Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

33. Khai Chiến


Ngay sau khi nghe qua lời dụ dỗ của Tỳ Bà Tinh thì Thân Công Báo quả thật đã nhanh bước thẳng hướng Cổ Mộ Hiên Viên mà đi tới. Hắn chẳng biết kẻ bên trong là ai và là người như thế nào nhưng nếu giết chết kẻ đó để lấy lại được ký ức thì Thân Công Báo hắn cũng phải một lần thử xem sao.

Nhưng xem ra thì quả là đúng như lời của Tỳ Bà Tinh nói, dần đà xuất hiện trước mắt Thân Công Báo chính là sự mờ ảo của Cổ Mộ Hiên Viên, tuy nhiên thì với khả năng của Thân Công Báo thì không thể nào không nhận ra được nơi đây đều được bao vây bởi một trận pháp. 

Hắn thậm chí còn biết được rằng chỉ cần một chút sơ sẩy thì đầu nhất định sẽ lìa khỏi cổ ngay, thế nhưng mà với vài giây suy nghĩ thôi thì Thân Công Báo cũng đã có tìm ra cách hoá giải trận pháp này rồi .

Âu cũng là vì thời gian qua ở cạnh Cửu Nguyệt và Tỳ Bà Tinh nên chỉ với một vài giọt máu được niệm chú thì căn bản thứ trận pháp đó chẳng thể nào ngăn bước của Thân Công Báo được.

Lúc bấy giờ Thân Công Báo mới một thân hiên ngang tiến vào bên trong động, thật sự mà nói nơi đây bảo lớn không lớn, bảo nhỏ cũng chẳng nhỏ đi ấy thế nhưng mà hắn lại không thể tìm thấy được người nào tóc ngắn như lời của Tỳ Bà Tinh nói.

Tuy là không tìm thấy được người nhưng Thân Công Báo lại phát hiện ra được dưới nền đất không chỉ có lông hồ ly mà còn có cả máu, chẳng những vậy Thân Công Báo hắn còn lợi hại đến nỗi chỉ cần ngửi qua thôi cũng biết đây chính là máu của người.

Nhìn lại thêm một lượt nữa thì mới thấy nơi đây dường như vừa xảy ra một trận đấu kịch kiệt lắm thì phải, nếu không thì sẽ chẳng có sự xuất hiện của máu nhiều đén như vậy.

Xem ra manh mối để tìm lại ký ức của Thân Công Báo đã bị đứt đoạn tại đây rồi, tuy nhiên thì hắn lại nhất định không nãn chí. Khi ấy Thân Công Báo âm thầm triệu hồn thần thú Hắc Báo của hắn đến rồi nhanh chóng ra lệnh

-"Tìm cho ra chủ nhân của những giọt máu này!"

******

Lại nói đến Lý Dực sau khi bị Cửu Nguyệt hành hạ một trận thương tích đầy hết cả người, y một thân mất hết sức lực mà chỉ có thể gắng gượng cố mở mắt để nhìn mọi thứ xung quanh

Thế nhưng mà lại một lần nữa Lý Dực nhìn thấy tên hồ ly khốn kiếp đó đang ngồi lặng lẽ một góc mà ánh mắt vẫn là không rời y. Hắn vừa nhìn thấy Lý Dực hồi tỉnh thì tỏ vẻ như vui mừng lắm, hai tay chống cằm mà cười tươi

-"Ngươi tỉnh rồi!"

Mặc dù nói Lý Dực không thể nào cử động được nhiều nhưng ít ra ngay sau khi nhìn thấy được sự hiện diện của Cửu Nguyệt thì cũng chẳng buồn lấy làm quan tâm, y cứ thế mà dời tầm mắt của mình đi nơi khác, dẫu cho xung quanh có là ma quỷ lượn lờ đi chăng nữa thì cũng không thể nào đáng sợ bằng gương mặt giả tạo vô nhân tính kia của Cửu Nguyệt đâu.

Lúc bấy giờ Lý Dực mới nhận ra được rằng bản thân mình đã không còn ở Cổ Mộ nữa, nơi đây tuy nói là khá sạch sẽ, vết thương của y cũng được Cửu Nguyệt cẩn thận băng bó lại. Chẳng những vậy hắn còn đặt y trên một chiếc giường được lót tấm chăn bông vô cùng êm ái, duy chỉ là... tay chân của y vẫn thuỷ chung bị xích chặt lại vào góc giường. Trông y lúc này có khác gì một con chó để người ta mang ra làm trò tiêu khiển đâu.

Lúc bấy giờ Cửu Nguyệt mới chậm rãi bước đến, hắn nhoẽn lên một nụ cười đầy sự ẩn ý mà ngồi xuống bên cạnh Lý Dực, nhẹ nhàng vươn tay vuốt dọc theo gò má của y rồi dịu giọng

-"Đây là nhà của chúng ta, ngươi không cần sợ!"

Ban đầu Lý Dực vốn định bụng sẽ chẳng thèm để tâm đến sự tồn tại của yêu hồ nhưng chẳng biết y suy nghĩ như thế nào mà lại run run vai như đang rất buồn cười.

-"Nhìn ta giống như đang sợ sao? Ta nghĩ người sợ là ngươi mới đúng. Nếu không thì đâu cần phải xích ta lại như một con chó như thế này!!"

Khi đó quả thật Cửu Nguyệt đã bị Lý Dực bất thình lình nói trúng tim đen khiến cho hắn nhất thời không kìm chế được cảm xúc mà nắm chặt tóc của y mà trừng trừng mắt.

Lúc ấy Lý Dực dường như chẳng thể cảm nhận được bất kỳ một loại cảm giác nào nữa nên chỉ thản nhiên thở dài một hơi đầy khinh bỉ đối với Cửu Nguyệt

-"Ngươi giữ ta lại cũng vô ích thôi, trong cuộc chiến giữa Triều Ca và Tây Kỳ hoàn toàn không ảnh hưởng hay liên quan gì đến ta cả. Tốt nhất là ngươi nên một lần kết liễu ta cho xong"

Nói đến đây bỗng dưng Cửu Nguyệt hồ ly đó chợt khựng lại, hắn dường như đã suy nghĩ được một vài điều gì đó thú vị lắm nên liền nới lỏng tay mình ra rồi chậm rãi đặt một nụ hôn lên trán của Lý Dực mà khe khẽ thì thầm.

-"Ngốc, sao ta lại có thể giết chết ngươi được chứ? Người ta muốn giết ở đằng kia kìa!"

Mặc dù nói không muốn quan tâm đến bất cứ chuyện gì mà tên hồ ly kia làm nhưng cũng vì bản tính tò mò vốn có mà Lý Dực đã phải nhìn theo hướng ngón tay đang chỉ của Cửu Nguyệt, vừa trông thấy thôi thì Lý Dực đã giật mình kinh hãi, y cố gượng người ngồi dậy mà nhìn về phía thân thể đang nằm bất động dưới nền đất kia.

-"Là... Na Tra..."

Lúc bấy giờ Cửu Nguyệt mới vỗ vai Lý Dực một cái như muốn trấn an rồi hào hứng nói tiếp

-"Yên tâm đi, hắn chưa chết đâu. Chỉ có điều là hắn cũng sẽ không còn được sống bao lâu nữa thế nên ta muốn mang đến đây cho bảo bối nói lời từ biệt lần cuối"

Khi ấy ánh mắt của Lý Dực nhìn về phía Na Tra mà chẳng hiểu sao lại trở nên rưng rưng nức nở, cả hai tiếp xúc với nhau chỉ mới vài hôm nhưng thật sự mà nói Lý Dực có thể nhìn thấy được sự ấm áp của Na Tra mặc dù hắn không thể hiện việc đó bằng lời nói. Ngày hôm nay nhìn thấy Na Tra nằm đó với thân thể cũng đầy rẫy thương tích, mặt mũi tái nhợt hệt như một cái xác đang nằm đó thoi thóp chờ chết.

Lúc bấy giờ Lý Dực mới quay sang tỏ rõ sự giận dữ với Cửu Nguyệt, cho dù tay có bị xích thì y cũng cố gắng lao đến đánh mạnh vào lồng ngực của của hắn mà vừa khóc vừa nấc lên

-"Ngươi điên rồi! Ngươi không bằng cầm thú! Tại sao ngươi lại muốn giết Na Tra trong khi ta mới chính là người cần chết?"

Lúc bấy giờ Cửu Nguyệt mới chụp lấy một tay của Lý Dực mà siết chặt, gương mặt hằn rõ lên sự tàn độc mà nói trong sự hào hứng

-"Là bởi vì chính hắn đã cầu xin ta!"

Không gian dường như ngưng đọng hẳn lại trước lời nói của Cửu Nguyệt đi khi mà hắn vừa cho Lý Dực biết được rằng cái chết của Na Tra chính là do hắn tự nguyện.

Im lặng một lúc, Cửu Nguyệt mới nói tiếp

-"Bảo bối như ngươi quả thật rất đáng yêu, đến độ tên Na Tra đó chỉ mới tiếp xúc không lâu thôi mà đã dám đến đây cầu xin ta dùng mạng đổi mạng rồi! Ngươi nói xem, ta nên gọi hắn là ngu ngốc hay một kẻ si tình đây?"

Những lời vừa rồi phát ra từ chính miệng của Cửu Nguyệt thật sự đã khiến cho Lý Dực một phen chết điếng, y thật sự chưa bao giờ nghĩ rằng Na Tra kia lại có thể dám hi sinh tính mạng của mình chỉ để muốn y được sống.

Mặc dù nói Cửu Nguyệt là một kẻ miệng lưỡi điêu ngoa, thật giả khó lường nhưng với trường hợp này thì y không thể nào không tin được. Và nếu như những lời của Cửu Nguyệt vừa rồi có là giả dối đi chăng nữa thì y nghĩ rằng cách tốt nhất và duy nhất để giữ được mạng sống của Na Tra chính là y phải một lần nữa mạng đổi mạng với hắn.

Thế nhưng Lý Dực vẫn muốn xác định một lần nữa nên liền đó lạnh giọng hỏi Cửu Nguyệt

-"Đến cùng là ngươi muốn như thế nào mới tha mạng cho Na Tra?"

Khi ấy Cửu Nguyệt chẳng vội trả lời ngay mà chỉ thản nhiên nhún vai một cái trông thư thả lắm mà ngã người ra sau, hắn tà mị nhìn Lý Dực với ánh mắt tràn đầy dâm ý mà cười cười

-"Chỉ cần bảo bối ngoan ngoãn..."

Nói vừa dứt câu thì ánh mắt của hắn cũng chẳng có lấy một chút kiêng dè mà nhìn về phía hạ bộ của mình. Ý tứ lúc bấy giờ đã quá rõ ràng rồi, quan trọng là Lý Dực có đồng ý hay không mà thôi. Thế nhưng mà trong chuyện này vốn dĩ Cửu Nguyệt đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi nên hiện tại bây giờ hắn chính là đang chờ đợi động thái của Lý Dực nữa mà thôi.

Lúc bấy giờ thì Lý Dực cũng không ngốc đến nỗi không nhìn ra con hồ yêu đó muốn gì nhưng chỉ là trong phút chốc y lại cảm thấy vô cùng lưỡng lự. Nếu như sự nhu nhược của một kẻ bất tài vô dụng, nhân vật qua đường như y có thể đánh đổi được với mạng của Na Tra thì đó chính là quá cao cả rồi.

Duy chỉ là y vẫn không tin tưởng mấy vào lời nói của yêu hồ mà sau một hồi trầm ngâm mới dám hỏi

-"Ngươi đã hứa thì nhất định phải giữ lời!!"

Cửu Nguyệt khi ấy tự tin nhún vai

-"Tất nhiên rồi, ta xưa nay rất có uy tín đó nha, huống hồ chi đây còn là lời hứa với bảo bối của ta!"

Nghe đến đây thì trong lòng Lý Dực cũng biết được rằng bản thân vốn dĩ đã không còn đường nào để tháo chạy được nữa. Thôi thì cứ đánh liều một lần, nếu may mắn thì còn có thể cứu lấy một mạng người.

Ngay lập tức Lý Dực mới chậm rãi chuyển tư thế cử mình thành quỳ trước mặt Cửu Nguyệt, bàn tay hãy vẫn còn đang run run vươn về phía hạ bộ của hắn mà lấy hết can đảm chạm vào.

Y có thể cảm nhận được ở nơi đó đang dần cứng lên một cách thần kỳ vô cùng

Đứng từ phía sau có thể thấy được rằng Cửu Nguyệt đang vô cùng sung sướng khi mà phần hạ thân của mình đang được một cái miệng nhỏ tận tình chăm sóc như thế nào.

Thế nhưng mà có lẽ là do những cử động của Lý Dực quá chậm chạp so với dục vọng đang mãnh liệt dâng trào của Cửu Nguyệt nên ngay vào thời điểm đó hắn đã nắm lấy tóc của Lý Dực mà điều khiển cho tiết tấu càng lúc càng nhanh.

Đến nỗi suýt chút nữa thì Lý Dực đã phải nôn ra vì đầu khấc đã chạm vào tận sâu trong cổ họng.

Sau một hồi dạo đầu trong sự hứng khởi thì lúc này đến lượt của Cửu Nguyệt. Hắn khi ấy được tận mắt nhìn thấy sự dâm đãng đầy gượng ép của Lý Dực mà tâm tình càng thêm vài phần rối loạn. Mặc dù biết rằng tận sâu bên trong tiềm thức của Lý Dực chính là đang hận hắn đến tận xương tuỷ nhưng trái lại hắn càng muốn hình ảnh của mình sẽ được Lý Dực ghi nhớ sâu sắc hơn nữa.

Tiếng những sợi dây xích va vào nhau khi Lý Dực cử động có vẻ như là một liều thuốc kích thích khiến cho sự hưng phấn của Cửu Nguyệt được đẩy lên cao thêm một bậc.

Kèm theo đó là từng tiếng nấc lên trong cổ họng mỗi khi hắn kéo ra dập vào nơi hậu đình của Lý Dực thì càng khiến cho khung cảnh nơi đây trở nên hoang dại và hoàn mỹ một cách trói buộc.

Nếu như có thể cứu được Na Tra thì cho dù có xiềng xích y như thế này cả đời cũng chẳng là vấn đề gì. Cũng bởi vì từ lâu rồi y đã không còn xem thân thể của mình là một thứ sạch sẽ nữa rồi, nên dù có bị Cửu Nguyệt cưỡng bức như thế nào đi chăng nữa thì cũng có thể xem như bị chó cắn một miếng.

*******

Mặc dù tin tức Khương Tử Nha vong mang đã được bưng bít nhưng đến cùng vẫn bị lan truyền khắp trong ngoài thành, điều đó càng khiến cho bá tánh Tây Kỳ một phen vừa đau lòng cho vị thừa tướng hiền hậu, tận tâm nhưng cũng vừa xen lẫn vào đó là nỗi lo sợ vì mai này sẽ không có ai điều binh khiển tướng cho cuộc giao tranh sắp tới.

Thế nhưng mà chẳng mấy chốc thì phủ Tây Bá Hầu lại một đợt nhốn nháo vì sự hồi sinh quá đỗi thần kỳ của Khương Tử Nha.

Nhớ lại đêm đó thì quả thật đã có một vị lão đạo nhân tự xưng là Xích Tinh Tử mang hai hồn sau phách của Khương Tử Nha đựng trong hồ lô đến.
Chính tay ngài ấy đã dùng pháp lực để hồn có thể nhập xác trở lại theo mệnh lệnh của Đại Thần.

Lúc bấy giờ Cơ Phát cũng đã có cố ý hỏi Xích Tinh Tử về một hồn một phách còn lại của Khương Tử Nha nhưng lão ấy chỉ đáp lại rằng :"Thiên cơ bất khả lộ!" rồi lặng lẽ rời đi.

Đêm ấy Tây Kỳ chìm trong bóng đêm đen tối nhưng duy chỉ hầu phủ là đèn thắp sáng rực cả một góc trời. Tây Bá Hầu, vợ chồng Lý Tịnh và cả Dương Tiễn lúc nào cũng túc trực trong phòng của Khương Tử Nha.

Hơn ai hết thì Cơ Phát mới chính là kẻ lo lắng nhiều nhất, bởi vì hắn suốt mấy đêm không ăn không ngủ, chỉ ngồi đó ôm lấy thân xác của Khương Tử Nha rồi thơ thẩn như một kẻ ngây dại mà chờ đợi kỳ tích.

Trông hắn giờ đây mất hẳn đi vẻ ngoài anh tuấn bất phàm ngày nào mà thay vào đó là sự tiều tuỵ vô cùng đáng sợ.

Chỉ mới ít ngày mà râu ria hắn đã mọc lên lởm chởm, hai mắt thâm quần, gương mặt hốc hác đi rất nhiều.

Dương Tiễn bấy giờ được Tây Bá Hầu vô cùng trọng dụng, phong cho chức vị tướng quân, dẫn binh lính dàn trãi khắp ngoài thành để ngăn tầm nhìn của quân địch.

Tuy bận bịu với việc quân binh nhưng ngay vào giây phút quan trọng này thì hắn không thể nào không có mặt được.

Tây Bá Hầu Cơ Xương nhìn thấy con trai mình tiều tuỵ đi từng ngày mà lòng ông cũng đau xót lắm nhưng ông cũng biết được rằng thứ được gọi là tình yêu vốn dĩ không có gì đau khổ hơn nữa..

Ân Thập nương dịu dàng mang chén cháo đến chỗ Cơ Phát mà nhẹ giọng.

-"Nhị công tử, đã mấy ngày rồi không ăn uống gì, hay là ăn một ít cháo có được không?"

Khi ấy Lý Tịnh cũng xen vào khuyên nhủ.

-"Phải đó, Khương thừa tướng bây giờ đã không sao rồi, nhị công tử cũng nên giữ sức khoẻ của mình..."

Nói rồi Lý Tịnh cũng chợt bất lực thở dài, ông hướng ra phía cửa sổ trời đêm mà có chút bất mãn.

-"Na Tra không biết đã đi đâu rồi, mấy hôm nay không thấy mặt mũi đâu cả, tình hình đang nguy cấp như thế mà nó vẫn còn tinh thần đi chơi được sao?"

Cơ Phát ngay khi nghe cái tên Na Tra thì liền giật mình một cái rồi sau đó giận dữ mà gầm lên.

-"Đừng nhắc đến hắn nữa! Chính hắn đã bày mưu kế để ta lấy đi Roi Đả Thần và Hạnh Hoàng Kỳ, nếu không phải do hắn thì Nha Nha của ta sẽ không gặp chuyện! Chắc chắn là hắn thông đồng với yêu hồ để hãm hại Khương Tử Nha!"

Vừa nghe đến đó thôi thì tất cả mọi người ai nấy cũng đều một phen ngỡ ngàng. Bàng hoàng một lúc nhìn nhau, Dương Tiễn bấy giờ mới lên tiếng.

-"Không thể nào, Na Tra xưa nay tính tình tuy có hơi trăng hoa nhưng ta tin chắc không phải là y làm đâu!"

Ân Thập nương nghe Cơ Phát nói những lời không tốt về con trai mình nên cũng có chút bực dọc mà lên tiếng.

-"Nhị công tử, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy được. Hài nhi của ta không thể làm ra những chuyện trái lẽ đó! Huống hồ chi Cửu Nguyệt mới chính là kẻ gián tiếp giết chết Thạch Cơ, làm sao Na Tra lại có thể thông đồng với hắn được!!"

Ân Thập nương dám khẳng định như thế cũng vì một lẽ khác là mặc dù con trai bà khí trước tính tình có hơi dại trai một chút nhưng dù có đánh chết bà cũng không tin nó lại làm được những chuyện đại nghịch bất đạo đó. Huống chi Khương Tử Nha chính là sư thúc của nó.

Thế nhưng mà Cơ Phát càng lúc càng mất bình tĩnh hơn nữa nên cũng lớn tiếng gắt lên

-"Các ngươi tin hay không thì tuỳ, nhưng nếu để ta gặp lại hắn! Nhất định sẽ không tha cho hắn đâu!"

Ân Thập nương cùng Lý Tịnh đồng nhìn nhau không nói câu nào mà hậm hực bỏ đi.

Cũng đúng thôi, dẫu sao đây cũng là chuyện khó thể nào tin được trong nhất thời nên thái độ của họ như thế cũng không có gì lạ. Nhưng có điều nhờ như thế mà Dương Tiễn mới có dịp suy nghĩ kỹ hơn những lời vừa rồi của Cơ Phát.

Nếu như Cơ Phát đã nói như thế thì chắc chắn hắn đã biết được điều gì quan trọng lắm nhưng có lẽ vì trong cơn tức giận nên mới có thái độ tiêu cực như thế.

Dương Tiễn mệt mỏi thở dài một cái rồi lặng lẽ lui bước ra bên ngoài..

Đứng dưới màn đêm lạnh lẽo như thế này thì thật sự khiến Dương Tiễn nhớ đến Na Tra rất nhiều...

Hắn nhớ đến hình ảnh lần đầu gặp gỡ của cả hai mà bất chợt đôi môi bạc nhoẽn lên cười khi nào chẳng hay.

Chỉ có điều sau bao nhiêu chuyện xảy ra thì ngay vào lúc hắn tưởng chừng như sẽ có thể cùng Na Tra sống hạnh phúc mãi về sau thì biến cố lớn ập đến.

Cho đến tận ngày hôm nay, điều mà Dương Tiễn khao khát nhất vẫn là một chút yêu thương từ Na Tra dẫu cho chỉ là một ánh nhìn đầy tình cảm. Ấy thế mà đến cùng cũng chỉ là sự thờ ơ đến xa lạ.

Tuy nhiên thì những lời vừa rồi của Cơ Phát thật sự khiến cho Dương Tiễn phải một phen lo lắng.

Ngay vào lúc ấy bỗng dưng từ xa có tiếng hô lớn của thị vệ chạy đến bẩm báo khiến cho Dương Tiễn trong nhất thời phải gạt nhẹ một giọt "mồ hôi" đang đọng ở khoé mắt rồi ưỡn ngực oai nghiêm hỏi lại.

-"Có chuyện gì?"

Thị vệ đó cúi đầu thưa

-"Hồi Tướng Quân, ban nãy bỗng dưng có hai con hồ yêu mang theo một người nào đó vứt trước cổng hầu phủ! Hạ thần sau khi xem xét thì mới nhận ra đó chính là Na Tra tam công tử!"

Lúc bấy giờ Dương Tiễn mới chợt giật mình kinh hãi.

-"Ngươi nói sao? Là Na Tra?"

Không đợi thị vệ đó gật đầu, Dương Tiễn đã tức tốc chạy về phía cổng chính của hầu phủ.

Khi vừa đến nơi thì quả thật hắn đã nhìn thấy cái xác nằm bất động dưới nên đất không ai khác chính là Na Tra. Nhưng những vết thương lại khiến cho hắn gần như biến dạng trông rất đáng sợ.

-"Na Tra, tỉnh lại đi, đừng làm ta sợ..."

Mặc dù nói Na Tra khi ấy đến cả thở cũng chẳng ra hơi nhưng vẫn cố dùng hết sức bình sinh của mình mà gắng gượng nắm chặt tay của Dương Tiễn, yếu ớt thều thào

-"Cứu... Lý Dực..."

Chỉ nói được bấy nhiêu đó thôi thì đã lại tiếp tục ngất đi.

Khi ấy Dương Tiễn không quan tâm gì nữa, hắn sợ đến đau hết cả tâm can nên đã liền nhanh chóng bế xốc cơ thể đang trở nên vô lực của Na Tra mang vào bên trong.

Đáng lẽ sự xuất hiện của Na Tra vào lúc này thì nên vui mừng mới phải nhưng do ban nãy Cơ Phát đã lớn tiếng khẳng định sẽ làm thương tổn đến Na Tra nên bất đắc dĩ Dương Tiễn phải đưa về phòng của mình.

Đặt cơ thể thương tích của Na Tra lên giường, hắn còn ra lệnh cho thị vệ

-"Mời Lý tướng quân và Lý tướng quân phu nhân đến đây!"

Sau một lúc, Lý Tịnh và Ân Thập nương cũng mang một bộ dạng hớt hãi chạy đến. Họ không dám nói lớn vì sợ Cơ Phát biết được sự xuất hiện của Na Tra nên chỉ có thể đi trong âm thầm lặng lẽ, vừa nhìn thấy Na Tra thì nước mắt của Ân Thập Nương liền tuôn trào như mưa.

-"Na Tra... con đừng làm mẹ sợ..."

Bàn tay bà run run chạm lên gương mặt xanh đỏ các vết máu tích tụ, lòng bà đau nhói như ai xé mất ruột gan.

Lý Tịnh cũng một cái nhíu mày lo lắng

-"Dương Tiễn, chuyện này là sao?"

Dương Tiễn thật thà kể lại những gì mình thấy, những gì mình biết cho Lý Tịnh nghe nhưng quả thật từ khi biết được Na Tra được hai con yêu hồ đưa về thì Dương Tiễn đã bắt đầu có nhưng suy nghĩ về lời của Cơ Phát ban nãy.

Bỗng dưng Ân Thập nương hô lớn

-"Dương Tiễn, mau lại đây xem..."

Thì ra ban nãy do Ân Thập nương lo lắng sờ soạng khắp thân người Na Tra để xem những vết thương nhưng đến phần ngực áo thì lại thấy có gì đó nổi cộm lên. Khi lấy ra thì mới biết được đây là một cây chuỷ thủ bạc nho nhỏ.

Dương Tiễn vừa nhìn đã có chút ấn tượng với nó nhưng nhất thời lại nhớ không ra đã từng gặp ở đâu.

Nhưng còn Lý Tịnh thì khác, ông đã rất nhanh chụp lấy thanh đoản đao đó cẩn thận xem xét. Quả nhiên trí nhớ ông còn rất tốt khi mà nhận ra ngay đây là bảo vật quý hiếm dưới thuỷ cung mà ông đã có dịp được Đông Hải Long Vương cho tận mắt chiêm ngưỡng.

Nhưng bất quá lần này trên phần cán của đoản đao có khắc tên của ai đó.

-"Ngao Bính sao?"

Dương Tiễn vừa nghe Lý Tịnh gọi khẽ cái tên Ngao Bính thì liền khẩn trương hỏi lại.

-"Ngao Bính? Hắn có liên quan gì trong chuyện này?"

Lúc bấy giờ Lý Tịnh chỉ còn biết chậm rãi lắc đầu.

Đến cả ông cũng chẳng thể lý giải được lý do vì sao lại có sự xuất hiện của thứ bảo vật long cung đó ở đây nhưng có lẽ Lý Tịnh chắc chắn được một điều rằng Ngao Bính sẽ có thể giải quyết được chuyện.

Liền đó ông nghiêm lại, đối Dương Tiễn ra lệnh.

-"Dương Tiễn, con ở lại đây bảo vệ Na Tra, ta đi tìm Ngao Bính!"

-"Không cần tìm, ta ở đây!"

Tiếng nói vừa thốt lên đó nhất thời khiến cho cả ba người còn lại một phen giật mình vì đó không ai khác chính là tam thái tử Ngao Bính

Quả nhiên là đúng lúc!

Vừa xuất hiện thì ánh mắt của Ngao Bính liền rơi vào bàn tay Lý Tịnh đang cầm thanh Kim Long của mình mà tỏ vẻ khá lo lắng.

-"Cái này, ta đã tặng cho Lý Dực tại sao thúc lại có được? Còn Lý Dực đâu?

Dương Tiễn nhanh chóng đáp lời

-"Lý Dực đã bị Cửu Nguyệt hồ ly bắt đi rồi!"

Ngay lập tức Ngao Bính quay phắt gương mặt giận dữ của mình sang trừng trừng nhìn Dương Tiễn mà nghiến chặt răng. Hai nắm tay cũng theo cơn phẫn nộ mà siết chặt kêu răng rắc.

-"Người của ta mà cũng dám động đến! Con hồ ly đó nhất định chán sống rồi!"

*******

Lại nói đến phần quân binh triều đình, mặc dù hiện tại đang là dưới sự chỉ huy của Văn Trọng nhưng tất cả mọi chuyện vẫn còn phải đợi một cái phất tay ra lệnh của Cửu Nguyệt.

Lúc bấy giờ Văn Trọng mới ngồi thơ thẩn trong lều trại mà tâm can không thôi nhớ đến Trụ Vương đang ở chốn Triều Ca từng giây mong đợi.

Hồi ức lại đêm hôm đó, cuối cùng Văn Trọng hắn cũng đã được cùng tiểu thái tử năm nào một đêm mây mưa cuồng nhiệt, hạnh phúc bên nhau.

Thật sự thì Văn Trọng hắn không thể nào quên được cái giây phút hạ thân chậm rãi tiến sâu vào bên trong hậu đình của Trụ Vương và càng phấn khởi hơn khi hắn nhìn thấy được những vệt máu đỏ tươi xuất hiện xung quanh .

Thì ra đây là lần đầu của Trụ Vương.

Văn Trọng không thể nào quên được tiếng rên rỉ nửa thống khoái, nửa đau đớn của Trụ Vương, âm thanh đó như một điểm nhấn hoàn hảo để tạo nên một bức hoạ xuân tình sống động vô cùng.

Đang còn ngẩn ngơ trong hạnh phúc thì bỗng dưng binh lính bên ngoài trở nên ồn ào náo nhiệt hẳn khiến dòng tâm tư của Văn Trọng tạm thời bị cắt đứt.

Rồi từ đâu có một tiểu binh hớt hãi chạy vào với bộ dáng bê bết máu.

Vừa nhìn thấy Văn Trọng đã liền quỳ xuống nói như mếu

-"Văn thái sư, bên ngoài có một con chó đen to lớn, nó gặp người là cắn, gặp lều là xé! Quân binh ta thương tổn gần một nửa!"

Văn Trọng nghe đến đây mà đập bàn một cái đùng tức giận! Hắn không nói câu nào mà hung hăng bước ra bên ngoài

Quả thật như lời của gã binh lính đó nói thì đằng xa kia có một con chó đen to gấp mấy lần người thường đang một dạng hung hăng gặm người trong miệng mà không ngừng ngoe ngẩy đầu.

Ngay lập tức Văn Trọng phi người lên cao, hai ngón tay đưa lên trán, miệng lẩm bẩm thần chú khai thiên nhãn rồi hướng thẳng về phía đại cẩu đó mà đánh tới.

Chó đen do không có phòng bị nên nhất thời trúng phải một tia linh lực cực mạnh từ thiên nhãn của Văn Trọng khiến nó văng ra xa. Hắn lơ lững trên không, tay cầm kích mà lớn tiếng.

-"Nghiệt súc! Ngươi là yêu quái phương nào? Dám đến đây làm càn???"

Chó đen đó liền hoá về nhân dáng mà ôm lấy một bên ngực cố gắng gượng người đứng dậy. Nó lấy tay quệt đi máu ở miệng rồi chỉ tay thẳng hướng phía Văn Trọng mà cất lời.

-"Ta là thần khuyển Hao Thiên, vâng mệnh Dương Tiễn tướng quân đến đây dẹp loạn các ngươi!"

Lúc bấy giờ Văn Trọng mới đối lại một tràn cười đầy khoái trá, hắn ngang nhiên chỉ tay

-"Dựa vào một con chó như ngươi mà muốn chúng ta chịu thua sao??"

-"Đúng! Dựa vào Hao Thiên khuyển thì không thể đánh thắng ngươi nhưng dựa vào bọn ta thì hoàn toàn có thể!!!"

Sau khi tiếng nói đó được phát ra thì Văn Trọng cũng vừa vặn nhìn thầy trước mắt, cách chỗ hắn không xa có đến ba nhân dáng mang khí phách oai hùng từ trên cao đáp xuống.

Một kẻ thì trên trán hiện hữu thiên nhãn giống hắn, tay cầm Tam Tiêm Kích trong bộ giáp phục lẫm liệt đầy mạnh mẽ.

Còn một kẻ tướng mạo anh tuấn bất phàm, gương mặt lạnh lùng đầy khí chất, tay cầm Thất Bửu Kim Liên đang nhíu chặt mi tâm

Kẻ còn lại thì cũng chẳng kém cạnh đi, thân người cao lớn, tay cầm đôi Ngô Câu thương hung hăng trừng mắt.

Văn Trọng nhìn thấy liền một cái cười khẩy mà lớn giọng

-"Xem ra hôm nay ? Văn Trọng ta sẽ gặp rắc rối rồi!"

...

..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top