Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: An bài đường lui sau này!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi cùng Lam Hi Thần đến Ôn gia dự hội Thanh Đàm, Kỉ Phi chợt nhận ra một nguy cơ đáng sợ - nếu không cẩn thận, để lại hậu họa sau này trong việc đưa công tử lên làm tông chủ Kim gia thì sao?

Chính y có một sự tôn trọng vô bờ dành cho Yếm Ly tỷ tỷ và Ngu phu nhân, chắc chắn sẽ không để Kim Lăng phải mồ côi cha mẹ

Nếu như thế chẳng phải sẽ để lại một Kim Tử Hiên sao?

Vả lại, Kim Quang Thiện không sớm thì muộn mình cũng phải đi giết hắn, nếu không cẩn thận lại bị kẻ nào đó vạch mặt, người gặp thị phi nguy hiểm nhất chính là Mạnh Dao!

Nguy hiểm a nguy hiểm!

Bởi vậy, Kỉ Phi quyết định an bài công tử nhà mình ở chỗ Trạch Vu Quân trong lúc đi Ôn gia, còn y, lấy lí do lười biếng, đương nhiên sẽ ở lại Lam gia

Mà ở lại Lam gia để làm giề?

Đương nhiên là chờ đón Ôn Húc nha!

Theo như tính toán phiền phức của y, thời gian này Lam gia chắc chắn sẽ chuẩn bị được Ôn Húc ghé thăm vì không đưa Lam Vong Cơ đến chịu quản giáo, nếu trong thời gian này y ở lại giúp đỡ Lam Khải Nhân một chút, khiến cho Lam gia nợ y một món nợ ân tình, sau này chuyện Kim Quang Thiện bị giết lộ ra cũng dễ nói chuyện mờ

Hơn nữa, với lượng kiến thức không biết được lão già kia lấy ở đâu trong đầu y, muốn lấy một vài cầm phổ có giá trị ra trao đổi với Lam Khải Nhân, điều kiện chính là đi giúp Giang gia là điều quá đơn giản, vậy là đã có tới hai đại gia tộc ở đằng sau hậu thuẫn rồi!

Ahihi... Mị thật là thông minh!

Vậy là, Kỉ Phi tung tăng đi tìm Mạnh Dao, nói cho cậu biết ý muốn ở lại của mình. Mạnh Dao thực sự chính là có một chút không muốn, thế nhưng vì thuận theo mong muốn của y mà cũng gật đầu đồng ý

***

"Công tử, cái này, cái này, rồi cái này nữa, ngươi đeo vào!" Kỉ Phi tay cầm một lốc dây đỏ, vội vội vàng vàng đeo lên tay và cổ của Mạnh Dao, y hài lòng nói "Được rồi, công tử, ngươi nhớ đừng tháo chúng xuống nhé, dù có ra sao đi nữa cũng đừng tháo xuống, cầu may ấy mà, cầu may!" Bùa phù hộ ếm biết bao nhiêu phù chú ta làm cả đêm, tác dụng khá lớn đó

"Được rồi, ta hứa sẽ không tháo chúng xuống!" Mạnh Dao vẻ mặt bất đắc dĩ nói "Kỉ Phi, ngươi thật sự không muốn đi cùng sao? Một mình ngươi ở đây liệu có ổn không? Có sợ bị bắt nạt không?"

"Công tử, ngươi sợ ta bị bắt nạt hay sợ ta bắt nạt chúng?"

"...." Được rồi, ngươi là giỏi nhất!

"Mạnh Dao, chúng ta đi thôi!" Lam Hi Thần đã an bài xong xe ngựa, tiến đến chỗ hai người đứng

Quãng đường từ Vân Thâm Bất Tri Xứ đến Bất Dạ Thiên cũng không ngắn, không thể cứ như vậy dùng kiếm mà bay đến được, bởi vậy đành phải dùng xe ngựa chứ biết sao giờ!

"Trạch Vu Quân, vậy nhờ ngài chăm sóc công tử của ta!" Kỉ Phi thi lễ, y thỉnh cầu

"Đương nhiên, ta sẽ bảo vệ Mạnh Dao nhà ngươi, không cần quá lo lắng! Nếu ở đây có bất tiện gì có thể nói với thúc phụ, người sẽ giúp ngươi!"

"Cảm tạ!"

Mấy chiếc xe ngựa cứ như vậy mà nhanh chóng xuống núi, bỏ lại một bóng người lo lắng nhìn theo

Biết sao được, vì an toàn của Mạnh Dao sau này

Kỉ Phi khẽ thở dài, chán ngán mà trở vào tĩnh thất

Y rõ ràng nhất câu giấy không gói được lửa, không ai làm chuyện gì cũng hoàn hảo cả, chắc chắn sẽ có sơ hở, điều duy nhất y có thể làm bây giờ là an bài cẩn thận mọi chuyện, tránh sau này rơi vào thế bị động

Có điều, không biết bao giờ Ôn Húc mới đến nhở?

Cái lũ môn sinh Lam gia nghiệp như thế, chắc là sẽ sớm thôi!

***

"A Dao, đệ có mệt quá không?" Trước một trạm nghỉ chân ở Cô Tô, Lam Hi Thần lo lắng nhìn Mạnh Dao

"Không sao, đệ chỉ cảm thấy hơi chóng mặt một chút, có lẽ do không quen đi xe ngựa! Ca, chúng ta đêm nay ngủ lại ở đây sao?" Mạnh Dao lắc đầu, cậu chỉ là hơi xanh mặt một chút, ai dè Lam Hi Thần lại yêu cầu dừng xe nghỉ chân rồi

"Đúng vậy, dù sao trời cũng bắt đầu tối, nếu còn đi tiếp sẽ phải đi qua một cánh rừng, nơi đó nhiều thú dữ, nếu không may gặp phải sẽ rất bất tiện cho chúng ta!" Lam Hi Thân nhẹ nhàng đỡ Mạnh Dao bước vào trong khách điếm, hai người nhanh chóng yên vị trên bàn

"A Dao, đêm nay đệ nghỉ sớm một chút, đừng cố gắng luyện tập nữa, nếu không rất có thể sức khỏe của đệ sẽ bị ảnh hưởng đó!"

"Không được, Hi Thần ca, đệ cần nhanh chóng học tập, tiến tới một tương lai có thể giúp đỡ mọi người, lập ra một tiên môn thế gia cho chính mình, Ôn gia ngày càng quá đáng hoành hành, nếu chúng ta không gia tăng thực lực, ngày mà bọn chúng thống nhất tu tiên giới sẽ rất nhanh đến gần, đến lúc đó sẽ là thảm họa cho chúng ta!" Mạnh Dao từ chối, ánh mắt cậu sáng lên vẻ cương quyết, đôi mắt to tròn trong veo như có hồn hơn, mạnh mẽ hơn, Lam Hi Thần cảm tưởng như mình đang dần bị hút vào ánh mắt ấy "Ca, đêm nay có thể dạy ta cách đàn một số bản cầm phổ này không, ta có chút vướng mắc ở một số điểm."

"Được, đêm nay dạy đệ!" Lam Hi Thần mỉm cười có chút sủng nịch nói

Thời gian còn dài, chúng ta có thể từ từ đàm luận

Quãng đường đến Ôn gia đầy trắc trở, cũng dần trở nên ấm áp hơn....

***

Thực tế đã cho thấy, về độ mồm quạ, Kỉ Phi nhận thứ hai sẽ không có ai dám đứng thứ nhất

Bằng chứng chính là lúc này đây, Trạch Vu Quân mới đi khoảng nửa tháng, Ôn Húc đã cùng cả vạn quân binh Ôn gia đến thân thiết thăm hỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, chốn tiên môn trăm năm đang đứng trước nguy cơ bị phá hủy

Bên trong Tàng Thư Các, mấy chục vị tiền bối đang sầm mặt nhìn nhau, không khí nghiêm trọng hiếm thấy xuất hiện khắp Vân Thâm Bất Tri Xứ

"Ôn gia quả thật là khinh người quá đáng! Khải Nhân, tôi đề nghị chúng ta vẫn là nên nghênh chiến trực tiếp với bọn chúng, chúng ta mặc dù không đông người bằng bọn chúng, thế nhưng cũng có thực lực riêng a!" Một vị tiền bối tức giận nói

"Không được! Hi Thần còn chưa có trở về, có nghĩa là nó hoàn toàn không biết chuyện này, mà chúng ta mặc dù còn có Vong Cơ ở đây, nhưng nó cũng chỉ có một, những môn sinh khác chưa chắc đã làm nên việc, không cẩn thận còn có thể bị bè lũ Ôn gia giết chết, không đáng!" Lam Khải Nhân nhíu mày, có điều, ngoài cách ở im chờ chết ra, đúng là chỉ còn cách nghênh đánh trực diện

Cánh cửa Tàng Thư Các chợt bật mở, Lam Vong Cơ vẫn một bộ dáng tiêu sái mà bước vào, thế nhưng trên khuôn mặt y đã sớm lộ rõ vẻ lo lắng

"Thúc phụ, các vị tiền bối!" Lam Vong Cơ vội vàng hành lễ "Ôn Húc đã phá vỡ được kết giới, hiện tại chúng ta đã bắt đầu phải chiến đấu, đã có thương vong!"

Lời nói của Lam Vong Cơ khiến không khí ngày càng trầm trọng, rốt cuộc, Lam Khải Nhân thở dài, ông ra lệnh

"Được rồi, các vị, chúng ta nghênh chiến!"

Một đoàn người cứ như vậy bước ra, ai mà ngờ được, phía sau lại chợt vang lên tiếng nói của Kỉ Phi

"Ây dô, Lam tiên sinh! Các vị tiền bối, chờ một chút, ta có chuyện muốn nói với các vị!!!"

Đoàn người đồng loạt quay lại, nhíu mày nhìn Kỉ Phi

Kỉ Phi vội vã bước đến trước mặt Lam Khải Nhân, một bộ dáng mệt đứt hơi hỏi

"Lam tiên sinh, trong... trong Cấm Thư Thất của các ngài, không phải có một bản mật khúc Đông Doanh sao? Nó có thể giết người trong vòng ba nốt nhạc, sao các ngài không sử dụng?" Đây chính là điều mà Kỉ Phi tò mò nhất trong tình tiết này, Lam gia không phải rất giỏi sử dụng đàn sao, vậy mà lại không sử dụng cầm phổ có tính sát thương mạnh như vậy?

Lam Khải Nhân sầm mặt, ánh mắt hung dữ bắn thẳng về phía Kỉ Phi

"Ngươi... Tại sao ngươi lại biết về Cấm Thư Thất Lam gia chúng ta? Lại còn biết cả mật khúc Đông Doanh đó nữa? Rốt cuộc ngươi đã đột nhập vào đó lúc nào?"

"Ây dô, tại sao ngài lại có thể nghi ngờ ta như vậy chứ, thậm chí hôm nay ta mới đặt chân đến Tàng Thư Các này, vậy thì làm sao có thể vào được Cấm Thư Thất chứ?" Đùa sao, ban nãy y còn suýt chút nữa đến muộn vì mải ngắm nghía cái địa điểm huyền thoại này đó! "Không nói đến vấn đề này, rốt cuộc tại sao ngài lại không sử dụng nó?"

"Đó là bản cầm phổ mang tính sát thương cao, nếu sử dụng chính là chẳng khác nào một con dao hai lưỡi, hại cả địch lẫn ta! Chúng ta không được phép sử dụng!" Thở dài trấn định một lát, Lam Khải Nhân cuối cùng cũng mở miệng giải thích, bên trong lời nói không chỉ thể hiện ý ngoài mặt như vậy, vốn dĩ ông cũng từng nghĩ đến vấn đề dùng cầm phổ để chiến đấu, nhưng thứ nhất là do môn sinh sử dụng đàn không có quá nhiều, thứ hai là nếu có cũng không đủ linh lực để dùng đàn chiến đấu, không cẩn thận còn có thể phá hủy nhân lực bên mình, để cho đối thủ làm ngư ông đắc lợi. Vả lại nếu muốn cá chết lưới rách, chịu bất chấp cũng không được. Lam Khải Nhân căn bản không có quyền, tất cả các vị tiền bối khác đều không có quyền đụng đến những thứ như vậy. Đây là tông chủ đời trước hạ xuống lệnh cấm tuyệt đối, không ai có thể chống lại.

"Đây đây đây! Vậy thì đây! Ta có một bản cầm phổ này, có thể tạm thời khiến người ta mất đi hoàn toàn sức lực, ngài xem được không? Chỉ cần hướng dẫn môn sinh Lam gia tự phong bế các giác quan, cùng lúc hợp tấu bản cầm phổ này, tin chắc rằng bọn lính Ôn gia kia sẽ chẳng khác nào một đàn chuồn chuồn mất cánh!" Kỉ Phi lôi ra từ trong ngực một tờ giấy đưa cho Lam Khải Nhân, ánh mắt y có chút lóe lên, cẩn thận ngẫm nghĩ lời nói kia. Chỉ sợ là bên trong Lam gia đang có sự tình gì đó không muốn ai biết được đi?

"Ngươi tại sao lại muốn giúp chúng ta?"

"Không có gì không có gì, các ngài chỉ cần đồng ý với ta hai điều kiện: Thứ nhất, sau này nếu công tử nhà ta gặp bất trắc gì, chỉ xin các ngài tận lực giúp đỡ, thứ hai, sắp tới đây Ôn Triều cũng sẽ dẫn quân đi phá hủy Giang gia, mong các ngài có thể đến đó giúp đỡ là được! Thế nào, rất có lợi phải không?" Kỉ Phi cười hì hì, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để mưu cầu yêu sách, quả thật là mặt dày vô đối mà

"Ngươi...!" Các vị tiền bối quả thực là tức chết mà! Chỉ vì một bản cầm phổ mà lại đồng ý làm vệ sĩ như vậy, có ngu mới đồng ý

"Đừng vội từ chối mà, ta nói, nếu bản cầm phổ này không có ích, các ngài có thể đẩy ta ra ngoài cho bọn Ôn gia tùy thích xử lí, còn sau đó lại lao ra chiến đấu, cũng đâu có mất gì đâu đúng không? Đằng nào cũng chết, chi bằng cố gắng tìm đường lui, thế nào? Được hông được hông?" Kỉ Phi tung ra câu nói chốt hạ, rõ ràng các vị tiền bối cũng xao động rồi nha

Cuối cùng, trước sân Lam gia tụ tập không biết bao nhiêu môn sinh, mỗi người đều giữ trong tay cây đàn của mình, những người không sử dụng đàn liền được phân phó đứng xung quanh tạo thành vòng người bảo vệ, kết giới lại một lần nữa được lập nên, ngăn cản tạm thời quân Ôn gia

Kỉ Phi lăng xăng chạy đi chạy lại phân phát những bản cầm phổ do chính tay mình chép ra, vừa phân phát y vừa cẩn thận dặn dò

"Các ngươi nhớ rõ, sau khi thuộc cẩm phổ liền phong bế ngũ quan, dù có chuyện gì cũng không được ngừng đàn, chỉ khi nào đàn xong các ngươi mới được giải phong bế, nhớ rõ, phải hoàn thành toàn bộ bản cầm phổ này, không được ngừng lại, cấm có sai sót, sai sót một chút liền tiêu đời! Còn các ngươi, không có việc gì liền phong bế ngũ quan, xếp thành vòng bảo vệ những người ở trong đi! Không phong bế giác quan thì liệu hồn, tan xác như chơi đó!" Đương nhiên, có lẽ môn sinh và các vị tiền bối ở đây không biết một sự thật phũ phàng, rằng tin lời của Kỉ Phi thì chỉ có đổ thóc giống ra mà ăn

Y đương nhiên không ngu đến nỗi phô ra những bản cầm phổ hoàn toàn hủy đi linh lực của tu sĩ

Để đàn xong những bản cầm phổ này cần ít nhất vài canh giờ, đến lúc đó thì quân Ôn gia đã bị diệt xong rồi

Còn tại sao lại bị diệt, đương nhiên là nhờ huyền cơ của những cẩm phổ.

Đường lui cho công tử sau này, tuyệt đối không được có sai sót!

*********************************************************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top