Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

24. Đát Kỷ Đích Âm Mưu


Nghe đến đây thì có lẽ phần nào cũng có thể đoán biết được kẻ mà Na Tra gọi là nương nương đó không ai khác ngoài tên hồ yêu Cửu Nguyệt cả.

Nhưng chung quy cũng phải nên đặt dấu chấm hỏi tại đây rằng vì cớ làm sao Na Tra lại quy thuận về phe của Cửu Nguyệt kia chứ? Chẳng lẽ linh hồn trong thể xác của Na Tra này không phải là do Khương Tử Nha hồi sinh được mà là một con yêu quái nào đó sao?

Khi ấy Cửu Nguyệt cũng chẳng cần quá nhiều lời, hắn chỉ chậm rãi phất nhẹ ống tay áo rồi mới nói

-"Không cần đa lễ, ngươi cứ đứng lên đi!"

Tiếp theo đó bỗng dưng Cửu Nguyệt lại nhoẽn lên một nụ cười đầy ẩn ý mà bước đến gần đỡ lấy Na Tra đang quỳ hành lễ kia, cử chỉ vô cùng dịu dàng mà khẽ hỏi

-"Sao hả? Bên trong cơ thể này ngươi có thấy thoải mái không?"

Tuy lúc đầu Na Tra quả thật có sợ hãi đối với sự động chạm của Cửu Nguyệt nhưng bất quá hiện tại y chẳng hề dám né tránh, tuy nhiên thì cũng không khỏi gượng gạo

-"Đa tạ ơn cứu mạng của nương nương! Cơ thể này ta dùng rất tốt!"

Lời nói nho nhã, điềm đạm ấy lại xuất phát từ chính miệng của Na Tra. Thật sự mà nói chưa bao giờ bất kỳ trong số những người bên cạnh Na Tra nhìn thấy qua được bộ dáng như thế này của y cả.

Nhưng cũng đúng thôi, vốn dĩ Na Tra thật sự nào có còn tồn tại! Trước đây thì là Lý Dực, sau khi hết nhiệm kỳ thì đến lượt kẻ khác thay thế thôi, duy chỉ là chẳng thể hiểu nổi vì sao sự hồi sinh này lại có liên quan đến hồ yêu kia mà thôi.

Cửu Nguyệt vốn dĩ đã biết rất rõ bản tính của Na Tra mới này nhưng cũng chính vì lẽ đó mà hắn lại muốn trêu đùa với Na Tra đó thêm một lát, hắn cứ thế mà chậm rãi ngồi xuống cái ghế được làm bằng những khối thạch lạnh lẽo kia, bất chợt kéo mạnh cả cơ thể Na Tra theo khiến cho y bất đắc dĩ phải ngã người ngồi lên đùi của hắn.

Lúc bấy giờ nét mặt của Na Tra không những là biểu hiện rõ sự khó chịu mà còn là lo sợ bất an

Tên khốn hồ ly đó một tay nâng cằm Na Tra lên, cẩn thận quan sát từng chút, từng chút một những đường nét trên gương mặt của y rồi mới chậm rãi cất lời

-"Ta chính vì đạo hạnh còn thấp kém nên chỉ có thể giúp người hồi sinh trong thân xác này, nhưng nếu như ngươi có thể giúp ta lấy được hai món pháp bảo của Khương Tử Nha thì nhất định ta sẽ để cho ngươi đường đường chính chính là một Tư An Sinh bằng xương bằng thịt!"

Thì ra linh hồn đang ẩn sâu trong thể xác này có tên là Tư An Sinh, y có lẽ cũng chính vì bị sự dẫn dụ của Cửu Nguyệt và mang niềm hi vọng có thể được tái sinh trở lại nên mới có mặt tại nơi đây!

Nếu như vậy thì xem ra lần này Khương Tử Nha cũng sẽ gặp một tai kiếp không hề nhỏ.

Lúc bấy giờ Cửu Nguyệt cứ liên tục vuốt ve mơn trớn trên thân thể non mịn của Na Tra mà ra chiều thích thú. Tuy nhiên thì cho dù là được ôm lấy thể xác này hay thậm chí là cùng nó một trận mây mưa thì cũng không thể tìm lại được cái cảm giác của một Na Tra thật sự. Và có lẽ thứ mà Cửu Nguyệt cảm nhận rõ ràng nhất đó chính là mùi hương trên cơ thể này.

Cũng chính vì lần trước hắn trong lúc đang bắt giữ Na Tra làm con tin đã vô tình bị hương thơm trên cơ thể của y gây thương nhớ nên cho đến thời điểm hiện tại hắn vẫn không thể nào quên được và cũng chính vì lẽ đó mà Cửu Nguyệt bỗng dưng chợt khựng lại, ngay cả một chút hứng thú với Na Tra đang ngồi trong lòng mình cũng không còn.

Hắn liền đó thay đổi thái độ một cách tuyệt đối, gạt Tư An Sinh đó sang một bên rồi đứng phắt dậy! Bộ dáng có mấy phần nghiêm nghị hẳn

-"Tư An Sinh! Ngươi tiếp tục ở lại đây làm tròn nhiệm vụ của mình! Lần sau quay lại, ta hi vọng sẽ thấy được thứ ta cần!"

Nghe đến đây mà sắc diện của Tư An Sinh bỗng dưng tái nhợt đi, lộ rõ nét sợ hãi. Những thứ mà Cửu Nguyệt cần đến cả nhìn thấy y còn chưa một lần thì thử hỏi làm sao có thể lấy được đây? Huống hồ chi ngay từ ban đầu Khương Tử Nha có vẻ như đã nghi ngờ y thế nên sự thân thiết vốn dĩ là không hề có.

Trước khi Cửu Nguyệt rời đi, Tư An Sinh còn kịp hỏi với một câu.

-"Nương nương, ta muốn biết Tiểu Lạc bây giờ như thế nào?"

Khi ấy Cửu Nguyệt chỉ cười nhạt một cái rồi phất tay bỏ đi, hắn chẳng thèm nói cho Tư An Sinh biết thêm điều gì cả bởi vì cái tên tiểu Lạc gì gì đó có còn tồn tại trên thế gian này nữa đâu!

Ngay vào thời điểm mang linh hồn của Tư An Sinh tráo đổi với linh hồn chuẩn bị nhập xác Na Tra thì Cửu Nguyệt bỗng dưng ma tính trỗi dậy. Trong sự mất kiểm soát, hắn đã không một chút lưu tình mà ra sức cường bạo đệ đệ của Tư An Sinh đến mức thiếu niên đó phải chết tức tưởi trong sự nhục nhã vì bị người ta cưỡng bức, chưa kể đến sau khi "lỡ tay" giết chết người, Cửu Nguyệt hồ ly tinh đó còn đành tâm hút cạn đi sinh khi rồi lạnh lùng vứt thân xác của Tiểu Lạc đó trơ trọi giữa rừng.

Chắc có lẽ là do Tư An Sinh vẫn chưa hề hay biết đến cái chết đầy thê thảm của đệ đệ mình nên Cửu Nguyệt mới có thể dễ dàng dùng đó làm cớ để dễ đang nắm thóp và khiến cho Tư An Sinh ngay cả muốn tạo phản cũng không có can đảm.

Tàn độc! Quả là một con yêu hồ tàn độc!!

Khi bóng dáng mơ ảo của Cửu Vĩ hồ mất hút thì Tư An Sinh cũng liền đó trở nên thất thần mà khuỵ người ngã xuống nền cỏ khô. Y chẳng biết đệ đệ mình sống chết ra sao, y thật sự không biết rằng liệu yêu hồ kia có bảo vệ Tiểu Lạc như lời hắn nói hay đã làm gì nguy hại đến nó rồi! Bao suy nghĩ tiêu cực cứ thể mà xoay quanh trong đầu của Tư An Sinh khiến cho y đến cả một chút mạnh mẽ cũng không còn.

Bỗng dưng từ phía đằng sau có tiếng nói vang lên

-"Na Tra, ngươi sao lại ngồi đây?"

Lúc bấy giờ Tư An Sinh mới chợt giật bắn cả người lên mà quay sang hướng giọng nói, mãi cho đến khi xác định được người đó là ai thì mới lộ rõ vẻ khẩn trương.

Sắc diện có vài phần tái nhợt đi, y cứ thế mà trân trân nhìn Dương Tiễn lắp bắp nói không tròn câu.

-"Ngươi... ngươi đến đây khi nào?"

Dương Tiễn khi ấy cũng nhanh chân bước tới, đỡ lấy Tư An Sinh rồi dìu y ngồi lại trên ghế, hắn còn cẩn thận đến nỗi phủi đi những lá cỏ khô còn vương trên y phục của Tư An sinh mà đáp lại

-"Ta chỉ vừa đến thôi, sao ngươi lại ngồi đó?"

Dẫu biết rằng Dương Tiễn hoàn toàn không hề có ý xấu nhưng Tư An Sinh vẫn cố né tránh những cái động chạm không đáng có đối với hắn mà chợt có mấy phần run rẫy mà đứng lên

-"Ta không sao! Ta muốn ngủ rồi, ta đi trước!"

Nói xong Tư An Sinh cũng vội vội vàng vàng, nhanh chân đi gấp gáp chạy đi về hướng đi vào phía nam của bên trong phủ, y hấp tấp đến nỗi mà chân nọ xọ chân kia té lên té xuống tận mấy lần.

Khi ấy Dương Tiễn chỉ còn biết nhìn theo bóng lưng của Na Tra mà thở dài buồn bã

Kể từ ngày Na Tra được Khương Tử Nha cứu sống đến nay thì cứ y như là một con người khác hoàn toàn vậy, y đối với hắn luôn luôn là một dạng xa lạ và hơn nữa đó chính là thái độ và tác phong cũng chẳng hề giống như trước đây.

Nhưng có lẽ điều khiến cho Dương Tiễn đau lòng nhất đó chính là sự lạnh nhạt như không quen biết với hắn, rõ ràng cả hai đã trãi qua những quãng thời gian hạnh phúc như thế nhưng từ sau khi tỉnh lại thì đến cả nói chuyện cũng chẳng thể quá ba câu.

Hao Thiên Khuyển lúc ấy cũng vừa đi tè xong, trông thấy chủ nhân của mình buồn bã thì liền nhanh chóng chạy đến, dự dịnh ban đầu sẽ là nói vài câu an ủi nhưng bỗng nó ngửi được xung quanh nơi đây xốc lên mùi yêu khí vô cùng nồng nặc.

Bên nhau bấy lâu như thế, có lẽ Dương Tiễn chỉ cần nhìn qua một chút thái độ của Hao Thiên thôi thì cũng đã có thể hiểu được nên liền đó hắn hỏi ngay

-"Sao vậy Hao Thiên?"

Hao Thiên khuyển gầm gừ mấy cái rồi nghiến răng hướng về cái ghế của Dương Tiễn đang ngồi.

-"Có yêu khí!"

Hao Thiên khuyển có thể khẳng định mùi yêu khí này nó đã ngửi qua một lần nhưng nhất thời lại không thế nhớ ra là của yêu quái nào. Dương Tiễn liền đó đứng phắt dậy nhìn lại cái ghế của mình rồi lập tức vung tay dùng pháp lực mở thiên nhãn ra xem xét, tuy nhiền thì chẳng hề thấy có bóng dáng yêu quái nào ở xung quanh đây cả.

Dẫu là vậy nhưng Dương Tiễn cũng không hề xem thường sự nhạy bén của khứu giác Hao Thiên, chỉ có điều...

Rõ ràng ban nãy chỉ có mỗi Na Tra ở đây thì làm sao lại có yêu khí được chứ?

Dương Tiễn nhìn theo hướng Na Tra đi ban nãy mà nhíu chặt mi tâm khe khẽ thì thầm

-"Quái lạ..."

******

Lại nói đến Cửu Nguyệt sau khi từ phủ Tây Bá Hầu trở về hoàng cung thì đã liền chạy đến chỗ của Tỳ Bà Tinh, mặc cho Trụ Vương có triệu kiến nhưng hắn vẫn nhất quyết không muốn gặp.

-"Ngọc Khánh!"

-"Ca ca..."

Tỳ Bà Tinh vừa nhìn thấy Cửu Nguyệt thì mừng đến nỗi suýt rơi nước mắt. Nguyên lai cũng là do Cửu Nguyệt xuất cung đã hơn mấy ngày và hứa chắc sẽ mang tiên dược về chữa trị cho Thân Công Báo.

Sau bao ngày trông mong hi vọng thì cuối cùng ca ca của hắn cũng đã xuất hiện, nếu vậy thì tình lang Thân Công Báo của hắn có thể được cứu rồi.

Tỳ Bà Tinh đó chạy đến nắm chặt hai tau của Cửu Nguyệt mà nói trong nghẹn ngào

-"Ca ca, có phải huynh đã mang được nhân sâm về không?"

Khi ấy Cửu Nguyệt mới một cái gật đầu chắc nịch rồi sau đó mới lôi từ trong ngực áo ra một củ nhân sâm to bằng lòng bàn tay

-"Ca ca, huynh mau cứu Công Báo đi, mau đi..."

Cửu Nguyệt lúc này mới nhíu mày tỏ vẻ khó chịu mà cốc đầu Tỳ Bà tinh một cái rõ đau rồi khẽ trách móc.

-"Ta lặn lội đi tìm nhân sâm cho đệ, chưa có lấy một lời thăm hỏi thì đã hối thúc ta cứu lấy hắn rồi, đệ thật quá đáng!"

Tuy nói vậy nhưng Cửu Nguyệt lại không có ý giận một chút nào cả bởi hắn biết cảm giác yêu một người nào đó mà khi nhìn họ trong cơn thập tử nhất sinh thì sẽ khó mà bình tĩnh được.

Tỳ Bà tinh cúi đầu uỷ khuất nói như đáng thương lắm.

-"Ca ca, huynh cũng biết ái tình có thể làm che mờ lý trí kia mà, huống hồ chi Công Báo vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh, tất nhiên là đệ phải lo cho huynh ấy trước chứ!"

Nghe qua những lời nói ngu ngơ bất chấp của đệ đệ mình mà trong lòng Cửu Nguyệt cũng có chút không vừa ý.

Chỉ có điều nói chuyện với những kẻ mù quáng trong tình yêu như thế thì cũng chỉ là phí lời, thế nên Cửu Nguyệt cùng lắm là thở dài một cái rồi bước đến bên giường

Cơ thể của Thân Công Báo đang ở đó và nằm im bất động, tuy nói hơi thở vẫn còn nhưng trông vô cùng yếu ớt, bộ dáng lãng tử hào hoa ngày nào đã không còn nữa mà thay vào đó là một kẻ râu ria, gầy gò trông thật sự rất đáng sợ.

Những ngày qua cũng may là nhờ có yêu khí của Tỳ Bà Tinh và Cửu Nguyệt nên Thân Công Báo mới có thể giữ được mạng sống, nếu không thì ngày hôm đó hắn đã bỏ mạng trong rừng rồi.

Sau khi được Cửu Nguyệt dùng gần như là toàn bộ chân khí để truyền vào cùng với sức mạnh của tiên thảo ngàn năm thì cuối cùng Thân Công Báo cũng đã có thể khởi sắc. Xem là lần hồi sinh này của Thân Công Báo sẽ gây ra không ít sóng gió rồi đây.

*******

Bẵng đi vài hôm, lúc bấy giờ ở ngoài kia mặt trời cũng đã nhô lên khá cao, ánh bình minh đang tận lực toả nắng soi sáng khắp vạn vật khiến cho khung cảnh ngôi nhà tranh nho nhỏ bên bờ sông cũng trở nên vô cùng là sống động.

Hình ảnh một trượng phu anh dũng đang chuẩn bị lên đường đi tìm kiếm thức ăn cho gia đình nhỏ của mình khiến bao nhiêu con tim thiếu nữ phải ao ước.
Bên cạnh đó chính là hình mẫu lý tưởng về một người vợ giỏi giang, dam dang vui vẻ đứng trước cửa nhà mà chào từ biệt tướng công của mình

-"Ta đi nhé! Ở nhà đợi ta..."

Lôi Chấn Tử quyến luyến mà ôm lấy Lý Dực mãi chẳng muốn rời. Hắn là vì không muốn xa Lý Dực một giây một phút nào cả nhưng cũng vì hoàn cảnh bắt buộc nên mới phải bấm bụng lên rừng đi săn. Nếu không thì cả hai chỉ cò nước há mồm chịu đói.

Khi ấy cũng vì muốn trấn an Lôi Chấn Tử nên Lý Dực mới vòng tay ra sau vỗ vỗ lưng hắn mà dịu giọng

-"Lôi Chấn Tử, huynh còn không mau lên đường thì trời sẽ trưa mất!"

Tuy nhiên thì có vẻ như hắn đã bị Lý Dực chiều quá nên trở nên được nước lấn tới, chẳng những không có ý định sẽ rời đi mà trái lại còn bĩu môi giận dỗi

-"Lôi Chấn Tử nghe không hay tí nào cả, phải gọi là tướng công mới phải chứ!"

Vừa nghe đến đó thì bất chợt biểu cảm của Lý Dực chợt trở nên cứng đờ hẳn ra. Y là đang âm thầm cười nhạo cái tên điên ấy đây, cái gì mà tướng chông? Mơ đi nhé Diễm!! Mặc dù y mang số kiếp đào hoa thật nhưng đời này kiếp này y chỉ có mỗi mình Thạch Cơ là tướng công toàn tâm toàn ý

Bao nhiêu yêu thương mà Thạch Cơ dành cho Lý Dực và ngược lại thì có lẽ cả đời này không một ai có thể so sánh được, huống hồ chi Lôi Chấn Tử chỉ vừa được "thu thập" cách đó không lâu. Muốn y xem trọng thì cũng phải làm cái gì đó ra dáng một tướng công chuẩn mực chứ đâu có dễ dàng gọi bừa một kẻ là tướng công như thế được

Liền đó Lý Dực mới chậm rãi mĩm cười mà lắc đầu.

-"Ta với huynh quen biết nhau tính đến nay chỉ được hơn một tháng, số lần ân ái với nhau cũng có thể đếm trên đầu ngón tay, hai từ tướng công này... đợi huynh chứng minh xem bản thân có đủ bãn lĩnh để nhận hay không đã!"

Lời nói của Lý Dực quả là rất có lý nha, thanh âm cứ dịu dàng, chậm rãi khiến cho Lôi Chấn Tử dù rất muốn nhưng cũng phải gật gù suy nghĩ một phen.

Khi ấy biết Lý Dực sẽ không dễ dàng chấp nhận như vậy nên Lôi Chấn Tử cũng thôi không dám đòi hỏi nữa, hắn chỉ dám xoa xoa mái tóc ngắn mềm mại của y mà căn dặn.

-"Thôi được rồi, ta nói không lại đệ đâu, nhưng nhớ lời ta dặn, đừng đi lại lung tung, nơi đây rừng núi hiểm trở, không có ta bên cạnh thì nhất định phải cẩn thận hơn có biết chưa?"

Lý Dực nhíu mày

-"Ta có phải là trẻ con đâu mà huynh phải dặn như thế, huống hồ chi ta cũng chẳng muốn đi đâu cả, thế nên cứ an tâm mà đi đi ha!"

Lôi Chấn Tử thích thú ha hả cười lớn. Bây giờ Lý Dực có làm gì đi chăng nữa thì hắn cũng chỉ cảm thấy đáng yêu mà thôi.

Bỗng dưng ánh mắt của hắn lại rơi trúng hai cánh môi hồng hào căng mọng của Lý Dực, nó như thôi thúc dâm tính trong lòng Lôi Chấn Tử trỗi dậy khiến cho hắn đến cả một chút liêm sĩ cũng không còn.

Hắn hiện tại là muốn hung hăng ngấu nghiến nó một phen cho hả dạ nên lập tức kéo mạnh đầu của Lý Dực lại gần mình rồi hung hăng ngấu nghiến lấy cái thứ đang khiến hắn động tình ấy.

Ban đầu Lý Dực còn ngượng ngùng giẫy dụa nhưng sau một lúc thì cũng gần như bị hắn cuốn vào vòng xoay của khoái cảm nhất thời, nhưng mãi cho đến khi Lôi Chấn Tử nổi hẳn lên sự ham muốn của mình thì Lý Dực đã đi trước hắn một bước.

Bằng cách bóp chặt hạ thể của Lôi Chấn Tử trong tay, Lý Dực tự cảm thấy mình thật thông minh khi mà đã giúp được bản thân cũng như tiết kiệm thời gian cho Lôi Chấn Tử

(Bóp cổ hoạ mi thế này thì làm sao nó líu lo được đây anh ơi!!)

Lôi Chấn Tử giật mình rồi dần dần là chuyển sang đau đớn và cuối cùng là khẩn thiết xin tha.

-"Lý Dực, đệ buông ra đi, ta biết lỗi rồi!"

Lý Dực siết chặt nắm tay hơn mà nghiến răng hăm doạ

-"Con chim điên kia, huynh có còn dám làm càn nữa không hả?"

Lôi Chấn Tử nhăn nhó mà lắc đầu lia lia.

Tay cứ cố nắm lấy tay Lý Dực mà năn nỉ buông ra, hắn thật sự là cảm thấy bản thân thở cũng không thông rồi, liền đó Lý Dực lại nói tiếp

-"Nếu huynh còn dám giở trò một lần nữa thì đừng trách ta cho huynh ăn quả hồng đào hôm trước! Đến lúc đó, huynh có đau đến chết ta cũng mặc kệ!"

Vừa nghe đến quả hồng đào thôi thì Lôi Chấn Tử đã liền tái mặt, nó chính là một loại "trái cấm" đúng nghĩa, mang cho mình một vẻ ngoài quá đỗi đẹp đẽ nhưng khi ăn vào thì khó mà tránh được sự đau đớn mà nó mang lại.

Hắn đầu lắc lia lịa, tay xua xua.

-"Ta không dám, không dám..."

Cũng chính nhờ có chiêu thức này mà Lý Dực đã có thể né tránh được một "cử" sáng của Lôi Chấn Tử.
Dõi theo bóng lưng của Lôi Chấn Tử vừa đi vừa ôm đũng quần thì Lý Dực chỉ còn biết mĩm cười nhẹ nhàng mà chúc hắn lên đường bình an.

Bây giờ chỉ còn lại mỗi Lý Dực ở lại trong ngôi nhà nhỏ, đã mấy ngày qua y cũng đã dần quen rồi.

Nhưng có điều bản tính nghịch ngợm và ham chơi từ bao giờ đã làm thay đổi con người của Lý Dực để rồi giờ đây y chỉ muốn làm cái gì đó để phá tan sự cô đơn, buồn chán này.

Thế là Lý Dực vác trên vai cái cần câu cá bằng trúc mà y đã nhìn thấy cách đây mấy hôm trong nhà rồi từng bước hí hửng bước đi ra hướng bờ sông.

Nơi đây quả thật chỉ là một nhánh sông nhỏ chảy ngang qua nhưng chắc chắn phía dưới có rất nhiều tôm cá đang chờ đợi Lý Dực đến câu lấy.

Mặt trời trên cai hãy vẫn còn đang chiếu ánh nắng ấm áp dễ chịu vô cùng nên Lý Dực cũng rất thoải mái mà rung đùi ngồi chờ đợi.

Chỉ có điều đến khi giờ ngọ đứng bóng mà chẳng có lấy một con cá nào thì y mới bắt đầu mất kiên nhẫn.

Lý Dực kéo cần câu lên nhìn vào lưỡi câu mà có vẻ thất vọng, con giun ngâm dưới nước đến nỗi nó trắng bệch vậy mà cá lại chẳng thèm động đậy.

-"Quái lạ? Cá không thích ăn giun sao?"

-"Nơi đây làm gì có cá cho ngươi câu??!"

Tiếng của ai đó vừa phát ra khiến cho Lý Dực một phen giật mình, tự dưng giữa nơi thanh vắng như thế mà lại có sự xuất hiện của kẻ nào đó không phải là Lôi Chấn Tử thì thật sự rất đáng để lo sợ

Thế nhưng ngay khi Lý Dực vừa xoay đầu lại nhìn theo hướng âm thanh kia thì lập tức tim như muốn ngưng đập...

Kẻ trước mắt...

Hắn...

Hắn chẳng phải là...

Lý Dực chết trân nhìn kẻ đang tiến lại gần chỗ mình...

-"Này, tiểu tử... ngươi sao vậy?"

Người đó vẫy vẫy tay trước mắt Lý Dực như muốn thức tỉnh y.

Mãi cho đến một lúc sau thì Lý Dực mới lấy lại được thần trí mà hoàn hồn, tuy nhiên thì lời nói cũng không mấy được trọn vẹn cho lắm

-"Là... là huynh sao?"

Đã lâu không gặp, ngày hôm nay có cơ duyên được tương phùng nhưng hắn lại không thể nhận ra Lý Dực là ai.

Người đó khẽ nhíu mày hỏi

-"Ngươi biết ta sao?"

Nghe đến đây Lý Dực bỗng như đổ mồ hôi lạnh.

Liệu có nên nói ra hay không? Nhưng nói ra thì hắn có tin hay sẽ cho rằng y là kẻ dối trá? Thôi thì nếu như ông trời đã sắp bày cho y gặp lại hắn trong thân phận của Lý Dực như thế này thì thôi tốt hơn... cứ xem nhau như người xa lạ vậy.

Lý Dực khi ấy liền lắc đầu

-"À không, ta... ta nhận nhầm người!"

Tuy nhiên thì chính sự lắp bắp vừa rồi của Lý Dực lại khiến người kia bật cười

Hắn chắp tay sau lưng rồi chậm rãi từng bước, bộ dáng và phong thái nho nhã của hắn vẫn chẳng khác năm xưa. Quả nhiên thì người kẻ mà y không bao giờ nghĩ sẽ gặp lại bây giờ đang đứng trước mặt y.

Người đó chợt hỏi

-"Diện mạo của ta trông giống người đó lắm à?"

Lý Dực cười nhạt rồi dời mắt về phía dãy núi xa xăm, suy nghĩ lại những chuyện đã qua, nếu nói Dương Tiễn đáng thương thì cũng không bằng sự uỷ khuất trong thầm lặng của kẻ này.

Bao nhiêu biến cố xảy đến những cuối cùng hắn vẫn chưa có được thứ hắn mong muốn dù rằng nó chỉ ở trước mắt chứ chẳng xa xôi.

Lý Dực khi ấy chỉ lặng lẽ gật đầu mà nói trong sự tiếc nuối

-"Đúng vậy, giống lắm!"

Im lặng một chút, Lý Dực mới dám đánh liều mà nhìn kẻ đó với thần thái có mấy phần thân thiện, một tay đưa ra rồi tươi tắn mĩm cười

-"Tại hại họ Lý, tên chỉ một chữ Dực, còn huynh?"

Mặc dù Lý Dực biết rất rõ tên và cũng như thân phận của hắn nhưng hiện tại điều y muốn là sự khởi đầu tốt đẹp để bù đắp dần dần những tổn thương mà y đã gây ra cho hắn năm xưa
Thế nên tất cả các mối quan hệ đều phải được bắt đầu từ cái chào hỏi xa lạ như thế đấy

Người kia cũng khá điềm đạm mà chấp tay cúi chào đáp trả

-"Gọi ta là Ngao Bính!"

-"Chào huynh một lần nữa... Ngao Bính!"

...
..
..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top