Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Hải quân ASL

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cốc cốc."

"Vào đi."

Sau tiếng gõ đó, cửa mở ra, một bóng người mỉm cười bước vào. Anh ta mặc áo trắng và đội chiếc mũ thường thấy của hải quân. Tuy nhiên, bên trong lại có thêm một cái áo sơ mi màu xanh, khăn đeo trên cổ cũng được thay bằng một chiếc khăn lụa như của những quý tộc.

Chàng trai nở một nụ cười vô cùng lịch thiệp, nhẹ nhàng hỏi Thủy sư đô đốc đang ngồi phía trước mình:

"Ngài gọi tôi ạ?"

Sengoku không nói gì, ra hiệu cho Sabo ngồi xuống. Sau khi đã ổn định chỗ ngồi, ông nhìn thẳng vào mắt người đối diện, mang đến không khí có vẻ hơi căng thẳng.

"Ta nghĩ chắc cậu cũng tự biết tại sao bản thân lại phải xuất hiện đây rồi mà."

Sabo không tỏ ra quá lo lắng trước thái độ nghiêm túc ấy, anh vẫn chỉ nở một nụ cười vô cùng tiêu chuẩn, lời nói thốt ra cũng giống vậy.

"Ồ, rất tiếc là tôi không biết đâu, có vẻ phải phiền ngài nói rõ ra rồi."

"Đừng có giả vờ với ta." Sengoku quát, sau đó ném một xấp tài liệu về phía thiếu niên đang ngồi. Sabo mở ra, những dòng chữ đập vào mắt khiến anh nở một nụ cười tươi roi rói.

"Không tuân lệnh cấp trên, luôn tự ý hành động trước, tác phong tự do, vô kỷ luật,... Và rất nhiều bản tố cáo khác đã được gửi đến trong cả tuần này."

"Nghe tệ quá nhỉ." Sabo tặc lưỡi, nhưng gương mặt tươi cười của anh chẳng ăn nhập với lời vừa nói ra một chút nào cả.

Hiển nhiên, Sengoku cũng thừa biết điều ấy, ông đảo mắt, tay nâng lên xoa huyệt thái dương, tiếp tục bổ sung thêm những điều chưa kịp ghi vào xấp tài liệu trên tay Sabo.

"Cậu biết là hai ngày trước Portgas D. Ace đã định tấn công một con tàu của Tứ hoàng dù đã có lệnh rút lui không? Chưa hết, có nơi còn nhận được thông tin rằng người dân đã báo cáo trường hợp một chiến sĩ hải quân ăn xong ba mươi đĩa thức ăn và không hề trả tiền cho họ."

"Haha, nghe giống hệt như điều mà hai người đó sẽ làm mà." Sabo híp mắt, nghe được những thông tin về Ace và Luffy khiến anh cảm thấy vui hơn rất nhiều.

Ngược lại với thái độ vui vẻ kia, chỉ cần nghĩ đến đống rắc rối mà bộ ba này mang lại, vị Thủy sư đô đốc lại cảm thấy đau đầu vô cùng. Ban đầu, ông tách ba anh em họ ra ở những tiểu đội khác nhau vì sợ không ai có thể quản lí được ba con quái vật này cùng một lúc.

Mặc dù chỉ có Sabo là người duy nhất lên được đến vị trí Đề đốc, còn Ace cùng Luffy cũng chỉ giữ những chức vụ rất thấp trong hệ thống hải quân. Nhưng Sengoku biết rõ vị trí ấy không hề tương xứng với năng lực của hai tên nhóc đó. Nhưng hiển nhiên, thực tế đã chứng minh rằng việc tách ba anh em ra là một ý tưởng tệ hại và không thể giải quyết vấn đề gì cả.

Đến cả việc triệu tập hai nguồn cơn của rắc rối kia lên cũng là một ý tưởng vô nghĩa khác, bởi Sengoku hoàn toàn không muốn nói chuyện với một người sẽ ngủ gục xuống bàn khi cuộc trò chuyện đang diễn ra, hay việc khiển trách một thằng nhóc tân binh mới chỉ mười sáu tuổi và nó không hề quan tâm đến mọi việc xung quanh chút nào cả.

Thở dài một hơi, vị Thủy sư đô đốc không còn cách nào khác và đành phải thông báo cho Sabo- người duy nhất có thể coi là vô tội trong chuyện này:

"Từ bây giờ, Portgas D. Ace và Monkey D. Luffy sẽ chuyển sang cùng chi nhánh với cậu, ta sẽ thông báo với Maynard sau, nhưng hãy quản lí cho tốt vào. Và hãy chắc chắn rằng ta không phải nhận thêm một bản báo cáo nào về việc này nữa cả."

"Tuân lệnh." Có vẻ như Sabo cũng chỉ đợi những lời này từ lúc bước vào căn phòng, anh lập tức đáp ứng mà không cần suy nghĩ. Còn Sengoku thì dường như không muốn làm cơn đau đầu của mình nặng thêm nữa, nhanh chóng xua tay ra hiệu cho Sabo ra ngoài.

"Đừng để có ngày ra phải gửi bọn mi sang chỗ của Sakazuki, lúc đó đến Garp cũng không can thiệp được đâu." Ông ta cảnh báo lần cuối cùng.

"...Tôi rõ rồi."

- - -

Vừa mới ra khỏi phòng, mới đi được vài bước, Sabo đã lập tức nghe thấy tiếng hét quen thuộc từ xa vọng tới:

"ANH SABOOOO!!"

Chỉ mấy giây sau đó, một thân ảnh nhanh chóng lao đến, dùng cả tay lẫn chân để ôm lấy anh.

"Luffy, anh đã nói bao nhiêu lần về việc đừng nhảy đến đột ngột như thế mà." Sabo khẽ quở trách, nhưng giọng điệu lại tràn đầy vẻ cưng chiều với đứa em út.

"Shishishi, lại được gặp nhau rồi này, em nhớ anh lắm."

"Anh cũng nhớ em."

"Ôi chà, đây có phải sếp mới của bọn mình không nhỉ?"

Sabo bất đắc dĩ nhìn một người anh em khác của mình cũng đã xuất hiện, cùng với một nụ cười tươi rói.

"Nghe nói hai người đã gây ra không ít chuyện phải không?"

"Làm gì có." Cả hai cùng đồng thanh phản đối.

"Vậy à?" Sabo mỉm cười, nhẹ nhàng kể lại nội dung xếp tài liệu bản thân vừa nhận được trong căn phòng của Thủy sư đô đốc.

"Không phải lỗi của em, nơi đó toàn mấy người hống hách và bắt em làm mấy điều không thích thôi." Luffy bĩu môi, và Sabo biết rằng bản thân không thể cưỡng lại bộ dáng dễ thương này của em trai mình được.

"Đúng vậy, toàn một lũ ỷ mình lớn tuổi mà bắt nạt người khác, hơn nữa còn có ác cảm một cách vô lý chỉ vì cho rằng mình và Luffy vào được đây là do Garp chống lưng."

Ace bổ sung thêm, và Sabo cũng biết rằng, nếu đây không phải trụ sở của hải quân thì những lời nói đó sẽ không dừng lại ở đấy đâu.

"Thế nên Sengoku mới giao lại các cậu cho mình đấy."

"Ông ấy nên làm việc này từ lúc đầu rồi." Ace nói như một lẽ đương nhiên.

"Được rồi, đi ăn thứ gì trước khi có nhiệm vụ tới nào." Lời vừa dứt, Luffy lập tức hớn hở reo lên, nhắc đến đồ ăn khiến cho tâm trạng của bộ ba vui vẻ hơn hẳn.

Nhìn hai tên D đang điên cuồng nhét đồ ăn vào trong cổ họng, Sabo bất giác mỉm cười, tâm trí đột nhiên nhớ về lí do tại sao bản thân lại chấp nhận trở thành hải quân.

Lý tưởng mà Sabo hướng đến chưa bao giờ trùng khớp với với cách làm việc của hải quân, và trở thành hải quân lại càng không phải điều mà anh muốn làm. Lí do duy nhất cho việc Sabo xuất hiện tại đây chính là vì anh em của mình.

Ace và Luffy có một thân phận khá đặc thù, và Garp lo lắng không biết có thể giấu sự thật ấy khỏi chính phủ đến khi nào. Vậy nên ông đã tống bọn cậu vào đây với hy vọng rằng một ngày nào đó, khi thân phận bị bại lộ thì với tư cách là một hải quân, bọn họ cũng có thể tránh khỏi việc bị bắt giữ, tệ hơn nữa là xử tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top