Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Cao thủ ở Nam Dực.

Đãi cho cái bụng của mình ăn uống no nê xong, Hạ Chước trở về phòng, căn dặn nha hoàn hôm nay nàng muốn tập trung tu luyện, ai đến cũng sẽ không tiếp.

Hạ Chước ngồi phịch xuống nệm một cái, hai chân xếp bằng trên giường, chống cằm, suy nghĩ về nhân sinh cuộc đời chéo ngoe của mình.

Nếu thế giới này thực sự còn cầu nối đến cả âm dương luân hồi, vậy có nghĩa cốt truyện chắc chắn sẽ không còn giữ nguyên được như trước nữa.

Hạ Chước có cốt truyện của cả cuốn tiểu thuyết, sao có thể không biết nữ chính sau này sẽ xưng bá thiên hạ đại lục Karta, mà thậm chí còn gặp được cả Thiên Đế Hoa Hi nữa.

Tuy chỉ là trong phút chốc.

Thiên Đế à.... Nếu Hạ Chước nhớ không nhầm, thế giới này còn hệ liệt với các thế giới khác nữa. Mà nữ chính Hoàng Bắc Nguyệt, kiếp trước chính là mẫu thân của Thiên Đế Hoa Hi.

Mấy quyển hệ liệt này nghe có vẻ dài quá ha.

Nhưng Thiên Đế thì cũng chỉ là Thiên Đế ở trong một thế giới, nghe thì có vẻ lớn, nhưng lại hoàn toàn không thể nào vượt qua được pháp tắc thiên đạo của thế giới đó.

Cứ nhìn thử Thiên Đế đại nhân thì biết, kiếp sau của Hoa Hi còn không phải là một sát thủ xuyên không sao, có còn là Thiên Đế cao cao tại thượng được nữa đâu?

Nữ chính dù mạnh đến đâu thì mẹ nó cũng không thể phá hủy đi pháp tắc Thiên đạo đâu nhé.

Ví dụ thiên đạo nói Anh Dạ công chúa chết nhưng 10 năm sau được sống lại, thì nàng ta chắc chắn sẽ sống lại, mặc kệ chuyện đó có phi lý tới đâu.

Tác giả mà đã muốn, cả thiên hạ mà phải lật theo nữ chính có khi cũng được nữa.

Hạ Chước không biết vì sao lại thở dài, khi cô đang nghĩ đến việc làm sao để tìm hiểu về Âm giới của thế giới này, một thứ vượt ngoài pháp tắc Thiê Đạo, cửa ra vào bị người ta gõ 'cốc cốc' mấy tiếng, có giọng nói từ bên ngoài truyền vào:

"Tiểu thư, Tuyết di nương tới tìm người."

Ánh mắt u ám của Hạ Chước bay nhanh về phía cửa: "Nói với bà ấy là ta đang tập luyện tịnh thân, không thể trễ nãi cũng không thể đột nhiên cắt ngang."

"Nhưng, thưa tiểu thư...." Nha hoàn bên ngoài hơi do dự: "Tuyết di nương nói có chuyện khẩn cấp cần bàn bạc với người, nói rằng người phải đến mau.

Mợ nó, chuyện quan trọng của mấy nữ nhân này có khi lại là làm cách nào để hại chết nữ chính đại nhân, rồi tìm cách nịnh hót lão gia này nọ ấy chứ.

Con mẹ này ngăn ta ăn vừa nãy rồi, bây giờ còn muốn ngăn cản chính sự nghỉ ngơi của ta.

Chán sống!

Hạ Chước nhất quyết không rời giường: "Nói với nương, ta không đi!"

Nha hoàn thấy Hạ Chước kiên quyết như vậy, cũng không dám mặt dày ở lại kì kèo, cắt ngang việc "luyện tập" của cô nữa, bất đắc dĩ cúi người rời đi.

Tiếng bước chân ngày càng xa dần, sau đó là âm thanh đóng cửa khe khẽ.

Thanh âm kia vừa dứt, Hạ Chước tính toán thời gian nha hoàn kia xuống dưới lầu, cô đợi một lát, sau đó phi thân xuống giường, mở cửa sổ ra, ló đầu ra bên ngoài nhìn xuống.

Phòng của nguyên chủ ở trên tầng 2, ở một vị trí rất đẹp, ánh nắng ban trưa cháy bỏng chiếu rọi cả một khoảng sân, vừa vặn có thể nhìn thấy hết thảy hoàn cảnh ở phía dưới.

Tuyết di nương và một số nha hoàn khác đang đứng bên ngoài Bích Thủy Các, một nha hoàn từ trong Bích Thủy Các đi ra, cúi đầu nói gì đó với Tuyết di nương.

Chỉ thấy Tuyết di nương nghe xong thì khẽ nhăn mày một cái, nhưng xem ra bà ta đang có việc vội, cũng không xông vào bên trong mà nghiêng đầu phân phó một nha hoàn bên cạnh mình vài câu, sau đó xoay lưng đi thẳng.

Nha hoàn được Tuyết di nương phân phó một mình tiến vào Bích Thủy Các, Hạ Chước chống cằm suy nghĩ, chả lẽ lại tới chỗ cô. Vài giây sau quả thực có tiếng bước chân nhè nhẹ đi đến trước cửa phòng cô.

Nhưng nha hoàn kia cũng chẳng làm gì, chỉ đứng nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ở một bên, có lẽ là được phân phó đứng chờ ở đây cho đến khi cô ra ngoài.

Hạ Chước xem xét một lát xong cũng mặc kệ, xoay người nằm xuống giường, đặt mu bàn tay lên trán, mắt nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu.

Theo như cốt truyện thì đêm nay nhà Lưu Quốc Công sẽ đến từ hôn với nữ chính Hoàng Bắc Nguyệt, ý định là muốn chuyển mối hôn sự này sang cho nguyên chủ Tiêu Vận.

Nhưng đến cuối cùng lại bị Hoàng Bắc Nguyệt vả mặt, quay sang từ hôn ngược lại, khiến cho cả Lưu Quốc Công lẫn Tiêu Vận đều bị một phen mất mặt.

Lưu Quốc Công mất mặt thì Hạ Chước chẳng nói làm gì, thằng cha ấy là ai cô có biết đâu. Nhưng Hạ Chước bây giờ lại là Tiêu Vận, có đời nào cô sẽ đi chịu bị mất mặt cơ chứ.

Ngay lúc Hạc Chước còn đang suy nghĩ xem làm thế nào để tránh bị mất mặt trong buổi tối ngày hôm nay, nha hoàn vốn đang đứng canh trước cửa phòng cô bỗng gõ cửa, nói: "Thưa Nhị tiểu thư, Tuyết di nương tới, nói có chuyện gấp muốn bàn bạc với ngài."

Lại gấp, gấp cl mà gấp, ông đây tìm cách đỡ bị mất mặt mới là gấp đây này!

Hạ Chước đang định từ chối lần nữa, Tuyết di nương đã gấp không chờ nổi nói đến đập cửa, nói vọng vào: "Vận nhi con mau mở cửa ra, có chuyện này con nhất định phải nghe."

Trong giọng nói của Tuyết di nương có gì đó hưng phấn đến lạ, Hạ Chước tuy không muốn quan tâm. Nhưng Tuyết di nương cũng ở Bích Thủy Các, kiểu gì rồi cũng phải gặp, gặp sớm còn hơn gặp muộn, ít nhất sẽ không làm bả bực.

Hạ Chước điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, trên mặt kéo căng thành một nụ cười không mặn không nhạt ra đón tiếp Tuyết di nương.

Tuyết di nương vừa vào đã vọtnđến trước mặt Hạ Chước, giọng nói không giấu nổi niềm hưng phấn: "Vận nhi, con có biết chuyện gì vừa xảy ra ở Mê Vụ Sâm Lâm không?"

Hạ Chước chả cần bả nói cũng biết chuyện gì đã xảy ra ở đấy, nhưng cô vẫn cứ tỏ ra ngạc nhiên: "Nương, có chuyện gì đã xảy ra ở đó sao?" 

"Nam Dực chúng ta lại xuất hiện một cao thủ rồi!"

"Dạ?"

"Là một Cửu Tinh Triệu Hồi Sư, còn là khế ước chủ của Băng Linh Huyễn Điểu nữa!"

Hạ Chước bề ngoài tỏ vẻ cả kinh thất sắc nhưng bên trong lại đang thắc mắc, chẳng lẽ tin tức về Hoàng Bắc Nguyệt đã lan đến tận đây rồi cơ à? Sao nhanh thế?

Nhưng nghĩ lại, có lẽ không hẳn là đã lan đến tận đây, Tiêu đại thiếu gia Tiêu Trọng Kỳ là một trong những người được chứng kiến sự xuất hiện của Hí Thiên, hắn còn muốn mời Hí Thiên về Phủ Trưởng Công chúa làm khách nữa cơ.

Rất có thể là tên Tiêu Trọng Kỳ đó mồm loa mép giải, vừa về đến nhà đã chạy đi khua mối múa mép bép xép một trận.

Nhưng Tuyết di nương vốn không ưa gì Cầm di nương và con trai bà ta mà cũng cảm thấy hưng phấn với tin tức này như thế, chứng tỏ bà ta rất coi trọng vị cao thủ mang tên Hí Thiên.

Không biết sau này bả mà nhận ra Hí Thiên thực chất là Hoàng bắc Nguyệt bà ta luôn coi thườngthì vẻ mặt lúc đấy của bả sẽ ra sao nhỉ?

Tuyết di nương đúng thật là rất hưng phấn vì tin tức này, bà ghé vào tai Hạ Chước, thấp giọng bảo: "Vận nhi, vị đại nhân lần này là một Cửu Tinh Triệu hồi sư Băng hệ, nếu con có thể thành công bái ngài làm sư, vậy thì...."

Chưa đợi Tuyết di nương dứt lời Hạ Chước đã lùi lại, đứng cách xa bà một chút, mỉm cười nhẹ nhàng hỏi bà rằng: "Nương, người thực sự nghĩ ta có thể bái vị đại nhân kìa làm thầy sao?"

Tuyết di nương đầu tiên là kinh ngạc, sao hôm nay Vận nhi có vẻ hơi khác mọi khi nhỉ. Tuyết di nương chắc như đinh đóng cột: "Con là nữ triệu hồi sư thiên tài ở Nam Dực, chắc chắn phải lọt vào mắt xanh của vị đại nhân kia rồi."

Hạ Chước lẳng lặng nhìn gương mặt Tuyết di nương. Mặc dù Tuyết di nương đã cố gắng che giấu đi tuổi tác của mình bằng những nét phấn mịn màng trong trẻo, dung nhan bà được bảo dưỡng rất kĩ qua hàng năm sống trong nhung lụa, nhưng tất cả vẫn không thể che giấu đi bàn tay tàn nhẫn của thời gian nơi khóe mắt, ở sống mũi hay ấn đường của bà.

Tuyết di nương đã và đang ở cái độ tuổi tàn phai nhan sắc, thời gian tàn nhẫn lấy mất của bà nhan sắc tươi trẻ, cũng không nương tay mà tước đi luôn trí thông minh và IQ của bà luôn.

Đúng đấy, sống được không biết bao nhiêu cái nồi bánh chưng rồi mà sao Tuyết di nương lại có thể có cái suy nghĩ ngu muội rằng một mình Tiêu gia có thể thỉnh được một cao thủ tầm cỡ quốc gia về nhỉ?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top