Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 18: NGŨ NHẠC ĐỊNH MINH QUÂN TỬ KIẾM, THIÊN NHAI BÍCH THỦY HỰU LIÊN THIÊN.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Nhật Nguyệt thần giáo hỏa thiêu Linh Thứu Tự, người trong giang hồ cảm thấy bất an, cao thủ của phần đông môn phái tề tựu một chỗ, thương thảo nên làm thế nào đối phó với Nhật Nguyệt thần giáo.

"Hiện tại ngay cả Linh Thứu Tự cũng bị diệt, Phương Chứng đại sư không rõ tung tích, nếu như chúng ta không nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, chỉ sợ sẽ phải giống như Linh Thứu Tự." Người nói chuyện đúng là chưởng môn Hằng Sơn phái – Nghi Ngọc.

"Lâm Bình chi này ngay cả Phương Chứng đại sư cũng không phải đối thủ của hắn, nay hắn có được Dịch Cân Kinh, muốn đối phó hắn, chỉ sợ lại càng khó khăn." Nam nhạc Hành Sơn phái chưởng môn Mạc Đại cau mày nói.

"Mọi người không cần nản lòng, cái gọi là tà bất thắng chính, chỉ cần ngũ nhạc kiếm phái chúng ta đồng lòng hợp lực, nhất định sẽ có biện pháp!" Nhạc Bất Quần từ bên ngoài đi vào, lớn tiếng nói.

"Nhạc Bất Quần? Ngươi không phải đã chết sao? !" Nghi Ngọc giật mình nói, Nghi Lâm từng nói với nàng đã tự tay giết chết Nhạc Bất Quần, sao hắn đột nhiên lại xuất hiện?

"Nghi Ngọc sư thái, ngày ấy Nghi Lâm bị Lệnh Hồ Xung mê hoặc nên đối với ta có chút hiểu lầm. Ta nản lòng thoái chí, vốn định cứ như vậy ẩn cư sơn lâm không màng tới giang hồ thế sự." Nhạc Bất quần dáng vẻ bi thống, tiếp tục nói: "Nhưng là hiện nay, đối đầu kẻ địch mạnh, ta thân là Hoa sơn chưởng môn, làm sao có thể bỏ mặc."

"Hừ! Nhạc Bất quần, việc ngày đó, trừ Hằng Sơn phái của ta, những môn phái khác đều bị vây khốn chết ở trong sơn động, đã không còn người có thể đối chứng, ngươi đương nhiên muốn nói thế nào thì nói thế ấy ."

"Nghi Ngọc sư thái, ngay cả ngươi cũng nói, việc ngày đó không có người đối chứng, vậy ngươi làm sao có thể khẳng định là lỗi của Nhạc Bất Quần ta đâu?" Nhạc Bất Quần chau mày, nhìn mọi người xung quanh nói: "Các vị đều biết, Nhạc Bất Quần ta là chưởng môn Hoa Sơn phái, bình thường đều an phận thủ mình cẩn trọng, thê tử của ta vì an nguy của giang hồ mà...nữ nhi của ta lại chết trong tay Lâm Bình Chi..." Nhạc Bất Quần không nói thêm gì nữa, gắt gao nhắm hai mắt lại.

"Nghi Ngọc sư thái, người xem này... Có phải đã hiểu lầm Nhạc chưởng môn hay không?"

"Đúng vậy Nghi Ngọc sư thái, Nhạc chưởng môn được xưng Quân Tử Kiếm, võ công cao cường đồng thời lại là chính nhân quân tử khó có được, nhất định là đã xảy ra hiểu lầm gì đó."

"Nhạc chưởng môn nói không sai, hiện tại đối đầu kẻ địch mạnh, chúng ta không nên tranh đấu nội bộ!"

"Này..." Nghi Ngọc nhíu nhíu chân mày, nàng bắt đầu cảm thấy có phải đã thật sự hiểu lầm Nhạc Bất Quần hay không, hiện tại nếu là nói ra ngày đó Nghi Lâm ra tay giết Nhạc Bất Quần, vạn nhất thật sự có hiểu lầm gì, vậy Nghi Lâm không phải sẽ bị... Hơn nữa, Nghi Lâm nói nàng nhìn thấy Nhạc Bất Quần và Lệnh Hồ Xung giao chiến với nhau, nhất thời tình thế cấp bách liền lỡ tay giết Nhạc Bất Quần, nhưng... hai người này vì sao đối chiến lại không biết...

"Nghi Ngọc sư thái, Lệnh Hồ Xung tên nghiệt đồ kia công nhiên cấu kết với ma giáo, ta làm sư phụ nhiều lần khuyên can nhưng vô ích, hắn lại dám nói năng lỗ mãng với ta, ta chỉ muốn ra tay giáo huấn hắn một chút, không ngờ lại bị Nghi Lâm tiểu sư phụ của quý phái nhìn thấy..." Nhạc Bất Quần đoán được Nghi Ngọc đang suy nghĩ cái gì, thở dài nói.

"Nhạc chưởng môn không cần nói nữa, nếu là hiểu lầm, như vậy chúng ta vẫn nên thảo luận đại sự trước." Nghi Ngọc dời đi đề tài, không hề nhìn Nhạc Bất Quần.

Nhạc Bất Quần trong lòng cười lạnh, mặt ngoài lại tỏ về trầm trọng, hắn chậm rãi nói: "Chuyện của Linh Thứu Tự, ta cảm thấy thực có lỗi, lúc ta tới, Linh Thứu Tự đã chìm trong biển lửa, Nhạc mỗ thật sự bất lực. Chuyện đối phó Lâm Bình Chi rất cấp bách a."

"Nhạc chưởng môn không cần như thế, không chỉ riêng ngài, ngay cả chúng ta cũng bất lực."

"Đúng vậy Nhạc chưởng môn, nay ngũ nhạc kiếm phái chúng ta chỉ còn danh nghĩa...Cao thủ Thái Sơn phái chúng ta sau trận chiến ấy hầu như chết hết không còn, đến nay vẫn chưa thể khôi phục nguyên khí. "

"Sau khi Tả Lãnh Thiền chết, Tung Sơn phái ta cũng vẫn nhân tài điêu linh, hơn nữa vì Tả Lãnh Thiền sở tác sở vi... Ai "

"Nhạc chưởng môn, hiện nay chỉ có Hoa Sơn phái của ngài có thừa lực ."

Nhạc Bất Quần cau mày trầm tư trong chốc lát nói: "Ý kiến của ta là chúng ta nên chỉnh hợp ngũ nhạc kiếm phái tuyển chọn minh chủ một lần nữa, do minh chủ dẫn dắt mọi người, tiến đến núi Võ Đang cầu viện."

"Nhưng là... Võ Đang đã rất lâu chưa ra giang hồ, cho tới nay cũng không hỏi thế sự, chỉ sợ..." Mạc Đại e rằng Võ Đang chưa chắc chịu ra mặt.

"Vậy nên bàn bạc kỹ hơn, chủ yếu là chúng ta cần phải chỉnh đốn một lần nữa, nếu không, cứ như vậy năm bè bảy mảng, Võ Đang tuyệt đối sẽ không trợ giúp chúng ta." Nhạc Bất Quần vẻ mặt chính khí nói.

"Nhạc chưởng môn nói rất đúng, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, như vậy mới có thể chống lại Nhật Nguyệt thần giáo."

"Nhạc chưởng môn, ta nghĩ vị trí minh chủ này, không phải Nhạc chưởng môn thì không thể ."

"Không không không, tại hạ đối với vị trí minh chủ này không có hứng thú, huống hồ, hiểu lầm giữa tại hạ và Hằng Sơn phái còn chưa được giải trừ, sao có thể..." Nhạc Bất Quần giả ý từ chối .

"Nhạc chưởng môn, có lẽ thật sự chỉ là hiểu lầm, trước đây chưa hiểu rõ được, mong rằng Nhạc chưởng môn không cần trách cứ. Hiện tại là thời khắc mấu chốt, ngoại trừ Nhạc chưởng môn ngài, không có người thích hợp hơn với vị trí minh chủ này." Nghi Ngọc trong lòng thở dài một tiếng, nếu như tiếp tục dây dưa việc ngày đó, không có người tín mình không nói, chỉ sợ ngày sau có thể phải rước lấy phiền toái gì đó, thôi thôi.

"Sư thái nói quá lời, Nhạc mỗ tự nhiên không dám có ý trách tội. Nếu Nghi Ngọc sư thái không nhớ chuyện cũ, như vậy chuyện trước kia coi như chưa từng xảy ra. Chẳng qua vị trí minh chủ này, tại hạ thật sự không dám đảm đương." Nhạc Bất Quần nhìn nhìn những người khác, nói tiếp: "Ta lại cảm thấy, vị trí minh chủ này cùng tư lịch không có quan hệ, chỉ cần có thực lực, người đó chính là minh chủ."

"Ý của Nhạc chưởng môn là..."

"Không bằng chưởng môn các phái chúng ta so chiêu, dùng võ công định ra minh chủ." Thái Sơn phái đương nhiệm chưởng môn Thiên Bách đạo trưởng nói.

Nhạc Bất Quần cười cười, nói: "Nhạc mỗ đang có ý này, không biết các vị chưởng môn có ý kiến gì khác không?"

"Vậy chúng ta bắt đầu đi, Nhạc chưởng môn."

Mọi người ra bên ngoài sân, bắt đầu luận võ định đoạt, sau vài trận giao chiến, kết quả cũng đã rõ ràng.

Thái Sơn phái Thiên Bách đạo trưởng bại bởi Hằng Sơn phái Nghi Ngọc sư thái, Tung Sơn phái Đinh Miễn bại bởi Hành Sơn phái Mạc Đại, sau đó Mạc Đại lại chiến thắng Nghi Ngọc sư thái.

"Nhạc chưởng môn, thỉnh!"

"Thỉnh!" Nhạc Bất Quần thi lễ, nói xong, trong tay ngân quang chợt lóe, liền cùng Mạc Đại đối chiến với nhau.

"Nhạc chưởng môn, Mạc mỗ thua rồi." Không được bao lâu, Mạc Đại đã bại trận: "Nhạc chưởng môn nội lực thâm hậu, chiêu thức lại biến hóa kỳ ảo, tại hạ thật sự không bì kịp." Nói xong liền lui xuống.

"Nhạc chưởng môn, vị trí minh chủ này, ngoài ngài ra đã không còn ai khác!" Đinh Miễn chắp tay nói.

"Nhạc chưởng môn, đã vậy ngài cũng không thể từ chối đi."

"Này... Được rồi, tại hạ tạm thời tiếp nhận vị trí minh chủ này, ngày khác hiền tài xuất hiện, Nhạc mỗ sẽ chắp tay nhường lại.." Nhạc Bất Quần thở dài nói, trong lúc đó không ai phát giác, khóe miệng hắn đột nhiên nổi lên một tia cười quỷ dị.

"Kế Vô Thi!"Trong Thiên Chi Nhai, Lam Phượng Hoàng đuổi theo Kế Vô Thi hô to gọi nhỏ, khiến Độc Cô Cầu Bại trong lòng vô cùng hối hận. Sao mình lại đồng ý để bọn họ tiến vào...Hơn nữa cô nương này, đem Thiên Chi Nhai quậy đến gà chó không yên.

Phong Thanh Dương lại cảm thấy thật ra những ngày như vậy lạc thú nhiều hơn, suốt ngày giống như lão ngoan đồng bày mưu hợp kế khiến Kế Vô Thi và Lam Phượng Hoàng cãi nhau ầm ĩ.

Đông Phương Bất Bại ở trong ám thất toàn tâm toàn ý bế quan tu luyện, trong lúc đó, đưa nước đưa cơm đều là Lệnh Hồ Xung phụ trách, mỗi lần hắn đều muốn nói với Đông Phương Bất Bại cái gì đó, nhưng nàng căn bản không hề nhìn đến sự tồn tại của hắn...

Nhậm Doanh Doanh thấy Lệnh Hồ Xung mỗi ngày đều mất hồn mất vía, trong lòng rất là khó chịu, lại không thể biểu hiện ra ngoài, Lệnh Hồ Xung đưa cơm, nàng liền đi theo, Lệnh Hồ Xung ngẩn người, nàng liền ngồi ở một bên nhìn.

Mọi người ở Ngũ Phách Cương đều tuân theo quy củ, cái gì cũng không hỏi, mỗi ngày sáng đánh cá, tối chơi cờ, chỉ có lão nhân một người thường xuyên sầu mi khổ kiểm.

"Lão nhân, ngươi không cần sầu mi khổ kiểm, trước khi chưa tìm được Bình Nhất Chỉ, Lâm Bình Chi chắc chắn sẽ không làm gì con gái của ngươi." Kế Vô Thi vỗ vỗ bả vai lão nhân.

"Ngươi cũng không phải Lâm Bình Chi! Ngươi biết cái gì..." Lão nhân vẻ mặt khổ sở nói.

"Ta nói lão nhân, không bằng như vậy đi, ta đi đổi con gái của ngươi trở về, ngươi thấy như thế nào?" Bình Nhất Chỉ không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau lão nhân.

"Hừ!" Lão nhân không để ý tới hắn.

"Ai, ta biết ngươi trách ta làm liên lụy đến lão bất tử cô nương, ta nói thật, ta có thể đi đổi nàng trở về, Lâm Bình Chi kia bất quá chỉ muốn ta giúp hắn chữa trị đôi mắt và hai chân mà thôi, sẽ không làm gì ta." Bình Nhất Chỉ trong lòng hiểu được lão nhân này có bao nhiêu oán trách hắn.

"Nói thật nói thật ngươi nói thật cái rắm! Lão nhân ta khi nào thì nói trách ngươi?! Chẳng lẽ, ta thực để huynh đệ của ta đi đổi nó về sao? ! Ta... Ta chỉ là trách ta không có năng lực cứu nó..." Lão nhân trừng mắt nhìn Bình Nhất Chỉ, nói xong hốc mắt đỏ lên.

"Lão đầu tử ngươi yên tâm đi, lúc Đông Phương bế quan xong, chắc chắn sẽ giúp ngươi cứu con gái của ngươi. Ngươi tự trách mình cũng vô dụng, dù sao Lâm Bình Chi kia thực sự là một tên biến thái..." Độc Cô Hành từ trong phòng đi ra, hắn đối với Đông Phương Bất Bại có thừa lòng tin tưởng.

Khi nói chuyện, Độc Cô Hành thấy Lệnh Hồ Xung đang canh giữ bên ngoài, lập tức liền vui vẻ chạy tới.

Lệnh Hồ Xung đang ngẩn người, đột nhiên cảm giác phía sau có cái gì, nhìn lại liền hoảng sợ. Độc Cô Hành đứng ở phía sau hắn phẫn mặt quỷ, mỉm cười châm chọc: "Lệnh Hồ Xung, ngươi đang tư xuân sao?"

"... ... ... ..." Lệnh Hồ Xung trong thoát chốc im lặng, sau đó lạnh giọng nói: "Đúng vậy, ta tư xuân, tư xuân người trong lòng ngươi – Đông Phương!" Dứt lời, Lệnh Hồ Xung hừ nhẹ một tiếng, xoay người rời khỏi.

"Ngươi..." Độc Cô Hành buồn bực dậm châm, hắn đương nhiên không biết được, trong ám thất, Đông Phương Bất Bại vì nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ mà không nhịn được cười...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top