Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1 : Chủ tiệm may

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hillya Groudlin là bà chủ của một tiệm may rất đỗi bình thường. Gọi 'bà' thì lại không đúng lắm. Người ta hay xưng danh nàng là 'chị' chủ tiệm Hill.

Nàng có mái tóc trắng pha xanh ngọc ở cuối đuôi tóc, mái tóc không dài, chỉ tầm vai. Không ai rõ gương mặt hay màu mắt của nàng vì nàng hay đeo bịt mắt. Đoán chừng tuổi nàng tầm 20 nhưng ai mà biết được cơ chứ.

Thậm chí, không ai rõ nàng dựng nên cửa tiệm đó từ bao giờ.

Chỉ biết, mọi người dân hay đặt niềm tin vào những bộ đồ nàng may nên.

Hillya duỗi vai, vươn người ngáp nhẹ. Một sáng như đỗi ngày thường, nàng đi ra ngoài cửa, lật ngược tấm biển lại thông báo cửa tiệm đã mở.

Xong, nàng xoay người vào lại bên trong, công việc như bình thường, vẫn chỉ là những đơn may đo đơn giản, nàng ngán ngẫm, nhưng không chối bỏ công việc này.

Hillya ăn sáng rồi, vậy nên nàng mới có thể làm việc thoả mái với những đường cắt vải ngọt lịm.

Tinh tế tỉ thêm vài chi tiết, âm thanh chiếc kéo gập lại vang lên cùng tiếng rít của vải.

Nàng ngước nhìn cửa sổ, nơi mọi người dân vui cười đi ngang qua. Nàng đeo bịt mắt, nhưng nàng không mù, nàng có thể nhìn thấy. Khác lạ nhỉ?

Kì lạ.

Nàng thầm nghĩ, vươn tay chạm lên lớp áo choàng nàng vừa may xong, ngẫm nghĩ gì đó. Sau đó, từ lòng bàn tay nàng ánh lên ánh sáng màu trắng nhạt bao phủ áo choàng.

Đến khi, nó bao phủ hoàn toàn chiếc áo thì mới lịm dần. Cùng lúc đó, âm thanh leng keng từ chuông cửa vang lên.

Nàng không phiền ngước lên một cái, đơn giản nói chào mời như những lời chào từ những cửa hàng buôn bán khác. Không mới lạ gì cho cam, nàng không phiền, nàng chỉ là chủ của một tiệm may nhỏ nhoi.

"Chào mừng quý khách..."

Nàng khẽ nói, mùi hương dịu nhẹ từ bên trong tiệm lan toả. Vị khách kia hơi hé môi nhìn vị chủ, rồi như muốn nói gì đó, vị đấy đứng đờ ra.

"Cô bị mù sao?"

"Nghe như bị xúc phạm nhỉ?"

Nàng hỏi ngược lại, lần này nàng ngước lên nhìn vị khách, bịt mắt che lại khiến vị khách khó lòng tò mò. Nhưng rồi cảm thấy bản thân quá đỗi vô duyên mà đưa tay khẽ ho.

"Không... chỉ là..."

"Không sao, tôi quen rồi."

Nàng lắc đầu, rồi nhìn vị ấy, nàng chỉ chăm chăm nhìn vào áo vị kia.

Rách tươm.

"Vậy, thật khó hiểu với người như ngài lại đến cửa tiệm bé nhỏ chẳng nổi bật gì ở đây, Thánh nhân Orter Madl?"

Nghe như dò xét. Nàng thầm nghĩ. Ừ thì nàng có chút thắt mắc nên hỏi chút.

Tay nàng đặt kéo xuống bàn, luyến thoắt gấp áo choàng vừa may xong lại. Rồi lại nghe giọng nói của vị thánh nhân của cát.

"Người dân nói... ở đây có một tiệm may rất giỏi."

Chà, mọi người tân bốc nàng quá rồi.

Nàng lắc đầu.

"Lố quá rồi."

Song, nàng nhìn Orter, như muốn hỏi mục đích. May hay vá?

Đáp lại nàng là sự im lặng.

"Ngài muốn đặt may đồ? Hay, sửa áo của ngài?"

Nàng đưa tay mời anh ngồi xuống chiếc ghế gần cửa. Anh gật đầu, ngồi xuống, chậm rãi cởi áo ra đưa cho nàng.

"Sửa."

Nàng cầm lấy áo từ tay anh, ngắm nghía chất liệu và màu vải. Sau đó, như nhớ ra gì đó, nàng đặt chiếc áo rách tươm kia lên bàn, rồi đi vào sâu bên trong tiệm.

Không lâu lắm, nàng đem ra loại vải phù hợp với bản gốc.

Orter im lặng nhìn tất thảy, nhìn từng hành động của nàng, nhưng rồi chợt cứng người khi thấy nàng ngoắc tay anh đứng dậy. Anh chỉ từ từ đứng lên, hoàn toàn không để ý nàng ở rất gần mình. Nàng nâng hai tay anh lên, chiếc thước đo uốn lượn quanh tay anh sau đó trở về tay chủ nhân của nó.

Chiều cao của cả hai không quá chênh lệch, anh có thể ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ ngay chóp mũi mình.

Hillya nâng thước đo vai anh. Cẩn thận ghi chép số đo nhanh chóng. Sau đó lùi lại tiến hành sửa áo cho anh.

Anh chỉ đơn giản ngồi đấy, nhìn vị chủ tiệm may lại vết rách lớn trên áo.

"Lâu không?"

"Không, xong ngay bây giờ."

Tay nàng uyển chuyển may đo thuần thục, hoàn tất sửa chữa vết rách lớn khắp nơi trên áo, nàng lại nâng tay, ểm phép gì đó như cách nàng làm lên chiếc áo choàng trước đó.

Xong, nàng cầm nó, đưa cho anh mặc vào. Sau đó Hillya đi về phía quầy thanh toán. Đợi anh mặc áo xong, anh đi về phía nàng.

"Của ngài là 630 tất thảy. Vết hỏng nhiều, có vài dấu vết do ma thuật nên khó sửa hơn."

Không đắt, nhưng không quá rẻ.

Giá cả phải chăng so với những tiệm may khác.

Anh thừa nhận, thậm chí, đưa vào tay nàng sửa lại nhanh chóng và thoả mái hơn.

Anh đặt tiền xuống quầy, hơi cúi đầu tạm biệt chủ tiệm.

Chà, lịch sự gớm.

—————
Chắc không ai để ý đoạn Orter cởi áo ra là lúc đấy ổng méo mặc gì đâu nhỉ:)))))))
Lộ rõ body của ổng luôn á:)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top