Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 71: Hồi sinh (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Coong-----

Tiếng đàn vang dội đập văng bức tượng thiên nữ ra xa, trần hang rung chuyển như muốn sập xuống đến nơi, cát đá bay mù mịt.

Ngón tay ngọc của Lam Tư Truy đặt trên dây đàn tỏa ra chính khí bàng bạc, thân đàn trắng nhuần như ngọc, vô cùng hợp với khí tức thanh thuần ôn nhu của cậu.

"Mau bắn pháo tín hiệu cho hai người Ngụy tiền bối!" Lam tư Truy hét lớn.

Một môn sinh nhanh chóng chạy ra ngoài cửa hang bắn pháo tín hiệu, ánh sáng rực rỡ lóe lên rồi tắt ngấm, chìm vào màn đêm sâu thẳm.

Trong hang đá, nhóm môn sinh Lam thị cùng với Giang gia điên cuồng tấn công bức tượng thiên nữ. Có điều, đối phó với một bán thần đã được hương hỏa thờ phụng mấy trăm năm như vậy, bọn họ dần có chút lực bất tòng tâm.

Thì ra thứ nuốt linh hồn trên núi Đại Phạn này không phải là Thực hồn thú hay Thực hồn sát, mà là một bức tượng thiên nữ thực hồn!

Bức tượng thiên nữ năm lần bảy lượt bị tiếng đàn của Lam Tư Truy đánh bay đã có chút tức giận, nó giơ tay đánh bay những mũi tên của Kim Lăng, lao như điên đến phía Lam Tư Truy.

Thiếu niên vận dụng đàn ngọc từ đầu đến giờ đã bắt đầu có dấu hiệu đuối sức, trước thế tấn công như vũ bão của tượng thiên nữ, Lam Tư Truy dần lùi lại, tiếng đàn cũng không còn đanh thép như lúc trước.

Tượng thiên nữ giáng một đòn từ trên xuống, Lam Tư Truy đình trệ không thể phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn đòn tấn công.

"A Uyển ca ca cẩn thận!!!" Lam Cảnh Nghi và Kim Lăng đồng thời hét lên, vô cùng ăn ý lao đến lấy thân cản lại đòn tấn công kia.

Một tiếng ẦM lại lần nữa vang lên, cảnh máu me be bét không xuất hiện, trái lại bức tượng thiên nữ lại bị đánh bay. Trên người ba thiếu niên hiện lên hào quang màu bạc, dịu dàng che chở thân thể bọn họ, tượng thiên nữ bị đập đến mức vỡ nát cả một cánh tay.

Bên hông Lam Tư Truy có đeo một khối cầu nho nhỏ, trông như vô số cành lá nhỏ bé đan chặt vào nhau. Hiện tại, khối cầu ấy giãn ra, từng cảnh liễu non nớt mỏng manh xuất hiện, đan chặt vào nhau, tạo nên một cành liễu to lớn dẻo dai như một cây roi.

Trên cổ hai đứa nhóc Kim Lăng và Lam Cảnh Nghi cũng xuất hiện một lá liễu xanh mướt, giống như vừa được bứt từ trên cây xuống, yên lặng tỏa ra hào quang màu bạc che chở cho chúng.

"Là lá liễu Kỉ thúc thúc cho!" Kim Lăng nhìn lá liễu của mình, không khỏi nhớ đến lời mẹ mình từng nói.

"Đây là bùa hộ thân Kỉ thúc thúc cho con, nó sẽ luôn bảo vệ con, hứa với ta, tuyệt đối không được rời khỏi nó!"

Khi đó cậu ta còn có chút coi thường lá liễu mỏng manh này, trên người cậu có biết bao bảo vật giữ mạng, còn cần một chiếc lá vớ vẩn?

Hiện tại mới biết, một mảnh lá nhỏ bé này, quan trọng đến nhường nào!

"Đúng là lá liễu của Kỉ thúc thúc!" Lam Cảnh Nghi cũng nhìn lá liễu của mình mà thở phào một hơi, may mắn giữ được mạng nhỏ.

Lam Tư Truy mờ mịt nhìn cành liễu trước mặt, cảnh tượng mơ hồ giống như bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc

"Bảo bối, chỉ cần đệ còn giữ lá liễu, không, dù thế nào thì đệ vẫn là người Ôn gia, vẫn là Ôn Uyển bảo bối của chúng ta!"

"Bảo bối, hứa với ta, nhất định không được tháo khối cầu này ra, đây là bùa hộ thân ta làm cho đệ, dù thế nào cũng không thể tháo nó ra nha!"

"A Uyển bảo bối...."

"Bảo bối..."

Nhánh liễu lao tới, quấn lấy bức tượng như một con trăn siết mồi, bức tượng nhận được hương hỏa mấy trăm năm dần dần cũng không chống lại được sức mạnh của nó, răng rắc vỡ dần.

"Có chuyện gì xảy ra?" Lúc này, Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng vội vã xông vào, sợ tái mặt kiểm tra tất cả một lượt.

Đột nhiện trong một thời gian ngắn lại dùng pháo tín hiệu, quả thực dọa vỡ tim bọn họ!

"Ngụy tiền bối, Giang tiền bối, chúng ta không sao!" Lam Tư Truy mặt mày trắng bệch đứng lên trấn an hai người, từ từ giải thích mọi chuyện.

"Trời ơi dọa chết ta rồi! Từ khi gặp A Yên ta đã có chút nghi ngờ, ai ngờ nó lại xuất hiện nhanh như vậy!"

"Đều nhờ ngươi miệng tiện, nếu không phải có bùa hộ thân thì các ngươi đã chết mất xác rồi! Lần sau còn như thế nữa có tin ta đánh gãy chân ngươi hay không?" Giang Trừng chỉ hận không thể khâu miệng Kim Lăng lại, hắn trừng mắt nhìn đứa cháu không nên thân mà cảnh cáo.

"Con biết rồi!" Kim Lăng biết lần này mình làm sai, phụng phịu nhận lỗi.

"Giang tiền bối, mấy cái lá liễu đó là ở đâu tìm được vậy?" Lúc này, mấy môn sinh cùng với thuộc hạ của Giang Trừng mới tò mò lên tiếng hỏi.

Thiên nữ thực hồn mạnh như vậy, không cẩn thận một chút bọn họ đều sẽ biến thành thức ăn trong miệng của nó, vậy mà một nhánh liễu mềm yếu liền có thể siết nó vỡ nát, bảo bối bảo mạng như vậy, ai cũng muốn có!

"Có biết cũng đừng mơ có được!" Giang Trừng hừ lạnh đáp.

Môn sinh cất tiếng hỏi xấu hổ cười trừ, cũng không lên tiếng đáp lại.

"Không phải không muốn nói cho các ngươi biết, mà là thực sự không thể có được!" Ngụy Vô Tiện lên tiếng giải vây "Đây là lá liễu hộ tông, cả tu chân giới chỉ có hai gốc. Một gốc ở Kim Lân Đài, một gốc ở Loạn Táng Cương. Hai gốc liễu này không bao giờ rụng lá, mỗi chiếc lá của nó đều câu thông với gốc cây, có được sức mạnh bảo vệ vô cùng to lớn."

Đám người được giải đáp nghi hoặc đều đồng thời gật đầu, cũng vô cùng hâm mộ nhìn nhánh liễu đang siết nát bức tượng thiên nữ kia.

"Cũng đừng nghĩ đến việc giành lấy nó, hai cây liễu đó có linh, cây liễu ở Loạn Táng Cương chỉ ban lá cây cho người Ôn gia, khi người đó chết sẽ trở lại thân cây, còn cây liễu ở Kim Lân Đài tuyệt nhiên chưa bao giờ rụng lá. Đó là trấn gia chi bảo của bọn họ đấy!" Ngụy Vô Tiện dường như nhìn thấu tâm tư bọn họ, khoanh tay cười bảo.

Lúc này, bức tượng thiên nữ thét lên the thé, cuối cùng vỡ nát dưới sức mạnh của nhành liễu, hoàn toàn tan thành cát bụi.

Nhành liễu mảnh mai không vội trở về thành khối cầu, nó nhẹ nhàng quấn lấy cổ tay Lam Tư Truy, dường như muốn dẫn cậu đến một nơi nào đó.

Lam Tư Truy bước theo hướng nhành liễu chỉ, Kim Lăng và Lam Cảnh Nghi cũng lon ton theo sau, chốc lát đã rời khỏi hang động.

Ngụy Vô Tiện im lặng nhìn Giang Trừng, hắn hiểu ý, ra hiệu cho nhóm tu sĩ hai nhà không cần đi theo Lam Tư Truy.

***

Sâu trong núi Đại Phạn có một vùng trũng xuống, bên trong là một sơn cốc nho nhỏ, có hoa cỏ tươi non, có suối nước róc rách, là một cảnh đẹp trong mắt phàm nhân.

Nhưng đối với tu sĩ mà nói, nó chỉ như một khoảng đất nhỏ trong sân sau mà thôi.

Trong sơn cốc, một cỗ quan tài đá không có chút bắt mắt nào im lìm nằm đó. Chất liệu quan tài tầm thường, cũng chẳng có chút hình chạm khắc, nhìn qua giống như một cỗ quan tài được tùy tiện mua ven đường, dường như vừa được người ta đặt ở đó.

Lam Tư Truy có chút e dè nhìn quan tài, dường như một sự sợ hãi trong tận tâm hồn ngăn cậu lại, không muốn cho cậu tiếp xúc với nó. Sự sợ hãi xuất phát từ cốt tủy, theo bản năng tránh né sự đau khổ trong tim.

Lam Cảnh Nghi và Kim Lăng nắm lấy tay Lam Tư Truy, khẽ gật đầu cổ vũ, dường như muốn tiếp thêm can đảm cho cậu.

Lam Tư Truy hít một hơi thật sâu, cùng với hai người sải bước về phía quan tài. Thời khắc nhìn thấy người nằm bên trong, cậu cơ hồ sụp đổ.

Người trong quan tài mặc y phục thêu kim tinh tuyết lãng của Kim gia, hai tay chắp trước ngực, sắc mặt hồng nhuận, mái tóc ngắn đen nhánh mềm mại, đôi mắt nhắm lại bình yên, trên khóe môi dường như còn thấp thoáng một nụ cười nhẹ.

Nước mắt ứ trọng trên khóe mắt, rồi dần rơi xuống, như vòng ngọc đứt, bất chợt tuôn ra. Lam Tư Truy mờ mịt nhìn khuôn mặt nhu hòa giống như đang ngủ của người ấy, hai mắt cay xè cũng không muốn chớp, dường như sợ chỉ trong một cái chớp mắt, người trước mặt sẽ biến mất.

Rèm mi người trong quan tài khẽ rung rinh, giống như một người đang ngủ say đã tỉnh lại. Nếu là người khác gặp phải, chắc chắn sẽ tưởng rằng hung thi thức tỉnh, sợ mất mật chạy mất, nhưng tại giờ phút này, Lam Tư Truy cảm giác đó là cử động tốt đẹp nhất thế gian. Cậu quỳ sụp xuống bên quan tài, bàn tay như ngọc run rẩy ôm lấy người bên trong.

"Kỉ ca ca"

"Kỉ ca ca"

"Kỉ ca ca!"

Từng câu từng chữ, giống như thoát ra từ tận linh hồn, ban đầu chỉ nhỏ giọng nỉ non, sau đó như đê vỡ, cảm xúc cuộn trào như dòng hồng thủy, Lam Tư Truy gào khóc đến móc gan móc phổi, ôm chặt lấy Kỉ Phi không muốn rời.

"Ưm..."

Khi Kỉ Phi vừa mở mắt, tầm mắt mông lung mất một chút, bên tai không ngừng vang lên tiếng khóc xé ruột xé gan của thiếu niên. Y bủn rủn cả người, khó khăn lắm mới có thể đưa tay lên sờ đầu thiếu niên, khàn giọng hỏi:

"Làm sao? Có ai bắt nạt đệ à?"

Giọng nói vừa nhỏ vừa khàn thì thào như sét đánh bên tai, Lam Tư Truy ngẩng đầu nhìn đôi mắt màu nâu nhạt ôn nhu của Kỉ Phi, tức thì nước mắt lại tuôn như mưa, vùi đầu khóc nấc lên trong lòng y.

Thiếu niên một thân bạch y ôn nhuận như ngọc khóc đến mức không thở nổi trong lòng người con trai nhu hòa đến mức không thật kia, cảnh tượng làm Lam Cảnh Nghi và Kim Lăng cũng không nhịn được mà rơi nước mắt.

"Kỉ thúc thúc!"

"Kỉ thúc thúc!"

Kỉ Phi ngẩng đầu nhìn hai thiếu niên trước mặt, vừa khẽ xoa đầu Lam Tư Truy vừa mỉm cười nói "Hai đứa cũng đã lớn hết rồi. Mới ngày nào ta còn bế hai đứa đi chơi, giờ nhìn lại đã muốn cao lớn hơn ta rồi!"

"A Uyển"

"A Lăng"

"A Nghi"

Tháng năm luôn là thứ tuyệt tình, nó cứ trôi mãi chẳng một lần dừng lại, cuốn đi biết bao tầm tình, vùi lấp biết bao kỉ niệm.

Ba cục bột trắng tròn năm đó đã trưởng thành thành những thiếu niên phong hoa tuyệt đại, cũng đã chẳng cần ở trong vòng tay của mình. Mà những ngây ngô hồn nhiên thuở nào, cũng đã bị thời gian mài mòn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top