Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9_Dạ Thố tộc nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tại sao hắn còn chưa tỉnh lại!?"

Uchiha Madara mất kiên nhẫn gằng giọng, hai tay khoanh trước ngực ánh mắt dường như có thể bắn ra sát khí âm trầm nhìn lão phu đang co ro khép nép ở trước mặt. Sayo bị trọng thương sau khi được hắn bế đến một ngôi làng lâm cận liền trực tiếp lâm vào hôn mê, mặc dù đã được thầy phu chữa trị bôi thuốc đều đặn nhưng đã ba ngày muốn trôi qua mà em vẫn không có dấu hiệu tỉnh giấc. Lão phu trước sự uy áp đáng sợ của Madara liền run rẩy không ngừng, đầu gối lập cập va vào nhau, miệng lắp bắp không ngừng:

"Chuyện đó, chuyện đó lão phu không rõ. Tiểu tử này bị bỏng rất nặng, thân thể rất khó hồi phục, có thể thoát chết là rất may mắn!"

Madara nhíu mày, không nghĩ tới tình trạng Sayo lại nghiêm trọng như vậy. Hắn khoanh hai tay tựa đầu vào cửa, gương mặt nghiêm nghị xem lão phu làm công tác chăm sóc vết thương cho em. Nhưng ngay khi lão phu vừa mới tháo băng gạc trên cánh tay em liền nhịn không được kinh hách trố mắt thất thố hô một tiếng:

"Chuyện này làm sao có thể xảy ra!?"

Madara đứng thẳng người, chân đi nhanh tới bắt lấy vai lão phu, sốt ruột hỏi, "Có chuyện gì? Hắn có vấn đề gì sao?"

"Không, không có. Nhưng mà..." Lão phu mắt không tin nâng lên cánh tay Sayo, làn da vốn bị bỏng nặng tưởng chừng như muốn hoại tử giờ lại trở về nguyên bản hồng hào trắng nõn, một chút dấu vết thương tổn cũng không thấy được, "Vết thương của hắn lành rồi! Thậm chí một vết sẹo cũng không thấy!"

Madara nhíu mày, "Đó là chuyện tốt?"

Lão phu bối rối gật gù, "Tất nhiên! Nhưng mà không nghĩ tới vết thương lành nhanh như thế! Thật thần kì!"

Madara nheo mắt xem cánh tay trắng nõn của Sayo, nghi hoặc càng lúc càng lớn, trong đầu suy nghĩ cái gì không một ai thấy rõ...

. . .

Sayo một ngày sau liền tỉnh lại, thức dậy đúng lúc nửa đêm cùng với một trận kêu réo của bao tử. Em mắt nhắm mắt mở nhìn dáo dác xung quanh, hoàn toàn không thể nắm bắt được chuyện gì đã xảy ra hay bản thân đang là ở đâu. Madara tựa lưng vào tường ngủ cũng vì tiếng rục rịch bên cạnh mà thức giấc, ánh mắt vốn đã quen với bóng tối rất dễ dàng liền tìm đến chỗ Sayo, bắt chước giọng điệu của nàng mà mở miệng hỏi thăm:

"Cuối cùng cũng chịu tỉnh. Ngươi ngủ lâu quá, sắp hóa thành heo rồi."

Sayo dụi dụi mắt, căn bản là không để ý đến lời châm chọc của Madara, yếu ớt xoa xoa bụng, "Ta đói."

Madara phì cười, đưa tay vỗ đầu em, "Ngươi đi tắm rửa đi. Ta đã bảo chủ trọ dành đồ ăn cho ngươi. Tắm xong liền ra ăn là vừa."

"Biết."

Sayo gật đầu, hiếm khi lại ngoan ngoãn theo chân Madara dẫn đường đến phòng tắm. Đây căn bản là một cái nhà trọ hạng trung nhưng lại rất sạch sẽ, đồ dùng cũng tốt, đầy đủ tiện nghi, còn có nước nóng để tắm. Sayo ngồi trong thùng tắm, đầu ngửa ra sau mệt mỏi kéo một tiếng than nhẹ, làn da trắng nõn hồng hào không tì vết tựa như những vết bỏng cháy da mấy ngày trước là không tồn tại. Sayo nghiêng đầu cầm viên tinh thạch màu lục bảo treo ngay cổ lên ngang mặt, đồng tử đỏ tươi phản chiếu nhè nhẹ thứ ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra từ tinh thạch, ân ẩn nổi lên một tia hoài nghi không rõ.

"Tại sao sáng lại rồi?"

... Tựa như vừa mới hấp thụ cái gì vậy.

Sayo sau khi tắm táp xong xuôi liền bước ra ngoài mặc đồ, trước khi rời đi còn không quên cẩn trọng đem tinh thạch giấu ở trong áo, tựa như vật bảo không muốn cho người khác nhìn thấy vậy đấy. Sayo chậm chạp về lại phòng, vì là nửa đêm nên bên trong đều tối mịt, chỉ có hai ngọn đèn dầu mờ mịt thắp sáng, trên bàn là ba bốn đĩa thức ăn đơn giản. Sayo vuốt vuốt tóc mái, ngước đầu nhìn nam hài đang an tĩnh ngồi bên bàn ăn, chậm rãi cất giọng hỏi:

"Không có táo sao?"

Trên trán liền 'đột' một cái gân xanh, Madara mở mắt, nghiến răng nghiến lợi quát, "Ngồi xuống! Ăn!"

"Xì, keo kiệt!"

Sayo chu chu mỏ ngồi xuống, tay cầm đũa chọt chọt con cá chiên nằm trên dĩa, suy yếu gắp một miếng cho vào miệng. Madara ngồi đối diện nhìn em chán nản ăn cơm cũng không nói gì, đôi mắt đen như mực dưới ngọn đèn dầu chập chờn sáng lên không rõ. Trầm mặc một lúc lâu sau, đợi đến khi Sayo đã buông đũa xuống chén, hắn mới bắt đầu cất giọng hỏi:

"Sayo, vết thương của ngươi không sao chứ?"

"A, ta không sao. Ngươi không cần để tâm tiểu quỷ." Sayo xua tay nói.

Madara nhấp một ngụm trà, nhướn mày đưa ra nghi hoặc, "Vết thương của ngươi rõ ràng đã được lão phu chẩn đoán là không thể hồi phục hoàn toàn, thậm chí có thể bị phế chân tay. Nhưng mà chỉ sau ba ngày, ngươi vết thương lại tự nhiên lành lặn, thậm chí một điểm sẹo cũng không thấy."

"Ngươi, rốt cuộc làm bằng cách nào?"

Sayo động tác vuốt tóc có chút dừng lại, khóe môi chậm rãi nâng lên tà tứ cười. Em híp con mắt, để tay lên chống cằm, nghiêng đầu nhìn Madara, ngân giọng, "A, tiểu quỷ? Ngươi tò mò sao? Gọi ta hai tiếng tỷ tỷ, ta sẽ nói cho ngươi nha~"

"Ngươi mơ!!" Madara giận dữ đập bàn quát!

"Ha ha, không cần giận, tiểu quỷ! Ta đùa thôi!" Sayo ôm bụng cười ha hả, bộ dáng thực sự là rất thích thú khi nhìn thấy dáng vẻ tức giận của người khác, tĩnh tâm lại một lát em mới tiếp tục cất giọng nói, "Sở dĩ vết thương ta lành nhanh như thế một phần cũng là nhờ thể chất đặc biệt của bộ tộc bọn ta nha."

"Thể chất đặc biệt?" Madara nhíu mi.

"Ừ, Dạ Thố từ khi sinh ra đã mang làn da trắng bạch cùng với sức mạnh hơn người. Bọn ta sức chịu đựng cùng với khả năng hôi phục so với người bình thường cũng rất khác biệt, không thể so bì lại. Vì thế nên chỉ cần không phải là vết thương chí mạng, rất khó để có thể hạ gục một Dạ Thố chân chính!"

Sayo vừa nói vừa giơ tay siết chặt nắm đấm, Madara có thể thấy rất rõ ánh mắt lấp lánh tràn ngập kiêu ngạo của em mỗi khi nhắc đến cái tên Dạ Thố ấy, giống như hắn khi nghĩ đến Uchiha dòng họ, thực sự chỉ có mỗi tự hào và cao ngạo không thôi. Madara cong cong khóe miệng, trong lòng tự nhiên nảy sinh một ít hiếu kỳ về bộ tộc gọi là Dạ Thố kia, thuận miệng hỏi tiếp:

"Vậy tộc nhân của ngươi cư ngụ ở đâu? Một bộ tộc mạnh mẽ như thế tại sao ta lại chưa từng nghe thấy chứ?"

Sayo thoáng dừng một chút, ánh mắt lại trở nên suy tư cố gắng nhớ lại những gì sư phụ đã từng kể, sau đó liền ngước lên nhìn Madara, thấp giọng trả lời, "Sư phụ nói Dạ Thố tộc nhân không thích tụ hợp ở một chỗ mà thích đi chu du khắp nơi tìm sức mạnh. Dạ Thố không cần yêu thương hay che chở, chỉ có đánh đấm làm sinh mệnh, bởi vì luôn khao khát trở nên mạnh hơn nên bọn ta vẫn không ngừng tìm kẻ mạnh thách đấu, thậm chí dù là cùng một tộc nhân hay thân nhân cũng không ngại ra tay giết chết lẫn nhau. Cũng vì lý do đó mà Dạ Thố tộc nhân bọn ta số lượng còn lại rất ít, gần như là bị tuyệt chủng rồi đi."

"Cho dù là cùng tộc hay thân nhân cũng không ngại ra tay hạ thủ sao?"

Madara sắc mặt có chút tối lại khi nghe Sayo nói đến những điều này, bọn hắn Uchiha dù trên chiến trường có khắc nghiệt tàn ác đến đâu nhưng đối với người trong cùng một tộc lại luôn hết mình bảo vệ yêu thương lẫn nhau. Không riêng gì Uchiha, dù là Senju hay Hagoromo cũng vậy, không một ai lại muốn cùng tộc nhân đối đầu. Đặc biệt họ rất coi trọng chuyện kế thừa huyết thống, vì thế nên những việc tranh chấp nội bộ luôn được giải quyết êm ấm và ít đổ máu nhất. Vậy mà, cái kia Dạ Thố, thực sự là khát máu bản tính đi...

Thấy được một tia tiêu cực trong ánh mắt của Madara, Sayo liền có điểm khó chịu, cũng rất nhanh mỉm cười mở miệng sửa lại hắn hiểu lầm ý nghĩ, "Dù là vậy là bọn ta vẫn là biết yêu nha. Sư phụ nói Dạ Thố khi yêu rất chấp nhất và cứng đầu, nhất định sẽ không cho phép người mình yêu rời xa mình, còn sẽ không từ thủ đoạn đem người kia gắn ở mình một chỗ đấy."

【Giống như lão hói đáng khinh kia dám ăn cơm trước kẻng để cưới mẹ của ta về, đúng là đáng hận!】

"Ừ, ngay cả là ăn cơm trước kẻng cũng dám!"

Madara trượt tay đập đầu xuống bàn, thực sự nếu chỉ dừng ở đoạn kia là tốt rồi, ăn cơm trước kẻng là cái quỷ gì chứ!? Madara ngước mặt lên nhìn Sayo, thực sự nghĩ tên kia chắc chắn không hiểu hết cái câu ăn cơm trước kẻng là gì đâu, nhất định là vô tình nghe thấy người khác nói rồi học theo. Đúng là bị dạy hư rất nhiều thứ đi, nhất định sau này phải chấn chỉnh lại mới được!

"Ta nói, ta kể nhiều như thế, ngươi không định cho ta táo sao? Phí kể chuyện là một trăm quả táo, mau cống nạp cho ta, tiểu quỷ!"

"..." Madara: Trước hết vẫn là kiềm hãm cái tính ham ăn (táo) vô độ của tên này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top