Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 3 - Bổn tọa cũng trùng sinh (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong Vu Sơn Điện, Tống Thu Đồng vẫn quỳ ở chỗ cũ.

Gần vua như gần hổ, huống hồ Mặc Nhiên còn khủng bố đáng sợ hơn hổ sói. Nàng ta nhạy bén ngửi được mùi giông bão sắp đến, cơ hồ một giây sau sẽ ùn ùn kéo tới cướp đoạt tính mạng. Tống Thu Đồng cực kỳ sợ hãi, nàng ta muốn sống, không muốn chết.

"Suýt nữa thì quên mất ngươi." Ngược lại Mặc Nhiên không nghĩ ngợi gì nhiều, hắn dắt Sở Vãn Ninh tiến vào Vu Sơn Điện, liền thấy hoàng hậu đang quỳ dưới đất giống như con thú nhỏ đang cuộn thành một đống, ngẩng đầu lên như một kẻ phục tùng thấp kém mà nhìn hắn, lúc trông thấy tay Mặc Nhiên đang kéo Sở Vãn Ninh, đồng tử tựa hồ co rút lại.

Hắn bất chợt bật cười, không buông tay Sở Vãn Ninh, chỉ nhìn nữ tử kia, vẻ mặt dần dần xuất hiện ý cười ngọt ngào, ngọt ngào như hoa anh túc: "Vẫn còn ở đây à... Vốn dĩ muốn giết ngươi, có điều bây giờ nghĩ lại..." Hắn khẽ cười một tiếng, tiện tay ôm eo Sở Vãn Ninh, kéo y đi tới ngồi xuống bên giường, cúi đầu nhìn Tống Thu Đồng, nhướn mày, ngữ khí vẫn ngọt ngào như được quết thêm mật "Giữ ngươi lại còn có ích, người đâu!"

Nói đến cuối, giọng hắn bỗng nhiên lạnh đi, không hề báo trước: "Lôi hoàng hậu vào thủy lao."

"Bệ hạ... bệ hạ..." Tống Thu Đồng hoảng hốt, loại khủng bố không chút lý lẽ đó nháy mắt đã ập tới người nàng ta, khiến nàng ta cơ hồ không thốt lên lời: "Ta... ta... thần thiếp..."

"Rút móng tay ả, đóng đinh nhọn vào." Mặc Nhiên tựa đầu lên vai Sở Vãn Ninh, ung dung biếng nhác như thể đang nói một chuyện thường ngày nhỏ nhặt đến mức không đáng nhắc đến: "Trông chừng kỹ ả, đừng để ả chết."

"Bệ hạ!" Tống Thu Đồng liều mạng cào túm mặt đất, cung nhân hoảng hốt tiến vào kéo nàng ta đi, không biết hoàng hậu mạo phạm chỗ nào đến đế vương nhưng cũng không dám hỏi, móng tay Tống Thu Đồng kéo căng trên đất, nền đá trơn nhẵn lạnh lẽo lại không lưu lại một chút dấu vết, mãi đến khi nàng ta đã bị lôi đi xa, giọng nói dần dần nhỏ như không có tiếng: "Bệ hạ..."

"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Sở Vãn Ninh thấp giọng nói, ở đây trừ y, e rằng không có ai dám hỏi Mặc Nhiên điều này, chỉ có y là không sợ.

Thiếu niên thuần khiết, thiếu niên với nụ cười thẹn thùng mà xán lạn đó, chỉ là bị cổ độc liên tục giày vò đến bước đường này, lạc mất dáng vẻ ban đầu, y vẫn một mực tin tưởng, Mặc Nhiên....

Vẫn ở đó.

"Sư tôn cho rằng là gì?" Mặc Nhiên cười khẽ nói, hắn vốn đã quen trừ lúc ở trên giường làm nhục Sở Vãn Ninh ra thì sẽ không gọi xưng hô này, bây giờ lại đột nhiên gọi ra miệng. Cảm giác kỳ lạ, Sở Vãn Ninh có chút ngẩn ngơ, lại không biết làm sao mới tốt.

Mặc Nhiên thở ra một hơi, dường như cũng không mong chờ y trả lời, chỉ ngả ngớn nghịch nghịch tóc y, ánh mắt vốn đang mang ý trêu đùa bỗng mở to, lại hô một tiếng gọi hạ nhân: "Truyền mệnh lệnh của bổn tọa, toàn thiên hạ... tuyển tú!"

Bất kể nam nữ.

Bất kể già trẻ.

Khắp thiên hạ... tuyển tú.

Có bao nhiêu người bằng lòng dựa vào Đạp Tiên Đế Quân?

Lại có bao nhiêu người bằng lòng mạo hiểm để con cái mình đi hầu hạ bạo quân?

Đã không có cách nào cự tuyệt mệnh lệnh của đế quân, vậy thì, tìm thứ trao đổi.

Không có thân phận, không có linh lực, thấp hèn giống như cỏ dại mọc um tùm, nhưng lại có dung mạo xuất chúng.

Điệp Cốt, Mỹ Nhân Tịch.

***

Mặc Nhiên mơ mơ màng màng mở mắt, mang theo vẻ biếng nhác mới tỉnh, hắn ngáp một cái, động tác đầu tiên theo bản năng chính là sờ bên cạnh.

Bên cạnh sớm đã lạnh rồi, không có hơi ấm, càng không có người.

Tim hắn nảy lên, một nỗi sợ hãi cùng ác mộng đột ngột ập đến, tựa như thú dữ cắn chặt yết hầu, phun ra một trận ý lạnh dày đặc, từ đầu đến chân. Ngay lập tức hắn hoàn toàn tỉnh táo. Tay áo phất lên, vội vàng vén rèm, chân trần bước xuống giường, động tác quá nhanh khiến chăn rơi một nửa xuống đất, thiếu chút nữa đá phải cột giường, kêu cốp một tiếng.

Sở Vãn Ninh đứng bên cửa sổ ngắm hồ hoa sen quay đầu nhìn hắn, áo trắng như tuyết chiếu dưới ánh dương rực rỡ, đôi mắt tập trung, lộ vẻ nghi hoặc.

Mặc Nhiên hơi dừng lại, lúc thấy bóng dáng Sở Vãn Ninh, ngọn lửa cuồng bạo trong lòng bỗng dập tắt, giống như bị nước dội thẳng xuống nổi lên một trận bong bóng, vỡ thành tiếng xì xèo. Hắn từ từ bình tĩnh lại, ép xuống động tác mạnh bạo, lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không vội xỏ giày, đi tới ôm Sở Vãn Ninh từ phía sau.

"Vãn Ninh thật là khiến bổn tọa tìm đến khổ." Hắn lạnh lùng nói, giọng nói lạnh nhạt, không giấu được sự căng thẳng, vẻ lạnh nhạt cũng rất giả dối, như muốn che đậy một loại tình cảm quá mức mãnh liệt.

Sở Vãn Ninh không hiểu: "Ta không hề đi đâu cả."

Đế Quân từ chối nghe lời nói của y, cái tay nhẹ nhàng xoa eo y, mặt lạnh bổ sung: "Hình như bổn tọa chưa nói, ngươi không được phép cách xa bổn tọa một th..." Có lẽ thấy cái tiêu chuẩn này quá hà khắc, hắn nghĩ lại một lúc, mặt không đổi sắc mà sửa lời: "Ba thước."

Sở Vãn Ninh: "......"

Người này đơn giản là có bệnh.

Có thể là do điệu bộ của hắn quá kỳ quái, cũng có thể là do Đạp Tiên Quân tự cảm thấy mình để lộ ra điểm yếu quá mất mặt, nói xong thì lại hối hận, nhìn sắc trời một cái rồi giả vờ như không có chuyện gì: "Nếu Vãn Ninh đã không muốn ngủ nữa thì chi bằng cùng bổn tọa đi xem việc tuyển tú, người từ khắp nơi đều đã đưa về rồi."

Nói ra là câu khẳng định, cũng không có ý trưng cầu ý kiến. Đạp Tiên Quân đột nhiên quyết định, nhưng sau khi nói xong lại cảm thấy rất có lý, thành thành thật thật chuẩn bị thực hiện cái chuyện hạn chế khoảng cách cho tốt.

Sở Vãn Ninh không nghĩ ngợi sâu xa, y cho rằng Mặc Nhiên nhất thời nổi hứng. Số lần Mặc Nhiên nhất thời nổi hứng quá nhiều rồi, nhưng y cũng không có ý cự tuyệt.

Tuyển tú à.

Y nuốt xuống thứ cảm xúc phức tạp, như nuốt xuống cả ngàn ngân châm, những mũi kim nhọn đâm cắt cổ họng thành những vết thương chằng chịt, máu tươi đầm đìa. Nhưng ở bên ngoài lại không nhìn ra chút nào.

Y vẫn luôn nỗ lực ngăn cản Mặc Nhiên, chỉ cần có thể khiến hắn ít làm chuyện ác một chút thôi cũng tốt. Chẳng phải đây vốn dĩ không phải là suy nghĩ cùng mong muốn thật sự của Mặc Nhiên đấy sao, chỉ vì Bát Khổ Trường Hận Hoa, Bát Khổ Trường Hận Hoa...

Đợi Mặc Nhiên quay đầu... hắn sẽ quay đầu...

Nếu như hắn làm quá nhiều chuyện ác, Mặc Nhiên làm sao có thể chịu đựng được.

Chỉ nghĩ một chút thôi, đã đủ khiến Sở Vãn Ninh đau đớn.

Y tùy ý để cho Mặc Nhiên kéo đến điện tuyển tú, chúng cung nhân đi lại tấp nập, trông thấy bóng dáng đế quân liền vội vã khom người hành lễ. Trong điện thấp thoáng bóng người, mỗi người đều mang dung mạo tuyệt sắc, kiều mị yếu đuối cùng nhu tình, khuynh quốc khuynh thành, lắc lư trước mặt, giống như đóa hoa mùa xuân đủ sắc nở rộ đầy đình viện, muôn màu muôn vẻ, sắc thái rực rỡ, dâng lên nét hân hoan niềm nở với chủ nhân đình viện, rõ ràng có thể lừa gạt mắt người.

Mặc Nhiên ngồi xuống ghế chủ tọa, nghiêng người ôm Sở Vãn Ninh vào lòng, rèm ngọc tơ giao buông xuống, ngăn cách với bên ngoài, giống như một lớp mạng che, vừa vặn có thể che khuất gương mặt của Sở tông sư.

Tuy rằng được ngăn cách bởi một lớp rèm mơ hồ và được ôm ngồi trên đùi chủ tọa, lại khiến Sở Vãn Ninh không hề tự tại, giống như ngàn vạn ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều tụ lại, đóng chặt lên người y, như tên nhọn từ khắp nơi đồng thời chĩa vào y, đâm chọc thanh danh của Vãn Dạ Ngọc Hành trăm lỗ ngàn vết. Má y nóng lên, mắt phượng hơi đỏ, biết rõ Đạp Tiên Quân nhất định sẽ xem thường mà cười nhạo kiểu như ngươi còn có thanh danh gì đáng nói sao... Nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi, như vô số lần cam tâm tình nguyện dâng lên một lòng mềm mại, rồi từng lần từng lần bị đâm xuyên, lại vẫn không nhớ kỹ mà tiếp tục lặp lại như cũ: "Buông ta ra."

"Buông ra làm gì." Mặc Nhiên ôm vòng lấy eo y, giọng điệu lười biếng, nghiêng đầu hơi nhìn mắt y, bỗng ngẩn ra, đột ngột ngồi thẳng người, do dự một lúc, bất mãn không vui mà buông tay, mắt đen khẽ chuyển, mơ hồ ươn ướt, còn có chút tủi thân, một tay đỡ trán, gọi cung nhân kê thêm một chỗ ngồi ở bên cạnh, không cam lòng thấp giọng nói, như đã chạm đến giới hạn cuối cùng: "Ngồi bên cạnh ta."

Sở Vãn Ninh cơ hồ chấn kinh mà ngồi xuống.

Y sững sờ một hồi lâu, mới nhớ đến phải nhìn qua màn trướng xem tiến độ tuyển tú.

Nhưng lại không phải oanh oanh yến yến, ca múa đàn hát, âm thanh lả lướt như trong tưởng tượng của y.

Mà toàn là tiếng khóc than, kêu thảm.

Chúng cung nhân loạng choạng tới lui giữa đám mỹ nhân, khiếp đảm sợ hãi cầm dụng cụ tra tấn, bởi vì số người dụng hình không đủ, nên cung nữ nhát gan cũng bị kéo đến góp cho đủ số, run rẩy lẩy bẩy, như giẫm trên lớp băng mỏng.

"Mấy kẻ không rơi nước mắt đó cũng giữ lại." Đạp Tiên Quân từ trên cao nhìn xuống một màn thảm kịch này, giống như sự tra tấn của một con quỷ đói trong bóng tối đang hành hạ những kẻ mang tội đại ác, chỉ thuần túy là giày vò, nhưng từng người đang chịu sự đối đãi tàn nhẫn đó rõ ràng đều là mỹ nhân tuyệt sắc, vốn nên khiến người khác lay tâm động trí, được bao bọc trong lụa là gấm vóc, nuôi dưỡng bằng vàng kim châu ngọc, bây giờ lại tra tấn dí sắt nóng, như bẻ hoa vặt liễu, mỗi một tấc gạch lát đều nhuốm đẫm máu tươi tàn nhẫn.

Hắn chống đầu, dường như có thể cách lớp màn trướng mà thấy được những giọt lệ ánh vàng giống như trân châu đúc từ hoàng kim rơi tí tách trên đất, chậm rãi cười thấp.

"Ha ha.... Ha ha ha ha.... Ha ha ha ha ha ha!"

Hung bạo, điên cuồng.

Tiếng cười của Đạp Tiên Quân như huyết hải thâm thù, yêu ma quỷ quái, như diều hâu chim ưng, văng vẳng khắp điện, nghe vào, tâm can khiếp sợ.

"Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch... thì ra vẫn còn một đám người lưu lạc bên ngoài à." Hắn dịu giọng nói, âm thanh ngọt ngào, nhưng trong mắt toàn là nỗi hận thù tàn bạo, khắc vào xương tủy, như nói với những người phía dưới, lại như chỉ đơn thuần tự nói với chính mình, nét mặt lộ ra ý cười không che giấu, rực rỡ chói mắt, bên trong chứa đầy hận ý lạnh lẽo đến gai người: "Vậy không thể trách bổn tọa được..."

"Mặc Nhiên!" Sở Vãn Ninh đột ngột cất lời, y giơ tay che mắt Mặc Nhiên, Mặc Nhiên ngẩn ra, tiếng cười chợt dừng lại, như bị ngắt giữa chừng, hắn ngạc nhiên chớp chớp mắt, Sở Vãn Ninh che mắt hắn nhưng vẫn có ánh sáng xuyên qua kẽ tay lọt vào, giống như một đốm lửa le lói. Hắn nghe thấy giọng nói hơi run run của Sở Vãn Ninh: "Ngươi khi nào... ngươi khi nào thì có hận thù sâu sắc như vậy... với Điệp Cốt tộc?"

Mặc Nhiên nhắm mắt, ý cười nơi khóe môi phút chốc chợt tắt, rồi lại gợi lên. Hắn cơ hồ có thể cảm giác được Bát Khổ Trường Hận Hoa ở dưới đáy lòng hắn đang mạnh mẽ nở rộ, tàn nhẫn mà vô tình, từng chút từng chút xóa sạch sự ấm áp trong tim hắn. Nhưng Sở Vãn Ninh của hắn đang ở bên người hắn, giống như ngọn lửa sáng giữa đêm đen, hắn chậm rãi ép xuống trái tim tàn bạo, thật nhẹ nhàng, hỏi một đằng đáp một nẻo: "Bổn tọa nghe nói, máu thịt của Điệp Cốt tộc có thể dùng làm thuốc, sư tôn có muốn không?"

"Không cần!" Sở Vãn Ninh phất tay áo tức giận nói, giọng run rẩy: "Ngươi... ngươi rốt cuộc đang làm gì... ngươi đang làm gì vậy?!"

Mặc Nhiên không trả lời.

Nhưng cũng không nổi giận.

Hắn trầm mặc một lúc, nắm chặt tay Sở Vãn Ninh, khẽ cười, ngắn ngủi mà dịu dàng: "Là bổn tọa không đúng, không nên để những trò dơ bẩn này làm bẩn mắt Vãn Ninh... Không sao, chỉ cần đợi thêm vài ngày nữa thôi..." Hắn nói đến câu cuối lại cực kỳ nhẹ, tựa như lẩm bẩm thì thầm, cơ hồ không nghe được.

Sở Vãn Ninh rút tay, nhưng Mặc Nhiên nắm quá chặt, y không rút lại được.

Trong mắt Đạp Tiên Quân, thấp thoáng ý lạnh thâm trầm âm u, đó tuyệt đối không phải là điên cuồng.

***

Sau khi mang danh tuyển tú tìm được hàng chục hậu duệ của Điệp Cốt tộc, Đạp Tiên Đế Quân bố cáo thiên hạ, treo thưởng tìm bắt Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch.

Đừng nói các tông phái gia tộc lớn nhỏ thật sự chứa chấp tư tàng Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch hữu dụng, sau khi đế quân treo thưởng cao cho việc truy lùng, một là vì lấy lòng, hai cũng là sợ rằng lúc bại lộ bị bạo quân tàn sát, vội vội vàng vàng dâng người lên.

Mấy người mà thôi.

Mặc Nhiên cười lạnh, đột ngột xuất binh nhằm thẳng vào Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch mà Thiên Âm Các đang lén lút chứa chấp. Hắn vẫn còn nhớ có không ít người đều là được bảo hộ dưới danh nghĩa đệ tử thân truyền của Mộc Yên Ly.

Hậu duệ của thần minh thì thế nào, cờ Trân Lung của Đạp Tiên Đế Quân đã nhắm đến, chỉ cần không liên quan đến bản thân, thì rất nhiều người sống sót lay lắt sớm đã khiếp sợ, quỳ gối khuất phục dưới sự lộng hành của Đạp Tiên Quân, mấy ai dám chống cự.

Huống hồ sư phụ lại có tiếng.

"Hậu duệ của thần minh mà lại lén lút chứa chấp Điệp Cốt tộc?" Trong quán trà người kể chuyện khạc ra một bãi nước bọt: "Ta nhổ vào! Mặt mũi của thần minh đều bị cô ta làm cho mất sạch rồi! Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ à?!"

"Hừ, biết người biết mặt không biết lòng mà."

"Ta nghe nói đám Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch đó sinh ra đều rất đẹp." Một kẻ khuân vác hàng hóa đau khổ uống chén trà không đáng tiền, không có ý tốt mà nói: "Thiên Âm Các sẽ không phải là nuôi bọn chúng... để dùng ở trên giường đấy chứ?"

Cho dù là ai từ trên thần đàn ngã xuống, mất đi vẻ rực rỡ chói lọi, thì những người thấp hèn nhất trong thiên hạ đều không tiếc giẫm đạp lên, trắng trợn không kiêng nể phát tiết nỗi oán hận mà không sợ bị trả thù, dường như đây chính là cách khiến cho bản thân trở nên cao quý hơn.

Những lúc này, sự ác độc của lòng người lộ rõ không thể nghi ngờ.

Cho dù là đối mặt với người Thiên Âm Các đã từng xét xử, hay là đối mặt với Thiên Âm Các của hiện tại.

Chẳng qua chỉ là một Thiên Âm Các mà thôi.

Ai có thể chống cự lại được Đạp Tiên Đế Quân chứ?

Người của các môn phái sống sót đều nói vậy.

Đặc biệt là từ trong đám đệ tử thân truyền lại thật sự tìm ra được một nhóm người Điệp Cốt, sau khi bị áp giải tới đỉnh Tử Sinh cùng với Mộc Yên Ly, tiếng phản đối yếu ớt cuối cùng cũng tan thành tro bụi.

Tòa tháp đứng lặng giữa Tu chân giới suốt hơn vạn năm, xét xử vô số chuyện thật-giả đúng-sai thiện-ác, điện đường công bằng nhất cuối cùng cũng sụp đổ với dáng vẻ mục nát.

Đằng sau... là vết nhơ. 

***

Cùng ngày, Hàn Lân Thánh Thủ Cô Nguyệt Dạ - Hoa Bích Nam cầu kiến.

Mặc Nhiên vừa mới muốn Sở Vãn Ninh, cũng không lăn qua lăn lại quá mức, ôm lấy y để y nghỉ ngơi, khi ở bên Sở Vãn Ninh, Bát Khổ Trường Hận Hoa trong tim hắn cũng sẽ không quá tàn bạo.

Lúc cung nhân vào bẩm báo Hoa Bích Nam đã đến, Mặc Nhiên hơi ngừng lại, hắn cúi đầu vùi vào trong ngực Sở Vãn Ninh, hít một hơi, không nhanh không chậm mà mỉm cười.

Cung nhân quỳ trên đất không dám ngẩng đầu, thân thể lại run rẩy lẩy bẩy, nghe thấy tiếng cười dịu dàng mà cực kỳ gai người, run đến mức không giữ được bản thân, nàng liều mạng cắn chặt răng, hai hàm răng đánh lách cách.

Nhưng hai người trên giường kỳ thực không để tâm chú ý đến nàng.

"Đến rồi à, đến rồi thì tốt... ha ha ha ha ha!" Mặc Nhiên hung bạo cười ra tiếng, khuôn mặt tàn ác, ánh mắt u ám, giống như một bãi tha ma vùi xương lấp cốt, sương khói âm u lượn lờ không tan. Sở Vãn Ninh nhăn mày nhìn hắn, một khắc sau bị ôm chặt vào lòng, Mặc Nhiên hôn môi y, giọng nói bỗng dưng lắng dịu, đột ngột giống như lúc đầu: "Sư tôn, cùng bổn tọa đi gặp cố nhân đi."

"Cố nhân?" Sở Vãn Ninh nghi hoặc.

Khóe mắt Mặc Nhiên hơi cong, ý cười không ở đáy mắt, khiến cho nụ cười này lộ ra rất quỷ dị: "Cố, nhân."

Sở Vãn Ninh gần như mơ màng bị Mặc Nhiên kéo đi cả một đường đến điện đường.

Y cảm thấy rất kỳ quái.

Sau khi Mặc Nhiên giam cầm y, không cho phép y gặp người ngoài, cung nhân cũng rất ít thấy. Duy chỉ có một lần bừa bãi hoang đường, cách một lớp rèm bị thao làm...

Y sao lại nhớ đến mấy chuyện này chứ!

Không biết xấu hổ...

Sở Vãn Ninh cắn răng lắc đầu, vết đỏ từ vành tai không tự chủ lan sang đến cần cổ, như cành hoa đâm chồi, nở rộ màu đỏ của hoa hải đường, cặp mắt phượng mê ly, rối loạn vô cùng.

"Vãn Ninh đi cùng bổn tọa." Mặc Nhiên vẫn không quên ngày hôm đó nói 'ba thước', mấy ngày nay có thể nói là đi đến đâu cũng mang Sở Vãn Ninh theo đến đó, điều này không khỏi khiến tâm tình Sở Vãn Ninh phức tạp. Cổ tay y bị nắm chặt kéo đi, rõ ràng y phục chỉnh tề, nhưng vẫn làm y cảm thấy như bản thân không mặc gì cả, nóng bức cực kỳ.

Trước khi bước vào điện, y giãy ra khỏi tay Mặc Nhiên đang túm lấy y, xoa xoa cổ tay, nhướn mi giống như một con mèo đang ngẩng đầu, như hoa sen nở trên núi tuyết, cố gắng duy trì sự cao ngạo cô độc của mình: "Ta tự đi vào."

Mặc Nhiên ngẩn ra một lúc, không nói gì nhiều, bước vào trước.

Hàn Lân Thánh Thủ Hoa Bích Nam ngồi dưới điện, một thân một mình, thần sắc hắn bình tĩnh đến đáng sợ, nhưng hai tay đặt trên đùi nắm chặt đâm vào da thịt đã bán đứng hắn.

Hắn dĩ nhiên là căng thẳng, khổ sở.

Phần căng thẳng, khổ sở này, rốt cuộc là đến từ Đạp Tiên Quân trước mặt, hay là đến từ thứ gì khác? Chỉ có chính hắn mới biết được.

Tâm hiểu lòng rõ.

Bát Khổ Trường Hận Hoa, là hoa độc.

Mất đi sự thông suốt, thúc giục nảy sinh sự tăm tối.

Nhưng Bát Khổ Trường Hận Hoa, không phải là một loại hoa... dùng để khống chế.

Linh hạch của hắn yếu ớt, linh lực lại khiếm khuyết, dù cho có thuật pháp của Dược tông...

Cũng không đủ.

Hắn còn chưa chuẩn bị tốt.

Hoa Bích Nam ngầm cắn răng, hoàn toàn không rõ vì sao Mặc Nhiên lại làm khó Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch. Hắn nghĩ đến những đồng tộc bị bắt của hắn, trong thoáng chốc, cặp mắt đỏ au, không phải bi thương, mà là hận ý khắc cốt ghi tâm, hận không thể cắn dập xương cốt, dù có nghiền nát thành bột cũng không nuốt xuống được ý hận. Chỉ là dáng vẻ đó đã bị che giấu dưới lớp áo đen nhìn không thấy.

"Hàn Lân Thánh Thủ!" Đôi ủng giẫm trên nền gạch vàng, Đạp Tiên Quân ngồi xuống vương vị, ống tay áo phất lên, như một con ác long đang gầm gừ. Hắn cười lạnh, sắc mặt trắng nhợt hung bạo, âm u như mây đen che phủ bầu trời. Nếu Hoa Bích Nam ngẩng đầu lên nhìn, hắn sẽ trông thấy hai mắt đế quân chứa đầy sự tăm tối, "Bổn tọa sớm đã nghe được tiếng thơm của Hàn Lân Thánh Thủ, hôm nay mời Thánh Thủ đến... là muốn nhờ Thánh Thủ luyện ra một vị thuốc bồi dưỡng linh hạch."

Hoa Bích Nam không ngẩng đầu, không dám ngẩng đầu, hắn không hề sợ Đạp Tiên Quân, hắn chỉ sợ không che giấu được hận ý trong mắt mình, tro tàn do ngọn lửa địa ngục cháy tắt để lại chất chồng trong mắt hắn, chỉ cần một chút tia lửa thôi là sẽ thổi bùng thành một biển lửa, thiêu rụi kẻ khác, cũng thiêu rụi chính hắn.

Giọng nói của Đạp Tiên Quân tựa hồ như chính là tia lửa đó, hắn đột ngột ngẩng đầu!

Mặc Nhiên nhìn hắn, ánh mắt u tối gai người giống như dã thú: "Trong điển tịch của Cô Nguyệt Dạ có ghi chép, không rõ Thánh Thủ có biết không? Không biết cũng không sao, bổn tọa đã chuẩn bị đủ số Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch... để Thánh Thủ luyện tập."

Sở Vãn Ninh ngồi bên cạnh Mặc Nhiên, nghe thấy từng câu từng chữ của Đạp Tiên Quân, Bát Khổ Trường Hận.

"Không được!"

"Không thể!"

Y và Hoa Bích Nam cơ hồ đồng thời lên tiếng, cùng chung suy nghĩ.

Mặc Nhiên híp mắt, một tay nắm lấy tay Sở Vãn Ninh, nghịch nghịch lòng bàn tay y, ngón tay nhẹ nhàng vân vê, cười thấp: "Vì sao không thể? Hàn Lân Thánh Thủ... định chống đối bổn tọa à?"

Không đợi ai lên tiếng, hắn lại tiếp tục nói, giống như tự biên tự diễn một vở hí kịch hoành tráng, cười híp mắt nhìn nó được diễn theo đúng kịch bản.

"Bỏ đi, không muốn luyện thì không luyện vậy." Đạp Tiên Quân mỉm cười, giọng điệu ôn hòa ngọt ngấy, giống như một thanh đao sắc bén từng tắm trong biển máu, bên ngoài được bọc một lớp đường mỏng "Ai bảo bổn tọa... thích-ngươi kia chứ."

Rõ ràng là "thích ngươi", Đạp Tiên Quân lại mang theo nụ cười mà nghiến răng nghiến lợi tăm tối nói, mỗi một từ đều thấm đẫm lệ máu bao tháng năm, đã khô đặc treo lủng lẳng trên xà.

Hắn bỗng buông tay Sở Vãn Ninh, đứng dậy đi đến trước mặt Hoa Bích Nam, ngang ngược vươn tay vén mở hắc bào của đối phương, đối diện với gương mặt cứng ngắc xa lạ, rõ ràng biết thừa nhưng vẫn dùng sức bóp cái cằm trắng nõn của người đó, nụ cười ngọt ngào trên mặt lại càng nở rộ hơn như có thể làm ngấy chết người.

"Sư ca tốt của bổn tọa, ngươi lừa bổn tọa thật là giỏi, thật là khổ đó."

Mặc Nhiên có hai sư huynh.

Tiết Mông Tiết Tử Minh, Sư Muội Sư Minh Tịnh.

"Sư Minh Tịnh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top