Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

19. Na Tra Vong Mạng


Tiếng gọi nghe sao mà tha thiết quá, dường như nó được xuất phát từ tấm chân tình của một kẻ nào đó đang vô cùng nhung nhớ đối phương.

Khi ấy Lý Dực mới chậm rãi ngẩn đầu nhìn theo hướng tiếng gọi thì vừa vặn nhìn thấy một thân nam nhân tuấn tú ngày nào đang từng bước chậm chạp tiến đến. (Slow motion)

Với một đặc điểm mà khó có thể nhầm lẫn được với bất kỳ ai đó chính là con mắt thứ ba được đặt giữa mi tâm, Lý Dực lúc bấy giờ càng thêm mất tự chủ mà không thể nói được nên lời

Dương Tiễn vẫn một lần nữa chỉ dám gọi khẽ tên của Lý Dực cứ như lo sợ y sẽ vì quá bất ngờ mà chạy đi mất.

-"Na Tra... "

Và tất nhiên sự xuất hiện của Dương Tiễn ngay vào thời điểm này đối với Thạch Cơ mà nói chính là không đúng lúc cho lắm. Vẫn giữ thái độ lạnh như băng đó mà tiếp tục xem phim tình cảm lâm li bi đát.

Lúc bấy giờ Dương Tiễn cuối cùng cùng đã nắm được bàn tay bé nhỏ của Lý Dực, hắn nhìn y với ánh mắt thật sự đang rưng rưng những giọt lệ của hạnh phúc nhưng cũng xen lẫn vào đó không ít sự ân hận, áy náy của bản thân.

Hắn chậm rãi quỳ xuống ôm lấy tay của Lý Dực mà nói

-"Na Tra! Ta xin lỗi! Là ta đã hiểu lầm, là ta đã làm chuyện có lỗi với ngươi! Tha thứ cho ta có được không? Những ngày qua ta thật sự vô cùng khổ sở, khi ấy ta mới nhận ra rằng bản thân đã không tự chủ được mà yêu ngươi mất rồi..."

Quả thật thì vào thời khắc Lý Dực nhìn thấy hình ảnh Dương Tiễn đang cùng người khác ân ái mặn nồng thì y đã từng rất đau lòng và trách móc hắn, nhưng mãi cho đến khi suy nghĩ thấu đáo hơn một tí thì y lại không thể trách Dương Tiễn được, bởi vì chính y đã khiến hắn hiểu lầm trước kia mà.

Cũng chính vì thế mà Lý Dực mới chậm rãi ngồi xuống, vòng tay ôm lấy Dương Tiễn với toàn bộ sự thanh thản nhất trong lòng mình mà khẽ vỗ về

-"Ngốc quá, ta làm sao có thể giận ngươi được chứ, chẳng phải chúng ta đã hứa là sẽ cùng nhau thảo phạt hôn quân sao?"

Nghe được những lời này của Lý Dực thì khi ấy Dương Tiễn mới cảm thấy nhẹ lòng. Hắn ngay lập tức vòng tay ôm đáp trả lại với sức lực gần như là toàn bộ của mình cứ như sợ rằng y sẽ thay đổi suy nghĩ mà không tha thứ cho hắn vậy.

Thế nhưng dường như đôi trẻ này đã quá phấn khích mà quên mất gần đó còn đang có một kẻ vô cùng chướng mắt khi nhìn thấy tình cảnh này. Một người chính là ái nhân của hắn, người kia là cái tên ất ơ từ đau chui ra sướt mướt đã đành lại còn dám ôm lấy ái nhân của hắn chặt như thế nữa nên trong nhất thời đã liền hậm hực lên giọng tằng hắng vài tiếng như đang muốn nhắc nhở về sự hiện diện của mình, Thạch Cơ bước đến gần Na Tra mà chắp tay sau lưng.

Dương Tiễn cũng rất biết điều nên đã nhẹ buông lơi ra, hai tay nắm chặt cánh tay của Lý Dực cùng với ánh nhìn chứa đầy sự hối hận.

Lúc bấy giờ Cơ Phát cũng đã được dịp tận mắt chứng kiến hết tất cả nhưng lại không tiện xen vào nên cứ đứng bên trong nhà nhìn ra, sẵn tiện ghi nhớ lại rồi đợi Khương Tử Nha về nhất định sẽ kể lẹi cho y nghe.

Khi ấy Hao Thiên Khuyển cũng lên tiếng giải thích.

-"Na Tra! Chuyện hôm đó không phải như chúng ta nhìn thấy đâu, tất cả là do Tỳ Bà Tinh biến hoá ra bộ dáng của người rồi dùng yêu thuật dẫn dụ Dương Tiễn khiến cho hắn mơ hồ không phân biệt được thật giả!"

Nghe đến đây thì Lý Dực mới cảm thấy nhẹ được phần nào, thì ra Dương Tiễn là do bị yêu quái hãm hại, nếu vậy thì chẳng phải hắn đã chịu oan ức rồi sao?

Ban đầu Lý Dực còn tưởng là do tính tình của Dương Tiễn quá nhỏ nhen ích kỉ nhưng hôm nay nghe được sự tình cặn kẽ ngày đó thì xem ra y cũng phải nên suy nghĩ lại.

-"Na Tra, ta..."

Dương Tiễn đang dự định đến ôm Lý Dực thì ngay lập tức bị Thạch Cơ chặn lại, hắn trừng mắt lạnh giọng

-"Nói thôi, bớt ôm lại đi!"

Trông gương mặt của Dương Tiễn cam chịu đến đáng thương. Cuối cùng thì Lý Dực cũng phải đứng ra nói một câu công đạo.

-"Dương Tiễn, trong chuyện lần trước ngươi không hề có lỗi nên không cần cảm thấy dằn vặt, thôi thì chuyện cũ đã qua thì cứ cho nó qua, ngày hôm nay ngươi đến đây, ta thật sự vui lắm..."

Nụ cười tựa nắng mai của Lý Dực như đang khiến tâm trạng Dương Tiễn được nhẹ đi phần nào, mấy ngày qua hắn đã suy nghĩ không ít lời xin lỗi nhưng sau khi gặp y là lại quên đi hết.

Lý Dực nhận thấy được rất rõ ràng sự ganh tị của cả hai nên liền đó lên tiếng giới thiệu

-"Tiểu Thạch, đây là Dương Tiễn, phụng mệnh Thái Ất chân nhân cùng chúng ta thảo phạt hôn quân!"

Xoay sang Dương Tiễn, Lý Dực cũng chậm rãi giới thiệu

-"Còn đây là Tiểu Thạch, sư phụ... à không phải... là phu quân của ta!"

Hai từ phu quân như đang đẩy Dương Tiễn xuống bờ vực sâu thẳm, nhưng lại tâng bốc Thạch Cơ đến tận mây xanh.

Ngày hôm nay chắc có lẽ là ngày hạnh phúc nhất của Thạch Cơ rồi bởi vì Na Tra cuối cùng cũng đã thừa nhận hắn là phu quân và điều đó đồng nghĩa với việc hắn cũng có thể đường đường chính chính yêu thương y trước mặt người khác.

Đôi mắt của Dương Tiễn... à không... phải là ba con mắt của Dương Tiễn đang trân trối đau lòng nhìn Lý Dực. Tại sao y có thể đối xử với con tim của hắn như thế chứ? Vượt ngàn dặm đường để đến đây chỉ nhận được hai từ phu quân đầy vô tư nhưng lại không phải là mình.

Như nhìn thấu được sự đau lòng của Dương Tiễn, Lý Dực liền nói.

-"Ba mắt ngươi cũng đừng vội buồn, nếu đã là nam nhi thì phải năm thê bảy thiếp, thế nên tạm thời ta sẽ giữ ngươi lại bên cạnh, đợi ngày lành tháng tốt ta sẽ mang kiệu hoa đến đón các ngươi? Có được không?"

Thật sự mà nói ngay lúc này Lý Dực làm sao mà biết được bản thân mình có bao nhiêu đê tiện kia chứ. Y một tay câu lấy Thạch Cơ với ý tứ như đang cố dỗ dành, còn tay kia thì câu lấy Dương Tiễn nhưng với ý tứ muốn cho hắn thêm hi vọng.

Bây giờ thì tình thế hoàn toàn đảo ngược, Dương Tiễn thì được Lý Dực đưa lên mây còn Thạch Cơ thì chính thức bị đạp xuống vực sâu.

Tất nhiên là Thạch Cơ cũng chẳng có lời gì để nói vì chính Lý Dực đã công bố như thế thì hắn còn biết làm gì ngoài việc âm thầm chấp nhận.

Dẫu sao thì Lý Dực đâu phải chỉ có riêng một mình hắn, nếu Thạch Cơ hắn đã có thể chấp nhận Kim Tra và Mộc Tra thì một tên ba mắt này chắc có lẽ cũng không thành vấn đề.

Chỉ có điều là nhất định là hắn phải làm lớn nhất.

Dương Tiễn hạnh phúc nắm lấy bàn tay Lý Dực hôn lên nồng thắm, bao nhớ nhung cùng tâm tư dằn vặt bấy lâu đã được đền đáp ngoài mong đợi.

Hao Thiên Khuyển thích thú phe phẫy đuôi, nhưng bỗng dưng nó liền chợt khựng lại, đầu hướng về phía ngoài bìa rừng như vừa đánh hơi được thứ gì đó.

Còn riêng Thạch Cơ thì tuy rằng tâm trạng chính là bằng mặt không bằng lòng nhưng hắn vẫn hậm hực cất giọng ra vẻ như một chính thất thật sự mà lạnh lùng nói với Dương Tiễn

-"Ngươi đừng nghĩ sẽ được làm nhị phu quân, vẫn còn hai kẻ xếp hàng trước ngươi chưa được phong danh phận nữa kìa!"

Khi ấy Dương Tiễn mới chợt ngỡ ngàng rồi đưa bàn tay lên ngoe nguẩy ngón tính nhẩm, đến khi hắn nhận ra được thì mới kinh ngạc nhìn Lý Dực mà nói như không tin vào mắt mình

-"Ta xếp tận thứ tư sao?"

Tuy nhiên thì Lý Dực thay vì ngượng ngùng đáp trả thì y dường như cũng đã nhận thức được sự việc tư lâu nên chỉ dịu dàng vuốt ve gương mặt ngây ngốc của Dương Tiễn mà khe khẽ tinh ranh nói

-"Ngươi được xếp thứ tư là may rồi đấy, suýt chút nữa là phải đứng tận thứ năm hay thứ sáu gì rồi đấy, thế nên cố gắng giữ vững vị trí nha! Thương thương!"

*****

Lại nói đến nơi bìa rừng đầy hoang vu và lạnh lẽo, Cửu Nguyệt khi ấy vẫn còn đang trong tâm thế thư thả mà yên vị trên một tảng đá to, ánh ắmt cứ thế mà xa xăm nhìn vào khoảng không xao động của dòng sông trước mắt. Có lẽ hắn đang suy nghĩ gì đó nhưng chắc chắn cũng chẳng là tốt đẹp gì

Lúc bấy giờ Tỳ Bà tinh đừng từ phía sau, mãi cho đến khi hắn nhịn không được nữa mà phải lên tiếng hỏi

-"Đại ca, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

Khi ấy rõ ràng trên gương mặt của Cửu Nguyệt chẳng hề có một chút mảy may lo lắng hay khẩn trương mà vẫn giữ nguyên thần thái vô thần như líc ban đầu.

-"Không cần gấp gáp quá, đợi Thân Công Báo trở lại thì đệ sẽ biết tiếp theo nên làm gì!"

Quả nhiên đúng như lời Cửu Nguyệt vừa nói, chỉ một lát sau Thân Công Báo đã trở lại và mang theo một bàn tay đẫm máu, Tỳ Bà tinh vừa nhìn thấy đã hốt hoảng chạy đến thăm hỏi ngay.

-"Công Báo, tay của huynh làm sao vậy?"

Liền đó nó lấy trong túi ra một cái khăn rồi cẩn thận lau đi, gương mặt đầy nét khẩn trương nhìn Thân Công Báo.

Chỉ có điều sự quan tâm đó của Tỳ Bà tinh cũng chỉ là bằng thừa, dường như Thân Công Báo không hề có một chút lay động mà chỉ vẫn là thái độ hờ hững đến lạnh lùng, Thân Công Báo lặng lẽ dời tầm mắt nhìn vào khoảng không vô tận phía trước kia như đang muốn giấu đi tâm tư của mình

Trông thấy thái độ khác thường đó của Thân Công Báo thì yêu hồ Cửu Nguyệt đó lại càng được dịp đắc ý, hắn dám chắc chắn một điều rằng Thân Công Báo đang gặp phải sự tổn thương sâu sắc đến từ phía của Na Tra. Thế nên hắn càng thêm đắc ý mà cao giọng hỏi

-"Sao hả? Những lời ta nói... có đúng không?"

Thân Công Báo vẫn thuỷ chung không nhìn Cửu Nguyệt mà âm trầm đáp

-"Nương nương anh minh, vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

Đâu đó tận sâu trong thâm tâm của Thân Công Báo lúc bấy giờ chỉ còn lại một mảng tức giận xen lẫn hận thù đối với Na Tra. Hồi ức lại ánh nhìn ban nãy của y, mỗi thời khắc đều hiện lên rất rõ sự sợ hãi và lạnh lùng! Thân Công Báo cũng đã từng tự hỏi rằng tại sao lúc Na Tra nhìn Thạch Cơ thì đâu đâu cũng là tình ý nhưng còn đối với hắn thì lại hoàn toàn khác biệt?

Khi ấy Cửu Nguyệt lại được dịp phá lên cười lớn cứ như là đang muốn chế nhạo sự ngu xuẩn của Thân Công Báo vậy!

Và tất nhiên những toan tính của hắn đã hoàn toàn đúng, cứ dựa vào lần hành động trước thôi thì cũng đủ để nhận ra được rằng Thân Công Báo vì có cảm tình với Na Tra nên mới không nỡ xuống tay, nhưng nếu để cho Thân Công Báo căm phẫn Na Tra thì sao?

Giờ đây chắc có lẽ bên trong tâm tư của Thân Công Báo kia chỉ còn hiện hữu lên sự căm phẫn, hắn vừa là ghen tị với Thạch Cơ và cũng vừa là tức giận sự thờ ơ của Na Tra thế nên đây mới chính là thời điểm hoàn hảo để kích thích nộ khí trong hắn. Nghĩ thế, Cửu Nguyệt liền bước đến vỗ vỗ vào vai của Thân Công Báo mà hỏi khẽ

-"Vậy thì ngươi muốn ta sẽ làm gì?"

Ánh mắt của Thân Công Báo loé lên một tia âm độc vô cùng mà nghiến răng

-"Giết hết tất cả bọn chúng!"

-"Kể cả Na Tra sao?"

Câu hỏi đó của Cửu Nguyệt thật sự đã khiến cho Thân Công Báo không thể trả lời. Có lẽ đến cả chính bản thân hắn cũng không biết mình có thể làm được điều đó hay không nữa.

Lúc này Cửu Nguyệt là được dịp thích thú cười ha hả

-"Ta thật sự không biết tên tiểu tử đó có bãn lĩnh như thế nào mà lại có thể khiến cho ngươi si tình đến như thế? Ngươi làm cho ta tò mò rồi đấy!"

Thế mà Thân Công Báo im lặng được chỉ một vài giây rồi mới cất giọng

-"Nương nương, người đừng hiểu lầm! Cái ta muốn chính là tự tay giết chết Na Tra!"

Cửu Nguyệt bộ dáng điềm đạm, nhẹ nhàng bước đến vỗ vào vai Thân Công Báo một cái thật chắc rồi mạnh dạng nói.

-"Thân Công Báo! Ngươi cứ an tâm! Đã gọi ta là nương nương rồi thì sao ta có thể không giúp?? Chỉ có điều... ta muốn mượn Hắc Báo của ngươi!"

******

Tối hôm đó Thạch Cơ đã đích thân xuống bếp, chuẩn bị không ít đồ ngon để mừng cuộc hội ngộ này, tuy rằng hắn cũng khá là miễn cưỡng nhưng chung quy cũng chỉ là vì muốn nhìn thấy Na Tra vui vẻ nên thôi cũng đành bấm bụng mà chấp nhận vậy.

Tuy nhiên thì sau bữa ăn này Dương Tiễn có trúng độc hay không cũng còn phải dựa vào phước phần của hắn!

Lúc bấy giờ Lý Dực tuy tươi cười nhìn mọi người quây quần bên nhau nhưng sao trong lòng vẫn không khỏi bất an.

Đợi khi tất cả ngồi vào bàn ăn thì Lý Dực mới chậm rãi giới thiệu.

-"Mẹ! Người này là Dương Tiễn, hảo bằng hữu của con, cũng theo lệnh của sư phụ phò trợ chúng ta thảo phạt hôn quân!"

Ân Thập nương nhìn Dương Tiễn có nét khá bất ngờ một tí nhưng rồi cũng lịch sự mà cười chào.

Dương Tiễn lễ phép đứng phắt dậy chấp tay phía trước, cúi đầu hành lễ.

-"Con là Dương Tiễn, xin ra mắt Lý phu nhân!"

Ai nấy cũng đều mím môi cười thầm, tên này đúng thật là ngốc mà. Ngay cả Lý Dực cũng phải một phen ngượng ngùng mà khẽ gãi gãi đầu.

Đợi khi Dương Tiễn ngồi trở lại thì y mới bắt đầu giới thiệu tiếp.

-"Còn đây là đại ca và nhị ca của ta, đây là Kim Tra, kia là Mộc Tra..."

Dương Tiễn dự định đứng lên cúi đầu nữa thì Kim Tra ngồi bên cạnh đã vội ngăn cản sự nhiệt tình của hắn lại.

Lý Dực đưa tay chỉ tiếp người còn lại giới thiệu nốt.

-"Còn đây là Cơ Phát, con trai thứ của Tây Bá Hầu Cơ Xương..."

Màn chào hỏi đã xong, bây giờ thì mọi người bắt đầu nhập cuộc, riêng Hao Thiên khuyển thì lại không muốn ăn.

Từ trưa đến giờ nó cứ ngửi được mùi yêu khí vô cùng quen thuộc nhưng lại lúc ẩn lúc hiện không rõ ràng thế nên suốt cả buổi nó cứ lóng ngóng ngoài sân mà canh chừng.

Được thêm một lúc thì có vẻ mọi người ai nấy cũng đều cảm nhận được sự lâng lâng trong cơ thể, trông thấy cả bọn Kim Tra Mộc Tra, Dương Tiễn và thậm chí là cả Thạch Cơ đều khá thân thiện với nhau thì y cũng phần nào cảm thấy an tâm được đôi chút.

Lúc bấy giờ Cơ Phát tuy là đang cười nói rất vui nhưng hắn cũng đã nhận thức được trạng thái hiện tại của mình nên cũng đành nói lời tạm biệt rồi nghiêng ngã trở về phòng của mình

Khi ấy Thạch Cơ lại ngồi bên cạnh y mà khe khẽ thì thầm.

-"Ta nghĩ đêm nay có thể thoải mái lớn tiếng một chút rồi..."

Câu nói đầy ẩn ý của Thạch Cơ làm sao Lý Dực không hiểu chứ, có điều là y không nghĩ hắn lại lộ liễu như thế thôi. Chẳng lẽ hắn đã cố tình ra tay với rượu này sao?

Lý Dực cấu nhẹ vào tay Thạch Cơ nghiến răng.

-"Đừng hòng, đêm nay ta sẽ không ngủ cùng ngươi đâu!"

-"Ngươi dám?"

Cả hai vô cùng căng thẳng mà trừng trừng nhìn nhau, nhưng bất quá chỉ vài giây sau Thạch Cơ đã chu môi hôn Lý Dực một cái thì xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra.

Mộc Tra rất nhanh nhìn thấy tình cảnh đó mà gằn giọng.

-"Bọn ta còn chưa chết...!"

Lý Dực ngượng đỏ cả mặt mà nhìn Mộc Tra với nét bẽn lẽn đáng yêu.

Cùng lúc đó Mộc Tra đứng dậy, choàng vai Lý Dực và ôm vào lòng mình.

-"Ta thừa biết các người đều vì thằng nhóc này mà đến đây, nhưng ta vẫn muốn nhắc nhở một điều rằng đừng thấy nó như thế mà nghĩ là tầm thường, động vào là không dễ dứt ra đâu! Có phải không Thạch Cơ??"

Dường như Mộc Tra đã có hơi quá chén nên lời nói và hành động có phần hơi thất thố, nhưng có điều cũng phải công nhận rằng hắn nói đúng. Na Tra là một thứ không nên thử, nếu đã thử thì đừng mong có thể thoát được sự trầm mê bất ngộ này!!.

Khi ấy Lý Dực liền lo lắng mà đỡ lấy

-"Kìa nhị ca, huynh say rồi..."

Tên họ Thạch kia bên cạnh chẳng những không giúp y đỡ Mộc Tra mà còn khoái chí khoác vai lớn giọng

-"Điểm này ta đồng ý với Mộc Tra! Sỡ dĩ bốn con thiêu thân bọn ta có mặt tại đây là vì ngươi! Kẻ nào cũng bị ngươi mê hoặc đến nỗi quên đi cả đạo lý luân thường, vậy thử hỏi có phải ngươi là một yêu nghiệt không?"

Ngay cả hai huynh đệ Kim Tra và Mộc Tra cũng không thể cưỡng lại được sự mê hoặc này mà dấn thân vào y, bất chấp bọn họ là huynh đệ ruột thịt. Thì thử hỏi có phải do Lý Dực tất cả không?

Kim Tra tưởng chừng như ít nói lắm cũng phải lên tiếng.

-"Đúng!!! Ta nghi ngờ đệ ấy không phải Na Tra!!!"

Nghe đến đây bỗng dưng Lý Dực chợt giật mình, mồ hôi lạnh tuôn ra, gương mặt tái nhợt nhìn Kim Tra dò xét.

Chẳng lẽ hắn đã nhận ra y đích thật không phải Na Tra sao?

Nhưng liền sau đó là câu giải thích của Kim Tra khiến Lý Dực thở phào một hơi nhẹ nhõm.

-"Đệ ấy là một yêu tinh vô cùng lợi hại, đã khiến chúng ta phải si mê như thế này!!"

Lý Dực quả thật bây giờ rất muốn đánh ngất mấy tên này cho rồi, chứ để bọn chúng ngồi đây nói lảm nhảm thì sớm muộn gì cũng đến tai Ân Thập nương và Lý Tịnh. Lúc đó thì không biết sẽ phải làm như thế nào giải thích nữa đây.

Bỗng dưng ngay vào lúc này thì bên trong phòng của Lý Tịnh chợt vang lên một tiếng thét thất thanh rồi sau đó là Ân Thập nương hốt hoảng chạy ra với sắc diện tái nhợt.

-"Mẹ... có chuyện gì vậy?"

Ân Thập nương miệng lắp bắp không nói nên lời, bàn tay run run chỉ vào bên trong.

Lý Dực theo hướng ngón tay mà gần như chết đứng. Hình ảnh người cha tướng quân oai dũng của y ngày nào đã không còn nữa, mà thay vào đó là một lão nhân tóc tai bù xù, miệng nhe răng ra gầm gừ.

-"Na Tra..."

Thạch Cơ chạy đến đỡ lấy cũng vừa vặn nhìn thấy tình trạng của Lý Tịnh nên lập tức kéo Lý Dực sang một bên, còn bản thân mình thì gọi lớn Dương Tiễn.

-"Ba mắt, vào đây giúp ta!"

Mặc dù rất có tinh thần giúp đỡ nhưng Dương Tiễn cũng phải lớn tiếng đính chính lại.

-"Ta tên Dương Tiễn!"

Nhưng rồi cả hai cùng đều lao vào trong dùng pháp thuật của mình mà khống chế Lý Tịnh.

Chỉ là có vẻ như loại độc này không phải dạng tầm thường, chẳng những khiến cơ thể vật chủ bị biến đổi mà còn làm cho họ mất đi nhân tính.

Lý Tịnh liên tục chống trả không một giây nào để Thạch Cơ và Dương Tiễn có thể động đến.

Bên trong đang vô cùng hỗn loạn như thế thì bên ngoài Thân Công Báo cũng vừa kịp lúc xuất hiện.

Kim Tra và Mộc Tra đã có hơi men say trong người nên phần nào lảo đảo không phân định được phương hướng mà cứ nhắm mắt đánh bừa.

Nhưng chung quy cả hai vẫn không phải đối thủ của hắn nên chỉ một vài chiêu đầu đã bị Thân Công Báo đánh bẹp.

-"Kim Tra, Mộc Tra!"

Đến khi Lý Dực nhận ra hai ca ca của mình đã bị đánh gục thì đã là quá muộn, lúc bấy giờ ánh mắt của y bỗng dưng trở nên căng thẳng hơn hẳn, trừng trừng về phía Thân Công Báo mà nổi hết cả gân xanh trên mặt. Y giận dữ nói lớn

-"Thân Công Báo! Đến cùng là ngươi muốn như thế nào? Hết lần này đến lần khác hãm hại gia đình ta?"

Thân Công Báo ha hả cười lớn.

-"Ta muốn gì chẳng lẽ bảo bối còn không biết?"

-"Khốn kiếp!"

Lý Dực túm lấy vòng Càn Khôn ném mạnh về phía Thân Công Báo nhưng rất nhanh hắn đã né tránh được và lại còn bắt lấy dễ dàng như một món đồ chơi.

Không đợi Thân Công Báo tiếp tục suy nghĩ, Lý Dực ngay lập tức đã vung Hỗn Thiên Lăng và may mắn đã quấn được vào cổ tay hắn.

Lúc bấy giờ Lý Dực mới ghì chặt đầu bên kia của dãi lụa mà thủ thế hô lớn

-"Thân Công Báo! Đưa thuốc giải đây!"

Thân Công Báo tuy một tay bị trói nhưng hắn vẫn đủ bản lĩnh và sức mạnh để kéo Hỗn Thiên Lăng về hướng mình rồi hả hê cười lớn.

-"Được! Thuốc giải ở đây, có giỏi thì đến lấy!"

Vừa nói dứt câu thì Thân Công Báo cũng đã liền vứt mạnh đầu dây ban nãy tưởng chừng như đã trói được hắn mà nhanh chóng biến đi.

Lúc này thì Lý Dực cũng vì bản tính háo thắng và nóng lòng cứu Lý Tịnh mà đã không chút nghi ngờ đuổi theo sau.

Ở bên trong thì Ân Thập nương vừa nhìn thấy Lý Dực rời khỏi nhà thì liền sợ hãi chạy ra mà cố gọi với. Hiện tại bà đang trong cơn tuyệt vọng đến vô cùng, tướng công thì trúng phải độc nên bộ dáng trở nên nửa người nửa quái, hai đứa con lớn thì bị đánh đến bất tỉnh, còn thằng con nhỏ thì bị người ta khích tướng nên đã đuổi theo.

Bà không còn biết phải làm gì ngoài việc chạy đến đạp bung luôn cánh cửa phòng của Cơ Phát rồi lôi đầu hắn dậy.

-"Cơ công tử! Cơ công tử! mau tỉnh lại đi, có chuyện lớn rồi!"

Nhưng mặc cho Ân Thập nương gọi đến khan cả cổ, Cơ Phát cũng chẳng có một chút động tĩnh gì, cũng rất may mắn là bình thường Ân Thập nương rất tinh ý nên đã nhớ ra được Cơ Phát rất yêu thương Khương Tử Nha thế nên bà liền đánh liều gọi lớn!

-"Khương Tử Nha về!"

Quả thật vừa nghe đến đó là Cơ Phát liền bật người dậy, chạy hẳn ra bên ngoài tìm người tên Khương Tử Nha kia như một cỗ máy nhưng nào ngờ người đâu không thấy chỉ thấy có hai cục nằm một đống dưới sàn nhà.

Càng giật mình hơn nữa khi nghe tiếng đánh nhau bên trong phòng của Lý Tịnh nên không nghĩ ngợi nhiều đã liền chạy vào xem thử.

Vừa vặn nhìn thấy cảnh Thạch Cơ và Dương Tiễn đang ra sức khống chế Lý Tịnh sao cho không thương tổn đến ông ấy.

Ân Thập nương cũng khẩn trương chạy đến, nấc lên trong nghẹn ngào.

-"Na Tra đã đuổi theo Thân Công Báo rồi!"

Thạch Cơ vừa nghe đến đó thì sôi cả gan lên, hắn nhìn Cơ Phát nói như ra lệnh.

-"Cơ công tử, giúp ta khống chế Lý tướng quân!"

Nhận được cái gật đầu của Cơ Phát thì Thạch Cơ đã nhanh chóng lao ra bên ngoài định đi tìm Na Tra.

Lạ một điều nữa là Hao Thiên khuyển lúc bấy giờ cũng chẳng thấy đâu, nếu có nó ở đây thì việc tìm ra y sẽ dễ dàng hơn nhưng bây giờ xem ra Thạch Cơ hắn phải tự dựa vào trực giác rồi!

*****

Lại nói đến Lý Dực đuổi theo Thân Công Báo đến tận bờ sông thì đã mất dấu hắn, thoạt đầu y còn tức giận định bụng sẽ quay về nhưng bỗng dưng ngay vào thời điểm ấy Lý Dực lại nhìn thấy cách chỗ của y đứng không xa đang có bóng dáng của ai đó đứng quay mặt ra phía bờ sông.

Từng đợt gió thổi qua làm cho bộ bạch y trên người kẻ đó phất phới bay bay, hệt như miêu tả của những con ma trong truyện vậy, kinh dị vô cùng.

Lúc bấy giờ Lý Dực hãy còn chưa kịp định hình xem tiếp theo nên làm gì thì nam tử bạch y đó đã liền cất tiếng nói

-"Na Tra, ta đợi ngươi lâu rồi!"

Kẻ đó biết tên của y luôn sao? Lý Dực thật sự đã rất cố gắng nhìn cho kỹ để xem thử có phải người quen hay không nhưng tuyệt nhiên lại không hề có chút ấn tượng nào.

Vừa hồi hộp lo sợ nhưng cũng vừa khẩn trương nên Lý Dực chỉ dám lui chân mấy bước về phía sau rồi giả vờ cứng rắn mà lớn giọng hỏi

-"Ngươi là ai? Sao lại biết tên ta??"

Kẻ đó chậm rãi xoay lưng lại, môi mềm còn khe khẽ nhoẽn lên một nụ cười đầy ý tứ rồi mới điềm đạm cất lời

-"Không cần sợ, ta không hề có ác ý đâu!"

Ban đầu Lý Dực còn lo sợ kẻ này nếu khi quay lại mà hiện ra gương mặt ma quỷ thì chắc chắn y sẽ không ngần ngại làm đại một vũng "nước thánh" tại chỗ đâu. Thế nhưng hơn cả sự mong đợi của Lý Dực, kẻ đó hoàn toàn không có một chút gì gọi là kinh khủng mà trái lại còn mang dung mạo của một đại mỹ nam khiến cho y trong nhất thời phải trở nên đông cứng.

Kẻ này... sao lại có thể đẹp thế? Một nét đẹp hoàn hảo đến khó tin được!!

Nếu ở Na Tra là sự đáng yêu và bụ bẩm của một thiên thần thì ở nam tử này lại toát lên sự sắc xảo đến mê hoặc. Dung mạo phải nói là thoát tục đến vô cùng, chỉ cần nhìn thôi cũng đã đủ mấy phần say đắm.

Khi ấy Lý Dực sau một hồi ngẩn ngở mới chợt nhớ ra mình nên cẩn trọng nên liền đó cầm chặt vòng Càn Khôn mà đưa lên

-"Ngươi! Ngươi là ai?"

Kẻ đó chậm rãi bước đến gần, nhìn ngắm thật kĩ gương mặt bầu bĩnh không thể nào đáng yêu hơn được nữa của Lý Dực mà cười cười.

Chẳng biết khi cười thì nó sẽ ra sao nhưng chỉ mới là giận dữ thôi đã dễ thương đến như thế thì thật đúng là khiến người ta ngắm mãi không chán.

-"Ta là họ Tô... tên Đát Kỷ!"

Nghe đến đây thì Lý Dực cũng khẽ giật mình, nguyên lai đây là Tô Đát Kỷ, thảo nào Trụ Vương mê đắm hắn cũng là có lý do.

Đến lúc này Lý Dực cũng có thể nhận xét được kẻ trước mặt mình còn nguy hiểm hơn cả con quỷ trong tưởng tượng ban nãy thì liền tiếp tục lớn giọng

-"Ngươi đừng có xảo biện! Hồ ly tinh mượn xác mê hoặc Đế Tân còn dám mạnh miệng xưng tên người khác. Ngươi không cảm thấy hổ thẹn sao?"

Lời nói được thốt ra từ miệng một đứa tiểu tử mười ba tuổi thì trông có vẻ như khá hỗn xược nhưng những điều nó nói đều hoàn toàn đúng.

Khi ấy yêu hồ Cửu Nguyệt đó mới khẽ khẽ nhíu mày nghĩ ngợi một tí rồi lại chuyển sang trạng thích thú mà cười lớn

-"Ta không ngờ rằng Na Tra lại có thể thông minh đến như vậy!"

Hắn từng bước tiến tới thì Lý Dực lại vài bước thoái lui. Bây giờ y mới nhận ra bản thân mình đã trúng kế của Thân Công Báo thì đã quá muộn. Với chút sức lực nhỏ nhoi của y không tài nào so vì được với Cửu Vĩ Hồ ngàn năm tu luyện này rồi.

Nhưng biết phải làm thế nào khi hiện tại nơi đây chỉ có hai người chứ? Căn bản là muốn kêu cứu cũng chẳng ai nghe thấy.

-"Yêu hồ! Ngươi nhận mệnh Nữ Oa nương nương đến Triều Ca mê hoặc Trụ Vương, phò trợ cho Chu Văn Vương gầy dựng cơ đồ. Ấy vậy mà lại làm trái thiên mệnh, lại còn năm lần bảy lượt đến làm khó gia đình ta. Bây giờ ngươi quay về chính đạo vẫn chưa muộn!"

Dường như Lý Dực đang muốn dùng một chút lý lẽ để mong có thể cảm hoá được con nghiệt súc này thế nhưng mà có lẽ y đã làm chuyện dư thừa rồi. Nếu như nó có ý muốn quay đầu thì đã làm từ lâu, cần gì phải đợi đến y phải lên mặt dạy đời như thế

Con hồ yêu đó chẳng những không có ý cải tà quy chính mà còn bắt đầu cảm thấy có mấy phần hứng thú với thằng nhóc này rồi. Hắn thật sự là không biết nó ngốc thật hay là đang giả vờ ngốc đây nữa.

-"Na Tra, ngươi đúng là ngây thơ mà..."

Vừa nói đến đó, Cửu Vĩ Hồ đưa tay nắm lấy Lý Dực kéo trọn vào lòng mình rồi gắt gao khống chế..

Bây giờ Lý Dực muốn cựa quậy, cử động cũng khó chứ đừng nói chi đến việc đánh trả, y kịch liệt giãy dụa

-"Buông ta ra..."

Nhưng liền đó Cửu Vĩ Hồ lại thổi nhẹ một làn hơi khiến tay chân Lý Dực như mất đi cảm giác, bủn rủn hết cả người, chỉ còn biết nương vào cơ thể của hắn mà ngã vào

Cửu Nguyệt càng lúc càng cảm thấy đắc ý mà nhếch môi thì thầm

-"Yên tâm đi, một lát nữa ngươi sẽ không sao! Nhưng còn bây giờ thì ta không dám chắc!"

Tuy nói rằng Lý Dực đã bị Cửu Nguyệt dùng yêu pháp làm cho y đến cả động cũng khó khăn nhưng đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo và nhìn nhận được mọi việc xung quanh rất tường tận, chỉ có điều tay chân như mất đi sức lực mà không thể nhấc lên!

Cửu Nguyệt m từ phía sau dụi mũi vào hõm vai của Lý Dực mà cố hít thật sâu cứ như chưa bao giờ được thưởng thức qua tư vị của nam nhân vậy. Hắn sau đó còn cố tình khẽ reo lên

-"Thơm thật!!"

Thật sự ngay lúc này đây Lý Dực rất muốn né tránh những hành động biến thái đó nhưng đến cùng cũng chỉ đành bất lực tận mắt chứng kiến con hồ ly tinh này giở trò đồi bại ngay trên cơ thể mình!

Cửu Nguyệt từng cái lướt tay nhẹ nhàng trên tấm lưng trần tục đầy non mịn của Na Tra mà mơn trớn rồi dần đà là đến nút thắt yếm đỏ phía sau gáy cùng dưới lưng cũng đều bị hắn gỡ ra.

Tuỳ tiện vứt sang một bên, Cửu Nguyệt nhanh chóng xoay người Na Tra lại đối diện với mình mà chiêm ngưỡng món vưu vật thiên phú này có điểm gì đặc biệt mà lại có thể khiến bao kẻ phải si mê.

Quả thật khi vừa nhìn thấy thì ngay cả Cửu Vĩ Hồ cũng một phen ngớ người nhìn mê đắm.

Hai chu quả hồng hào trước mắt chỉ nhô nhẹ lên một tí thôi nhưng cũng đủ khiến cho người nhìn cũng phải mấy phần có cảm giác nóng hừng hực như lửa đốt trong người.

Chưa kể đến việc gương mặt của Lý Dực hiện tại vì nhuốm màu ái tình mà đã đỏ hồng một mảng.

-"Na Tra! Ta phải công nhận rằng ngươi rất có sức thu hút!"

Cửu Nguyệt mấy trăm năm tu luyện và gần năm năm tiếp xúc với dục vọng nhưng cho đến thời điểm hiện tại thì hắn thật sự là không nhịn được tò mò mà phải chậm rãi khẽ chạm vào làn da ửng màu của Lý Dực, điều đầu tiên hắn cảm nhận là sự mượt mà cùng độ trơn mịn như một miếng đậu hũ non sóng sánh trước mắt.

Làn da tuổi chưa dậy thì của Na Ta quả thật khiến hắn phải đôi phần ganh tị. Mỗi ngày hắn phải dùng máu của chính mình để có thể dưỡng cho dung mạo của Đát Kỷ không bị phai nhạt theo thời gian, thế nên hắn thật sự rất muốn có được làn da non nịn kia của Lý Dực.

Lát sau Cửu Nguyệt mới dần dần dìu Na Tra nằm xuống một đám lá khô ở dưới gốc cây gần đó, chậm rãi cúi thấp đầu, hắn đang cố dùng môi của mình thưởng thức hai cánh anh đào bé nhỏ của Na Tra.

Cái khoái cảm lạnh lạnh của đôi môi Na Tra đang khiến Cửu Nguyệt không tự chủ được mà ngấu nghiến càng lúc càng hăng say

Bao nhiêu mật ngọt dư vị bên trong đều được hắn thưởng thức một cách ngọt ngào.

Bàn tay hắn lần mò xuống dây lưng quần dự định cởi ra thì nghe được tiếng gọi lớn.

-"Yêu nghiệt! Chịu chết đi!"

Liền đó là một tia linh lực phẫn nộ lao thẳng hướng đến Cửu Nguyệt nhưng vẫn là hắn nhanh chóng né tránh được. Chẳng những vậy, hắn còn có thể nhanh tay kéo lấy cả cơ thể nhẹ bỗng như không của Na Tra theo.

Thạch Cơ vừa nhìn thấy bộ dạng nửa mê nữa tỉnh của Na Tra thì cũng đã đoán được phần nào chuyện gì vừa xảy ra nên liền lớn giọng quát

-"Hồ ly tinh! Mau thả Na Tra ra ngay!"

Thế nhưng mà hồ yêu Cửu Nguyệt đó lại chẳng có lấy một chút khẩn trương hay lo lắng mà trái lại còn cố tình ôm lấy Na Tra một cách dịu dàng, lại còn không biết liêm sỉ vuốt ve y trước mắt Thạch Cơ như trêu tức hắn.

Thạch Cơ hung hăng lao đến hướng của Cửu Vĩ Hồ định cứu lấy Na Tra nhưng một giây lơ là đã bị đánh một chưởng bất ngờ.

Kẻ đánh lén đó không ai khác chính là Thân Công Báo, sự xuất hiện kịp thời của Thân Công Báo đã khiến cho tình cảnh nơi đây càng trở nên gây cấn hơn bao giờ hết.

Lúc bấy giờ Cửu Nguyệt mới mỉa mai

-"Thạch Cơ! Ngươi đúng là ngu xuẩn, bị Na Tra cắm không ít sừng lên đầu mà ngươi vẫn còn nặng tình như thế sao?"

Thân Công Báo mặc dù khá khó chịu trước tình cảnh Na Tra bị Cửu Nguyệt sờ mó nhưng hiện tại hắn đang về phe của yêu hồ đó thế nên chỉ còn biết im lặng mà nhìn Thạch Cơ với một nỗi căm tức.

-"Yêu hồ! Đừng nhiều lời!"

Ngay vào lúc này Thạch Cơ tung tiếp những chiêu thức của mình nhắm vào Cửu Nguyệt mà đánh tới tấp, nhưng Thân Công Báo vẫn luôn đứng ra chống trả.

Hiện tại thì có lẽ Lý Dực cũng đã có thể cử động được đôi chút nhưng chung quy vẫn là không còn cảm giác được đôi chân của mình nữa nên chưa thể nào đứng vững được. Cửu Nguyệt cũng nhanh chóng nhận ra được sự hồi phục của Lý Dực nên liền đó khoái chí bóp chặt cằm của y rồi khe khẽ nghiến răng

-"Ngươi nên tận mắt chứng kiến ái nhân của mình chết như thế nào!!

Cơ miệng Lý Dực cứng đơ, muốn nói nhưng tạm thời là không thành lời, đầu khi ấy liên tục lắc qua lại như không muốn nhưng Cửu Vĩ Hồ cứ kiên quyết cố định lại.

Thân Công Báo đánh bằng sự phẫn nộ và lòng đố kỵ còn Thạch Cơ là đánh bằng sự nôn nóng cứu người.

Giữa cả hai là sự ngang tài ngang sức nhưng nếu có một sự tương trợ của kẻ thứ ba thì một trong hai sẽ có người mất mạng.

Khi ấy vì cảm thấy cuộc chiến này quá nhàm chán nên Cửu Nguyệt đã liền hô to dừng tay .

Cũng chính vì thế mà cả hai cũng thôi không còn đánh nhau nữa nhưng ánh mắt vẫn thuỷ chung nhìn trừng trừng về đối phương.

Bàn tay của Cửu Nguyệt chậm rãi đặt nơi cái cổ bé nhỏ của Lý Dực mà khẽ siết lại.

Thạch Cơ cùng Thân Công Báo không hẹn mà cùng nhau khẽ giật mình khẩn trương.

-"Thạch Cơ, ta cho ngươi lựa chọn! Nếu như ngươi chịu được ba chưởng của Thân Công Báo, thì ta sẽ tha cho Na Tra! Sao hả?"

Lý Dực khi ấy bằng hết sức bình sinh của mình mà cố cựa quậy phần đầu như không muốn Thạch Cơ chấp nhận lời yêu cầu đó

Thạch Cơ chưa kịp suy nghĩ thì bàn tay Cửu Nguyệt siết chặt hơn thêm một tí nữa khiến cho Na Tra chuyển sắc diện dần đỏ sang tím tái, cũng bởi vì quá lo lắng cho an nguy của Lý Dực nên Thạch Cơ ngay lập tức đã gật đầu đồng ý vì không muốn nhìn thấy người mình yêu thương phải chịu đau đớn thêm nữa

-"Được rồi! Ta đồng ý!"

Ngay cả Thân Công Báo cũng không tin rằng Thạch Cơ có thể vì tình yêu mà ngu xuẩn chấp nhận như thế.

Lúc này Cửu Nguyệt liền quay sang nhìn Thân Công Báo mà cao giọng

-"Hay lắm!! Thân Công Báo, còn đợi gì nữa? Mau ra tay đi!!"

Thoạt đầu quả thật Thân Công Báo cũng có chút do dự, nhưng cũng liền đó Cửu Nguyệt lập tức lên tiếng thúc giục.

-"Chẳng lẽ ngươi quên ý định của mình là gì rồi sao? Ra tay đi!"

Ngay lúc này, hình ảnh tình tình ý ý của Na Tra và Thạch Cơ hiện lên khiến Thân Công Báo lấy lại hận chí mà hầm hầm nhìn vào kẻ thù trước mắt. Hắn không một chút lưu tình mà vận công rồi tung chưởng thật mạnh, nhắm thẳng ngay hướng lồng ngực của Thạch Cơ.

Một chưởng đó đã đủ khiến cho Thạch Cơ dù thần thông quãng đại tới đâu cũng phải chịu nội thương mà thổ huyết. Tuy nhiên hắn vẫn cố gắng không quỵ ngã mà nhìn về phía Lý Dực như đang muốn nói rằng hắn không sao, hắn vẫn còn chịu được.

Lúc này đây Lý Dực đã tận mắt chứng kiến tình cảnh đau lòng đó mà không thể kiềm nỗi sự xót xa mà nghẹn ngào rơi lệ. Y bây giờ cũng đã có thể thốt lên được vài từ đứt đoạn

-"Tiểu Thạch.... không... "

Dù cho y có cố gắng vùng vẫy như thế nào đi chăng nữa nhưng đến cùng cũng vẫn là không thể được, nhìn người mình yêu thương trước mắt đang bị hành hạ mà bản thân lại vô dụng chẳng giúp đỡ được gì, tâm can Lý Dực như đang bị ai đó đang cào xé tàn bạo.

Cửu Nguyệt nghe thấy thế liền cố tình nói lớn

-"Tiểu Thạch sao? Đáng yêu quá nhỉ?"

Quả nhiên những lời đó lại như một chén dầu kích thích được cố tình châm thẳng vào ngọn lửa đang phừng phực cháy trong lòng của Thân Công Báo và cũng chính vì không thể kìm chế được sự đố kỵ ghen ghét đang cuồn cuộn dâng trào nên Thân Công Báo đã mạnh tay đánh thêm một chưởng vào bụng của Thạch Cơ.

Lần này có vẻ như Thạch Cơ đã quá sức chịu đựng rồi, hắn thậm chí ngay cả đứng cũng không vững mà ngã quỵ xuống đất tuy nhiên hắn vẫn cố cầm cự chịu lực bằng đầu gối của mình

Trong tư thế quỳ đầy hiên ngang thì Thạch Cơ đang như một nam thần toả sáng, chỉ có điều máu tuôn ra từ miệng không ngừng.

Lý Dực lòng đau đến tê tâm liệt phế, gào thét lên dữ dội.

-"Thân Công Báo! Dừng lại đi! Ta van cầu ngươi đừng đánh nữa! Các ngươi muốn làm gì ta cũng được! Đừng đánh nữa! Ta xin ngươi Thân Công Báo! Đừng đánh nữa..."

Nhưng mặc cho Lý Dực gào thét đến tuyệt vọng cỡ nào thì Thân Công Báo cũng không hề thuyên giảm phẫn nộ mà trái lại càng lúc càng tăng thêm.

Khi ấy Cửu Nguyệt lại thừa dịp khe khẽ hỏi

-"Vậy ta muốn ngươi dùng chính cái miệng nhỏ này hầu hạ cho ta... có được không?"

Mặc dù khi nghe đến đó thì Lý Dực có hơi khựng lại, nhưng nếu chỉ làm tình cùng yêu hồ đó mà có thể cứu được Thạch Cơ thì y cũng bằng lòng. Lý Dực khi ấy như một kẻ điên mà gật đầu lia lịa

-"Được... được... ta chấp nhận! Ta chấp nhận!"

Lý Dực bi thương nhìn Thạch Cơ chỉ còn nửa cái mạng đang quỳ đằng kia mà lòng đau như cắt, thân thể này vốn không phải của y nên cho dù có là ai thao nó đi nữa thì cũng chẳng sao.

Chỉ cần Thạch Cơ có thể an toàn là được!!

Nhưng đó chỉ là thoả thuận với Cửu Nguyệt mà thôi, còn Thân Công Báo thì lại hoàn toàn không!

Hắn đưa mắt nhìn Na Tra với sự phẫn nộ đến nghẹn ngào, cuồng tính của lòng ghen tuông đã hướng Thân Công Báo đến một ý nghĩ vô cùng tàn nhẫn. Nếu hắn đã không thể đặt chân vào trái tim của y thì nhất định Thạch Cơ cũng sẽ không! Nếu đã ăn không được thì nhất định phải đạp đổ chứ không thể để cho bất cứ kẻ nào có thể ăn được.

Thân Công Báo lúc bấy giờ mới nghiến răng đầy căm phẫn

-"Na Tra! Ta không ngờ ngươi lại nặng tình với hắn như thế! Nhưng bất quá ta sẽ không để các ngươi toại nguyện đâu!"

Chỉ vừa mới dứt câu thôi thì Thân Công Báo đã lập tức tung ra một chưởng cuối cùng, có thể nói là hắn đã dùng gần như toàn phần công lực để đánh chắc lần này.

Và đúng như hắn đã dự tính, khi chưởng thứ ba vừa chạm đến Thạch Cơ thì ngay cả tử y trên người cũng trở nên yếu ớt mà bị xé nát từng mãnh vụn.

Lúc bấy giờ khắp thân thể của Thạch Cơ đâu đâu cũng toàn là máu nhưng quái lạ thay một điều rằng hắn lại không hề cảm thấy đau đớn. Ánh mắt khi ấy vẫn vĩnh viễn là hướng về phía Lý Dực và cố gắng biểu hiện ý nghĩa của nó rằng hắn vẫn không sao, hắn vẫn ổn thôi mà.

Đến thời điểm này Lý Dực gần như chết đứng ngay tại chỗ khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng hãi hùng đó. Như một đoạn phim quay chậm, Lý Dực chỉ còn biết dùng hết sức bình sinh mà gào thét

-"Thạch Cơ!!!!!"

Y hất mạnh tên khốn kìm hãm y từ nãy giờ ra mà kinh hãi chạy đến ôm lấy thân thể nhuốm đầy máu tươi của Thạch Cơ mà đau khổ nấc lên trong sự bi thương đến tột cùng

-"Tiểu Thạch!! Chàng không được chết! Mở mắt... mở mắt ra nhìn ta đi, chàng đừng ngủ... đừng ngủ!!"

Tình cảnh khi đó không biết lý do vì sao ngay cả Thân Công Báo và Cửu Nguyệt không hẹn mà cùng một cảm giác đau nhói trong tim, hơn hẳn vẫn là Thân Công Báo

Đáng lẽ ra khi giết chết được Thạch Cơ thì hắn phải vui mừng lắm nhưng tại sao giờ đây trái tim hắn lại như có ai bóp nghẹn thế này.

Mặc dù đã chịu ba cái chưởng đầy thù hận của Thân Công Báo nhưng Thạch Cơ vẫn cố gắng dùng một tí tia hia vọng cuối cùng của mình mà nắm lấy bàn tay Na Tra thì thào, yếu ớt...

-"Ta... ta xin... xin lỗi... "

Hắn lần này thật sự đã không ổn rồi, có lẽ hắn đã không thể tiếp tục bảo vệ và yêu thương Na Tra như hắn đã từng hứa, không thể cùng y nữa rồi...

Chưa bao giờ Lý Dực lại sợ hãi đến như lúc này, y ôm lấy Thạch Cơ vào lòng mà không ngừng kêu gào thảm thiết

-"Không đâu! Tiểu Thạch! Chàng không được phép xin lỗi! Ta không nhận... không chấp nhận!"

Vừa dứt câu thì từ trong miệng của Thạch Cơ liền nôn ra một ngụm máu, nhưng cho dù là thế hắn vẫn cố gắng nắm chặt lấy tay của Lý Dực mà nấc lên cố gắng nói vài lời cuối cùng

-"Na Tra... nghe ta nói! Ta xin lỗi, ta đã không thực hiện được lời hứa của mình! Nhưng nếu có kiếp lai sinh... ta nhất định sẽ không bao giờ để Na Tra phải cô đơn! Ta ... yêu..."

Nói đến đây thì Thạch Cơ đã thật sự không còn đủ sức lực để gắng gượng được nữa, bàn tay khi nãy vẫn còn cố gắng nắm chặt tay Lý Dực giờ đã trở nên vô lực mà tự do rơi hẳn xuống đất...

Khi ấy chỉ còn có thể nghe thấy được tiếng gào thét vô cùng thê lương của Lý Dực

-"Thạch Cơ... Thạch Cơ chàng không được chết! Thạch Cơ..."

Tiếng gào khóc nức nỡ ấy có thể nói là vang thấu tận trời cao khiến cả một góc rừng nơi đây trở nên dậy sóng.

Người mà y yêu thương đã vĩnh viễn ra đi, ngay cả lời nói cuối cùng cũng không thể trọn vẹn một câu thì thử hỏi sao tâm can lại không đau đớn được chứ.

Lý Dực ôm lấy cả cơ thể của Thạch Cơ vào lòng mà khóc nấc lên dữ dội có lẽ nước mắt không bao giờ là đủ đối với y ngay lúc này.

Hết rồi! Hết thật rồi! Thạch Cơ đã vĩnh viễn rời xa y thật rồi! Người yêu y nhất trên thế gian này đã thật sự rời bỏ y rồi!!

Chưa bao giờ Lý Dực phải gánh chịu nỗi đau đớn đến tê tâm liệt phế như thế này cả. Có phải ông trời đang cố tình trêu đùa với tình cảm của y hay không kia chứ. Khi mà rõ ràng ngay vào thời điểm y đang muốn sống yên bình một kiếp nhàn hạ thì bỗng dưng bị mang vào thế giới truyện đầy quái dị này, lại còn tạo ra vô số mối nghiệt duyên nhưng không thể cho được hồi kết đẹp! Vậy thì có phải chết đi cùng với Thạch Cơ vào lúc này sẽ là sự giải thoát khỏi khốn cùng của cuộc đời mà Lý Dực y đang phải gánh chịu hay không?

Ngay lập tức Lý Dực liền ngưng bặt sự bi thương của mình, với ánh mắt tràn đầy căm phẫn mà ngẩn lên nhìn Thân Công Báo như hận rằng không thể nào một kiếm giết chết tên khốn đó.

Nhẹ nhàng đặt thi thể của Thạch Cơ xuống nền cỏ xanh như sợ rằng sẽ làm hắn thức giấc, Lý Dực đứng lên với một chút sức lực cuối cùng của mình. Tia nhìn đầy thù hận từ tận sâu trong đáy mắt của Lý Dực cứ như một ngọn lửa lớn trừng trừng nhìn về phía trước, y nghiến răng nói lớn

-"Thân Công Báo!! Ta đã một lần tha mạng cho ngươi nhưng ngươi vẫn muốn đuổi cùng giết tận! Ngày hôm nay một là ngươi chết,hai là ta chết!"

Liền đó Lý Dực cứ như mất dần mất đi nhân tính mà cầm Vòng Càn Khôn hướng thẳng Thân Công Báo đánh thật mạnh, mỗi đòn là một chút hận thù nhắm đến hắn. Ngày hôm nay cho dù tan xương nát thịt thì y cũng nhất quyết giết chết tên khốn kiếp đó để báo thù cho Thạch Cơ.

Những tưởng Thân Công Báo sẽ né tránh hay thậm chí là tung đòn phản vệ nhưng quái lại thay thì hắn tuyệt nhiên chẳng có động tĩnh mà cứ mặc đó cho Lý Dực thẳng tay không một chút lưu tình.

Ngay cả Cửu Nguyệt cũng lấy làm vô cùng ngạc nhiên về hành động cũng như thái độ của Thân Công Báo ngay lúc này. Khi ấy rõ ràng đã bị trọng thương đến mức miệng thổ cả huyết nhưng vẫn cố cắn răng chống chịu chứ không kêu than lấy một lời.

Được thêm vài đòn đánh nữa thì bỗng dưng Lý Dực chợt khựng lại, hai mắt trân trân nhìn thẳng về phía Thân Công Báo như đang dần dần cảm nhận sự việc rồi mới từ từ dời tầm mắt xuống bụng mình.

Đầu mũi sắc nhọn của một thanh kiếm nào đó đang xuyên thẳng qua cơ thể của y từ đằng sau đến độ Lý Dực có thể thấy rất rõ màu đỏ tươi của máu hãy vẫn còn vương vấn ở mũi kiếm.

Thân Công Báo cứ như không thể tin được vào mắt mình mà đã hốt hoảng khẩn trương vươn người đỡ lấy thân thể đang mất dần đi sinh lực ngã về phía trước. Hắn sợ hãi gào lên

-"Na Tra!!!"

Ngay lập tức sau bóng lưng của Lý Dực vừa gục xuống thì cũng chính là hình dáng của Tỳ Bà Tinh đang cầm trên tay thanh cốt kiếm trắng ngà nhuốm đầy máu tươi mà đắc ý.

-"Dám đánh Công Báo của ta! Ngươi chán sống rồi!"

Thân Công Báo trừng mắt nhìn tên yêu quái Tỳ Bà Tinh đó với ánh mắt chứa đầy sự ngạc nhiên nhưng cũng không kém phần phẫn nộ.

-"Ngươi!!!"

Lúc bấy giờ Lý Dực cũng đã có thể biết bản thân mình không thể đi qua hết cũng như hoàn thành được câu chuyện này, thế nhưng mà trong thời gian qua nhận được sự thương yêu của tất cả mọi người và được chết cùng với Thạch Cơ thì đối với y sẽ chẳng còn quá nhiều điều đáng tiếc.

Thân Công Báo lúc này ôm lấy cơ thể nhẹ bỗng như không của Lý Dực mà kêu lên

-"Na Tra! Ngươi không được chết! Đánh ta tiếp đi! Ta sẽ không đánh trả đâu... Ngươi đừng quên ta chính là kẻ đã giết chết Thạch Cơ đó! Ngồi dậy đánh ta đi!!! Nếu ngươi không dậy ta sẽ chặt xác Thạch Cơ ra làm trăm mãnh! Ta sẽ khiến hắn chết cũng không yên!"

Thế nhưng mà ngay lúc này cho dù Thân Công Báo có muốn làm bất kỳ điều gì đi chăng nữa thì đối với y cũng chẳng còn là quan trọng nữa. Thế nhưng chính vì hắn đã giết chết Thạch Cơ, giết chết người mà y yêu thương nhất cho nên bằng mọi giá nếu không thể báo thù thì y cũng nhất định sẽ để hắn phải dằn vặt tâm can đến suốt cuộc đời này.

Khi ấy Lý Dực vì thương thế chí mạng nên liền đó nôn ra một ngụm máu hẳn còn ấm nóng, tuy nhiên vẫn cố gắng lấy hết một chút hơi thở sau cùng mà nhìn Thân Công Báo khó nhọc cất lời

-"Ta hận ngươi! Ta... mãi mãi không bao giờ tha thứ cho ngươi!!!

Rồi sau đó là sự buông lơi của Lý Dực...

Chẳng biết vì sao ngay vào lúc này nước mắt của Thân Công Báo lại như cơn đại hồng thuỷ mà đua nhau tuôn trào, hắn ôm lấy thi thể của Lý Dực mà gào lên dữ dội.

Hắn sai rồi! Hắn biết bản thân đã thật sự sai rồi! Hắn đang cố tranh giành những thứ vốn dĩ không hề thuộc về mình để rồi cuối cùng tay trắng vẫn hoàn trắng tay. Đến cả việc mỗi ngày được nhìn thấy người mình yêu thôi cũng không thể nữa rồi... Cái giá phải trả cho sự đố kỵ của hắn lần này sao mà đắt quá!!!

Cùng lúc đó có một nhóm người đi đến, vừa vặn nhìn thấy tình cảnh này mà không thể nào kìm chế được phải kinh hãi thất thanh

-"Thạch Cơ... Na Tra..."

Khi ấy không chỉ riêng Kim Tra mà đến cả Mộc Tra cũng trở nên vô cùng kinh hãi khi trông thấy thi thể của Thạch Cơ đang nguội lạnh trước mắt còn Na Tra vẫn đang bị Thân Công Báo giữ chặt trong lòng.

Lúc bấy giờ khi đã nhận thức được sự xuất hiện của những người kia thì Thân Công Báo mới khẩn trương lo lắng ôm lấy thi thể Na Tra đứng dậy, hắn cho đến thời điểm này cũng không muốn buông tay y ra cho dù đây chỉ là một cái xác chết.

Kim Tra vừa nhìn thấy Na Tra đang bị Thân Công Báo ôm trong lòng với phần lưng bê bết máu thì không nhịn được liền lao tới nhưng may mắn thay Cơ Phát cũng đã kịp thời xuất hiện và ngăn cản.

Thế nhưng mà Kim Tra vẫn cứ nhất quyết không chịu nhẫn nhịn mà vung tay

-"Đừng cản ta! Ta phải trả thù cho Thạch Cơ!"

Ngay lúc đó Kim Tra và Mộc Tra cùng đồng loạt lao đến nhưng khi Thân Công Báo còn chưa kịp có ý định sẽ chống trả thì Cửu Nguyệt đã một thân hiên ngang lao về phía trước, dùng pháp lực của mình mà đánh bọn người kia văng ra xa một khoảng. Hắn còn ngoái lại nói với Thân Công Báo

-"Ngươi trọng thương thì chạy trước đi!"

Thân Công Báo khi ấy không nói thêm lời nào mà chỉ máy móc gật đầu rồi ôm lấy thi thể Na Tra biến mất.

Để lại đây Cửu Nguyệt cùng tên khốn Tỳ Bà Tinh đó giữ chân thêm một lúc nữa rồi mới nhanh chóng rút lui.

Lúc bấy giờ Thân Công Báo vẫn thuỷ chung ôm khư khư thi thể của Na Tra trong lòng mà chạ, hắn hiện tại cũng không thể xác định được mình phải đi đâu cho đúng bởi vì tâm trí của Thân Công Báo ngay vào thời điểm này đã hoàn toàn trở nên trống rỗng.

Chạy thêm được một đoạn nữa thì bỗng dưng máu từ trong miệng cứ tuôn ra thành dòng khiến cho hắn phải tạm thời ngừng lại mà ngồi bệt dưới đất mà thở dốc trong sự mệt mỏi và đau đớn.

Chắc có lẽ do ban nãy bị Vòng Càn Khôn của Na Tra liên tục gieo đòn sát thương thế nên bây giờ hắn đã có mấy phần bất ổn.

Tuy nhiên những đau đớn thể xác tầm thường đó vẫn không là gì so với tâm can của hắn ngay vào lúc này, nó tưởng chừng như đã bị ai đó cào xé dữ dội đến độ thở cũng không thông.

Thất thần ngồi đó, ôm lấy Lý Dực như một cái xác không hồn, hắn chậm rãi đưa tay vuốt ve mái tóc loà xoà của y mà khe khẽ thì thầm

-"Ta biết sai rồi! Na Tra! Là ta có lỗi với ngươi..."

Bỗng dưng ngay vào lúc đó chợt có tiếng của người nào đó vang vọng lên

-"Quá muộn rồi!"

Có quá ghê rợn lắm không khi mà giữa đêm khuya tĩnh mịch như thế này, bối cảnh còn là ở trong một khu rừng thì âm thanh bí ẩn cũng sự khuất mặt đó thật sự mà nói có mấy phần khiến cho người ta phải lo sợ.

Thân Công Báo như một con hổ dữ gầm lên

-"Kẻ nào giả ma giả quỷ? Có giỏi thì ra đây!!"

Ngay lập tức bóng dáng của một bạch y nam tử từ phía trên cao đang chậm rãi đáp xuống, sự điềm tĩnh của người đó thật sự càng khiến cho Thân Công Báo thêm van phần lo sợ, hắn cố ôm lấy Na Tra mà lết lùi về phía sau cứ như sợ rằng người đó sẽ mang y đi mất vậy.

Lúc bấy giờ nam tử đó mới quay sang trừng trừng nhìn Thân Công Báo mà nghiêm giọng

-"Làm chó cho kẻ mạnh có thật sự là vui lắm không? Đến cùng rồi ngươi nhận được gì ngoài mất hết tất cả? Ngươi không xứng đáng có được Na Tra đâu!"

Vừa dứt lời người đó liền xoay chuyển cổ tay của mình rồi nhanh chóng kéo thi thể của Na Tra về phía của mình. Quả thật thì đạo hạnh của người này vô cùng lớn.

Ngay lúc đó Thân Công Báo cũng đã nhanh chóng đứng phắt dậy với động thái như muốn lao đến giành lại thứ đáng lẽ thuộc về mình, tuy nhiên còn chưa kịp vận công thì đã bị người kia tung chưởng hất văng ngã ngữa ra xa...

...

.

Ta đã giết được Na Tra ha ha ha ha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top