Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8. Ngao Bính đến tìm


Chân vừa mới đặt vào tới cửa động là Thạch Cơ đã vội lao đến, khoá môi không cho Lý Dực có một cơ hội nào lên tiếng.

Hắn ôm y xoay vài vòng rồi mới thư thả day dưa môi lưỡi. Bạch Hồ cùng Hoả Hồ cũng phần nào biết được chuyện gì sắp xảy ra nên nhanh chóng lui bước.

Đến khi Lý Dực cảm thấy sắp không thể thở được nữa mới thật mạnh đẩy Thạch Cơ ra

-"Ta chỉ vừa mới về tới, chưa nói được một câu là đã... "

Thạch Cơ khi ấy vẫn chưa chịu thua nên liền ôm lấy Lý Dực thật mạnh một lần nữa, hắn chạm nhẹ lên mũi của y mà khẽ nói

-"Vi sư nhớ ngươi nên mới biểu lộ chân ý bằng cách đó."

Mặc cho Lý Dực chống cự nhưng vẫn là không thể thoát khỏi lực đạo của hắn.

Lý Dực liếc hắn một cái rõ bén rồi hậm hực véo thật mạnh vào mũi của Thạch Cơ và cho dù là đau đến mấy đi chăng nữa thì cái tên thê nô kia cùng lắm cũng chỉ dám ôm mũi nhăn nhó đôi chút.

Lát sau Thạch Cơ dường như nhớ ra được điều gì đó nên liền nắm tay của Lý Dực kéo đi

Nhìn thấy trước mắt là cả một bàn ăn thịnh soạn, có rượu có thịt, Lý Dực nhịn không được mà phải reo lên mấy tiếng ngạc nhiên. Thạch Cơ thấy thế mà vui trong lòng lắm, hắn vòng tay ôm lấy eo của Lý Dực mà dịu giọng

-"Là đích thân ta chuẩn bị cho Na Tra, sao hả? Có thích không?"

-"Sư phụ, đồ nhi chỉ mới xuất sơn hai ngày mà sư phụ đã bày tiệc long trọng như thế? Thật quá hoang phí!"

Lý Dực tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng lại cảm thấy có gì đó vui sướng lâng lâng, chẳng hiểu sao y lại có cảm giác thích được hậu đãi như thế.

-"Nếu là vì Na Tra thì không bao giờ là hoang phí."

Hắn mỗi ngày nhớ y đến phát điên lên được, chỉ mới hai ngày mà cứ ngỡ ba thu. Nay biết Na Tra trở về, tất nhiên phải tuyệt đối vì y mà làm tất cả mọi thứ rồi,

Lý Dực liếc Thạch Cơ một cái nhưng lại rồi giả vờ nghiêm nghị cầm cái đùi gà to tướng cắn một phát.

-"Có ngon không?"

-"Ngon a... thật sự gà này rất ngon. Thịt ướp vừa phải, không quá mặn, không quá ngọt, thơm hương mật ong, nướng lại không cháy khét, quả nhiên là phải khéo léo lắm mới làm ra được món này a..."

Với kinh nghiệm ăn gà hơn hai mươi năm của Lý Dực thì để nhận xét món ăn này là quá dễ. Tuy nhiên điều đáng nói ở đây đó chính là chẳng những thịt gà ngon mà còn có thêm cả vị ngọt của sự thành ý nữa kìa.

-"Ngon thì ăn thêm đi, cá hấp mộc nhĩ, bảo đảm là ngươi sẽ thích!"

Nhìn Thạch Cơ có vẻ tự hào như thế thì Lý Dực cũng phần nào đoán được những món này đều do hắn nấu, nam nhân vừa đẹp trai, vừa nấu ăn ngon... ôi mẹ ơi...

Trong lòng Lý Dực thầm nghĩ...

"Hay là ưng đại anh ấy cho rồi, dẫu sao thân cũng đã trao, em theo anh về làm khổ... à không... giúp đỡ cuộc đời anh nhé Thạch Cơ!"

Nhưng suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ, Lý Dực dẫu sao vẫn còn thấy khá trắc trở, hắn với y là sư đồ sao lại có thể yêu nhau được chứ...

Mà cũng không phải nha, Hoa Thiên Cốt và Tôn Thượng cũng yêu nhau cơ mà... hà cớ gì y không thể yêu Thạch Cơ nhỉ?

Đang suy nghĩ vẫn vơ thì Lý Dực đã bị Thạch Cơ một cái bất ngờ hôn trộm lên má

Gương mặt vốn dĩ thường ngày hồng hào nay lại càng ửng đỏ rõ hơn nữa, bỗng dưng y nhận ra rằng bản thân dường như càng lúc càng nhạy cảm với những cử chỉ thân mật như thế này.

-"À phải rồi, thử luôn cái này đi!"

Lý Dực đưa chung đó lên mũi ngửi ngửi, liền khó hiểu nhìn Thạch Cơ

-"Đây là rượu mà?"

-"Thì ta có bảo là trà đâu?"

Lý Dực lắc lắc đầu tỏ vẻ sợ hãi mà đặt chung rượu đó xuống bàn

-"Đồ nhi vẫn chưa đủ lớn để có thể uống rượu!"

Cũng chính vì trước đây Lý Dực đã từng có lần vì không muốn ảnh hưởng đến cuộc vui của những đồng nghiệp trong công ty mà đã cố ra sức uống. Lần đó Lý Dực đã say đến mức mất hết lý trí, chẳng những vậy mà hôm sau khi nghe các đồng nghiệp kể lại rằng y còn hôn luôn cả tổng giám đốc, đã vậy còn nhất quyết ôm khư khư lấy vị tổng giám đó không buông, bắt người ta phải đưa y về cho bằng được.

Lần đó những người trong công ty đã một phen tởn tới già, không còn ai dám rủ rê Lý Dực uống rượu nữa và vị tổng giám đó cũng đã rất lâu không thấy xuất hiện ở công ty. Hậu quả mà bia rượu để lại quá nghiêm trọng, Lý Dực đã tự hứa với lòng mình rằng nhất định sẽ không đụng đến thứ độc hại đó nữa

Lúc bấy giờ Thạch Cơ chỉ nhẹ nhàng cười mĩm

-"Đừng lo, rượu này ta ủ từ quả bồ đào, lên men tự nhiên nên cứ an tâm là sẽ không say!"

Tuy rằng Thạch Cơ đã khẳng định như thế nhưng có say hay không thì lát nữa mới có thể biết được.

Lý Dực lại một lần nữa cộng điểm tốt cho Thạch Cơ, xem ra con sắc lang này cũng không đến nỗi tệ. Biết nấu ăn, lại còn biết ủ rượu.

-"Haaa sư phụ thật tài giỏi, có thể ủ được cả rượu nữa sao?"

Nói đến đây chợt Thạch Cơ có mấy phần gượng gạo, hắn gãi gãi đầu nhìn Lý Dực mà khẽ nói

-"Chỉ là trước đây, là do Đại Thần dạy cho ta..."

Đáng lý ra không khí đang vui vẻ lắm nhưng sau khi nhắc đến hai chữ Đại Thần thì Lý Dực liền trở nên hậm hực thấy rõ. Gương mặt có mấy phần đanh lại

Thạch Cơ biết mình lỡ lời nhưng thật sự hắn không muốn giấu diếm gì y cả. Chỉ là...

Hắn lập tức lên tiếng biện minh

-"Na Tra, ngươi đừng giận. Ta với Đại Thần từ lâu đã không còn gì cả. Bây giờ ta chỉ có mỗi Na Tra thôi, đừng giận ta, có được không?"

Làm sao mà không giận được kia chứ khi chính tên khốn Đại Thần đó đã không một chút lưu tình đẩy y vào cái hố sâu đầy máu chó này. Nếu để y gặp hắn, chắc chắn y sẽ phanh thây, lột da hắn mới hả dạ...

Tuy nhiên thì cũng không thể trách Thạch Cơ được, hắn dẫu sao cũng chỉ là kẻ ngoài cuộc. Nhưng chỉ là y có nói mình đã ghen với Đại Thần bao giờ đâu mà Thạch Cơ đó lại luôn miệng phân bua như thế chứ. Thật là không có tiền đồ mà..

Lý Dực thản nhiên đưa rượu lên môi rồi ngửa cổ uống cạn

-"Ta có nói là ghen với hắn sao?"

Quả thật vị của lọi rượu này không hề nồng, không hề cay, không hề có vị đắng như những loại trước kia y biết. Lại có hương thơm dịu ngọt vô cùng.

Thạch Cơ cứ nghĩ do Lý Dực ghen nên mới có hành động đó nên vô cùng vui mừng, cố kéo trụ đá đang làm ghế ngồi cho hắn xích lại gần Lý Dực.

Biểu lộ gương mặt không thể nào cưng chiều hơn được nữa mà nhìn y...

-"Sao hả?"

-"Ừ thì cũng được, ngọt nhưng không gắt, hương thơm dịu nhẹ, không nồng..."

Còn gì vui hơn nữa đây, hắn hớn hở rót cho Lý Dực thêm một ly nữa. Buổi tiệc hôm đó vỏn vẹn chỉ hai người nhưng lại tràn đầy tình ý. Tuy Lý Dực luôn tỏ vẻ lạnh lùng nhưng chẳng bao lâu lại bị từng động thái của Thạch Cơ làm phân tâm, khiến y quên mất mình đang làm gì.

Từ từ y đã lúc nào ngã vào lòng hắn không hay, cứ ngã nghiêng một lúc, mắt nhìn mọi thứ cơ hồ là mờ ảo...

-"Sư phụ, rõ là ban nãy người nói rượu này không say, sao bây giờ ta thấy chóng mặt quá!"

Lý Dực bắt đầu lè nhè, y có thể nhận thức được bản thân hiện tại đang trong cơn say

Thạch Cơ chỉ thích thú tủm tĩm cười cười rồi giả vờ vô tội

-"Có lẽ là do ngươi không quen uống, thôi để ta đưa ngươi vào trong!"

Quả thật hắn đã làm đúng theo như Đại Thần bảo, bồ đào bóc hạt giã nhuyễn, đường phèn cũng giã nhuyễn cho vào... ủ đúng một tháng rồi mới đem ra nhưng bất quá hắn muốn rút ngắn thời gian nên mới có chút táy máy tay chân trong đó.

Sau khi đưa vào bên trong, Lý Dực dần dần trở nên mất kiểm soát lời nói cũng như suy nghĩ của mình, y nhăn nhó kêu than

-"Nóng chết đi được, Thạch Cơ, bật máy lạnh lên đi!"

Khi ấy Thạch Cơ chỉ còn biết ngu ngơ hỏi

-"Máy, máy lạnh? Là cái gì?"

Tuy nhiên thì Lý Dực lại không trả lời, y càng lúc càng trở nên khó chịu mà lăn qua lại trên giường, y phục cũng do chính tay y kéo xuống hết.

Thạch Cơ khi ấy liền nắm bắt thời cơ, hắn nhìn thấy Lý Dực nóng nực như thế thì cũng tiện tay thoát luôn y phục trên người mình ra.

Những vết hôn ngân còn xanh xanh, tím tím ẩn hiện trên da của Na Tra khiến hắn cho rằng do lần trước quá hung bạo nên đã để lại hơi lâu.

Nhưng làm sao hắn biết được chính Kim Tra mới là kẻ gây ra những vết đó. Còn của hắn chỉ còn là hơi mờ mờ thôi.

Càng nhìn càng kích thích, hắn lập tức áp người lên Lý Dực, lại một phen môi lưỡi triền miên, hơi thở dồn dập.

Lần này do có men say trong người nên Lý Dực hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ còn biết làm theo bản năng.

Thạch Cơ chỉ mới vuốt ve một lát mà y đã liền động tình, leo lên trên chiếm thế thượng phong. Đến mãi sau này y mới biết tư thế đó khiến y khốn khổ đến nhường nào...

-"Na Tra..."

Khi ấy Lý Dực chỉ còn biết tận hưởng toàn bộ sự khoái cảm mà Thạch Cơ mang đến và biểu lộ nó bằng những tiếng rên rỉ đầy mãnh liệt

-"Ưmm..."

Xem ra y cũng đã phần nào thấu hiểu được cái cảm giác như thế nào là vừa sung sướng vừa đau thốn. Lại còn có thể cảm nhận được đỉnh đầu của phân thân kia chạm được đến đâu bên trong cơ thể y.

Lý Dực khi ấy chỉ còn biết khổ sở rên rỉ

-"Sư phụ, chậm... chậm thôi...."

Nhưng đáp lại chỉ là tiếng thở mạnh từng nhịp, từng nhịp như cuồng phong đang thoả sức ra vào...

-"A....."

Cuối cùng Lý Dực cũng đành chấp nhận là kẻ thua cuộc trước, còn Thạch Cơ thì vẫn đang cố gắng kìm chế mà hì hục ra vào. Mặc dù cái tiểu cúc kia quá chặt, khiến hắn mấy phen phải khựng lại vì sợ bản thân mình sẽ ra quá sớm.

Hắn biết Lý Dực đã đạt được đến khoái cảm rồi nên liền gian tà nhếch môi

-"Bây giờ... đến lượt ta..."

*****

Show ân ái đó tạm thời gác sang một bên đi, chúng ta sẽ đi đến một nơi mà có lẽ ai ai cũng đều muốn sau này khi chết đi sẽ được đến đó để làm thần tiên, đó chính là Thiên Đình

Sỡ hữu tiên cảnh mà khiến cả nhân giới mê đắm, Thiên Đình luôn là địa điểm được biết đến vời hình ảnh mờ ảo dưới những đám mây lững lờ trôi thả. Cảnh vật đẹp đến mức mà không bút mực nào có thể tả nổi.

Theo như chúng ta từng biết thì Thiên Đình lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười, lễ hội thì hầu như là lúc nào cũng có và các vị thần tiên ai nấy cũng đều vui vẻ hoà thuận.

Tuy nhiên ở đây thì lại khác, đúng thật là có tiếng cười đó nhưng cũng chỉ là các vị tiên gia khi họp mặt thôi, chứ còn đứng trước Linh Tiêu Điện thì ai nấy cũng đều một trạng thái trầm mặc, không ai dám nói với ai câu nào.

Và cũng càng không phải lúc nào cũng tổ chức yến tiệc, chẳng hạn như hôm nay, Thiên Đình triệu tập các vị tiên gia đến với mục đích là xử tội một kẻ phàm nhân dị dạng. Ngang nhiên xông vào cấm địa Thiên Giới.

Ngọc Đế ngồi trên ngai cao mà lớn giọng gọi vào

-"Giải hắn vào đây!"

Nếu như trong các bộ phim chúng ta đã được xem qua thì Ngọc Đế luôn là người nhu hoà, điềm đạm, đối với các vị tiên gia luôn thân thiện, vui vẻ...

Chỉ có điều... vị Ngọc Đế này thì lại khác nha, trông tướng mạo thì hẳn còn khá trẻ, nếu gọi là hàng trung niên cũng chẳng đến nhưng nếu xét về phong thái và sắc diện thì quả thật chẳng thể xem thường được. Thật khiến người đối diện phải mấy phen rùng mình.

Từ bên ngoài, thiên binh đang áp giải một tên nam tử to con lớn tướng, gương mặt điển trai, khí phách hiên ngang, trông chẳng có gì gọi là sợ hãi mặc dù hắn đang là một kẻ có tội.

A bây giờ mới để ý nha, cái tên này chẳng những là có vẻ ngoài phong độ mà hắn còn có thêm một con mắt nữa, nó được đặt một cách ngay ngắn ở giữa mi tâm. Nói thật thì con mắt đó cũng chẳng ảnh hưởng quá nhiều đến dung mạo vốn có của hắn đâu, cơ mà lần đầu nhìn thấy trông có hơi quái dị.

Đợi khi tên đó đứng giữa chính điện rồi, Ngọc Đế mới hùng hồn quát lớn

-"Dương Nhị Lang, ngươi biết tội của mình chưa?"

Nam tử đó chẳng những không hề tỏ ra sợ hãi, trái lại hắn còn dám trừng mắt giận dữ nhìn Ngọc Đế mà gằn giọng

-"Ta không có tội! Chẳng lẽ đến tìm mẫu thân cũng là có tội hay sao? Thiên đình các ngưoi là một lũ nhẫn tâm, vô nhân đạo!"

Các vị tiên gia ai nấy cũng đều có lấy riêng cho mình một phen chột dạ, sự tình năm ấy đâu phải như hắn nghĩ. Chính bọn họ cũng đã ra sức cứu Dao Cơ tiên tử rồi ấy chứ nhưng kết quả thì lại không thể như mong đợi. Bị thiên đình phát hiện đã đành, chức tiên cũng lung lay không ít, nếu hôm đó không phải nhờ có lời nói của Vương Mẫu nương nương thì chưa biết chừng bọn họ đã phải chịu chung một số phận với Dao Cơ luôn rồi.

-"Dương Nhị Lang, ngươi thật quá đáng! Cả gan dám đi vào cấm địa Đào Sơn, lại còn lớn tiếng lăng mạ Thiên Đình! Thiên binh thiên tướng, mau đem hắn đếm trảm yêu đài!"

Nam tử tên Dương Nhị Lang đó tuy hai tay vẫn còn đang bị xiềng xích kiềm hãm, nhưng vốn dĩ hắn là con của thần tiên nên phần nào cũng có sức mạnh phi thường. Vừa nghe đến đem mình đi trảm liền tức giận gầm gừ. Vung tay một phát làm đứt đoạn mấy khúc sợi xích.

-"Thiên binh thiên tướng, mau bắt hắn lại!

-"Khoan đã!!!!"

Cả thiên đình gần như trở nên hỗn loạn lên cả, bọn họ ai nấy cũng đều sợ sệt chạy tán loạn, ai nấy còn cho rằng sắp tới đây sẽ có một màn đại náo thiên cung diễn ra nhưng may mắn thay vừa lúc đã đã có một vị tiên gia xuất hiện kịp thời

-"Thái Ất Chân Nhân xin bái kiến Ngọc Đế!"

Ai nấy đều đang tập trung nhìn chăm chú vào Thái Ất Chân Nhân đang cung kính chấp tay phía trước, và có lẽ họ cũng đang âm thầm thắc mắc rằng lý do vì sao từ trước đến bây giờ lão luôn là kẻ hành tung hành tung bất định, vậy mà lần này có sự xuất hiện của tên phàm nhân ba mắt này thì đã liền có mặt ngay, quả nhiên mọi chuyện thật không đơn giản.

-"Thái Ất Chân Nhân lần này đích thân đến Linh Tiêu Điện ngăn cản như vậy chắc hẳn đã có dự liệu từ trước?"

Khi ấy lão Thái Ất mới nhè nhẹ mĩm cười, chính vì lão biết nên mới chạy bán sống bán chết tới đây và một điều nữa cũng thú vị không kém đó chính là mọi sự đều là do lão bị người ta ép buộc, chứ nếu không thì lão đâu có ngu dại mà ngăn cản ý định của Ngọc Đế, chẳng lẽ lão còn không sợ chức tiên già này bị tước mất hay sao.

Lấy lại bình tĩnh một chút, Thái Ất Chân Nhân mới chậm rãi cất lời.

-"Khởi bẩm Ngọc Đế, Dương Nhị Lang dẫu sao cũng chỉ là một đứa trẻ to xác. Chỉ vì quá nhớ thương mẹ nên mới bất chấp thiên quy để có thể đến được Đào Sơn. Ta thấy ở hắn có một sức mạnh tiềm ẩn, nếu chịu khó khai thác thì chưa biết chừng sẽ rất có lợi về sau!"

Ngọc Đế liền nói

-"Ý của ngài là..."

-"Ngọc Đế, thay vì chúng ta xử phạt nghiêm khắc với một kẻ hiếu đạo thì tại sao không cho hắn được lấy công chuộc tội. Hiện nay Khương Tử Nha đang rất cần những kỳ nhân dị sĩ, có tài phép hơn người để có thể thảo phạt hôn quân."

Im lặng một chút, vị Ngọc Đế trẻ tuổi đó mới nhận ra được và nói tiếp ý của Thái Ất

-"Vậy ý của Thái Ất Chân Nhân đây là muốn cho Dương Nhị Lang xuống trần phò trợ cho Khương Tử Nha?"

Lão Thái Ất thở dài một cái rồi vui vẻ gật đầu.

Ý kiến này quả thực cũng khá là hay, các vị tiên gia ai nấy cũng đều đồng ý, tán thành, ngay cả Ngọc Đế cũng gật gù xem như vừa ý.

Lập tức hô hào ban lệnh.

-"Dương Nhị Lang! Tự ý xông vào cấm địa Đào Sơn, tuy tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, ta lệnh cho ngươi xuống trần gian, phò trợ Khương Tử Nha giúp dân phạt Trụ. Nếu làm tốt sẽ được phong thần! Ngươi có đồng ý không?"

Mặc dù đã được Ngọc Đế đặc biệt khai ân nhưng cái tên ba mắt đó lại chẳng có vẻ gì gọi là vui mừng, hắn trái lại còn cố gân cổ cãi lại

-"Ta không cần phong thần! Ta chỉ muốn cứu được mẹ. Nếu ta giúp Khương gì đó đạt thành mục đích thì nhất định các người phải thả mẹ ta ra!"

Cái tên Dương Nhị Lang này thật sự đúng là đầu gỗ, ngang nhiên lại được voi đòi tiên. Nếu không nhờ có Thái Ất Chân Nhân đỡ lời thì giờ này thủ cấp của hắn đã lăn lông lốc trên đất rồi. Vậy mà còn dám mạnh miệng đòi quyền lợi.

Ngọc Đế tức giận đập bàn quát lớn

-"Hỗn xược! Bao giờ đến lượt ngươi làm chủ?"

Thấy tình hình có vẻ hơi căng thẳng nên lão Thái Ất liền đó bước đến trấn an

-"Xin Ngọc Đến bớt nóng, Dương Nhị Lang còn trẻ tuổi, hơn nữa dẫu sao cũng chỉ vì lòng hiếu thảo. Thôi thì Thái Ất mạo muội khẩn xin Ngọc Đế. Khai ân cho Dao Cơ tiên tử cũng như Dương Nhị Lang đây!"

Đồng loạt chúng tiên gia cất lời..

-"Xin Ngọc Đế khai ân!!!!!"

Tiếng hô hào đồng thanh một lúc vang lên, cả Linh Tiêu điện chưa bao giờ có cái loại dũng khí như thế. Ngọc Đế cũng đành thuận ý xui theo.

-"Được, nếu đại công cáo thành, ta sẽ khai ân, tha cho Dao Cơ!"

-"Đa tạ Ngọc Đế!"

Ai nấy đều một vẻ mừng rỡ, chấp tay, quỳ lạy...

Nhưng chỉ riêng Dương Nhị Lang vui quá nên quên mất mình cần phải kính cẩn lễ phép hơn những người kia rất nhiều lần.

-"Kìa Dương Nhị Lang, tại sao ngươi còn không cảm tạ Ngọc Đế?"

Thái Ất chân nhân nhíu mày nhắc nhở. Nhờ thế mà Dương Nhị Lang mới lấy lại tinh thần, một lần kính cẩn cúi người quỳ lạy...

Cùng Thái Ất rời khỏi Linh Tiêu điện đi dọc theo con đường trãi đầy mây hồng, bồng bềnh trôi nỗi, Dương Nhị Lang bấy giờ mới có dịp một lần nhìn ngắm cảnh đẹp chốn tiên giới.

Được một đoạn, lão Thái Ất mới bắt đầu cất lời...

-"Dương Nhị Lang, con mắt thứ ba của ngươi dùng để làm gì?"

-"Ta không biết, từ bé đến giờ nó chỉ như thế thôi, nhưng từ lúc bị bắt lên Thiên Đình nó lại mở to ra..."

Lão Thái Ất bấm bấm tay tính nhẩm gì đó, rồi tằng hắng mấy tiếng

-"Đó chính là Tuệ Nhãn, nó chẳng những có thể giúp ngươi phân rõ vạn vật, trái phải trắng đen mà thậm chí còn có thể hàng ma phục yêu!"

-"Lợi hại vậy sao?"

Thái Ất Chân Nhân liền nói tiếp

-"Hôm nay ta thay mặt Khương Tử Nha khai nhãn cho ngươi, nhưng vì sức mạnh của thiên nhãn rất lớn ngươi cần phải học cách khống chế và điều khiển nó nhiều hơn nữa!"

Thái Ất phất tay một cái, lập tức con mắt giữa trán loé sáng, Dương Nhị Lang có thể nhìn thấy được vạn vật chúng sinh đang sinh hoạt như thế nào, có thế thấy được sự đau đớn của những người sa vào địa ngục.

Hắn biết bản thân mình đã được khai nhãn thật sự, kể từ bây giờ, hắn nhất định phải dốc toàn sức mà tiêu diệt Trụ Vương, cứu mẫu thân mình.

-"Đa tạ Thái Ất Chân Nhân!"

Thái Ất cười mĩm, phất trần quơ qua lại trên không trung bỗng nhiên xuất hiện một cây kích có ba đầu nhọn, trông vô cùng oai dũng

-"Đây là Ngân Tiêm Bảo Kích, ta tặng cho ngươi, ta mong sau này ngươi có thể giúp đỡ cho Khương Tử Nha thảo phạt hôn quân, bình định dân chúng và cũng có thể tự giúp đỡ cho bản thân ngươi.!"

Dương Nhị Lang chụp vội cây kích mà múa lượn vài đường vô cùng thích thú, hắn chưa bao giờ cầm được vũ khí lợi hại mà còn có linh khí như vậy

-"Dẫu sao thời gian cũng còn dài, ngươi tạm thời ở Thiên An sơn tiếp tục tập luyện. Đợi đến khi có một tiểu tử khiến ngươi thật sự động lòng thì khi đó tự khắc sẽ biết được nên làm gì tiếp theo!"

Dương Nhị Lang chưa kịp hiểu rõ ngụ ý của Thái Ất đã bị lão ấy một phát đẩy mạnh xuống phía dưới.

Trên đây lão Thái Ất đang tươi cười bỗng dưng gương mặt lại có nét đượm buồn.

-"Xuyên Không, ta đã làm theo lời ngươi rồi, đừng giận ta nữa có được không!"

Bỗng dưng bên cạnh lão Thái Ất xuất hiện một nam nhân tuấn tú, thoạt nhìn cũng trạc tuổi Lý Tịnh nhưng xem cử chỉ thì lại như Lý Dực mà tinh nghịch khoác tay lão, ra giọng nũng nịu

-"Thái Ất thật ngoan, đáng được thưởng!"

Lão Thái Ất vừa nghe đến thế liền hí hửng một mặt, hai mắt sáng như đèn pha, cộng thêm nụ cười vô cùng gian tà, nhưng ngay vào lúc lão định vòng tay ôm eo người kia thì lập tức đã bị ngăn lại

-"Ta sẽ thưởng ngay sau khi ta chơi xong!"

Nói rồi người đó liền biến mất, để lại lão Thái Ất buồn thất thỉu, không thèm cưỡi mây về nhà

-"Xuyên Không ơi là Xuyên Không, bao giờ ngươi mới thôi những trò nghịch phá của ngươi đây!"

******

Lý Dực sau cơn say cuối cùng cũng đã có thể tỉnh lại, nhưng rất may là đầu không hề có biểu hiện đau nhức nếu không Thạch Cơ nhất định sẽ phải chịu trách nhiệm.

Nhưng bây giờ y mới nhận thức được rằng bản thân đang nằm trên người Thạch Cơ, hắn cứ thế mà thở đều đặn lên xuống, một tay còn đang gác lên tấm lưng trần non mịn của y.

Bỗng chốc Lý Dực cảm thấy Thạch Cơ này cũng rất đáng yêu a. Vẻ ngoài băng lãnh, ánh mắt mị tình có đôi khi cũng khiến người ta hiểu lầm.

Lý Dực cảm thấy mình bỗng dưng thật hạnh phúc..

Cùng lúc có đến hai người yêu thương y vô điều kiện như thế, nếu không đáp trả thì sẽ rất đáng thương cho họ, còn nếu đáp trả thì tội nghiệp cho tiểu cúc cúc của y. Vả lại chắc gì hai tên này chấp nhận cảnh chung vợ cơ chứ.

Miên man suy nghĩ một lát, Lý Dực bỗng dưng cảm thấy rất muốn hít thở khí trời bên ngoài nên nhẹ nhàng gỡ tay Thạch Cơ xuống, còn bản thân thì cũng thật cẩn trọng đứng dậy.

Nhưng khi vừa đứng dậy là phân thân của Thạch Cơ cũng trôi tuột ra khỏi hậu đình của Lý Dực, mang theo một dòng nước đục lỏng chảy tràn ra...

-"Mẹ kiếp!"

Tình thế này thật khiến Lý Dực một phen chửi thề.

Tên khốn Thạch Cơ hành sự xong rồi còn không thu lại "binh khí" lại còn cả gan giữ nguyên bên trong như thế.

Cùng lúc đó Thạch Cơ khẽ động mi, hắn thì thầm hỏi

-"Na Tra, ngươi muốn đi đâu?"

-"Đi tè đó, thưa sư phụ kính yêu!"

Nói rồi Lý Dực gom lấy mớ y phục của mình mặc vào qua loa.

Thạch Cơ khi ấy tuy nói nhưng hai mắt thì lại mở không lên.

-"Đi tè thôi, mặc vào làm gì?"

-"Ngộ nhỡ để Bạch Hồ hay Hoả Hồ nhìn thấy, thì chẳng phải là uổng phí sao?"

Với cái lý lẽ củ chuối như thế thì Thạch Cơ không thể nào cãi lại, chỉ cười cười căn dặn y cẩn thận rồi mới có thể nhẹ nhõm mà ngã lưng. Thật sự mà nói Thạch Cơ chính là đang lo sợ, hắn lo sợ nếu ngộ nhỡ Lý Dực rời bỏ hắn đi ngay vào lúc này thì không biết hắn sẽ phải khổ sở như thế nào khi không có y bên cạnh.

Thời gian qua nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, mà chỉ là nó quá vừa đủ để tình cảm của Thạch Cơ dành trọn hết nơi Lý Dực, hay nói đúng hơn là sau bao nhiêu năm chơi đùa với tình cảm của người khác thì Thạch Cơ hôm nay đã biết được mùi vị thật sự của tình yêu.

Lý Dực bước ra bên ngoài cửa động, quả nhiên thời tiết đêm nay rất lạnh a, nhưng lại rất thoáng đãng và thoải mái. Y một cái mạnh mẽ vươn vai, cố hít lấy hít để cái không khí trong lành của trời đêm này, nhưng chưa được bao lâu thì bỗng dưng lại có thể ngửi được rất rõ mùi tanh nhè nhẹ của biển.

-"Quái lạ, Thạch Động nằm tách biệt hoàn toàn với biển hồ sông suối, mùi hương này đến từ đâu được chứ?"

Khi ấy bỗng dưng Lý Dực nhìn thấy được rằng ở đằng xa xa kia có bóng dáng của một người nào đó đang vô cùng chật vật bước đi về hướng này.

Mãi cho đến khi nhận ra được rõ ràng nhân dáng người đó thì Lý Dực chợt đưa tên lên miệng mà khe khẽ kinh ngạc kêu lên

-"Ngao, Ngao Bính!"

Tại sao hắn lại có thể xuất hiện ở đây được chứ? Chính tai y hôm đó nghe được Ngao Bính đã bị Đông Hải Long Vương phạt giam ở Thuỷ Tinh Cung kia mà.

Chỉ có điều xem bộ dáng hắn có vẻ như đang bị thương rất nặng, y phục chỗ nào cũng loang lỗ máu, rách rưới đến không còn lành lặn, bất đắc dĩ Lý Dực mới chạy đến đỡ lấy

Vừa nhìn thấy Lý Dực thì Ngao Bính đã không màn thương thế mà cố gắng nhoẽn miệng cười tươi

-"Na Tra..cuối cùng ta cũng tìm được đệ rồi..."

Lý Dực thật sự không thể làm ngơ được, y lo lắng hỏi

-"Sao ngươi lại ra nông nỗi này, chẳng phải ngươi đang ở Thuỷ Tinh cung sao?"

Hiện tại bên ngoài trời lạnh như vậy, rất có thể sẽ làm tổn hao nguyên khí của Ngao Bính, hắn thương tích nặng như thế nếu còn chịu lạnh nhất định sẽ rất nguy hiểm.

Lý Dực thật sự không có cách nào để mang hắn vào trong, nếu như lúc này gọi Bạch Hồ hay Hoả Hồ thì e sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của bọn chúng, thế nên Lý Dực đành phải tự lực cánh sinh.

Nghĩ thế, Lý Dực liền bước ra phía trước, đặt hai tay Ngao Bính lên vai mình, từng bước nặng nề cõng hắn vào trong động.

Ngay lúc đó Thạch Cơ cũng đánh hơi được mùi chính khí liền chạy đến xem thử, vừa vặn thấy được màn Lý Dực cõng Ngao Bính mà mi tâm không thôi nhíu chặt

-"Sư phụ, mau... mau đến giúp ta với!"

Nhìn thấy Lý Dực yếu ớt mà phải cõng Ngao Bính to cao như vậy, Thạch Cơ trong lòng xót xa vô cùng, hắn gạt phăng những suy nghĩ vừa rồi ra khỏi đầu mà chạy đến đỡ lấy.

Đặt Ngao Bính lên giường, Lý Dực khi ấy chỉ còn biết ngồi sang một bên mà thở hổn hển.

Tuy nhiên thì Thạch Cơ lại không thể im lặng được, hắn thấp giọng hỏi

-"Na Tra, sao hắn lại xuất hiện ở đây?"

-"Ta cũng đang rất muốn biết đây, nhưng hắn thương tích nặng như thế này... e là ngay cả mạng cũng giữ không nỗi!"

Liền đó Lý Dực nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Thạch Cơ, dịu dàng câu cổ hắn thì thầm

-"Hay là sư phụ truyền cho hắn tí chân khí, để hắn bảo toàn tính mạng..."

Lập tức Thạch Cơ lại nhíu mày, chân khí sao? Không bao giờ! Thạch Cơ hắn chưa bao giờ phải truyền chân khí cho bất kỳ ai cả và cũng không một ai đáng để hắn phải làm như thế. Ngoại trừ Na Tra

Thạch Cơ hậm hực

-"Không! Tại sao ta phải truyền cho hắn?"

Lý Dực biết ngay năn nỉ không thành công, đành tiếp tục dùng mỹ nhân kế nhưng lần này có hơi ớn lạnh một tí...

-"Tiểu Thạch, ngươi xem hắn đã như thế này rồi, nếu hắn thật sự chết ở đây thi cái tội danh giết người chúng ta gánh không nổi đâu. Đi mà..."

Những lời của Lý Dực nói ra e cũng không phải là không có lý, nhưng điểm mấu chốt ở đây chính là hai từ Tiểu Thạch, chỉ với bấy nhiêu đó thôi đã đủ khiến cho Thạch Cơ có thể rũ bỏ hết tôn nghiêm mà hắn đã tốn công xây dựng hình tượng suốt bao năm qua.

Nhưng cũng chỉ được một lúc rồi lại trở lại nét mặt cũ, nhìn Lý Dực bĩu môi.

-"Chỉ một lần này thôi đó..."

Sau khi được Thạch Cơ truyền cho một ít chân khí giữ mạng thì Ngao Bính cũng đã có thể dần dần hồi tỉnh và câu nói đầu tiên của hắn khi vừa có lại được ý thức là

-"Na Tra!"

Và điều đó khiến Thạch Cơ không hề vui một chút nào luôn!!!

Lý Dực khi ấy mới khẩn trương nhìn Ngao Bính mà hỏi

-"Ngao Bính, tại sao ngươi lại đến đây?"

Ngao Bính nặng nhọc cất lời

-"Na Tra, đệ phải hết sức cẩn thận, sáng hôm nay ta nhận được tin báo ở Tây Hải rằng nhị thúc đã không thể qua khỏi cơn nguy kịch mà vong mạng rồi. Ta lo sợ cha và các thúc thúc của ta sẽ không bỏ qua cho đệ đâu!"

Thì ra Ngao Bính chính là vì muốn báo tin cho y nên đã bất chấp canh phòng ở Thuỷ Tinh Cung mà đến tận đây để tìm y. Tại sao? Tại sao hắn lại làm như thế kia chứ? Nếu Ngao Bính mang lòng thù hận Lý Dực đi thì có lẽ y sẽ không phải cảm thấy hối hận như bây giờ.

Tất cả cũng chỉ vì một phút suy nghĩ nông cạn cùng với những hành động được liệt vài hàng trẻ trâu của y mà bây giờ đây cớ sự mới thành ra như thế này.

Lý Dực nước mắt rưng rưng nhìn Ngao Bính mà mếu máo

-"Ngao Bính, ta xin lỗi. Tất cả là do ta mà ra..."

Khi ấy Ngao Bính chỉ nhẹ nhàng vươn tay, áp lên gương mặt bé nhỏ xinh xắn của Lý Dực mà lau đi những giọt nước mắt của sự ân hận, chỉ là cả hai không ai để ý bên cạnh còn có một bình giấm chua lè chua lét đang chuẩn bị vỡ

Ngao Bính run run giọng yếu ớt

-"Đừng nói vậy, là ta đã làm cho Na Tra hoảng sợ..."

Cái show ân ái này Thạch Cơ đã bắt đầu cảm thấy chướng mắt rồi, hắn khẩn trương lên tiếng

-"Vậy bây giờ phải tính sao đây? Nhất định ba con rồng ba màu kia sẽ không tha cho Na Tra."

Lý Dực bỗng dưng nhớ ra điều gì đó, lập tức đứng phắt dậy.

-"Thôi không xong rồi! Nhất định cha của huynh sẽ hăm doạ cha ta, đòi nhấn chìm ải Trần Đường. Không được! Đệ nhất định phải trở về!"

Lý Dực khẩn trương lo lắng, theo nguyên bản thì Na Tra giết Ngao Bính rồi Đông Hải Long Vương đến làm mạng, lấy cớ con trai bị giết mà gieo giông tố bão lũ, uy hiếp Lý Tịnh.

Lý Tịnh vì cố chấp cứng đầu nên liền bắt Na Tra chịu phạt. Na Tra cũng vì oán hận, quyết lóc xương trả cha, lóc thịt trả mẹ. Mạng đổi mạng với Ngao Bính.

Nhưng không biết trong tình thế này có phải như vậy không? Nếu vậy lần này y tiêu đời rồi. Chỉ có điều cho dù thật là vậy y cũng phải trở về ải Trần Đường một chuyến

-"Tiểu Thạch, giúp ta chữa thương cho Ngao Bính!"

Nhưng làm sao Thạch Cơ hắn lại có thể để cho Lý Dực có thể một mình quay lại Ải Trần Đường được kia chứ. Hắn nhất định không chịu

-"Không! Để ta đưa ngưoi về!"

Ngao Bính bên cạnh cũng yếu ớt lên tiếng

-"Ta cũng muốn đi!"

Thạch Cơ hừ lạnh một cái rồi bĩu môi

-"Yếu mà còn bày đặt ra gió!"

Lý Dực chuẩn bị hai món pháp bảo của mình, định bụng sẽ cùng Hoả Hồ trở về, vì dẫu sao Hoả Hồ biến hoá cũng lanh lợi hơn

-"Tiểu Thạch, Ngao Bính, hai người ở lại! Nếu ta có mệnh hệ gì thì tiếp tục kế hoạch mà làm! Còn nếu bình yên! Ta nhất định sẽ trở về!"

Lời của Lý Dực cứ như trăn trối khiến cho cả hai con người kia không thể nào an lòng được

-"Không Na Tra, ta không có đệ thà chết còn hơn!"

-"Bảo bối, ngươi không thể bỏ vi sư như vậy được..."

-"Không nói nhiều! Ngao Bính ở lại dưỡng thương, tiểu Thạch, mang Long Châu Trấn Thuỷ ra đây!"

Chưa bao giờ Thạch Cơ ngoan ngoãn đến thế. Lật đật chạy vào đem ra một hộp gấm trao lại cho Lý Dực

Lý Dực cùng Hoả Hồ cùng nhau trở về ải Trần Đường trong màn đêm. Lòng Lý Dực đang nôn nao khó hiểu, nhưng y biết lần này trở về sẽ lành ít dữ nhiều.

Ngay khi vừa đặt chân đến Lý Phủ thì lập tức y nhìn thấy ba con rồng mang ba màu đặc trưng khác nhau. Đang lượn lờ trên trời không ngừng gầm rú.

Lý Tịnh cùng Ân Thập nương đang khổ sở van xin...

-"Cha... mẹ..."

-"Na Tra..."

Ba con rồng vừa nhìn thấy Lý Dực liền gầm gữ giận giữ hơn... một trong ba con còn có thể nói chuyện...

-"Na Tra ngươi tham lam đánh cắp Long Châu Trấn Thuỷ đã đành lại còn nhẫn tâm giết chết Tây Hải Long Vương! Hôm nay ta nhất định bắt ngươi phải đền mạng!!"

Còn rồng đó lượn lờ vài vòng trên không trung, định lao đến xé xác Lý Dực thì lập tức Lý Dực nhấc cao cái hộp đựng viên Long Châu lên trời, cao giọng quát

-"Nếu các ngươi dám làm hại đến cha mẹ ta, ta sẽ phá nát viên long châu này!"

Ba con rồng nhất thời có hơi e dè nhưng liền đó lại trở nên phẫn nộ!

-"Na Tra, ngươi quá ngông cuồng. Được, nếu vậy thì ta sẽ nhấn chìm ải Trần Đường, ta xem mạng của hàng ngàn bá tánh nơi đây so với viên Long Châu thì cái nào sẽ nặng hơn!"

Quả thật thì một viên long châu thì làm sao có giá trị bằng hàng vạn bá tính ở Ải Trần Đường này được nhưng nếu một viên long châu đó cùng với mạng của Ngao Bính thì sao?

Nghĩ đến đây Lý Dực liền cười khẩy

-"Ta nói cho các ngươi biết, nếu dân chúng ở Ải Trần Đường này có mệnh hệ gì thì không chỉ viên long châu này bị phá huỷ mà còn có cả tính mạng của Ngao Bính cũng không được bảo toàn đâu!!!"

Con rồng đó chắc chắn là Đông Hải Long Vương rồi, bởi vì khi vừa nghe đến Ngao Bính là nó liền tỏ ra vẻ sợ hãi, khiến cho khí phách cả ba chùn xuống hẳn.

Lý Tịnh khi ấy đứng từ phía xa nói như khẩn cầu

-"Na Tra, mau quỳ xuống tạ lỗi với Long Vương đi con!"

Lý Dực lúc bấy giờ không phải chỉ là một đứa trẻ  mười hai mười ba mà không biết mình đang làm gì, thân xác quá thật là của Na Tra nhưng linh hồn và tư duy đã là của một người trưởng thành rồi, thế nên việc bắt y nhận lỗi là không thể nào. Lý Dực lớn tiếng đáp trả

-"Cha! Con không có lỗi! Chính lão Tây Hải Long Vương cố tình muốn cưỡng bức con. Hắn chết cũng là đáng lắm! Còn viên Long Châu chính là xem như bồi thường tổn thất về mặt tinh thần của con thì có gì là sai? Huống hồ chi hôm đó Na Tra đã lấy một cách đường đường chính chính, sao lại gọi là trộm?"

Lý Dực đến mức này không thể kìm chế được mà quát lớn

-"Hỗn láo! Quỳ xuống!"

Nhưng Lý Dực càng cứng đầu hơn

-"Na Tra không quỳ! Đầu gối nam nhi đáng giá ngàn vàng, nhất định sẽ không quỳ một cách vô tội va. Huống hồ chi Na Tra không có lỗi!"

Khi ấy Kim Tra cũng bước lên nói lời bênh vực

-"Con thấy Na Tra nói đúng, đầu gối nam nhi không được quỳ!"

Thái độ của Lý Dực càng khiến Lý Tịnh điên tiết, ngày thường y như thế nào cũng được, nhưng hôm nay gây ra chuyện lớn lại còn khẩu khí mạnh như vậy thì không thể nào không phạt được.

Long Vương lúc ấy lượn thân một vòng rồi mới gầm giừ oán trách

-"Lý Tịnh! Ngươi biết sinh nhưng không biết dạy, chẳng lẽ ngươi dạy nó thói trộm cắp, dạy nó hung hăng giết người như thế à?"

Lý Dực càng lúc càng nóng, mắng y bao nhiêu cũng được, nhưng động đến cha mẹ y là không được. Y lớn tiếng điểm thẳng con rồng đó mà đáp trả

-"Long Vương, vậy chẳng lẽ cha của Tây Hải cũng tức là cha của các vị ở đây đều dạy các vị đi cưỡng bức những tiểu tử bé nhỏ như ta sao?"

...
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top