Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại: Chúc mừng sinh nhật Kỉ Phi! (9/3/2020)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm đó, không cần ai gọi, Kỉ Phi phá lệ dậy vô cùng sớm, chính y cũng cảm thấy bất ngờ vì điều này. Đã rất nhiều năm rồi y một khi đã ngủ thì sẽ ngủ như chết, trừ phi ngủ đủ mới tự động dậy, mà ngủ đủ có khi là nửa ngày, có khi là sáng sớm ngày hôm sau nữa, hoặc là bị người gọi dậy.

Xoay qua nhìn góc nghiêng thần thánh khi ngủ của Tiết Dương, Kỉ Phi thiếu chút nữa choáng đến ngủ tiếp.

Nắng sớm chiếu rọi qua tán cây, hắt đến ô cửa sổ mờ mờ ảo ảo cho người ta thấy được xương hàm hoàn hảo như được ông trời tự tay đẽo gọt, gò má anh tuấn nghiêng nghiêng, đôi mắt thường ngày lạnh lùng sắc bén nhắm lại bớt đi mấy phần hung dữ, lộ ra mấy phần láu cá trẻ trung của tuổi 17. Quan trọng hơn, Tiết Dương con mẹ nó bình thường ngủ cũng nhiễm thói quen của y, mặc vô cùng ít, vô cùng mỏng, y phục bằng lụa tùy ý mặc qua một đêm xộc xệch rối loạn đến không ra hình dáng. Xuyên qua cổ áo bung ra là xương quai xanh quyến rũ, cơ ngực mê người do thường xuyên luyện võ,.... Mẹ nó, không nên tiếp tục nhìn!!! Tịnh tâm a tịnh tâm! 

Kỉ Phi quay ngoắt mặt lại, hai mắt nhắm nghiền tránh cho mình bị cảnh trước mắt làm cho đui mù.

Tiết Dương thật con mẹ nó soái! Soái chết tôi rồi!!!

Nhóc con này mỗi khi ngủ đều lộ ra dáng vẻ sói già được ăn no, trong quyến rũ mang theo thỏa mãn, trong thỏa mãn lại tỏa ra sự lười biếng mị hoặc chết người!

Cũng không biết nó ăn cái gì khác không mà lại đẹp trai được như vậy UvU

Đưa tay qua muốn nhân lúc nhóc con ngủ mà nhéo má một phát, Kỉ Phi đột nhiên thấy eo bị một vòng tay cứng cáp ôm siết lấy, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy nhóc con mở mắt nhìn mình từ lúc nào.

"Ngươi muốn nhân lúc ta ngủ.... làm gì hửm?" Giọng nói do mới tỉnh ngủ mà có chút khàn khàn. Tiết Dương đã sớm vỡ giọng, giờ phút này lại dùng giọng nói rù quến đó hướng Kỉ Phi hỏi, quả thật là một câu giết người!

Kỉ Phi khóc không ra nước mắt, ngươi tỉnh ngủ không thể tỉnh sớm hơn sao, nhằm lúc ta chuẩn bị hành động thì tỉnh, ngươi đây là cố tình?!

"Ngươi mới sáng sớm vừa ngủ dậy đã hướng ta khiêu khích!" Không để Kỉ Phi kịp trả lời, Tiết Dương lại hừ một tiếng lên án, một chân gác lên người y mà cọ cọ.

Biết Tiết Dương định nói cái gì tiếp theo, Ki Phi dứt khoát ngồi bật dậy, tránh thoát khỏi vòng tay của hắn mà nhún người muốn nhảy ra khỏi giường.

Động tác liền mạch, không chút do dự, thế nhưng Kỉ Phi dường như không tính toán đến việc Tiết Dương vẫn nhanh hơn y một bậc, lại cũng không tính đến việc bản thân hầu như không thể kiểm soát sức mạnh nửa canh giờ sau khi tỉnh ngủ.

Tiết Dương nhanh tay vồ lên ôm ghì lấy eo Kỉ Phi vật nhẹ y xuống giường, xoạt một cái xoay người đè lên phủ lấy người y, cúi đầu kề bên tai y thì thầm

"Ngoan, chỉ giúp ta một chút thôi mà!"

Bàn tay to lớn thường xuyên luyện kiếm của hắn phủ lên bàn tay thanh mảnh được điều dưỡng tốt của y, ép nó giúp mình thỏa mãn...

Kỉ Phi gục đầu một bên muốn khóc.

Năm đó lẽ ra đừng chữa khỏi cho tay trái của tên này, mình cũng còn có thể chạy được.

.......

.................................

Gần trưa, Kim Quang Dao đến tĩnh thất của Kỉ Phi tìm y, thấy trợ thủ nhà mình một bộ dáng kiệt quệ mất hết sức lực được Tiết Dương bế ra khỏi phòng thay đồ, nằm vật trên giường, nhìn thấy cậu như nhìn thấy cứu tinh.

"Công tử, đến xoa cổ tay giúp ta a, ta đau tay!" Run giọng khẩn cầu.

Kim Quang Dao không hiểu làm sao, thế nhưng vẫn làm theo lời y nhờ vả mà tiến đến giúp y xoa bóp hai cổ tay.

Vừa xoa vừa hỏi "Ngươi đây là làm sao?" Chẳng lẽ là Tiết Dương? Mình chỉ nhờ hắn giúp đừng đánh thức Kỉ Phi dậy quá sớm thôi mà?

Kỉ Phi không trả lời, chỉ đưa đôi mắt cún con nhìn cậu "Công tử, từ ngày mai ta có thể ngủ cùng ngươi không?"

"Cái này..." Đang định đồng ý, Kim Quang Dao đột nhiên thấy tay hụt hẫng một cái, cổ tay của Kỉ Phi trong chớp mắt đã chuyển sang bị Tiết Dương cầm lấy.

Ngồi trên giường nhẹ nhàng giúp y xoa bóp cổ tay, Tiết Dương nghiến răng phun ra một câu "Không được!"

"Vì cái gì?!" Kỉ Phi giãy nảy định ngồi dậy liền bị Tiết Dương chặn lại, để y tiếp tục nằm.

"Ta sợ bóng tối! Không có ngươi không ngủ được!" Lạnh mặt nói ra giải thích tin được chết liền.

"..."

"..."

Kỉ Phi và Kim Quang Dao đồng thời im lặng.

Cái cớ củ chuối như này mà ngươi cũng có thể nói ra? Có thể mặt dày không biết xấu hổ thêm chút nữa không?

Kỉ Phi trong lòng hối hận không thôi, nhất định là đã dạy sai nhóc con này ở đâu đó rồi!

"Công tử, ngươi trở về liền tốt! Đợi một lát ta đi nấu bữa trưa!" Không thèm quan tâm đến lời Tiết Dương nói, Kỉ Phi hướng Kim Quang Dao mà cười cười, yên lặng nằm chờ Tiết Dương xoa bóp cổ tay cho bớt mỏi, linh lực của mình rất tốt thật, thế nhưng loại quái vật như Tiết Dương lúc nào cũng có thể khiến cho cổ tay của y như muốn rời ra, không thể nhanh chóng phục hồi.

Kim Quang Dao gật đầu, cười nói "Đã thật lâu chưa được ăn cơm ngươi nấu. Ngày hôm nay ta trở về, ngày mai liền lại phải đến Cô Tô bàn bạc chút chuyện!"

"Được, vậy ta liền nấu nhiều một chút!"

Yên lặng lần lượt cầm cổ tay Kỉ Phi luân phiên xoa bóp, nghe thấy y muốn nấu nhiều đồ ăn thì thỏa mãn gật gật đầu, Tiết Dương hướng Kim Quang Dao lạnh lùng nhìn "Ngươi còn ở đây làm gì?"

"Công tử rất lâu mới về được một ngày, đương nhiên là cùng ta nói chuyện! Ngươi rảnh như vậy liền đi luyện kiếm đi!" Kỉ Phi không kiên nhẫn mà phất phất tay xua đuổi.

Tiết Dương vẫn im lặng cầm cổ tay xoa bóp giúp y, tay làm mắt nhìn như muốn lấy dao đâm Kim Quang Dao.

Kim Quang Dao ngồi trò chuyện một lát, thấy ánh mắt xua đuổi của hắn liên tục hướng về phía mình, lại cũng không muốn tiếp tục ngồi ăn cơm chó, bất đắc dĩ đứng dậy nói muốn đi thăm Kim Tử Hiên một lát, Kỉ Phi thấy thời gian cũng sắp trưa, mình cũng nên dậy nấu ăn bèn gật đầu.

Kim Quang Dao rời khỏi, Tiết Dương lại đem Kỉ Phi đè xuống.

Có điều...

Một lúc sau, Kỉ Phi giận dữ ra khỏi tĩnh thất, mà Tiết Dương thì đã bị đánh đến chết đi sống lại.

Nghĩ tao hiền chắc!

***

Tu chân giới lan truyền một tin bát quái thất thiệt, mà cũng chưa biết là có thất thiệt hay không.

Nghe người ta đồn rằng, Liễm Phương Tôn có một cô vợ nhỏ ở Kim Lân Đài.

Liễm Phương Tôn cực kì yêu chiều người này, ngày ngày nếu có việc rời Kim Lân Đài, đến trưa không ở quá xa liền sẽ ngự kiếm trở về ăn cơm. Cô vợ nhỏ này được giấu diếm rất kĩ, không cho người ngoài biết được danh tính thật sự.

Còn có lời đồn rằng, vợ yêu của Liễm Phương Tôn đã theo hắn từ rất lâu rồi, từ khi hắn còn chưa thành danh, chưa là cái gì cả, người đó đã theo hắn lăn lộn.

Câu chuyện tình thật là cảm động thấu trời xanh, nếu một ngày kia, không có người nói rằng vợ nhỏ của Liễm Phương tôn là một nam nhân.

Câu chuyện chưa đến nỗi nào, nếu một ngày kia, Trạch Vu Quân không đem một đám tu sĩ Lam gia đi săn đêm, nghe thấy bàn luận liền không biết tại sao không khống chế được kiếm, ngã từ trên cao xuống.

Thất thất bát bát, náo náo loạn loạn, danh tính người kia vẫn chưa được tìm ra.

Thật là đủ bí ẩn a~!

***

Hậu viện gió thổi hiu hiu, mấy cây cổ thụ được chuyển đến đã xanh um tỏa bóng mát cả một khoảng trời, bên dưới bóng râm, một bàn thức ăn thịnh soạn ê hề được dọn ra, ba người Kỉ Phi, Tiết Dương và Kim Quang Dao cùng ngồi ăn vô cùng vui vẻ.

Kỉ Phi gắp một miếng măng đặt vào bát cho Kim Quang Dao, cười cười nói "Công tử, sáng mai ngươi mới đi đúng không?"

"Đúng vậy, tối nay ngươi không cần nấu bữa tối, chúng ta đến Loạn Táng Cương đi!"

"Cũng được! Thật nhớ A Uyển của ta mà!"

Tiết Dương ở một bên ngẩng đầu nhìn Kỉ Phi đầy chờ đợi, chờ đợi lại chờ đợi, chờ y nói chuyện một hồi không thấy gì mới lầu bầu "Ngươi thật không công bằng!"

Kỉ Phi thắc mắc nhìn lại, thấy Tiết Dương ai oán nhìn mình, nghĩ nghĩ một chút liền bật cười, cũng gắp một miếng gan xào cho hắn "Ngươi sao càng ngày lại càng trẻ con như thế chứ! Không tin nổi luôn á!"

Tiết Dương lúc này mới cúi đầu ăn tiếp, không để vào tai lời chê bai của Kỉ Phi.

Gió cuốn một hồi, một bàn đầy thức ăn đều bị dọn sạch, Tiết Dương và Kim Quang Dao thỏa mãn ngồi xỉa răng uống nước, Kỉ Phi dọn dẹp một hồi cũng tiến đến ngồi xuống uống trà.

Quả thật từ khi trọng sinh đến giờ y đặc biệt thích thảnh thơi uống trà như thế này, thú vui tao nhã mà đời trước không bao giờ có thời gian tận hưởng, bởi vậy đời này phải tích cực tận hưởng một chút.

"Tối nay đến Loạn Táng Cương liền nấu một bữa lớn hơn, công tử, ngươi dạo này gầy quá rồi đó!"

"Không cần, tối nay ta sẽ tự nấu!" Kim Quang Dao cười nói, tự tin vô cùng.

"Ngươi nấu?" Kỉ Phi hơi bất ngờ một chút, có điều cũng không quá thắc mắc "Ta mới thật là đã lâu chưa ăn đồ ngươi nấu đó công tử! Hôm nay làm sao lại có hứng nấu ăn."

Kim Quang Dao trong lòng thở dài, quả thật tên này đã quên hôm nay là sinh nhật của y a! Mấy năm này mặc dù có tổ chức nhưng do không được y đồng ý làm lớn nên đành làm đơn giản, ăn mì trường thọ tặng quà, tên này nhớ đến người khác thì thật nhanh nhạy, liên quan đến chính mình lại trở nên vô cùng đãng trí!

"Ngươi cho ta một ít truyền tống phù đi!"

Không biết tại sao cậu lại xin truyền tống phù, có điều Kỉ Phi đương nhiên không thể từ chối công tử nhà mình. Lấy ra một xấp bùa, truyền vào đó linh lực của mình rồi đưa cho cậu, chỉ cần truyền vào đó nơi muốn đến là sẽ lập tức được truyền tống nhanh chóng.

Lần đó khi tổ chức sinh nhật cho công tử nhà mình cũng đưa cho mấy người Giang Yếm Ly mỗi người một cái, bởi vậy mới vừa kịp đến luôn á.

Gật đầu nhận lấy, Kim Quang Dao đứng dậy dặn một câu "Ta đi có chút việc, buổi tối ngươi cùng Tiết Dương đến Loạn Táng Cương trước nhé, ta xong việc sẽ đến đó luôn!"

"Được!"

Kim Quang Dao vừa rời đi, Tiết Dương cũng cầm kiếm đứng lên

"Ta ra ngoài một lát, chiều sẽ về!" Nói rồi ngự kiếm đi mất.

***

Kỉ Phi tiến đến trước An Hồn lâu, nhìn tòa lâu các ngự giữa hồ, bên cạnh là thân liễu ngày đêm rì rào mà trầm lặng. Nhìn một hồi liền ngồi xuống, phất tay triệu cây đàn của mình ra.

Hai bàn tay thanh mảnh như múa trên dây đàn, âm thanh trầm lắng vang vọng như nuối tiếc, lại như níu lấy từng mảnh thời gian kéo lại, khiến người ta sa vào vũng lầy kí ức. Thân liễu cao lớn đung đưa theo từng nốt đàn, cành lá dường như cũng lớn thêm một chút, từ phướn chiêu hồn tự nhiên ban đầu dần biến hóa, biến thành một tấm lưới an hồn, phủ chụp lên An Hồn lâu, ngày đêm phục dưỡng linh hồn rách nát của Ngụy Vô Tiện.

Tiếng đàn đổi khác, nốt nhạc dịu dàng như đang mơn trớn linh hồn người ta, linh thức màu bạc tỏa ra bốn phía, cuốn lấy từng chiếc lá liễu thon dài, ôn dưỡng nó bằng sức mạnh của khúc An Hồn.

Giang Yếm Ly đến từ lúc nào, yên tĩnh đứng nhìn Kỉ Phi chơi đàn, hướng tầm mắt về phía cây liễu chọc trời đang tỏa ra ánh sáng màu bạc bao phủ lấy An Hồn lâu, thân xác và linh hồn của đệ đệ nàng đang ở trong đó, không cần nói cũng biết Kỉ Phi đang giúp A Tiện khôi phục linh hồn.

Một lúc lâu sau, tiếng đàn dừng lại, Kỉ Phi thở dài phất tay áo, Hạo Cảnh biến mất, y vừa định đứng dậy đã cảm thấy bên mình nhiều ra một thân ảnh.

Quay sang nhìn, Kỉ Phi cười cười đứng dậy "Yếm Ly, nàng đến lúc nào. Mau lại ngồi đi!"

"Không sao, ta đến chúc mừng sinh nhật huynh!" Giang Yếm Ly nở một nụ cười ấm áp, tay áo đột nhiên nhiều ra một hộp quà được gói ghém cẩn thận.

Kỉ Phi sững sờ một chút, dường như đến hiện tại mới nhớ ra được hôm nay chính là sinh nhật của mình, mà không, nói chính xác hơn hôm nay chính là ngày mà y bị bỏ rơi tại cô nhi viện. Cười tít mắt nhận lấy hộp quà, Kỉ Phi vui vẻ nói "Thật cảm ơn! Nàng không nói ta cũng quên mất!"

Hai người yên vị tại bộ bàn ghế bằng trúc ngay trước hồ An Hồn lâu, Giang Yếm Ly có vẻ cũng thừa biết Kỉ Phi đã quên ngày hôm nay là sinh nhật của y, nàng dở khóc dở cười nói "Huynh thật là! Bình thường nhớ rõ rõ ràng ràng ngày quan trọng của người khác, đến sinh nhật của chính mình thì lại coi như nó không tồn tại!"

"Không quan trọng cho lắm nên cũng không muốn nhớ!" Kỉ Phi cười xòa, mặc dù là sinh nhật nhưng cũng không có ấn tượng cho lắm, đời trước thậm chí còn có chút oán hận ngày này, cái ngày mình bị bỏ rơi, ngày bắt đầu mọi cay đắng trong cuộc đời ngắn ngủi.

Trò chuyện một hồi, trời thế mà đã về chiều, Giang Yếm Ly đứng dậy muốn trở về, Kỉ Phi lúc này mới thuận miệng hỏi "Đúng rồi, Kim Tử Hiên sao rồi?"  

Giang Yếm Ly thở dài đáp lại "Thương thế thật sự quá nặng, chúng ta cũng không biết nên làm sao để giúp chàng hoàn toàn phục hồi!"

Kỉ Phi an ủi "Không cần lo lắng! Để ngày mai ta đến xem sao!"

"Được! Vậy ta trở về trước! Sinh nhật vui vẻ, thật tiếc không thế đến Loạn Táng Cương ăn mừng với huynh, năm sau ta chắc chắn sẽ đền bù, nhé!" Giang Yếm Ly nhẹ nhàng cười, sự lo lắng giống như cũng bị quét bớt phần nào.

"Được, ta chờ!" Kỉ Phi mỉm cười đứng dậy tiễn Giang Yếm Ly rời đi.

Lần này liền chắc chắn thành công.

Thật có lỗi, nhưng công tử của ta nhất định phải trở thành tông chủ Kim thị.

Dù là ai cũng không được.

***

Trời bắt đầu tối thì Tiết Dương mới ngự kiếm trở về, Kỉ Phi càm ràm một hồi liền thôi, cùng hắn đến Loạn Táng Cương.

Lúc sáng còn thắc mắc tại sao công tử lại trở về có một ngày, ban nãy được Yếm Ly nhắc nhở mới chợt hiểu ra, có lẽ công tử đã đến Loạn Táng Cương từ sớm, cũng không cần mua đồ ăn đến nữa.

Ngọn lửa bùng lên trên đỉnh Loạn Táng Cương, Kỉ Phi và Tiết Dương bước ra một bước. Nhìn xung quanh, Kỉ Phi cười cười, trong lòng cũng ấm áp như sắp hòa tan trong hạnh phúc.

Khắp nơi được trang hoàng bằng đèn lồng đỏ cùng với chuông gió, gió đêm nhẹ thôi, từng chiếc chuông vang lên tiếng đing đang hòa với ánh sáng nhu hòa phát ra từ đèn lồng, quả thật là một đêm cổ tích.

"Kỉ công tử đến rồi!"

Thẩm Như Ý dáng người cao gầy nhác thấy ngọn lửa vừa bùng lên rồi hiện lên hai bóng người đã vui vẻ kêu lớn, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người đang bận rộn chuẩn bị bàn ăn, Kỉ Phi nhìn sang, bất ngờ thấy cả hai vị đạo trưởng, ngay cả Nhiếp Hoài Tang, Giang Trừng cùng với Lam Hi Thần đều đứng đó giúp mọi người một tay.

"Kỉ công tử, chúc mừng sinh nhật!"

Không hẹn mà cùng đồng thanh nói lời chúc mừng, mọi người đều cười vang tiến lên đón Kỉ Phi, khuôn mặt từng người đều ánh lên sự vui vẻ. Khóe mắt Kỉ Phi có chút đỏ, y cười đến hai mắt đều híp lại, run giọng nói:

"Cảm ơn mọi người!" Thật không biết nói gì hơn, một câu cảm ơn bao trọn cả niềm hạnh phúc của ta.

"Kỉ ca ca!" Ôn Uyển trắng mập từ tay Ôn Ninh nhảy xuống, cười khanh khanh chạy đến ôm chân Kỉ Phi muốn trèo lên người y, miệng nhỏ líu lo "Kỉ ca ca, chúc mừng sinh nhật!"

Kỉ Phi nhấc bổng nhóc con lên, hạnh phúc ôm chặt lấy nhóc vào lòng "Cảm ơn con! A Uyển thật là ngoan!"

Nhóc con ngẩng đầu nhìn y, hai tay nhỏ bé nâng niu như dâng báu vật đưa cho Kỉ Phi món đồ trong tay nhóc "Kỉ ca ca, A Uyển tặng huynh cái này nè!" 

"Cái gì vậy?" Kỉ Phi tò mò cầm lấy vật trong tay nhóc con, là một tấm gỗ nhỏ hình thẻ bài, một mặt khắc biểu tượng giống như trái tim, mặt còn lại khắc hai củ khoai tây à nhầm, hình như khắc hai khuôn mặt một lớn một nhỏ, nét khắc thô kệch rối loạn, nhưng để ý có thể thấy được người khắc vô cùng dụng tâm vào nó.

"Là mộc bài đó! Thúc thúc lấy gỗ liễu cho ta, ta tự khắc tặng huynh đó! Một bên là trái tim A Uyển dành cho huynh, một bên là khuôn mặt của huynh và A Uyển đó! Đeo nó bên người sẽ tránh được tai họa, A Uyển đã giúp huynh cầu nguyện rồi!" Đôi mắt to trong trong veo của Ôn Uyển nhìn Kỉ Phi đầy lấy lòng, trái tim của y đã nhũn đến không thể nhũn hơn được nữa rồi.

"Trời ơi A Uyển!!! Tại sao con lại đáng yêu như vậy chứ!!!!" Kỉ Phi úp mặt vào lòng Ôn Uyển mà dụi dụi, trong lòng không ngừng hét lên đáng yêu quá rồi, thứ yêu nghiệt này đúng là đáng yêu giết người không đền mạng!!! "Ta chắc chắn sẽ đeo nó, không bao giờ bỏ ra luôn, cảm ơn con!"

Mọi người đều cười cười đứng nhìn hai người một lớn một nhỏ nói chuyện, trong lòng không khỏi một mảnh ấm áp.

Kim Quang Dao đeo tạp dề bưng một bát mì trường thọ từ bếp bước ra, nhìn Kỉ Phi vui vẻ như vậy cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, y xứng đáng được hạnh phúc vui vẻ như vậy, vĩnh viễn không nên ưu sầu!

"Được rồi, Kỉ Phi, mọi người, mau đến đây ăn đi!" Kim Quang Dao lên tiếng.

"Được, Kỉ công tử, ngươi đến, hôm nay mỗi người chúng ta đều tự tay làm một món đó! Ngươi nhất định phải thưởng thức hết nha!" Các vị đại thúc đại thẩm đều tiến đến ngồi vào bàn, Ôn Tình cũng từ bếp bước ra, bưng theo một bát canh cá đặt lên bàn thức ăn ê hề đến tràn đầy.

"Canh cá thảo mộc của ta! Hôm nay để ta cho ngươi chứng kiến tài nấu ăn thiên bẩm của ta đi!" Nàng kiêu ngạo mỉm cười.

"Được! Ta nhất định sẽ thử hết!" Kỉ Phi ngồi xuống ghế, hồ hởi cầm đũa.

"Trước ăn mì trường thọ đã, một lần ăn hết, thọ phúc tràn đầy, chúc mừng sinh nhật!" Kim Quang Dao bưng bát mì đặt trước mặt Kỉ Phi, nhẹ giọng nói.

"Cảm ơn ngươi, công tử!" Kỉ Phi ngước lên nhìn cậu, đáy mắt đều là hạnh phúc.

"Không có gì! Chỉ cần ngươi vui là được!" Kim Quang Dao mỉm cười thúc dục "Mau ăn đi, mọi người còn đang chờ ngươi thử món ăn của họ!"

"Được!" 

Kỉ Phi bắt đầu ăn mì, mọi người cũng đều động đũa, tiếng nói cười náo động cả đỉnh núi.

Tiệc hãy còn dài....

***

Tiết Dương vác Kỉ Phi vào trong phòng đã được mọi người tại Loạn Táng Cương chuẩn bị sẵn, trong lòng không ngừng chửi thề.

Rượu Kỉ Phi uống là rượu thảo mộc được các thúc ủ riêng cho y, hắn đã thử qua, so với nước lã còn nhạt hơn, chỉ hơi thoang thoảng vị thảo mộc, vậy mà tên này trong lúc quá vui nốc có ba ly đã gục ngay tắp lự.

Trên đời này có tồn tại sinh vật như vậy???

Kỉ Phi mềm như bún bị Tiết Dương ném lên giường, hắn bực bội cởi áo ngoài cho y, đang định lấy chăn đắp thì đột nhiên một cơn gió mạnh thổi qua ô cửa, gió đêm kèm theo hơi lạnh, Kỉ Phi trên người chỉ còn một tầng áo lót mỏng đương nhiên không chịu được. Y cảm thấy phía trên mình có hơi ấm, theo bản năng rướn người lên ôm chầm lấy nơi phát ra hơi ấm đó.

Hai tay vòng qua cổ, hai chân vòng qua eo, Tiết Dương bị Kỉ Phi ôm không kẽ hở.

Hắn cũng đã mơ mơ màng màng, bị Kỉ Phi ôm như vậy thú tính bất chợt nổi lên. Tiết Dương nghiến răng nghiến lợi nói "Ngươi còn không buông ra thì ngày hôm nay đừng trách ta!"

Kỉ Phi đương nhiên không thể nghe thấy lời Tiết Dương nói, rượu vào lại thêm bị cởi đồ quá phong phanh, cơ thể không chịu được lạnh của y lại càng dính sát vào Tiết Dương, theo bản năng xoay xoay người cọ một chút vào gối nhiệt bên trên.

"Gối nhiệt" bị y cọ ngày càng thở dốc, cuối cùng kìm lại, đưa tay kéo y ra khỏi người mình, đắp vội tấm chăn dày cho y, còn mình thì ngồi bên cạnh cởi áo đón gió lạnh, điều tức cơ thể.

Mặc dù bình thường đều ép Kỉ Phi giúp mình thỏa mãn, nhưng Tiết Dương biết, nếu mình bước ra một bước cuối cùng, tất cả sẽ chấm dứt.

Mơ mơ màng màng, Kỉ Phi khi say lại không có yên tĩnh như khi ngủ bình thường, dường như mơ thấy gì đó mà khẽ cười, đôi môi ướt át hơi hé mở, đẹp đến kinh diễm.

Tiết Dương chăm chú nhìn y, không nhịn được mà đưa ngón tay vân vê môi dưới của y. Xúc cảm mềm mại dường như lan tỏa ra khắp cơ thể, hắn có chút hối hận, vội muốn rụt tay về, ai mà ngờ được Kỉ Phi như cảm thấy khó chịu, miệng nhỏ hé mở, ngậm lấy ngón tay cái của hắn mà cắn cắn.

Răng nanh nho nhỏ cọ vào ngón tay, trong miệng y nóng rực, cái nóng từ ngón tay lập tức lan tỏa đến bụng dưới.

Dây thần kinh chịu đựng đứt phựt.

**************************************************************

Tác giả có điều muốn nói: Cảm giác chương này giống như tặng cho Tiết Dương hơn :v

Nhưng không sao, ngày sinh nhật Kỉ Phi tôi chính thức tặng cho y một tấm chồng, quả là một món quà lớn ahihi :))

Hơn 4k từ, chương dài nhất từ khi tôi viết truyện đến nay :v

Mọi chuyện sắp kết thúc rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top