Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 23: HƯ KHÔNG BIẾN MẤT NGƯỜI KHÔNG THẤY, THẬP HƯƠNG NHUYỄN CÂN TÁN.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Doanh Doanh!" Lệnh Hồ Xung kêu một tiếng, Nhậm Doanh Doanh trong nháy mắt đã bỏ chạy không thấy bóng dáng.

"Lệnh Hồ Xung, còn không mau đuổi theo, bên ngoài rất nguy hiểm." Đông Phương Bất Bại nghĩ đến bên ngoài đều là người của Nhật Nguyệt thần giáo, Nhậm Doanh Doanh cứ như vậy chạy ra, gặp nguy hiểm không nói, chỉ sợ sẽ khiến mọi người bại lộ tung tích.

"Đổng huynh, ta đi đây." Nói xong, Lệnh Hồ Xung xoay người vội vã đuổi theo Nhậm Doanh Doanh.

"Tỷ tỷ!"

Đông Phương Bất Bại xoay người, thấy Nghi Lâm đang chạy đến đây, theo phía sau là Điền Bá quang.

"Nghi Lâm, làm sao vậy? Điền Bá Quang khi dễ muội?" Đông Phương Bất Bại mỉm cười hỏi.

"Ai u, Đông Phương giáo chủ, ta nào dám a..." Điền Bá Quang nhưng là sợ Đông Phương Bất Bại muốn chết.

"Không có, tỷ tỷ, muội chỉ là... muốn trở về Hằng Sơn xem tình hình các sư tỷ..."

"Trở về Hằng Sơn? Hiện ở bên ngoài nguy hiểm như vậy..." Thấy Nghi Lâm có chút thất vọng, Đông Phương Bất Bại dừng một lát lại nói: "Nghi Lâm, như vậy đi, ta trước đi Hằng sơn một chuyến, xác định không có gì nguy hiểm, ta sẽ đưa muội trở về, có được không?"

"Vậy... Tỷ tỷ, có thể gặp nguy hiểm hay không?"

"Người yên tâm đi Nghi Lâm tiểu sư phụ, Đông Phương giáo chủ thần công cái thế thiên hạ vô địch..." Điền Bá Quang ở bên cạnh rung đùi đắc ý vuốt mông ngựa nịnh nọt.

"Được rồi Điền Bá Quang, ngươi còn tiếp tục nói nhiều ta sẽ cho ngươi ăn dược." Đông Phương Bất Bại nói xong không hề để ý đến hắn, tiếp tục nói với Nghi Lâm: "Muội yên tâm đi, ta sẽ không sao, giờ ta đến Hằng Sơn."

Nghi Lâm gật gật đầu, sau đó lại cúi đầu tìm gì đó trên người mình, lấy ra túi gấm năm xưa Đông Phương Bất Bại đã tặng cho nàng.

"Tỷ tỷ, năm đó tỷ đã nói, túi gấm này sẽ bảo vệ cho muội, hiện tại muội giao nó cho tỷ, nó nhất định sẽ phù hộ tỷ." Nói xong, Nghi Lâm đem túi gấm nhét vào trong tay Đông Phương Bất Bại.

"Nghi Lâm..." Đông Phương Bất Bại nhìn Nghi Lâm, sau đó cười cười, đem túi gấm cất vào trong lòng."Ta đi rồi, Điền Bá Quang, ngươi cần phải chiếu cố tốt cho muội ấy, bằng không..." Lời còn chưa dứt, Đông Phương Bất Bại thân mình đã như tên bắn rời cung, trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng.

Lệnh Hồ Xung đuổi theo Nhậm Doanh Doanh ra bên ngoài Thiên Chi Nhai, nhưng lại không thấy thân ảnh của nàng, đang nghi hoặc nhìn chung quang tìm thấy, bất chợt liền thấy Đông Phương Bất Bại cũng đi ra.

"Đổng huynh? Huynh sao cũng ra đây? Chẳng lẽ vì lo lắng cho ta?" Lệnh Hồ Xung tươi cười vui vẻ hỏi.

"Bớt nằm mơ đi, ta là vì Nghi Lâm, nó muốn trở về Hằng Sơn, ta chẳng qua đến Hằng Sơn trước xem xét tình hình thôi. " Đông Phương Bất Bại trừng mắt liếc Lệnh Hồ Xung một cái nói.

"Ta đi cùng huynh, ở mãi trong Thiên Chi Nhai khiến ta buồn sắp chết rồi."

"Tốt, vậy đi thôi."

Hai người sóng vai mà đi, một đường nói nói cười cười, giống như quay trở lại khoảng thời gian lúc trước cùng nhau uống rượu thưởng trăng làm bạn đồng hành.

"Lệnh Hồ Xung, ngươi thật sự không đi tìm Doanh Doanh?"

"Đi chỗ nào tìm? Quên đi, nàng cũng không phải tiểu hài tử chẳng lẽ còn có thể bị lạc?"

"Ngươi đừng quá lơ là, cẩn thận đến lúc đó hối hận."

"Đổng huynh, huynh sao vậy?"

"Cái gì sao vậy?"

"Huynh sao lại tích cực tác hợp ta và Doanh Doanh như vậy! Ha ha! Chẳng lẽ huynh không ghen sao? !"

"... ... ..."

"Đổng huynh, sao không nói gì?"

"... ... ..."

"Đổng huynh, ngươi xem ta cũng không tệ, huynh lại phong lưu phóng khoáng, không bằng chúng ta... Ai nha..."

Đông Phương Bất Bại một cước đá bay Lệnh Hồ Xung, sau đó nhíu mày nói: "Với bộ dáng như heo của ngươi, ta không có hứng thú." Nói xong xoay người liền đi.

"Huynh! Huynh..." Lệnh Hồ Xung vẻ mặt buồn bực, đứng lên vỗ vỗ mông: "Đợi ta với Đổng huynh!"

Đến Hằng Sơn, hai người phát hiện Nghi Ngọc sư thái cùng đại bộ phận đệ tử đều không ở đây, chỉ có một số ít đệ tử lưu lại Hằng Sơn, Lệnh Hồ Xung hỏi một đệ tử, nhưng người đó nói không biết.

Đông Phương Bất Bại cùng Lệnh Hồ Xung liếc mắt nhìn nhau, đồng thời chạy đến các môn phái khác, phát hiện ngũ nhạc kiếm phái tình huống hoàn toàn tương tự nhau, hai người không khỏi cảm thấy có chuyện kỳ quái.

"Đổng huynh, Ngũ nhạc kiếm phái đột nhiên mất tích tập thể, huynh có đoán ra bọn họ muốn làm gì không?" Trên đường trở về, Lệnh Hồ Xung trăm tư không thể giải.

"Lâm Bình Chi nếu muốn nhất thống giang hồ, như vậy ngũ nhạc kiếm phái sẽ là chướng ngại lớn nhất, Nhạc Bất Quần khẳng định cũng biết điều này, cho nên ta nghĩ ngũ nhạc kiếm phái có ý dẫn dụ Lâm Bình Chi rời khỏi Hắc Mộc Nhai."

"Cho dù dẫn dụ được Lâm Bình Chi đến, bọn họ cũng không có biện pháp đối phó hắn a."

"Hiện tại trên đời, chỉ có ba người mới có thể đánh bại Lâm Bình Chi, một người là Phương Chứng đại sư, một người chính là ta, một người khác, là Xung Hư đạo trưởng của núi Võ Đang. Xem ra ngũ nhạc kiếm phái đã mời được hắn."

"Vậy xem ra, đối phó Lâm Bình Chi không cần đến huynh phải ra tay." Lệnh Hồ Xung nghĩ nghĩ nói.

"Đúng vậy, ta đây chỉ cần bế quan luyện công, sau đó đoạt lại Nhật Nguyệt thần giáo là xong."

"Đổng huynh, vị trí giáo chủ quan trọng như vậy sao? Không bằng huynh thoái ẩn giang hồ, chúng ta cùng nhau cư ngụ tại Thiên Chi Nhai, chẳng phải tốt hơn sao?"

"Thoái ẩn giang hồ? Với ngươi? Quên đi, so với người tùy thời có thể đâm ta một kiếm như ngươi, vẫn là vị trí giáo chủ an toàn hơn." Đông Phương Bất Bại mỉa mai nói.

"Cái kia... Đổng huynh a, ta Lệnh Hồ Xung, tuyệt đối sẽ không lại phụ bạc huynh..." Nói xong, Lệnh Hồ Xung khoát tay lên vai Đông Phương Bất Bại.

"Bẩn quá, tránh ra." Dùng chiết phiến hất tay Lệnh Hồ Xung ra, Đông Phương Bất Bại vỗ vỗ bả vai, một bộ biểu tình "Chê ngươi bẩn", sau đó tự thân tiêu sái bước đi.

Lệnh Hồ Xung gãi gãi đầu, đành phải nhanh chóng đuổi theo.

Sau khi trở lại Thiên Chi Nhai, hai người phát hiện đám người Độc Cô Hành toàn bộ đều không thấy.

"Quái, mọi người đi đâu vậy, đáng lý không nên rời khỏi đây a!" Lệnh Hồ Xung khó hiểu nói:"Đổng huynh, chẳng lẽ, nơi này bị Lâm Bình Chi phát hiện ?"

"Chúng ta ra ngoài thời gian cũng không lâu, cho dù thật sự bị hắn phát hiện, có thái sư thúc của ngươi cùng Phương Chứng đại sư ở đây, trong một thời gian ngắn như vậy hắn không có khả năng đem tất cả mọi người mang đi." Dừng một chút, Đông Phương Bất Bại nói tiếp: "Hơn nữa nơi này cũng không có dấu vết đánh nhau."

"Chẳng lẽ, đã xảy ra chuyện gì mới khiến bọn họ vội vàng rời khỏi đây?"

Lệnh Hồ Xung còn đang suy nghĩ, Đông Phương Bất Bại đã đi vào từng phòng xem xét một lượt:"Chí ít, bọn họ mất tích là đột nhiên phát sinh, trên bàn vẫn còn đồ ăn chưa ăn xong, mà ván cờ của thái sư thúc ngươi và sư phụ ta chỉ mới đánh một nửa."

"Đổng huynh, có phải có người hạ độc hay không?" Nói đến đồ ăn, Lệnh Hồ Xung đột nhiên nghĩ tới.

"Độc? Nếu trong thức ăn có độc, Bình Nhất Chỉ hẳn có thể nhận ra, huống hồ, Lam Phượng Hoàng kia đối với độc dược cực kỳ tinh thông, nếu thực có độc, nàng sao có thể không biết." Đông Phương Bất Bại tuy nói như thế, nhưng vẫn cẩn thận xem xét lại đồ ăn trên bàn.

Đáng tiếc, sau nhiều lần thử, ngân châm đâm vào thức ăn không hề biến sắc, chứng minh thức ăn này vẫn bình thường.

"Tại sao có thể như vậy, Đổng huynh, trên thế gian này có loại độc gì mà ngân châm không thể thử ra không?" Lệnh Hồ Xung chau mày, hắn vẫn cảm thấy khả năng bị hạ độc là lớn nhất.

"Ta đây không biết, bất quá..." Nhìn thoáng qua Lệnh Hồ Xung, Đông Phương Bất Bại lại nói: "Bất quá tam thi não thần đan của ta, cũng sẽ không chịu ảnh hưởng của ngân châm này."

"Tam thi não thần đan chỉ có huynh mới có, làm sao có thể xuất hiện trong thức ăn của bọn họ a, ai."

"Ngươi không nghĩ là do ta hạ độc sao?" Đông Phương Bất Bại rất có ý tứ hàm xúc nhìn Lệnh Hồ Xung nói.

"Ta nói Đổng huynh, đã đến lúc nào rồi mà huynh còn tâm trạng đùa giỡn..." Lệnh Hồ Xung bất mãn liếc mắt nhìn Đông Phương Bất Bại: "Nếu không, đi phòng bếp nhìn xem? Có lẽ có manh mối gì đó."

"Tốt." Biết được Lệnh Hồ Xung chưa từng hoài nghi nàng, Đông Phương Bất Bại không khỏi cảm thấy ấm áp.

Hai người tới phòng bếp, cẩn thận tìm tòi một phen, vẫn chưa phát hiện cái gì dị thường.

"Chẳng lẽ thật sự không phải hạ độc? Vậy rốt cuộc sao lại thế này a..." Lệnh Hồ Xung ủ rũ khoanh tay tựa vào cạnh cửa.

Đông Phương Bất Bại vẫn chưa đáp lời, nàng ở tại phòng bếp đi một vòng, cuối cùng dừng lại trước một lu nước.

"Lệnh Hồ Xung, lu nước này ngươi đã kiểm tra qua chưa?"

"Lu nước kia a? Xem rồi, ngoại trừ nước thì cái gì cũng không có." Lệnh Hồ Xung vừa nói vừa đi lại gần.

Đông Phương Bất Bại mở ra nắp đậy lu, chiết phiến trong tay khoáy nhẹ nước bên trong.

"Huynh xem, ta đã nói ngoại trừ nước thì cái gì cũng không có." Lệnh Hồ Xung nói xong, liền nhìn thấy Đông Phương Bất Bại nhìn chằm chằm chiết phiến trong tay nhíu mày.

"Đổng huynh, ngươi phát hiện được gì sao?"

"Lệnh Hồ Xung, ngươi đi tìm một vật còn sống đến đây cho ta."

"Vật còn sống? Hảo."

Không bao lâu sau, Lệnh Hồ Xung đã mang một con gà trở về.

Đông Phương Bất Bại cho con gà uống một chút nước, sau đó để Lệnh Hồ Xung thả nó ra, chỉ thấy con gà kia còn chưa ra tới cửa đã bắt đầu loạng choạng, cuối cùng nằm ngã trên đất.

"Nước này có độc?!" Lệnh Hồ Xung giật mình nhìn "Ta trước đó đã dùng ngân châm thử qua."

"Độc này, ngân châm không thể thử ra. Bất quá sẽ không chết, con gà kia vẫn chưa tắt thở, chẳng qua là không có khí lực thôi."

"Đúng là giống với tam thi não thần đan của huynh không thể thử ra?? Huynh làm sao biết được ?"

"Thực sự, so với tam thi não thần đan của ta chỉ có hơn chứ không kém. Độc này hòa tan rất nhanh, dược lực phát huy cũng cực nhanh, một khi bị hạ phải sẽ không ai có thể phát hiện, sơ hở duy nhất đó là...." Đông Phương Bất Bại mở chiết phiến trong tay ra, sau đó để Lệnh Hồ Xung sờ thử, Lệnh Hồ Xung phát hiện nơi chiết phiến bị dính nước, tính chất rõ ràng nhuyễn hơn những nơi khác.

"Đó là sơ hở duy nhất, chẳng qua rất ít người biết." Đông Phương Bất Bại thu hồi chiết phiến nói.

"Vậy huynh sao lại phát hiện nước này có vấn đề? Lại làm sao mà biết điểm sơ hở của loại độc này?" Lệnh Hồ Xung tò mò hỏi.

"Ta chỉ thử một chút, không ngờ lại thật sư có vấn đề. Ta đương nhiên biết sơ hở, độc dược này, là thập hương nhuyễn cân tán, hơn nữa hiện tại trên đời, chỉ có Nhật Nguyệt thần giáo mới có."

"Thập hương nhuyễn cân tán? Lại là Nhật Nguyệt thần giáo?" Lệnh Hồ Xung cảm thấy Nhật Nguyệt thần giáo thực sự rất thần bí, cái gì cũng có...

"Thập hương nhuyễn cân tán là loại độc dược do một cao tăng Tây Vực hiến cho con gái của Nguyên Hướng Nhữ Dương Vương – Triệu Mẫn. Độc này vô sắc vô vị, người trúng độc toàn thân gân cốt bủn rủn, hơn nữa không thể sử dụng nội lực, người trúng phải chỉ có thể để mặc bị kẻ khác thao túng. Nhật Nguyệt thần giáo đời trước chính là Minh Giáo, mà Triệu Mẫn đối với giáo chủ minh giáo Trương Vô Kỵ lại rất si tình, nơi nơi giúp đỡ Trương Vô Kỵ, Thập hương nhuyễn cân tán này vì thế mới lọt vào tay Minh Giáo. Sau đó, Minh Giáo tuy rằng cơ hồ diệt vong, nhưng thập hương nhuyễn cân tán vấn được lưu trữ, do mỗi đời giáo chủ đương nhiệm của Nhật Nguyệt thần giáo cất giữ."

Xem bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ của Lệnh Hồ Xung, Đông Phương Bất Bại lại nói tiếp: "Thập hương nhuyễn cân tán vẫn luôn được cất giữ tại nơi bế quan của mỗi đời giáo chủ đương nhiệm, xem ra, đúng là đã bị Lâm Bình Chi kia tìm được."

"Nhưng chúng ta luôn luôn rất cẩn thận, làm sao có thể bị Lâm Bình Chi phát hiện tung tích?"

"Ta không biết . Lệnh Hồ xung, ngươi sao cái gì cũng đều hỏi ta?" Đông Phương Bất Bại bất mãn trừng mắt nhìn Lệnh Hồ Xung

"Đổng huynh, ai bảo huynh kiến thức rộng rãi, hùng tài đại lược, Lệnh Hồ Xung ta mặc cảm."

"Mặc kệ ngươi. Đi." Nói xong, Đông Phương Bất Bại liền đi ra ngoài.

"Aiss, Đổng huynh, phải đến Hắc Mộc Nhai sao?"

"Vô nghĩa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top