Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vol.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Băng hải tặc của vị Tứ Hoàng hùng mạnh- Râu Trắng cập bến ở một hòn đảo nhỏ nơi Tân Thế Giới đầy rẫy hiểm nguy. Marco, Thatch cùng một vài đồng đội xuống thuyền nhằm mua lương thực tiếp ứng. Hai người đứng trước một cửa hàng hải sản, tay cầm rất nhiều bao thức ăn. Đang loay hoay lựa hàng, một tiếng khóc thất thanh thu hút sự chú ý của hai chàng. 

Một cô bé tầm 6,7 tuổi, mái tóc màu nước biển đậm nhạt hòa lẫn thế mà lại hợp quá thể. Đôi mắt sáng ánh dương long lanh đến siêu lòng trái ngược với cánh môi khô khan vì thiếu nước, làn da nhợt nhạt thân hình lại gầy gò. Chiếc váy trắng nhuộm một màu đỏ máu, bộ dạng quả thật có chút dọa người.

Marco nheo mày nhìn gã đàn ông lỗ mãng nắm tóc em đi vào chiếc xe cũ kĩ đầy ấp người với người. "Lũ buôn người" Tâm trí anh lóe lên dòng suy nghĩ nằm ngổn ngang bên đống kiến thức về tôm cá của mình.

- Cô bé đó-

Anh hỏi, ánh mắt nghi hoặc

- À, đó là con nhóc xấu số bị mụ Maran nhặt về năm 3 tuổi đó. Mụ vốn xấu tính nên chỉ đem về để sai việc rồi giận cá chém thớt thôi. Chả ai muốn dây dưa với con mụ điên đó cả hơn nữa-

Đến đây chủ tiệm bỗng nhỏ tiếng tay che một bên miệng

-con bé đó có một viên ngọc giữa ngực đậy mãi chẳng ra, chắc giờ nhà mụ hết tiền nên đem đi bán ấy mà .Tội nghiệp! Nếu được chăm sóc cẩn thận hơn thì chắc giờ cũng là một tiểu mỹ nhân ấy chứ 

 Bà chủ tiệm đáp lại như một điều hiển nhiên, vế sau cũng chẳng có chút gì gọi là thương xót

Thatch có chút bất động, cô bé bị bao hành từ năm 3 tuổi đến giờ sao. Nếu em bị đem ra đấu giá, nhất định sẽ rơi vào mắt của bọn Thiên Long Nhân. Như vậy thì khác gì rơi vào địa ngục đâu chứ? Một bao đồ ăn bay vào mặt anh rồi nằm gọn trong vòng ngực ấm áp, chính chủ của bao đồ ăn đó thì phừng phừng khí thế tiến đến nơi em đang vùng vẫy.

- Tôi mua cô bé này,bao nhiêu?

Tên đàn ông kia quay đầu, ánh mắt kênh kiệu nhìn người trước mắt: "Không được, con bé này là hàng hiếm. Không thể bán lúc này được, nhưng nếu ngươi muốn thì đi cùng ta đến nhà bán đấu giá mà giành nha"

- Tôi muốn mua ngay

- Ta đã nói là không được mà, ngươi điếc à ?

- Không mua được thì cướp

Chàng Phượng Hoàng Đầu Dứa nhếch miệng, chưa đầy một phút đã xử lý xong bọn nhãi nhép. Một tay nhấc bổng em chân bước nhanh lên con tàu khổng lồ sừng sững nơi cảng biển, bỏ lại anh đầu bếp đang vật vã cầm đồ. Vừa đặt chân lên mạn tàu, các thuyền viên đã chú ý tới vật thể lạ rúc rích trong lòng bàn tay của Marco. Còn Thatch có khổ sở thế nào thì cũng như đang cầm cây lược đỏ, áo vàng, quần đen đứng tàng hình giữa nơi những người đồng đội vô tâm

- Con nhà ai đây? Sao lại ở trong tay cậu?

- Đừng nói là bắt cóc con bé nha, nó mới 7 tuổi thôi đó. *u d*m hay gì?

- Bậy nghe, Marco. Thời này hải quân có kiêm FBI luôn không ta?

- Hình như tôi afternoon cậu quá nên cậu bad đúng không?

Marco nổi đóa, sao đồng đội anh nó cứ nghĩ gì đâu vậy? Muốn làm người tốt mà sao khó thế nhờ?Quay đầu nhìn người Bố Già thân yêu của mình với hy vọng cuối về một câu hỏi lý trí hơn

- Bố à,con-

- Sao con hồ đồ vậy,Dứa?

- CON CHƯA GIẢI THÍCH GÌ HẾT MÀ, MỌI NGƯỜI CỨ SUY DIỄN LUNG TUNG THẾ? BÉ NÀY BỊ NGƯỜI NHÀ MANG ĐI BÁN CHO LŨ BUÔN NGƯỜI NÊN CON GIÚP ĐỠ-YOI.

"Người nhà"nghe hai từ này khiến em có chút chạnh lòng, em coi bà ấy là người mẹ ruột thịt, là người thân, là gia đình. Thế mà con người kia đối xử với em không khác gì súc vật, thích là đánh, thích là đập. Chỉ cần bà ta thích, em nhất định không được phản bác... 

- Gurarara, ta chỉ đùa thôi

Râu Trắng tay cầm bình rượu tu ừng ực, giọng điệu đùa cợt ngước xuống nhìn cậu con trai vốn là người bình tĩnh nhất nhì băng nay lại vì vài câu nói mà nổi giận trước mặt.

- Hiểu rồi, vậy con muốn để con bé ở lại băng sao?

- Bố nhận luôn làm con gái đi 

Trò chuyện cùng Trứng:

Vốn định để Marco lên tàu ngầu lòi tuyên bố Râu Trắng có thêm con gái cưng nhưng không hiểu sao lại viết ra tấu hài thế này:)

Cảm ơn các bạn đã vote và đọc truyện

ヾ(≧へ≦)〃




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top