Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày anh và hắn vạch mặt đến giờ đã là ba ngày. Ba ngày nay tên điên kia không về nhà, xem ra là bị chọc tức không nhẹ. Chỉ mong những lời anh nói có thể tác động đến hắn phần nào. Anh cũng phát hiện kiếp này có vẻ mấy kẻ cận kề bên cạnh hắn không có coi thường anh, nhìn anh bằng ánh mắt hèn mọn như mấy kẻ kiếp trước. Cũng không biết là vì họ biết thân phận thật của anh mà tồn vài phần kính nể hay là vì tố chất tâm lí quá tốt nên không có lộ ra.

Ở Từ Vị trang anh vẫn hỗn đến không sai. tuy không đến mức như ca gặp nước nhưng tình thế của anh cũng không tệ lắm. Ăn ngủ thoải mái, thậm chí cân nặng của anh còn lên được nửa kg, dạo này cũng có vẻ lười biếng hơn. Thậm chí anh còn dẻo miệng thuyết phục được một nàng hầu gái tốt bụng cho mượn điện thoại để gọi về báo bình an cho gia đình, kiếm một cái cớ để vờ vịt qua mặt người thân, đồng thời cũng đơn giản giao phó các công việc của W&H cho cấp dưới. Nhưng quả nhiên đến ngày hôm sau thì người hầu gái tốt bụng cũng không thấy còn làm việc, đồng thời anh cũng nhận được lời nhắc nhở mịt mờ của gia chủ Từ gia qua lão quản gia. Nhưng có vẻ hắn cũng không quá tức giận với hành vi của anh, vì chung quy anh cũng không làm ra hành vi nào cho thấy an muốn rời khỏi Từ Vị trang. Khắp các góc nhà đều có lắp máy theo dõi, điều này ngay ngày đầu tiên ở đây anh đã biết. Chỉ hi vọng là trong toilet không có. Với trình độ biến thái của Từ Khâm thì thật sự anh cũng chỉ mong được như thế.

"Ồ, hôm nay không biết  Văn đại nương sẽ nấu món ngon gì đây!"

Vệ Huân, như vài ngày trước, sau khi chạy một vòng thể dục buổi sáng về, vừa mở cửa liền ngó vào bếp ngóng trông món ngon của Văn đại nương, đầu bếp chuyên nghiệp của Từ gia. Thế nhưng hôm nay lại bất đồng. Từ Khâm đang thối mặt ngồi lù lù trên ghế chủ vị trong phòng ăn, nhìn thấy anh vào sắc mặt càng đen kịt hơn.

Mấy ngày nay, mặc dù bận đến xoay vòng, thậm chí còn cố tình đến bar tìm cảm giác mới mẻ, xong những lời anh nói cứ âm ỉ như ma âm xuyên tai không ngớt. Thế mà, nghe hạ nhân báo lại, cảm xúc của Vệ Huân vẫn cứ như ngày nắng, cần ăn cứ ăn, cần ngủ cứ ngủ, cứ như những lời ngày đó là lẽ đương nhiên, anh nói mà chả có tí áp lực nào. Hắn thật không cam lòng, vì vậy lập tức muốn về nhà, lập tức lôi anh vào phòng đóng cửa lại để "dạy bảo" cho ra trò, khiến anh rõ ràng ý thức được địa vị của bản thân, mãi mãi làm một nô lệ khuất phục dưới chân hắn.

Thế nhưng khi nhìn thấy khôn mặt rạng rỡ của anh, ý định  ấy lập tức tắt ngúm. Điều giáo nô lệ chỉ nên làm khi con người có sẵn nô tính, kẻ điều giáo chỉ cần kích phát nô tính của kẻ bị điều giáo. Nhưng một người không có tí nô tính tiềm ẩn nào mà cưỡng ép điều giáo thì chỉ có thể là lưỡng bại câu thương. Nhìn  nụ cười kia xem, ước số điên cuồng trong lòng Từ Khâm hiện đang tăng vùn vụt như ống thủy ngân nhúng nước sôi. Có lẽ phải khắc lên linh hồn anh ấn kí của hắn, một lần nữa, lần này phải thật sâu, đến mức khắc cốt ghi tâm, đời đời kiếp kiếp mới tốt. Từ đó có thể lần nữa khiến anh chìm xuống địa ngục cùng với hắn.

Mặc kệ vẻ mặt ngày càng âm trầm của kẻ đang ngồi ở chủ vị, Vệ Huân, vừa cười vừa lau mồ hôi, bước lên lầu tắm rửa sơ qua rồi mới xuống ăn bữa sáng, lúc này mặt Từ Khâm đã đen hơn cả đít nồi, khí lạnh vèo vèo phóng, chu vi hơn mười mét quanh phòng ăn chẳng còn một gia nhân nào cả.

 Thấy anh điềm nhiên ngồi xuống hưởng dụng bữa sáng, Từ Khâm không nhịn nổi nữa, gần như gầm lên với anh:

"Tiện nhân, nhìn thấy chủ nhân mà không biết lấy lòng hầu hạ sao?"

Anh tiếp tục coi như không nghe thấy, khoan khoái ăn đò ăn trước mặt. Ân, hôm nay Văn đại nương nấu món ăn vẫn ngon như vậy, thật vô cùng hợp khẩu vị anh, anh rất thích.

"Triệu Doãn Huân!!!"

Tiếp tục không để ý.

"Rầm!!!..."

Tiếng đập bàn ầm vang dội vào tai nghe thật khó chịu. Anh ngừng ăn, nhìn sang hắn:

"Ngài đang làm gì vậy, ăn không nói, đây là pháp tắc căn bản mà, ta nghĩ Từ gia lâu đời hẳn biết điều này chứ. Hơn nữa Triệu Doãn Huân không phải ta, nhắc lại lần nữa, ta không phải Triệu Doãn Huân, mà là Vệ Huân, ngài hiểu chứ."

Từ Khâm hít sâu, cố gắng bình ổn lửa giận trong lòng. Hắn cảm thấy Vệ Huân bây giờ vô cùng giỏi làm hắn mất khống chế. Để cho nô lệ của mình khiến mình thất khống, điều này thật sai lầm, cũng vô cùng nguy hiểm. Trong mối quan hệ giữa hai người, hắn nhất định phải là chủ đạo giả, là thống trị giả tuyệt đối. Vì vậy việc để anh liên tục khiến hắn thất khống là không thể chấp nhận được.

Sau khi nhai chậm nuốt kĩ hết bữa sáng phong phú dưới ánh mắt như muốn ăn thịt người của hắn, anh lập tức bị hắn lôi kéo vào phòng, sập cửa lại. Nhìn hắn đang đến gần, anh thở hắt ra, lại đến.

Sau một cuộc làm tình điên cuồng gần như hai con thú đang vật lộn với nhau, ngươi đòi ta cự, ngươi trấn áp ta chống lại, anh thở phì phò nằm trên giường, cả người đau nhức như bị tháo rời ra tùng mảnh, nhất là chỗ khó nói phía sau vô cùng đau nhức, có khả năng đã bị rách da. Thứ cầm thú. Còn hắn bị anh cắn rách khóe miệng, nhưng lại cười vô cùng điên cuồng.

"Vệ Huân, ngươi nói đúng. Ngươi không phải Triệu Doãn Huân của kiếp trước. Nhưng bất kể ngươi có là ai, ngươi mãi mãi đều là nô lệ của ta. Ngươi mãi mãi ở dưới chân ta, thuộc sở hữu của ta, mọi thứ ngươi có đều là của ta. Ngươi hiểu chứ."
" Tất nhiên ta... không hiểu." Giọng anh khàn khàn nhưng dứt khoát. " Muốn ta phục tùng ư, đừng mơ. Kiếp trước ta còn không thật sự phục tùng ngươi, huống chi là bây giờ."

"Tại sao ngươi vẫn không chịu nghe lời. Nếu ngươi nghe lời, kiếp trước ngươi đã không chết sớm như thế" Thậm chí một niệm tưởng cũng không để lại cho ta, cuối cùng còn bị tên sâu mọt Chu Thiếu Hàn cướp đi.

"Ha..." Anh cười khổ. "Sống như thế thì thà chết đi còn hơn. Sự thật chứng minh ta đúng không phải sao. Kiếp này ông trời cho ta một gia đình vô cùng hạnh phúc vui vẻ. Thế là đủ."

"Vậy ta đâu? Ta thì sao, ngươi là nô lệ của ta, tại sao lại dám chết, tại sao lại dám tự giải thoát khi ta chưa cho phép chứ hả?"

Anh quay sang, nhìn hắn đầy khó hiểu:
"Ta chết thì có sao, trước giờ ngươi đâu có quan tâm ta sống chết ra sao đâu. Hơn nữa đối với ngươi ta chỉ là một tiện tì không hơn không kém, không phải sao. Không có ta thì hẳn là phải có hàng trăm, hàng ngàn kẻ khác tự tiến cử mình cho ngươi chứ nhỉ. Tại sao ngươi lại cứ cố chấp với một kẻ ngươi không coi ra gì như vậy?"

Đúng đấy, tại sao vậy chứ. Hắn không biết. Nhưng hắn biết một điều, rằng kể từ cái ngày nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ của Triệu Doãn Huân lần đầu xuất  hiện trong doanh huấn luyện của Thứ Điểu thì hắn đã xác nhận rằng: 'Đó là của hắn. Của một mình hắn.' Ý niệm ấy cứ lớn dần, rồi trở thành sự thật khi cả hai trưởng thành, trở thành chấp niệm của hắn khi Triệu Doãn Huân chết đi. Trở thành ma chướng theo hắn đến tận kiếp sau.

------------------------------------------

Cuộc chiến giằng co giữa hai người liên tục suốt hơn 3 tháng vẫn lâm vào bế tắc. Mặc dù ngày trước có thỉnh thoảng đi công tác nhưng chưa bao giờ anh lại lâu không liên lạc với gia đình như thế này. Chắc chắc người thân anh đã bắt đầu sinh nghi.

Từ Khâm dạo này cũng chẳng lấy gì làm dễ chịu. Mọi chuyện vẫn bế tắc như cũ. Thậm chí trình độ quật cường của anh còn khiến hắn phải mở rộng tầm mắt. Thậm chí có lần hắn điên lên suýt thì dùng thuốc với anh. Nhưng nghĩ kĩ lại thì một trong những lý do kiếp trước anh bất chấp tất cả mà rời đi hắn chính là vì không chịu được thuốc, vì vậy hắn quyết định trừ khi muốn cùng chết, nếu không chắc chắc sẽ không cho anh dùng thuốc. Lần đầu gặp mặt, ở trong ống tiêm thực ra chỉ là nước ép trái cây. Có lẽ anh cũng nhận ra điều này nên càng không kiêng nể gì.

Cả hai đều hiểu cứ kéo dài như vậy cũng không phải một biện pháp tốt, chung quy hắn không thể bất chấp giam giữ một nhân vật có tiếng như anh quá lâu. Đây là xã hội pháp trị, không phải cổ đại. Mà anh cũng chẳng phải kẻ bất tài vô danh.

Cuối cùng, vào ngày đông chí, một ngày lạnh lẽo đến mức có tuyết rơi, hắn hùng hổ đạp văng cửa phòng, bá đạo ra điều kiện với anh:
"Vệ Huân. Bây giờ ngươi có hai lựa chọn. Một là trở thành nô lệ của ta. Hai là chết dưới tay ta, ta sẽ đóng băng thi thể của ngươi, sau đó khi ta chết thì chôn cùng nhau. Ngươi chọn đi."

Vệ Huân bật cười.
"Vậy thì ta cũng cho ngươi hai điều kiện. Một là giết ta. Nhưng thi thể của ta sẽ trở về gia đình ta, an táng ở mộ địa Vệ thị. Ngươi đừng hỏi, chỉ cần biết ta có cách để đưa di thể ta ra ngoài là được. Ta nói được làm được."

"Thế còn thứ hai thì sao" Hắn sầm mặt.

"Thứ hai. Ba tháng. Thử làm người yêu của ta ba tháng. Nếu sau 3 tháng, ngươi vẫn không yêu ta, mặc ngươi xử trí."

"Ha ha ha..." Hắn điên cuồng cười. "Ngươi đang nói gì đấy hả tiểu nô lệ. Ngươi đùa ta à. Yêu là thứ gì, thứ người như ta và ngươi" Hắn hạ thấp giọng "Xứng sao."

"Kiếp trước khác, kiếp này khác. Tóm lại, ngươi có dám thử không, Từ Khâm? Từ gia chủ?"

Hắn nhìn anh, ánh mắt dần biến thâm. Cả hai rơi vào trầm mặc.

"Được. Ta chấp nhận. Ngươi hãy nhớ kỹ những gì ngươi nói hôm nay. Ta thật mong đợi sau 3 tháng nữa, một Vệ Huân hoàn toàn thuộc về ta, tiểu nô lệ của ta."

"Trước hết, làm người yêu" Anh nhăn mặt "Thì đổi cách xưng hô đi. Không được phép gọi ta là nô lệ. Gọi ta là Vệ Huân, hoặc A Huân cũng được."

"Vậy ta sẽ gọi ngươi là Huân nhi. "

Thật nữ khí. Anh không hài lòng lắm. Nhưng thôi, tổng khôbg thể quá tham, cái gì cũng phải từ từ.

"Thứ hai. Để ta ra khỏi đây. Không cho phép giam cầm ta, vũ nhục ta, đánh đập ta hay những thứ gì đó tương tự thế. Yên tâm, làm người yêu của ngươi thì ta tất sẽ làm đủ bổn phận của người yêu, không phản bội , không bgoaij tình. Ta hi vọng ngươi cũng thế, vì ta không mong mình bị mắc bệnh truyền nhiễm gì."

"... Hảo"

----------------------------------------------

Và như vậy, sau ba tháng bị giam cầm, anh được đích thân hắn trả về cổng Vệ gia. Nhìn bóng xe của hắn đi xa, anh khẽ nở một nụ cười mơ hồ. Nhưng không hề đạt tới đáy mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top