Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là đâu? Mấy giờ rồi? Thật nhức đầu. Đây là những suy nghĩ đầu tiên của Vệ Huân khi tỉnh dậy. Bỗng anh trợn to mắt, bật mình dậy. Trí nhớ dần thanh minh, chuyện ngày hôm qua hiện lên rõ mồn một trong đầu anh.

Tối hôm qua, giữa lúc đang ăn thì cậu đứng dậy đi toilet, vừa giải quyết xong, đang định trở về thì bất ngờ có người dùng khăn tẩm thuốc mê bịt mũi cậu, và bây giờ thì cậu tỉnh dậy trong căn phòng này.

Đây là một căn phòng vô cùng xinh đẹp. Rộng rãi, cách bài trí xa hoa, buồng tắm chỉ được che bằng một tấm thủy tinh mờ mờ.Đặc biệt chiếc giường anh đang nằm thì chắc chắc quá cả cỡ Kingsize, vô cùng êm ái, chắc chắn năm Vệ Huân cùng lăn lộn trên đó cũng không vấn đề!

Nhưng đây không phải nhà anh, anh đến đây cũng không phải tự nguyện, kẻ đưa anh đến đây chắc chắn cũng không phải kẻ lương thiện gì. Anh vội vàng xuống giường, chạy về phía cánh cửa, toan tìm cách ra ngoài. Không ngờ, cánh cửa đột nhiên mở ra, từ bên ngoài tiến vào một người đàn ông, khuôn mặt kia, dù có thành tro, anh vẫn nhận ra được.

Vân Khâm?!

Tức khắc, Vệ Huân cảm thấy máu trong người chảy ngược, nỗi sợ hãi khắc cốt ghi tâm len lỏi qua cốt tủy, lạnh buốt. Gần như theo bản năng, anh toan giật cửa bỏ chạy.

"Ngươi định đi đâu, Triệu, Doãn, Huân?"

Giọng nói khàn khàn gợi cảm như ác ma địa ngục đòi mạng, bất giác khiến Vệ Huân rùng mình.

"Ngươi,ngươi nhận nhầm người, ta là Vệ Huân, không phải Triệu Doãn Huân gì đó!" Anh vội vàng phủ định.

"Thế vì sao ngươi phải chạy trốn?" Cường thế, hắn đẩy anh ngã ra sau, đóng cửa, tiện tay khóa lại.

"Đột nhiên gặp kẻ bắt cóc, đương nhiên ta phải chạy rồi."Vệ Huân cố trấn định.

"Bắt cóc?" Hắn cười, nụ cười không đạt tới đáy mắt. " Ngươi quên rồi sao, ngươi vốn là của ta, đời đời kiếp kiếp thuộc sở hữu của ta, làm nô lệ của ta! Có cần ta nhắc cho ngươi nhớ lại cách phục tùng chủ nhân như thế nào hay không?"

"Ta không hiểu ngươi nói gì hết, hơn nữa cũng không quen biết ngươi, ngươi người này thật vô lí! Hơn nữa bắt ta đến đây, ngươi cảm thấy ta sẽ để yên sao, Vệ gia sẽ để yên sao?"

Từ Khâm nhào tới kiềm cả chân tay của Vệ Huân xuống sàn nhà, mặc kệ anh giãy dụa chống cự, cơ thể cứng như sắt của hắn đè chặt anh xuống sàn nhà trải thảm lông dê mềm mại.

"A, Doãn Huân,  kiếp này, ta tên là Từ Khâm." Hắn nhếch môi."Hiểu không? Ta không sợ Vệ gia, càng không sợ ngươi."Hắn cười cười, nét tà mị tràn ra khỏi khóe mắt, khí tức của hắn hoàn toàn bao phủ anh. " Vệ Huân, con út Vệ gia, ba năm đầu đời trầm cảm nặng, sau đó thần kì tốt lên. Thích trà đạo, thích ăn cua, thích quế hoa cao, thích trồng hoa, có tính khiết phích, thích kiểu chữ Liễu, không khác gì kiếp trước hết. Hơn nữa ngươi là của ta, ngươi nghĩ ta có thể không nhận ra thứ thuộc về mình sao?"

Từ Khâm càng nói, vẻ hoảng sợ trong mắt Vệ Huân càng nặng, cuối cùng trở nên hoàn toàn chết lặng.

"Sao vậy, không chống cự nữa sao, phải thế mới ngoan chứ. Doãn Huân, Doãn Huân, ngươi phải nhớ kĩ, ngươi vĩnh viễn là của ta, cho dù là luân hồi bao nhiêu lần, ngươi mãi mãi là nô lệ dưới thân ta. Nhớ rõ chưa? Triệu Doãn Huân?"

Từ Khâm cúi xuống, toan cắn xuống xương quai xanh xinh đẹp kia, cắn đến chảy máu, cán đến nhập cốt, để Vệ Huân một lần nữa mang theo dấu ấn của hắn mà sống, để Vệ Huân quay trở lại thành một Triệu Doãn Huân ngoan ngoãn nghe lời hắn, làm nô lệ cho hắn. Đột nhiên, trực giác hắn rung lên.

"Phập". 'Rầm!"

Con dao mini trong tay Vệ Huân cắm thẳng vào bắp tay Từ Khâm. Ngay lập tức, Từ Khâm bắt lấy cổ tay nắm dao của Vệ Huân, dập mạnh xuống sàn. Vệ Huân lập tức trắng bệch mặt, cơn đau buốt dữ dội từ cổ tay truyền đấn cho thấy cổ tay anh rất có thể đã bị rạn xương.

Vẻ điên cuồng dần dần xâm chiếm nét mặt Từ Khâm, mắt hắn vằn lên, siết cổ Vệ Huân, nhìn anh từ từ vì thiếu dưỡng khí mà tím tái mặt mày, hắn hét lên:

"Ngươi muốn giết ta?! Ngươi vậy mà lại muốn giết ta?! Thứ thuộc về ta lại muốn phản lại ta?! Ngươi?! Tại sao?!"

Đột nhiên, hắn buông tay khỏi cổ Vệ Huân, quanh vùng cổ trắng nõn lập tức nổi lên một vòng xanh tím ghê người.

"Ha... h..a?! Tại sao ta lại muốn giết ... ngươi?! Đây rõ ràng .... là... tự vệ....Là ngươi ra tay trước, không phải sao?" Cổ họng anh đau rát, cố nói từng tiếng khó khăn "Ngươi là đồ thần kinh, ta... khụ... ta chẳng bao giờ là "của ngươi"  hết. Đừng.. đừng ảo tưởng..nữa. Từ Khâm. Triệu ..Doãn Huân là ai, ..ta không biết... Ta là Vệ Huân, con út Vệ gia, tính mạng là của cha mẹ, linh hồn là của riêng ta, chẳng hề thuộc về ngươi, hiểu không, Từ Khâm? Khụ... Khụ.."

"Ngươi im miệng!!! Tại sao ngươi dám nói với chủ nhân mình như thế? Ngươi là của ta, hiểu không? Không hiểu ư, tại sao?" Hắn lồng lên, nhìn hắn bây giờ, thật không giống Vân Khâm của kiếp trước, nhiều hơn vài phần điên cuồng, ít đi vài phần tà mị. Có vẻ bệnh của hắn lại nặng thêm rồi, Vệ Huân nghĩ.

"Phải rồi, ngươi không nghe lời ta, có phải vì không có "thuốc" đúng không?" Hắn chợt lục lọi trong túi áo. Vệ Huân bỗng có dự cảm không lành. "Ngươi biết không? Người hiện đại có một loại thuốc gọi là "thuốc phiện", tính chất còn mạnh mẽ hơn thuốc đặc dụng của Thứ Điểu đấy" Từ Khâm cười âm trầm "Hơn nữa, thứ này đã được thêm một số thứ vô cùng thú vị, sẽ khiến ngươi hài lòng. Bây giờ ta lập tức cho ngươi, ngươi chờ chút." Nói đoạn, hắn giơ một kim tiêm chứa chất lỏng màu trắng ra khỏi túi áo.

"Không!!! Buông ra, Từ Khâm...khụ khụ...Buông ta ra....Ngươi dám  dùng thứ đó lên người ta,... ta... buông ra, Vân Khâm!!!"

Thuốc phiện là thứ gì, người đã sinh hoạt trong xã hội hơn 20 năm như anh đương nhiên biết. Đó là thứ khiến cho con người ta có thể biến thành ma quỷ. Anh biết, một khi Từ Khâm cho anh dùng thứ đó, anh chắc chắn không thể là Vệ Huân nữa. Trong cơn hoảng loạn, anh bật thốt lên danh tự khiến anh ám ảnh cả hai kiếp. Cố gắng vùng vẫy khỏi gọng kìm sắt của hắn nhưng không hiệu quả, anh trơ mắt nhìn ống kim tiêm kia càng ngày càng gần, càng ngày càng gần...

"Không, Vân Khâm, chủ nhân... buông tha ta đi... ta không muốn... huhuhu"

Cuối cùng, Vệ Huân bật khóc như một đứa trẻ. Vừa khóc, vừa cầu xin, vừa gọi chủ nhân, giống như kiếp trước, hèn hạ, nhục nhã. Mũi kim đang để sát làn da dừng lại, tiếp đó tiếng cười càn rỡ của Từ Khâm vang khắp căn phòng rộng lớn, nghe thật quỷ dị, khiến lòng người rét lạnh.

"A!!!"

Tiếng hét thất thanh vang lên rồi lập tức im bặt như bị chặn họng. Từ Khâm cắn thật mạnh vào xương quai xanh của Vệ Huân. Vết cắn sâu tận xương, cơn đau khiến Vệ Huân la lên, rồi lập tức cắn môi chịu đựng. Anh vẫn muốn giữ lại chút tôn nghiêm, không muốn để mình thêm nhục nhã trước mặt Từ Khâm nữa.

"Tiểu nô lệ, muốn chủ nhân vui vẻ, phải làm sao, có cần ta dạy lại ngươi không?" Từ Khâm ghé sát vào lỗ tai Vệ Huân, rồi cúi xuống liếm máu trên xương quai xanh của anh, màu máu tiên diễm tô đậm thêm vẻ tà mị của hắn,động tác chậm rãi lại khiến hắn trông như quỷ hút máu quý tộc vừa hưởng dụng huyết nô của mình. "Ta đang rất không vui, vô cùng không vui. Tiểu nô lệ của ta, hãy cố gắng mà lấy lòng ta đi."

Đôi mắt chết lặng của Vệ Huân ánh lên sự nhục nhã đau đớn, dựa vào kí ức kiếp trước, cố gắng lấy lòng hắn. Nhưng anh biết, đây chỉ là tạm thời. Chỉ cần qua được cửa này, anh sẽ có cách thoát khỏi đây, sau đó trở lại Mỹ. Cha mẹ, ca ca tẩu tẩu, tỷ tỷ của anh đều không phải người bình thường, Từ Khâm chắc chắn không dám làm bừa ở cảnh nội. Chỉ cần ra ngoại quốc. Kế hoạch của anh....

Một đêm xuân sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top