Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 24: PHƯƠNG CHỨNG ĐẠI SƯ ÔM NỖI HẬN, NHẬT NGUYỆT THẦN GIÁO LẠI VỀ TAY.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc Đông Phương Bất Bại và Lệnh Hồ Xung đang trên đường từ Thiên Chi Nhai tiến đến Hắc Mộc Nhai, vài tên giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo cũng đang áp giải một người ra khỏi Hắc Mộc Nhai.

"Đi mau! Nhanh chút!" Một gã giáo chúng lớn tiếng thét lên.

Người bị áp giải chính là Phương Chứng đại sư, lúc này sắc mặt hắn tái nhợt, cả người không còn nội lực, ngay cả đi đường cũng có chút nghiêng ngả, giống như một lão nhân yếu ớt bình thường.

"Đứng lại! Nhanh chóng thả người ra!" Một đạo nhân ảnh đột nhiên chắn trên đường.

"Xung Hư huynh..." Phương Chứng đại sư ngẩng đầu, nhìn thấy người tới đúng là Xung Hư đạo trưởng của núi Võ Đang.

"Ngươi là ai? ! Người này ngươi nói thả là phải thả sao!"

"Bần đạo là chưởng môn núi Võ Đang, Xung Hư. Các ngươi một đám tà ma ngoại đạo, lại dám làm nhiều việc ác như thế, nếu không thả người, đừng trách ta không khách khí." Xung Hư đạo trưởng căm tức nhìn giáo chúng trước mắt, Phương Chứng và hắn là hảo hữu tri kỷ, hiện nay lại bị đối xử như thế, hắn sao không tức giận cho được.

"Xung Hư đạo trưởng? !"

"Hắn... Hắn chính là Xung Hư đạo trưởng vừa mới cùng giáo chủ giao chiến!"

"Chúng ta... Căn bản không phải đối thủ..."

Vừa nghe đến đó là Xung Hư đạo trưởng, giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo lập tức có ý lùi bước.

"Còn không thả người!" Nói xong, Xung Hư đạo trưởng liền muốn động thủ.

"Hừ! Con lừa ngốc, hôm nay xem như ngươi gặp may! Mọi người rút!" Một gã giáo chúng oán hận nói, sau đó liền mang theo những người khác vội vàng bỏ chạy về Hắc Mộc Nhai.

"Phương hiền đệ, ngươi thế nào rồi?" Xung Hư đạo trưởng tiến lên đỡ lấy Phương Chứng, vội vàng hỏi.

"Không có việc gì... May mắn Xung Hư huynh đúng lúc đuổi tới, chỉ là những người khác..."

"Ai, ta đã đến Hắc Mộc Nhai một chuyến, chỉ cứu được một mình Doanh Doanh cô nương, Lâm Bình Chi kia công pháp quỷ dị, ngay cả ta cũng khó chiếm thượng phong, đành phải rời đi trước." Xung Hư đạo trưởng đang nói, Nhậm Doanh Doanh đã từ chỗ khuất gần đó xuất hiện.

"Phương Chứng đại sư, Xung Hư đạo trưởng, nơi đây không nên ở lâu, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây." Nhậm Doanh Doanh vừa nói vừa nhìn về hướng Hắc Mộc Nhai, sợ Lâm Bình Chi kia sẽ đuổi tới đây

"Cô nương nói rất đúng, Phương hiền đệ, chúng ta về núi Võ Đang trước, những người khác... Chúng ta trở về rồi lại tính."

Ba người vội vàng chạy tới núi Võ Đang, nhưng phải mang theo hai người không có nội lực, Xung Hư dù cố hết sức vẫn bị chậm trễ hành trình.

"Còn muốn chạy? !" Đột nhiên sau lưng truyền đến một tiếng hét lớn, Xung Hư đạo trưởng còn chưa kịp quay người lại, người tới đã đánh một chưởng vào trên lưng Phương Chứng.

"Phốc!" Phương Chứng vốn không còn nội lực, thể chất lại suy yếu không chịu nổi, bị một chưởng này đánh trúng miệng phun máu tươi trực tiếp bay đi.

"Phương hiền đệ! Doanh Doanh cô nương, mau dẫn hắn đi!" Xung Hư đạo trưởng một phen đẩy Nhậm Doanh Doanh ra, xoay người tiếp đỡ chưởng thứ hai của Lâm Bình Chi.

"Đạo sĩ thối! Lần trước không giết được ngươi, lần này, không thể lưu ngươi!"

"Không biết lớn nhỏ, khẩu xuất cuồng ngôn, hừ!" Xung Hư đạo trưởng vung ống tay áo, trong tay liền xuất hiện một thanh trường kiếm, lập tức giao thủ với Lâm Bình Chi.

Lúc này Nhậm Doanh Doanh đang giúp đỡ Phương Chứng cùng gấp rút chạy tới núi Võ Đang.

"Phương Chứng đại sư, kiên trì trong chốc lát..."

"Thí chủ... Ngươi đi trước đi..." Phương Chứng biết mình đã sắp chống đỡ không được bao lâu, không muốn liên lụy đến Nhậm Doanh Doanh.

"Đại sư, người nhất định sẽ không có việc gì ."

Nhậm Doanh Doanh đỡ lấy Phương Chứng, nghiêng ngả lảo đảo đi không được bao xa.

"Phương Chứng đại sư!"

Nhậm Doanh Doanh lo lắng gọi ầm ĩ, Phương Chứng rốt cục chống đỡ không được ngã xuống, trong miệng chảy ra máu tươi sớm thấm ướt vạt áo.

"Phương hiền đệ!"

"Xung...Xung Hư huynh..." Phương Chứng nhìn thấy Xung Hư đạo trưởng một thân chật vật từ xa chạy tới, vui mừng cười cười.

"Phương hiền đệ, chống đỡ! Ta lập tức mang ngươi trở về Võ Đang..." Xung Hư đạo trưởng trong lòng bi thống, hơn mười năm lão hữu, nay lại sắp...

"Không...cần...Xung Hư huynh... Ta... Chống đỡ không được bao lâu, ta... Có một chuyện muốn ủy thác..." Phương Chứng yếu ớt nói từng chữ, tay hơi run run từ trong ngực lấy ra hay trang giấy "Xung Hư huynh... Đây... Là khẩu quyết của dịch cân kinh... cùng Tẩy Tủy Kinh, Lâm... Lâm Bình Chi kia... Ta dù... chết cũng... sẽ không... giao cho hắn... Ta... Hiện tại... Giao cho ngươi... Một ngày kia... hi vọng Xung Hư huynh...giúp đỡ...Linh...." Cuối cùng cũng không thể nói trọn câu, Phương Chứng đại sư buông tay nhắm mắt, hai trang giấy kia cũng phất phơ rơi xuống đất.

"Phương hiền đệ! ! !"

"Phương Chứng đại sư!"

"Phương hiền đệ... Ngươi... Ngươi này là tội gì a..." Xung Hư đạo trưởng chỉ một thoáng lão lệ tung hoành, run run siết chặt tay Phương Chứng.

"Xung Hư đạo trưởng..."

"... ... ..." Xung Hư đạo trưởng nhặt hai tờ giấy kia lên cất vào trong ngực, rồi sau đó cõng Phương Chứng đại sư trên lưng, không nói một lời đi về phía trước, Nhậm Doanh Doanh đành phải im lặng theo sau.

Hắc Mộc Nhai, Lâm Bình Chi vừa mới ngồi xuống, liền có một gã trưởng lão tiến đến bẩm báo: "Khởi bẩm giáo chủ! Lệnh Hồ Xung kia đã đến gần Hắc Mộc Nhai!"

"Lệnh Hồ Xung? Chỉ có một mình hắn sao?" Lâm Bình Chi không thèm để ý uống một ngụm trà hỏi.

"Còn có... Còn có..." Tên trưởng lão kia ấp úng nhìn Lâm Bình Chi

"Nói!" Lâm Bình Chi vung tay, liền hút trưởng lão kia lại gần, nhưng đột nhiên bị cái gì đó lập tức ngăn cách.

"Còn có ta, Đông Phương Bất Bại." Đông Phương Bất Bại một thân bạch y nam trang cùng sóng vai với Lệnh Hồ Xung đi đến.

"Lại là ngươi! Đông Phương Bất Bại! Ngươi năm lần bảy lượt cản trở ta, đến tột cùng muốn làm gì!" Lâm Bình Chi oán hận cắn răng nói.

"Tiểu tử, ngươi chiếm lấy vị trí giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo của ta, còn hỏi ta muốn làm gì, thật sự là không biết xấu hổ." Đông Phương Bất Bại lạnh nhạt nói.

"Lâm sư đệ, ngươi đã làm rất nhiều chuyện sai trái, năm đó ta vì tuân thủ lời hứa với tiểu sư muội nên không giết ngươi, không thể tưởng được, ngươi chẳng những không biết hối cải ngược lại còn sai lầm thêm!"

"Ha ha ha ha, Lệnh Hồ Xung, đừng tưởng rằng có Đông Phương Bất Bại làm chỗ dựa cho ngươi thì ta không thể giết được ngươi!" Lâm Bình Chi cất tiếng cười to.

Đột nhiên tiếng cười im bặt, hai tay vừa động, chỉ trong chớp mắt đã tiến đến trước mặt hai người, đồng thời vung tay lên, trong tay liền xuất hiện một thanh kiếm, kiếm khí trực tiếp hướng tới chỗ hai người Lệnh Hồ Xung.

Đông Phương Bất Bại vung chiết phiến, đem kiếm khí bức trở về, Lệnh hồ Xung đứng bên cạnh thảnh thơi uống một ngụm rượu.

"Lệnh Hồ Xung, ngươi lên." Đông Phương Bất Bại khóe miệng cong lên, đoạt lấy bầu rượu trong tay Lệnh Hồ Xung, sau đó đẩy hắn ra giao chiến.

"Ôi chao ôi chao ôi chao~ Đổng huynh, không nhanh như vậy đi..." Lệnh Hồ Xung miệng kêu to, tuy rằng bọn họ đã từng nói sẽ thay phiên đấu với Lâm Bình Chi, coi như cho Lệnh hồ Xung một cơ hội luyện tập, nhưng nhưng nhưng cũng không nhanh như vậy a...

"Hai người các ngươi... Muốn chết!" Lâm Bình Chi nghe bọn họ lấy mình làm trò đùa, lập tức nổi trận lôi đình, trường kiếm trong tay vung lên, hơn mười đạo kiếm khí được hắn huy động đánh úp về phía Lệnh Hồ Xung.

Lệnh Hồ Xung thu hồi vẻ bất cần đời, dưới chân chớp động vài cái, đồng thời trường kiếm ra khỏi vỏ, sử xuất độc cô cửu kiếm, nhanh như thiểm điện nhất nhất đánh tan mười đạo kiếm khí kia, rồi sau đó kiếm phong vừa chuyển, ngoan lực hướng Lâm Bình Chi đâm tới.

Lâm Bình Chi không thể ngờ Lệnh Hồ Xung lại có thể phá vỡ kiếm khí, cảm thấy một trận kiếm phong đánh về phía mình, Lâm Bình Chi lập tức điều động nội lực, duỗi tay ra, liền chặt chẽ khống chế được thanh kiếm đang đâm tới, hấp lực cường đại thông qua trường kiếm muốn hút nội lực của Lệnh Hồ Xung.

"Hắc hắc, ngươi không biết hấp tinh đại pháp đối với ta không có hiệu quả sao." Lệnh Hồ Xung cười một tiếng, tay cầm kiếm vừa động, một cỗ hấp lực liền va chạm với Lâm Bình Chi.

Lâm Bình Chi không những không hút được nội lực, ngược lại cảm thấy nội lực của mình đang dần bị hút đí, chỉ thấy hắn nhướng mày, hai mắt trống rỗng đột nhiên trừng lớn, tay kia huy động trường kiếm, bí mật mang theo Quỳ Hoa bảo điển âm ngoan mạnh mẽ đâm tới Lệnh Hồ Xung.

Phản thủ một trảo, Lệnh Hồ Xung liền dùng tay kia miễn cưỡng khống chế được một kiếm đâm tới của Lâm Bình Chi, đáng tiếc Quỳ Hoa bảo điển quá mức quỷ dị âm ngoan, mũi kiếm từng chút từng chút một đánh tan sự khống chế của Lệnh Hồ Xung, càng ngày càng gần, mắt thấy Lệnh Hồ Xung sắp khống chế không được, Đông Phương Bất Bại dưới chân chợt lóe, chiết phiến trong tay vừa chuyển, rất nhanh đẩy ra một kiếm của Lâm Bình Chi. Đồng thời một chưởng đánh vào trước ngực hắn, đem hai người đang gắt gao trói buộc lẫn nhau tách ra.

Lệnh Hồ Xung cảm thấy áp lực chợt biến mất, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lâm Bình Chi nằm trên mặt đất, vốn là nội lực bị hao tổn, lại bị Đông Phương Bất Bại đánh một chưởng, chỉ cảm thấy trong cơ thể khí huyết quay cuồng.

"Lệnh Hồ Xung, có sao hay không?" Đông Phương Bất Bại thản nhiên hỏi một câu, nhưng trong lòng lại rất sợ hắn xảy ra chuyện gì.

"Ta nói Đổng huynh, may mắn có huynh..." Lệnh Hồ Xung cười mỉa một tiếng.

Đông Phương Bất Bại thấy hắn không có việc gì, mỉm cười, xoay người đi về phía Lâm Bình Chi.

"Tiểu tử, ta hỏi ngươi, những người bị ngươi bắt giữ hiện đang ở đâu?" Đông Phương Bất Bại và Lệnh Hồ Xung trước đó đã đến Mai Trang bên tây hồ dò xét, nhưng vẫn không phát hiện tung tích của mọi người.

"Ha ha ha, ngươi nói bọn họ a? Ta làm sao mà biết, bọn họ cũng không phải không có chân, đi chỗ nào ta làm sao mà biết được... Ha ha..." Lâm Bình Chi cuồng tiếu .

"Không biết tốt xấu." Đông Phương Bất Bại cũng không buồn bực, vung tay lên, một viên thuốc màu đen liền thừa dịp Lâm Bình Chi không chú ý trôi xuống cổ họng hắn.

"Khụ khụ... Khụ... Đông Phương Bất Bại! Ngươi cho ta... Ăn cái gì!" Lâm Bình Chi liều mạng lấy tay bóp yết hầu, nhưng viên thuốc đã sớm bị nuốt xuống, hắn làm thế nào cũng không thể nhổ ra.

"Không có gì, chỉ là tam thi não thần đan mà thôi." Đông Phương Bất Bại mặt không chút thay đổi hờ hững nhìn Lâm Bình Chi "Người tới!"

Theo tiếng gọi của Đông Phương Bất Bại, hai người từ bên ngoài vội vội vàng vàng tiến vào, một người là vị trưởng lão vừa thông báo với Lâm Bình Chi ban nãy, người còn lại chính là Trương Đức Quyền.

"Trần trưởng lão, ngươi dẫn theo vài người, đem Lâm Bình Chi nhốt vào trong địa lao Mai Trang, tuyệt đối không được xảy ra sai sót." Nói xong, Đông Phương Bất Bại liền ra tay điểm huyệt Lâm Bình Chi, phòng ngừa vạn nhất.

"Dạ! Giáo chủ!"

"Giáo... Giáo chủ, còn thuộc hạ?" Trương Đức Quyền hỏi.

"Ngươi nói xem?" Đông Phương Bất Bại nhìn thoáng qua Trương Đức Quyền.

"Thuộc hạ lập tức chuẩn bị đại điển tiếp nhận ngôi vị giáo chủ." Nói xong, liền lui xuống. Trương Đức Quyền vốn dĩ rất thông minh, làm sao không rõ ý tứ của Đông Phương Bất Bại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top