Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại một đợt sóng xúc cảm đổ dồn trong lồng ngực khi Ngụy Vô Tiện vừa bước chân gần đến nơi này. Chỉ khi họ đứng trước căn nhà, Ngụy Vô Tiện mới nhận ra ngôi nhà này khá đơn sơ, mộc mạc. Một cái cây lớn trồng ngay trước ngôi nhà. Một chiếc xích đu làm bằng dây leo và những mảnh gỗ cứng cáp được treo lên một cành cây chắc khỏe. Đằng sau ngôi nhà là một hồ nước nhỏ, nước trong đến mức có thể thấy rõ đàn cá đang bơi lội bên dưới, những viên đá chế tác tinh xảo nằm dọc bên mép hồ được trang trí bằng những cánh hoa đỏ trắng lấp ló sau những viên đá. Cách đó vài bước chân là một khu vườn tinh tế và hài hòa, được trồng với vô vàn loại hoa, đủ mọi sắc màu, càng khiến cho vùng đất như một dòng nước trải qua những cung bậc khác nhau.

"Sao ta không biết ngươi lén đến đây trồng hoa, xây xích đu và làm hồ cá nhỉ?" Ngụy Vô Tiện hỏi, giọng nói có chút nửa nghiêm túc, nửa trêu ghẹo.

"Nếu ngươi biết thì không còn là ngạc nhiên nữa," Lam Vong Cơ thành thật trả lời.

"Hahaha! Ngươi nói đúng," Ngụy Vô Tiện cười nói. Rồi hắn hướng mắt vào trong căn nhà. "Vậy ta nghĩ chắc ta sẽ lao vào ngực ngươi mà khóc mất nếu ta được thấy những gì trong đó chăng?"

Lam Vong Cơ giơ tay lên xoa đầu Ngụy Vô Tiện. Và Ngụy Vô Tiện vẫn theo bản năng ngoan ngoãn đưa đầu cho y xoa.

"Không có gì nhiều," Lam Vong Cơ lên tiếng, không gì ngoài sự ôn nhu.

Nghe thấy vậy, hơi thở Ngụy Vô Tiện bị đè lại nơi lồng ngực. Nói thật, hắn không chắc mình đã sẵn sàng để thấy những gì ở bên trong. Chỉ riêng suy nghĩ của Lam Vong Cơ khi chuẩn bị thứ này cho cả hai, tự mình làm hết mọi việc, bên cạnh đó y vừa phải trông coi những vấn đề của Lam thị, vừa phải chăm sóc cho Ngụy Vô Tiện ở Vân Thâm Bất Tri Xứ nữa... những thứ đó cũng khiến y hao tâm tổn sức rồi. Thế nhưng, đều đặn mỗi ngày, khi y nói chuyện với Ngụy Vô Tiện, lắng nghe tất thảy những gì hắn nói, Lam Vong Cơ chưa bao giờ thể hiện ra là mình mệt mỏi. Y luôn là một vẻ điềm tĩnh thường trực, như thể y không làm bất cứ chuyện gì ngoài trừ dành thời gian trong phòng cả ngày vậy.

Nhưng, che giấu đằng sau khuôn mặt điềm tĩnh kia là những nỗ lực Ngụy Vô Tiện không tài nào nhận ra. Hắn chắc hẳn sẽ chẳng bao giờ biết được những gì Lam Vong Cơ đã làm vì hắn nếu y không tự mình nói ra.

...Mà Lam Vong Cơ thì làm gì chịu nói cho hắn nghe cơ chứ.

"Cho dù là gì đi nữa, ta cũng sẽ thích nó," Ngụy Vô Tiện ôm mặt Lam Vong Cơ và hôn lên chóp mũi của y. "Tới, tới, làm ngạc nhiên ta đi và khiến ta khóc lóc sau những thành quả mà Lam nhị công tử làm cho ta nào."

Nói xong, hắn nắm chặt tay Lam Vong Cơ và dẫn cả hai về phía căn nhà.

Khi hắn vừa định mở cửa, Lam Vong Cơ đã đặt một tay lên tay hắn, ngăn hắn lại. Hiểu được hàm ý, Ngụy Vô Tiện bỏ tay khỏi cánh cửa, háo hức chờ đợi.

Lam Vong Cơ dường như có hơi do dự một chút trước khi y đẩy cửa bước vào. Đúng như hắn nghĩ, bên trong căn nhà không có gì đặc biệt. Chỉ nhìn thoáng qua cũng thấy ngôi nhà được bày trí đủ mọi thứ -- một chỗ dùng để học, một nhà bếp, một căn phòng trông giống một phòng ngủ rộng rãi, cà một căn phòng nữa dường như dẫn tới phòng tắm. Mùi đàn hương nhàn nhạt thoang thoảng trong không khí khi họ bước vào ngôi nhà. Hai kệ sách được xếp đầy sách dựng vào tường. Trên án thư đều là những vật dụng thường thấy trên án thư của Lam Vong Cơ, thậm chí còn có cả một bộ ấm trà tinh sảo được ngay bên cạnh.

Nhưng thứ hoàn toàn khiến mắt Ngụy Vô Tiện phải sáng rỡ lên vì kinh ngạc là khi hắn tận mắt thấy một chiếc máy dệt nằm bên cửa sổ. Hắn nhanh chóng chạy lại nó, một tay chạm vào chất gỗ bóng mượt của chiếc máy, ngón tay khẽ đưa những sợi chỉ mảnh mai buộc giữa khung gỗ nhẵn mịn.

"Lam Trạm, thứ này..." Hắn cuối cùng cũng cất được tiếng nói.

Lam Vong Cơ không nói gì. Trừ việc, y mở một chiếc tủ nhỏ nằm cạnh khung dệt, bên trong là một chiếc cuốc và một bộ cung tên.

Ngụy Vô Tiện không cần y giải thích. Mọi thứ hắn thấy ở đây: một nơi gần như không có bất kì người nào, một căn nhà lớn cùng một khu vườn, một khung máy dệt, và giờ là... nông cụ và dụng cụ săn bắn.

Tất cả mọi thứ được tạo ra ở đây giống hệt những gì hắn đã nói cho Lam Vong Cơ về cuộc sống sau này khi hai người đã lui về ẩn cư sơn dã. Ngụy Vô Tiện sẽ ra ngoài làm đồng và săn thú còn Lam Vong Cơ thì ở nhà dệt vải, may y phục, nấu cơm cho hắn. Y cũng sẽ giúp hắn tính sổ quản tiền. Rồi ban đêm thì cả hai sẽ xách kiếm ra ngoài săn đêm, trảm yêu trừ ma cùng nhau (*).

(T/N: câu gốc là "helping villagers nearby to get rid of abnormal disturbances." nghĩa "giúp dân chúng gần đó dẹp loạn tà túy quấy nhiễu." nhưng thấy dài quá nên đành rút bớt cho ngắn gọn, dễ hiểu =)))))))))

Đấy là cuộc sống bình dị mà Ngụy Vô Tiện mơ ước sẽ sống cùng với Lam Vong Cơ. Nhưng khi hắn nghĩ muốn chuyện này xảy ra thì cũng phải là tám mươi hoặc một trăm năm sau nữa--- khi bọn họ không còn muốn dính líu gì đến tiên môn thế gia, chỉ là muốn quy ẩn để sống cho riêng bọn họ và chỉ cho bản thân họ mà thôi, không cần thiết nếu cả hai lúc đó đã không còn ở trong huyền môn nữa.

Hắn hoàn toàn không nghĩ cuộc sống đó sẽ đến sớm thế này. Này là quá sớm rồi!

Ngụy Vô Tiện cảm thấy hắn sẽ khóc mất nếu hắn không nói gì bây giờ. Vậy nên, bằng chất giọng khàn đặc run rẩy của mình, hắn quay lại và ôm chặt mặt Lam Vong Cơ bằng cả hai tay.

"Nói," Hắn lên giọng.

Một thứ ánh sáng dịu nhẹ hiện lên trong đáy mắt Lam Vong Cơ khi y đối diện với ánh nhìn của Ngụy Vô Tiện.

"Ngươi đã từng nói lúc trước," Y thừa nhận.

"Ta lúc đó chỉ là đang nói nhăng nói cuội mà thôi và ngươi vẫn nhớ từ khi ấy... Chuyện đó... Chuyện đó đã xảy ra rất lâu rồi. Đã rất lâu rồi!" Ngụy Vô Tiện hét lên.

"Không phải nói nhăng nói cuội," Lam Vong Cơ nói.

"Lam Trạm, ngươi..." Ngụy Vô Tiện thở hắt một hơi ra. "Vậy mà ta cứ nghĩ mình mới là người vội vàng ở đây, ta cứ nghĩ mọi thứ chỉ là ước muốn nhỏ nhoi ích kỉ của riêng ta khi muốn được quy ẩn cùng ngươi, được ở cạnh ngươi cả đời. Ta nghĩ ngươi sẽ xem chúng như, ngươi biết đó, mấy câu đùa ngả ngớn thôi. Ta nghĩ ngươi biết ta luôn thích nói mấy câu không biết thẹn, nhạt nhẽo thế này. Nhưng, ngươi... ngươi..."

Lam Vong Cơ là người thích hành động hơn dùng lời nói. Đáng lẽ cũng không nên mấy ngạc nhiên khi Lam Vong Cơ chưa từng đề cập những gì mà y luôn làm vì Ngụy Vô Tiện.

Cho dù là vậy. Thế này cũng quá nhiều rồi! Không người bình thường nào đủ bình tĩnh trước loại ngạc nhiên này hết!

"Thật là. Mấy thứ kia đều đã... ngươi cũng quá là..." Ngụy Vô Tiện không thể tìm được từ ngữ nào để diễn tả hết những xúc cảm rối ren trong lòng mình. Thật khôi hài làm sao. Hắn luôn cho mình là người dễ dàng nói hươu nói vượn bất kể tình huống nào. Giờ thì Lam Trạm còn cướp cả khả năng ấy của hắn. "Ngươi thật sự là sẽ làm mọi thứ vì ta nhỉ? Lần tới, ta muốn một tòa tháp, phải lớn bằng của Kim Lân Đài ta mới ưng!"

Giọng nói hắn khẽ run rẩy.

"Ừm," Lam Vong Cơ trả lời.

"Ừm cái gì mà ừm," Lúc này Ngụy Vô Tiện không biết mình nên cười hay nên khóc cho hả dạ nữa. "Ta chỉ đùa thôi, ngươi không được phép xây một cái tháp cho ta đâu đó."

Lam Vong Cơ chỉ đơn thuần mỉm cười nhẹ.

"Tim ta không xong rồi. Ta không chịu nỗi ngươi nữa rồi," Ngụy Vô Tiện nói mà không suy nghĩ. "Ngươi muốn ta làm gì cho ngươi bây giờ? Làm sao để ta đền đáp cho ngươi đây hả?"

Nghe thấy thế, Lam Vong Cơ đột ngột bóp chặt eo Ngụy Vô Tiện, đôi ngươi trở nên nghiêm lại đầy đáng sợ.

"Không cần," Y nói.

Ngừng một chút, y nói tiếp.

"Giữa chúng ta không cần làm vậy."

Ngụy Vô Tiện có thể thấy chỉ nói ra những lời kia thôi cũng là quá sức với Lam Vong Cơ. Không kiềm chế được bản thân, hắn nhào lên hôn mãnh liệt lên môi Lam Vong Cơ, người kia ngay lập tức đáp lại hắn, ôm trọn cả cơ thể hắn, môi lưỡi quyến luyến không rời.

"Tốt!" Ngụy Vô Tiện nói sau khi đã bình tĩnh lại. "Ta muốn đi xem mấy chỗ khác. Đưa ta xem kiệt tác của ngươi đi và nếu lần này ta vẫn chưa khóc, ngươi cần cố gắng hơn vào ban đêm đó."

Môi Lam Vong Cơ khẽ cong lên.

"Được," Y nói.

Giờ đã quá trễ để Ngụy Vô Tiện nuốt lại mấy lời mình vừa phun. Trong lúc hắn vẫn còn đang hối hận, Lam Vong Cơ dẫn bọn họ về phía cánh cửa mà Ngụy Vô Tiện tin rằng chỗ này dẫn đến phòng tắm.

Khi cánh cửa được mở ra, Ngụy Vô Tiện chỉ có thể há hốc mồm. Hắn nhìn chằm chằm nó hồi lâu rồi ôm bụng cười khằng khặc khoái trá.

"Lam Trạm à, ngươi quả nhiên là để ý từng chút mà, chậc..." (*)

(T/N: câu gốc là "all these small gestures of yours" nghĩa là "mấy cái hành động nhỏ nhặt kia của ngươi cũng thiệt là..." nhưng một lần nữa thật thứ lỗi, vẫn là bản thân kém cỏi, đành dịch thoáng =)))))))))))

Chỉ có một chiếc thùng được đặt ngay góc phòng tắm nhưng thứ khiến Ngụy Vô Tiện phải quằn quại ôm bụng là bởi vì một cái hồ lớn ngay giữa phòng, đủ cho năm người lớn trưởng thành tắm trong đó.

"Ngươi thật sự đã hối hận vì lỡ tay phá hỏng hơn mười cái thùng đấy nhỉ?" Ngụy Vô Tiện liếc liếc sang Lam Vong Cơ. "Có cần ta đoán ngươi nghĩ gì trong lúc xây nó không? Thứ này rõ ràng quá vừa cho cả hai ta luôn này. Cho dù chúng ta có quậy tung chỗ này lên thì không có cái gì bị hư cả, thậm chí còn đủ chỗ để lộn thêm mấy vòng. Giỏi lắm! Lam Trạm, chỉ mình ngươi mới đủ tài cán nghĩ xa đến như vậy. Ta càng ngày càng khâm phục ngươi rồi. Ta đoán có đúng không? Ngươi có muốn thưởng gì cho ta không?"

Cả khoảng thời gian Ngụy Vô Tiện mồm miệng không ngừng, Lam Vong Cơ chỉ đơn thuần lắng nghe mà không nói lời nào. Và rồi, không chút cảnh báo, y nắm lấy eo Ngụy Vô Tiện và nhấc hắn lên.

"Chờ đã, Lam Trạm, Lam Trạm, đừng nói là ngươi muốn làm chuyện đó bây giờ nhé?" Ngụy Vô Tiện lập tức ôm lấy cổ Lam Vong Cơ trước khi hắn té xuống.

"Cười quá nhiều," Lam Vong Cơ trách mắng.

"Hả? Nào có cười đâu. Rõ ràng là đang khen ngươi mà. Ngươi không thấy ta đang khen ngươi sao?" Ngươi làm tốt lắm, ngươi không nghĩ là nên--- Lam Trạm!"

Trước khi hắn kịp nói xong, Lam Vong Cơ đã thảy hắn xuống hồ. Ngụy Vô Tiện vẫn tiếp tục cười khanh khách sau khi nổi lên mặt nước, hắn bơi nhanh về phía thành hồ nơi mà Lam Vong Cơ đang đứng và bắt lấy mắt cá chân của y, khiến y mất thăng bằng ngã xuống nước, khiến cả người đều ướt sũng.

Y định lên tiếng nhưng Ngụy Vô Tiện đã nhanh tay hơn, ôm lấy y và thổi phù vào bên trong lỗ tai đỏ ửng kia. Cắn lên một ngụm, không nhịn được hắn còn ngậm vào mút nhẹ một cái trên vành tai nho nhỏ ấy.

"Dù sao thì cả hai cũng đều ướt rồi, sao không nhân cơ hội này mà tắm luôn đi?" Hắn thì thầm ngọt ngào vào bên tai Lam Vong Cơ. "Cho ta thấy ngươi thật sự dùng cái hồ này thế nào đi, Lam nhị ca ca?"

Những chuyện xảy ra sau đó đều là một mảnh ướt át. Nhưng ít nhất, Ngụy Vô Tiện biết mùa đông của họ chỉ mới bắt đầu ---- tại nơi này, không một ai khác ngoài bản thân họ, trong thế giới riêng của hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top