Đài bị người ta âm thầm bày trận trấn hồn, bất cứ hồn phách nào xuất hiện ở trong phạm vi của đại trấn đều sẽ hôi phi yên diệt, không có cơ hội sống sót. Nếu không phải cây liễu ở An Hồn Lâu đã dùng vô thượng thần thông bao bọc linh hồn của Ngụy Vô Tiện bên trong An Hồn Lâu, sợ rằng ngay cả cơ hội để hắn phục hồi linh hồn cũng không có. Cũng bởi bị ảnh hưởng của đại trận trấn hồn, thời gian phục hồi của Ngụy Vô Tiện bị kéo dài.


Thời gian thấm thoát thoi đưa, đến một ngày, Kim Lân Đài xảy ra một trận đại chấn, trời nổi sấm sét, cây liễu tỏa ra tán cây che chở cả một vùng trời của Kim Lân Đài, tránh để cho nơi này bị sấm sét phá hủy. Thế nhưng những miếu trấn hồn làm mắt trận trấn hồn lại không may mắn như vậy, từng đợt sấm sét giáng xuống, vô số miếu trấn hồn bị đánh nát, đến khi căn miếu cuối cùng bị phá hủy, dị tượng xảy ra.

Chỉ trong chớp mắt, An Hồn Lâu bị cành liễu quấn chặt như kén tằm phát ra ánh sáng chói mắt, lá liễu rơi rụng bay lên cao, tràn ngập đất trời, nơi nơi đều có thể thấy lá liễu tự do bay lượn trong không khí. Kén tằm An Hồn Lâu nứt ra một khe hở dọc từ đỉnh xuống dưới, giống như nhộng phá kén hóa thành bướm, luồng sáng chiếu rọi khắp cửu thiên thập địa, quang mang màu bạc dát lên vạn vật màu sắc rực rỡ đến chói mắt. Dường như giờ phút này chỉ có ánh sáng bàng bạc ấy tồn tại, những thứ khác đều trở nên vô nghĩa.

Bên trong An Hồn Lâu chấn động một chút, luồng ánh sáng chói lòa hơn nữa, không gian chấn động một chút, một cỗ quan tài đá như bươm bướm phá kén mà ra, chầm chậm hạ xuống.

Một luồng lửa xanh bùng lên rồi nhanh chóng lụi tàn, hiện ra một bóng người cao ráo, một thiếu niên vừa xuất hiện đã vội vàng chạy đến trước quan tài đá.

Thiếu niên ấy chính là Mạc Huyền Vũ.

Kim Quang Dao và Tiết Dương từ khi chấn động xảy ra đã túc trực bên cạnh hồ An Hồn Lâu, nhác thấy Mạc Huyền Vũ bên cạnh quan tài đá liền trực tiếp chạy tới.

"Mạc Huyền Vũ, ngươi mau đưa Ngụy Vô Tiện đi, động tĩnh ở đây quá lớn, Kim Lân Đài lại ngày đêm bị theo dõi, chỉ sợ không bao lâu sau người của các gia tộc sẽ lập tức đến đây!" Kim Quang Dao sốt ruột nói.

"Không hay!" Đột nhiên, Tiết Dương quát một tiếng, kiếm trong tay lập tức phóng ra, va chạm với một vật phát ra tiếng kêu đinh tai nhức óc.

Từ bên trong An Hồn Lâu, hai miếng Âm Hổ Phù bay ra từ lúc nào, từng luồng âm khí lan tỏa khắp nơi. Từ xa nhìn lại, đỉnh Kim Lân Đài lúc này đang tràn ngập trong sắp đen và bạc giao tranh.

Âm Hổ Phù vừa hiện, tà linh khắp nơi liền trở nên ngày càng điên dại, chuông trừ tà của các gia tộc cũng vang lên từng đợt.

Tất cả các gia chủ của các gia tộc đều đồng loạt nhìn về hướng Kim Lân Đài, không hẹn mà cùng nghĩ tới một điều...

"Âm Hổ Phù xuất thế!"

Năm xưa Kim Quang Thiện thèm muốn thứ này biết bao, trước đó ngay cả Ôn Nhược Hàn cũng phải giành lấy nó cho bằng được. Thế nhưng trong trận chiến ở Loạn Táng Cương, cùng với sự biến mất của thân xác Ngụy Vô Tiện, Âm Hổ Phù cũng từ đó không còn xuất hiện trên thế gian. Đến nay, nó đã hiện thân!

Giống như có chuẩn bị từ trước, các gia tộc đưa quân đến như bão lũ, trong thời gian ngắn bao vây lấy Kim Lân Đài, khí thế không chết không thôi.

Kim Lân Đài mở trận hộ tông, màng ánh sáng bàng bạc đạo khí bao phủ lên toàn bộ nơi này, bảo vệ Kim Lân Đài đến mức nội bất xuất ngoại bất nhập. Bên trong lồng ánh sáng, An Hồn Lâu vẫn tỏa ra ánh sáng màu bạc chói mắt bao trùm khắp thiên địa, ma khí của Âm Hổ Phù cũng bị trấn áp đi một phần.

"Năm xưa Kim Quang Dao làm nhiều chuyện ác như vậy, chúng ta nể tình hắn lập công trong Xạ Nhật Chi Chinh mà tha cho một lần, vậy mà hiện tại lại phát hiện ra hắn dám cất giấu Âm Hổ Phù, chẳng phải cho thấy tâm hắn có điều bất chính!" Một tông chủ của tông môn nào đó đứng ra hét lớn.

"Kim gia hiện tại đã không còn như xưa, nếu cứ tiếp tục như vậy, Kim gia chẳng phải sẽ nối gót Ôn gia, trở thành tai họa cho tu chân giới hay sao?!"

"Bởi vậy, hôm nay cho dù phải hao hết toàn lực, bằng bất cứ giá nào, chúng ta cũng phải tiêu diệt Kim gia, tạo phúc cho thiên hạ!"

Từng đợt phụ họa nổi lên, sĩ khí của tu sĩ các nhà càng tăng thêm, dường như kẻ nào cũng muốn rút kiếm ra mà trừ ma vệ đạo.

"Kẻ nào muốn tiêu diệt Kim gia?" Giữa lúc hàng nghìn tu sĩ đang gào thét muốn trừ ma vệ đạo, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên giống như sấm sét bổ xuống, trong nháy mắt khiến cho không gian im lặng không một tiếng động, lồng ánh sáng bao bọc Kim Lân Đài vặn vẹo một chút, Kim Quang Dao mỉm cười bước ra.

 Trong phút chốc không ai dám mở miệng nói trước, tất cả đều nhìn nhau không biết nên hành động như thế nào mới phải.

"Kim Lân Đài đột nhiên có dị biến, trước tiên xin cảm tạ chư vị đã lo lắng mà đến đây, sau xin thông báo đã chẳng có chuyện gì, cảm ơn tấm lòng của chư vị!" Kim Quang Dao tủm tỉm cười chắp tay hành lễ với đám đông tu sĩ, coi như không nghe thấy lời ban nãy bọn họ cùng gào thét.

Lúc này, phía xa lại có một nhóm tu sĩ ngự kiếm bay tới, khi bọn họ tới gần lộ ra y phục trắng như tuyết đặc trưng của Cô Tô Lam Thị.

Phía sau, người của Thanh Hà Nhiếp Thị cũng đến vừa kịp lúc. Tứ đại gia tộc, chỉ thiếu Vân Mộng Giang Thị, tụ họp tại đây trong tình cảnh hết sức khó coi này.

"Liễm Phương Tôn, Âm Hổ Phù xuất thế là chuyện trọng đại, liên quan đến bình yên của thiên hạ, hẳn là phải do tu sĩ các nhà quyết định!" Người của Lam gia lên tiếng đầu tiên.

"Liễm Phương Tôn, ở đây không ai không biết năm đó Kỉ Phi cướp đi thân xác Ngụy Vô Tiện đem về Kim Lân Đài, hiện tại xảy ra dị tượng ở nơi này, Âm Hổ Phù cũng xuất thế, miếu trấn hồn bị phá nát, chẳng phải là dấu hiệu cho thấy Ngụy Vô Tiện đã sống lại?!" Thanh Hành Quân đứng đầu đoàn người Lam gia bước lên, lạnh giọng chất vấn.

"Cái gì?! Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện sống lại?!"

Mấy lời của Thanh Hành Quân gây ra náo động trong mấy ngàn tu sĩ đứng đây. Bọn họ ít nhiều đã từng trải qua hoặc chịu hậu quả trong trận chiến tiêu diệt Di Lăng Lão Tổ dưới đỉnh Loạn Táng Cương, không ai muốn tai hoạ đó lại lần nữa sống lại!

Tất cả đều nhìn Kim Quang Dao, chờ cậu đưa ra một đáp án.

Kim Quang Dao cực kì bất đắc dĩ mà trả lời "Ta không hề biết ý nghĩa của những dị tượng này, cây liễu kia là báu vật trấn tông của Kim gia chúng ta, có đôi chút dị tượng cũng không hề gì. Về việc miếu trấn hồn bị phá hủy, là do sấm sét chứ không phải do chúng ta. Vì cớ gì mà Thanh Hành Quân lại cho rằng do chúng ta khiến cho Ngụy Vô Tiện sống lại?"

"Vậy ngươi chỉ cần giao ra Âm Hổ Phù, tất cả đều dễ nói chuyện!"

"Âm Hổ Phù là vật của Kỉ Phi, ta không có quyền quyết định!" Kim Quang Dao lắc đầu, ý tứ sẽ không giao nộp Âm Hổ Phù ra.

ẦM

Một tiếng động đinh tai nhức óc phát ra, lồng ánh sáng bao bọc Kim gia bị phá hủy, biến mất trong không khí. Giữa không trung, Âm Hổ Phù càng điên cuồng phát ra lực lượng oán khí của nó. Hiển nhiên, lồng ánh sáng không chống lại được Âm Hổ Phù.

Thứ tà vật này bị phong ấn bên trong An Hồn Lâu không biết bao nhiêu năm, vậy mà hiện tại lại phát ra sức mạnh khủng khiếp như vậy.

Tà vật bốn phía chịu sự triệu hoán của Âm Hổ Phù mà xuất hiện như thủy triều, oán khí của nó phá hủy tan tành vô số công trình trên đỉnh Kim Lân Đài. Cây liễu bên An Hồn Lâu vậy mà không hề trấn áp nó, giống như những cây liễu bình thường khác, nhẹ nhàng đung đưa những nhánh cánh dài thanh mảnh theo gió.

Kim Lân Đài hiện tại dốc 5 phần lực lượng đến trấn áp Âm Hổ Phù, làm gì còn thời gian đối phó với tu sĩ của các nhà, hóa ra mục đích để Kim Quang Dao xuất hiện thương thuyết là để kéo dài thời gian!

Lam gia không có Lam Hi Thần đến, Nhiếp gia lại không có Nhiếp Minh Quyết theo, Giang gia vì mối quan hệ với Kim gia và lí do nào đó mà không xuất đầu lộ diện, hiện tại quyền điều khiển đều đến từ Thanh Hành Quân.

Tất nhiên, không tránh khỏi một trận hỗn chiến!

***

Do vừa phải đối phó Âm Hổ Phù, vừa phải đối phó hàng ngàn tu sĩ của các nhà, Kim Lân Đài rất nhanh đã thất thủ, Kim Quang Dao vừa đánh vừa rút, thương tích đầy mình, so với trận chiến năm đó còn thảm hại hơn.

Kim gia dồn toàn bộ lực lượng vào đối phó một trận chiến này, tư thái cá chết lưới rách thể hiện rõ ràng trong sự điên cuồng của các tu sĩ Kim gia, hai bên đều tổn thất thảm trọng, thế nhưng thế cục vẫn nghiêng về phía tu sĩ các nhà hơn hẳn.

KENG

Kiếm của Kim Quang Dao bị Lam Tử Văn đánh bay, thanh kiếm của hắn kề sát cổ cậu. Nhất thời, tất cả tu sĩ đều không hẹn mà dừng lại.

'Tu sĩ Kim gia, mau buông kiếm...."

Lời nói của Thanh Hành Quân chưa kịp dứt, tiếng kiếm đã vang lên từ phía nào đó, thanh kiếm xé gió đâm tới, hướng thẳng tới yết hầu của Kim Quang Dao.

Thời khắc này, mọi thứ dường như chậm lại, Tần Trung ở phía xa nhìn thấy tình hình thì đã quá muộn, ông muốn lao đến ngăn cản một kiếm này cũng đành lực bất tòng tâm. Hiện tại quả thật chỉ có trời mới cứu được Kim Quang Dao thoát khỏi một chiêu này.

Tiết Dương cũng thấy được điều đó, thế nhưng vẻ mặt hắn lại bình thản đến kì lạ, thậm chí động tác chém giết trong tay một giây cũng chưa hề ngừng lại.

"Muốn giết Kim Quang Dao tại địa bàn của Kỉ Phi, đúng là mơ hão!"

Khi lưỡi kiếm sắc bén chém sắt như chém bùn ấy chỉ còn cách yết hầu Kim Quang Dao chưa đến một đốt ngón tay, vòng cổ của cậu đột ngột sáng lên, không hề báo trước, nó nổ tung.

"Dù có chuyện gì xảy ra cũng không thể tháo nó, cho dù bất cứ ai yêu cầu cũng không được tháo, là ta cũng không. Hứa với ta nhé, công tử"

Kỉ Phi sẽ không làm điều gì mà không có lí do, nhất là khi điều đó vì tốt cho Kim Quang Dao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top