Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 25: LỆNH HỒ VỘI VÃ TÌM NHÀ XÍ, THẦN BÍ CAO THỦ HIỆN MAI TRANG.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lệnh Hồ Xung, ngươi vẫn chưa thấy qua đại điển của Nhật Nguyệt thần giáo ta đi?" Đông Phương Bất Bại quay đầu hỏi Lệnh Hồ Xung.

"Ân? Vẫn chưa! Hắc hắc, Đổng huynh, đến lúc đó ta có thể ngồi cạnh huynh được không?"

"Ta tiếp nhận chức vụ giáo chủ, ngươi ngồi bên cạnh ta làm chi? Mệt ngươi nghĩ ra được." Đông Phương Bất Bại trợn mắt liếc Lệnh Hồ Xung, trong lòng lại có chút cao hứng, chí ít Lệnh Hồ Xung không hề bài xích việc ở bên cạnh nàng.

"Vậy ta làm sao mà xem?! Hay ta ở trong phòng huynh xem huynh cũng được." Lệnh Hồ Xung thốt ra.

"Lệnh Hồ Xung!"

"Đổng huynh! Không phải, ý của ta là, ở trong phòng huynh nhìn huynh, không phải, là ta ở trong phòng nhìn huynh bên ngoài...." Lệnh Hồ Xung thấy Đông Phương Bất Bại nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên ý thức được bản thân đã nói những lời không thỏa đáng, vội vàng nói năng lộn xộn giải thích.

"Lệnh Hồ Xung, ngươi càng giải thích ta lại càng cảm thấy..." Đông Phương Bất Bại hé miệng nghẹn cười, cuối cùng nhịn không được, "Xì" một tiếng bật cười.

"Cái kia... Hắc hắc..." Lệnh Hồ Xung quẫn bách cười cười, "Đổng huynh, nói thật, ta ngồi bên cạnh huynh nhìn xem không được sao?"

"Được thì cũng được, bất quá..." Đông Phương Bất Bại ngừng lại một chút, nhìn chằm chằm Lệnh Hồ Xung lại nói: "Ngươi không sợ người khác nói ngươi Lệnh Hồ đại hiệp cùng kẻ tà ma ngoại đạo như ta ở chung một chỗ sao?"

"Lệnh Hồ Xung ta vốn không nên quan tâm đến chuyện này không phải sao? Hơn nữa..." Lệnh Hồ Xung tà tà cười: "Huynh là chính hay tà, chẳng lẽ ta còn không biết sao?"

"Vậy ngươi nói xem, ta là chính hay tà a?" Đông Phương Bất Bại buồn cười nhìn Lệnh Hồ Xung.

"Ta nghĩ rằng... Ân... Dù sao..." Lệnh Hồ Xung lấy tay sờ sờ cái mũi, sau đó hoạt động cước bộ một chút, thẳng đến khi cách Đông Phương Bất Bại một khoảng an toàn mới phá hư cười nói: "Dù sao a, ngươi không phải thứ tốt! Cẩn thận không thể gả đi!"

"... ... ..."

"Đổng huynh?"

"... ... ..." Đông Phương Bất Bại căn bản không để ý đến hắn.

"Quái..." Lệnh Hồ Xung thật cẩn thận dịch đến bên người Đông Phương Bất Bại, vỗ vỗ bả vai của nàng: "Không sao không sao, nếu thật không thể gả đi, ta có thể miễn cưỡng..." Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Đông Phương Bất Bại nở nụ cười quỷ dị với hắn, sau đó không kịp để hắn phản ứng, trong miệng liền xuất hiện một viên thuốc, chờ đến lúc hắn phản ứng được, viên thuốc kia đã trôi xuống yết hầu...

"Lệnh Hồ Xung, tam thi não thần đan ăn được không?" Đông Phương Bất Bại cười hỏi.

"Ách... Đổng huynh... Ngươi không phải đùa đi? Tại sao ta cảm giác trong bụng rất không thoải mái." Lệnh Hồ Xung buồn bực nhìn Đông Phương Bất Bại.

"Đây là loại dược mới phối chế được, chuyên giúp ngươi rửa sạch tràng vị, ta cam đoan..." Đông Phương Bất Bại nghẹn cười, "Ngươi sẽ gấp đến độ chạy khắp nơi tìm nhà xí..."

"A? ! Ngươi muội a..." Nói xong, Lệnh Hồ Xung ôm bụng chạy ra ngoài.

"Ha ha... Lệnh Hồ Xung, ngươi có thể hỏi người khác nhà xí ở nơi nào... Ha ha..." Đông Phương Bất Bại rốt cuộc nhịn không được, cười run rẩy hết cả người.

Cũng chỉ có những lúc ở cùng hắn, nàng mới có thể buông xuống thân phận cao cao tại thượng của mình, không cố kỵ vui đùa ầm ĩ, làm những chuyện nàng chưa bao giờ làm, chẳng hạn như, hạ thuốc xổ...

Đợi đến khi Lệnh Hồ Xung đã chạy đi tìm nhà xí vô số lần, dược hiệu cuối cùng cũng đã hết, sắc trời cũng chậm rãi tối dần.

Đông Phương Bất Bại gọi người chuẩn bị tốt rượu và thức ăn đặt trong lương đình tại rừng đào, chỉ chốc lát sau Lệnh Hồ Xung đã nghiêng ngã lảo đảo đi tới, đặt mông ngồi lên ghế.

"Thế nào? Có phải rất thoải mái hay không?" Đông Phương Bất Bại trêu tức hỏi.

"... ... ..." Lệnh Hồ Xung không quan tâm tới nàng, nhìn nhìn đồ ăn trên bàn, ánh mắt không ngừng ngắm một thứ.

"Trăng sáng nhô cao, có thể uống rượu thưởng hoa thật tuyệt, chỉ tiếc, người nào đó lại không có phúc phận này." Đông Phương Bất Bại đương nhiên biết Lệnh Hồ Xung đang nhìn cái gì, cầm lấy vò rượu trên bàn, một mình tự uống.

"Đổng huynh... Không cần nhẫn tâm như vậy đi..." Lệnh Hồ Xung vẻ mặt ai oán nhìn Đông Phương Bất Bại.

"Ngươi không phải không để ý tới ta sao? Sao giờ lại trách ta nhẫn tâm?" Đông Phương Bất Bại vẫn như trước không có ý cho hắn uống rượu.

"Hắc hắc, Đổng huynh, ta chỉ là không nghe thấy huynh gọi thôi..."

"Ngươi nói cái gì? Ta không nghe rõ."

"Đổng huynh... Ngươi chừa chút rượu cho ta đi..."

"... ... ..."

"Đổng huynh..."

Bóng đêm rất đẹp, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào trên bàn, đồ ăn không hề được động đến, còn Lệnh Hồ Xung vẫn lải nhải không ngừng. Đông Phương Bất Bại thỉnh thoảng góp một hai câu, hai người đều thoải mái cười to, cũng không biết đang nói đến chuyện gì.

Ngày hôm sau, Nhật Nguyệt thần giáo cử hành đại điển, các giáo chúng tập trung chỉnh tề lại một chỗ. Đông Phương Bất Bại mặc trù phục nàu tím, vận quần đen, bên ngoài lại khoác một kiện áo bào đỏ, đầu đội mũ kim quan. Đông Phương Bất Bại vung chiết phiến trong tay, sau đó ngồi xuống bảo tọa phía trên, Lệnh Hồ Xung đã sớm an vị ngồi bên cạnh.

Tiếng pháo bắn chúc mừng rầm rộ, giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo dùng đao chém một đường trên tay, lập tức máu tươi tuôn trào, sau đó liền nhất tề quỳ xuống, cùng hô vang khẩu hiệu: "Nhật nguyệt thần giáo! Bách chiến bách thắng! Đông Phương giáo chủ! Văn thành vũ đức! Thiên thu vạn tái! Nhất thống giang hồ!"

Sau khi đại điển kết thúc, Đông Phương Bất Bại cùng Lệnh Hồ Xung thương lượng đến Mai Trang một chuyến, dù sao những người khác hiện tại không rõ tung tích, mà Lâm Bình Chi lại là kẻ duy nhất biết được.

"Ngươi ở chỗ này chờ ta." Đông Phương Bất Bại cảm thấy mặc y phục này khởi hành không tiện, bảo Lệnh Hồ Xung ở lại chờ nàng, rồi xoay người đi vào một căn phòng.

Lệnh Hồ Xung không biết Đông Phương Bất Bại muốn làm gì, đợi một lát lại cảm thấy rất nhàm chán, liền đi vào phòng tìm nàng.

Đẩy cửa ra, đập vào mắt là một mảnh màu đỏ diễm lệ, thảm màu đỏ, sa liêm màu đỏ.

Tận cùng trong phòng còn có một cánh cửa, Lệnh Hồ Xung đi qua vừa định kêu Đổng huynh, liền phát hiện phía sau rèm dường như có cái gì đó, mơ hồ nhìn thấy là một bức tranh.

Tùy tay đẩy ra màn trướng, phía sau quả thật là một bức tranh, chẳng qua, là một bức tranh thêu.

Trên tranh có hai người đang so chiêu, một người thực rõ ràng là Đông Phương Bất Bại vận nam trang màu lam, mà một người khác, vô luận thân hình hay là khuôn mặt, không thể nghi ngờ đúng là Lệnh Hồ Xung.

Lệnh Hồ Xung ngốc lăng nhìn bức tranh thêu trước mắt "Lệnh Hồ Xung, ngươi có từng yêu ta hay không..." Cảnh tượng ngày hôm đó lại chợt xuất hiện trong đầu của hắn.

Đột nhiên một trận tiếng bước chân từ bên trong cánh cửa kia truyền ra, Lệnh Hồ Xung vội vàng rời khỏi phòng, lúc đi ra ngoài còn không quên đóng cửa lại.

Lệnh Hồ Xung đứng ở bên ngoài vừa nhẹ nhàng thở ra, Đông Phương Bất Bại đã thay xong y phục, vẻ mặt hoài nghi nhìn hắn.

"Ôi chao? Hắc hắc... Đổng huynh ra rồi a..." Lệnh Hồ Xung cười nói.

"Lệnh Hồ Xung, ngươi vừa vào phòng của ta đúng không?"

"Đúng vậy, ta thấy huynh lâu như vậy vẫn chưa ra, nên mở cửa nhìn xem, nhưng không có đi vào. Nguyên lai huynh đi thay y phục, đáng tiếc ta cái gì cũng không thấy được... Hắc hắc." Lệnh Hồ Xung cười xấu xa nhìn chằm chằm Đông Phương Bất Bại.

"Sắc quỷ!" Đông Phương Bất Bại trừng mắt một cái, xoay người liền đi.

"Đổng huynh!"

"Làm sao?"

"... Không có gì, y phục này của huynh không tệ..." Lệnh Hồ Xung nghĩ đến bức tranh thêu kia, vốn muốn nói cái gì đó, nhưng khi Đông Phương Bất Bại quay đầu nhìn, hắn lại nghẹn trở về.

"Nói năng ngọt xớt."

Nhìn bóng dáng Đông Phương Bất Bại, Lệnh Hồ Xung mỉm cười, nhưng chợt nghĩ đến Nhậm Doanh Doanh, tươi cười dần biến mất, tâm của hắn nói cho hắn biết, người hắn lựa chọn chính là Đông Phương, nhưng còn Doanh Doanh, lại nên làm thế nào cho phải?

"Lệnh Hồ Xung, ngươi ở đó ngẩn ngơ cái gì? !"

Phía trước truyền đến thanh âm của Đông Phương Bất Bại, Lệnh Hồ Xung vỗ vỗ đầu, lên tiếng, rồi liền đi theo.

Hai người tới Mai Trang, phát hiện toàn bộ giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo canh giữ ở đây toàn bộ đều bị đánh ngất. Lệnh Hồ Xung cùng Đông Phương Bất Bại thầm hô "Không tốt!", vội vàng chạy tới lao tù.

Chỉ thấy cửa lao tù rộng mở, bên trong sớm đã không còn ai, Đông Phương Bất Bại tiến lên từng bước nhìn ổ khóa bị chặt đứt, chỗ đứt bóng loáng bằng phẳng, nhưng không giống như bị binh khí chém đứt, mà dường như là bị nội lực hùng hậu đánh gãy.

"Xem ra, người cứu đi Lâm Bình Chi võ công rất cao cường, chí ít dựa vào cái này cho thấy, không thấp hơn ta." Nói xong, Đông Phương Bất Bại ném ổ khóa trong tay cho Lệnh Hồ Xung.

"Không thấp hơn huynh? Sau lưng Lâm Bình Chi lại có một cao thủ như thế sao?" Lệnh Hồ Xung cau mày, cẩn thận nhìn ổ khóa gãy kia "Đổng huynh, trên đời này vẫn có người võ công cao hơn huynh sao?"

"Theo ta được biết, trừ bỏ sư phụ ta, hẳn là không có, cho dù là Phương Chứng đại sư và Xung Hư đạo trưởng, nhiều nhất cũng chỉ lưỡng bại câu thương."

"Chẳng lẽ, còn có thế ngoại cao nhân nào khác?"

"Có thế ngoại cao nhân cũng sẽ không rảnh rỗi giúp Lâm sư đệ của ngươi đi?"

"Ách... Quả thật..." Lệnh Hồ Xung gãi gãi đầu: "Đổng huynh, bây giờ manh mối hoàn toàn bị chặt đứt, cũng không biết thái sư thúc bọn họ rốt cuộc bị giam ở đâu."

"Đi về trước."

"Khởi bẩm giáo chủ! Có người phát hiện phụ cận khu vực Hắc Mộc Nhai có một nữ tử bị hôn mê, hình như là... Thánh cô." Vừa trở lại Hắc Mộc Nhai không lâu, một gã trưởng lão liền lại đây bẩm báo.

"Doanh Doanh? !" Đông Phương Bất Bại và Lệnh Hồ Xung liếc mắt nhìn nhau "Lập tức đưa nàng về đây. Nhanh đi!" Đông Phương Bất Bại nói.

"Dạ! Giáo chủ!" Tên trưởng lão kia lên tiếng liền lui ra ngoài.

"Đổng huynh..."

"Nếu lo lắng ngươi liền đi theo xem đi." Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói.

Lệnh hồ Xung muốn nói gì đó, đã thấy Đông Phương Bất Bại đứng dậy đi vào phòng, rồi sau đó nghe thấy nàng nói: "Ngươi và Doanh Doanh là phu thê, ngươi đừng quên những chuyện ngươi nên làm."

"Đổng huynh, kia... Vậy ta đi đây." Lệnh Hồ Xung than nhẹ một tiếng, do dự một chút rồi đi ra ngoài.

Trong phòng, Đông Phương Bất Bại trên mặt nhìn không ra cảm xúc dao động gì, chỉ một mình uống rượu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top