Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 26: ÂM MƯU QUỶ KẾ NÚI VÕ ĐANG, SÁO TIÊU HỢP TẤU TÌNH LƯỠNG NAN.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thôi, Lệnh Hồ Xung chung quy đã là của người khác, ngươi cần gì phải vì hắn..." Đông Phương Bất Bại mặt không chút thay đổi, nội tâm lại đang suy nghĩ ngàn vạn.

"Đổng huynh!" Không bao lâu sau, Lệnh Hồ Xung đã bế Nhậm Doanh Doanh đang hôn mê tiến vào.

Đông Phương Bất Bại để Lệnh Hồ Xung trước đi ra ngoài, chính mình giúp Nhậm Doanh Doanh kiểm tra thương thế.

Một lát sau...

"Đổng huynh, Doanh Doanh sao rồi?" Nhìn thấy Đông Phương Bất Bại từ trong phòng đi ra, Lệnh Hồ Xung liền hỏi.

"Không có việc gì, chỉ là bị chút ngoại thương, hơn nữa mệt nhọc quá độ, cho nên mới hôn mê." Đông Phương Bất Bại chắp tay sau lưng thản nhiên nói.

"Huynh lại cứu nàng thêm một lần nữa, hy vọng Doanh Doanh sau này sẽ không còn thành kiến với huynh..."

"Không cần phải lo chuyện đó, ngươi nên vào xem nàng thế nào đi." Đông Phương Bất Bại nhìn thoáng qua Lệnh Hồ Xung: "Nàng không có gì đáng ngại, không lâu sau có thể tỉnh lại." Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

Lệnh Hồ Xung đi vào trong phòng, mới vừa đi đến giường: "Xung ca..." Nhậm Doanh Doanh lập tức bắt được tay hắn, Lệnh Hồ Xung nghĩ rằng nàng đã tỉnh, lại phát hiện nàng chỉ là đang nói mê.

Hơi chút giật giật, Lệnh Hồ Xung vội vã rút tay ra: "Xung ca... Đừng rời xa muội..." Nhậm Doanh Doanh tựa hồ mơ thấy cái gì, trong miệng không ngừng nói mê.

"... ..." Lệnh Hồ xung trầm mặc nhìn Nhậm Doanh Doanh, từ lúc bái đường đến nay, mỗi buổi tối hắn đều viện cớ thuê khác phòng, hoặc lấy lý do thân thể Doanh Doanh còn yếu cần phải tĩnh dưỡng để tránh việc viên phòng:"Nên làm thế nào cho phải... Ta không thể phụ Doanh Doanh... Nhưng còn Đông Phương..." Lệnh Hồ Xung lại một lần nữa lâm vào rối rắm.

"Xung ca... Vì sao...Xung ca!" Nhậm Doanh Doanh đang ngủ bừng tỉnh, nàng không biết đã mơ thấy bao nhiêu thứ, trong mộng là những ký ức giữa Đông Phương Bất Bại và Lệnh Hồ Xung, từ lúc hai người kia quen nhau, hiểu nhau, đến nhớ nhung thương yêu, cho đến cái hôn cuối cùng kia, từng chút từng chút một xuất hiện trong đầu Nhậm Doanh Doanh.

"Doanh Doanh, làm sao vậy?"

"Xung ca? Xung ca!" Thấy Lệnh Hồ Xung đang ở trước mắt mình, Nhậm Doanh Doanh ôm chặt lấy hắn: "Đừng rời xa muội, Xung ca, đừng rời xa muội..."

"Không có việc gì không có việc gì ..." Lệnh Hồ Xung không đành lòng đẩy nàng ra, đành phải vỗ vỗ lưng của nàng an ủi, hắn không biết Nhậm Doanh Doanh mơ thấy cái gì, cũng không biết, Đông Phương Bất Bại vẫn chưa thật sự rời khỏi đó.

Đến khi tận mắt nhìn thấy bọn họ ôm nhau, Đông Phương Bất Bại khóe miệng mang theo một chút cười khổ, xoay người rời đi.


Trên núi Võ Đang, các chưởng môn nhân của ngũ nhạc kiếm phái đang tụ họp một chỗ nghị luận cái gì đó.

"Xung Hư đạo trưởng, theo lời ngài nói, hắc y nhân thần bí này võ công không thấp hơn ngài?" Nhạc Bất Quần biểu tình ngưng trọng hỏi.

"Đúng vậy, nếu thật sự giao chiến, nhiều nhất là lưỡng bại câu thương, bất quá, trước mắt còn không biết người này đến tột cùng là địch hay bạn." Xung Hư đạo trưởng nhíu mày nghĩ nghĩ, rồi nói: "Hôm nay nghe nói Đông Phương Bất Bại kia đã một lần nữa ngồi lên vị trí giáo chủ, mà vị Doanh Doanh cô nương ta đã cứu được trước kia sau khi biết chuyện này liền lén rời khỏi núi Võ Đang. Ta cảm thấy chuyện này có điểm kỳ lạ, nên mới đến Hắc Mộc Nhai một chuyến thăm dò, nào ngờ giữa đường lại xuất hiện một hắc y nhân thần bí ngăn cản ta lên Hắc Mộc Nhai, hơn nữa..." Xung Hư đạo trưởng nhìn nhìn mọi người, "Đem Lâm Bình Chi giao cho ta."

"Lâm Bình Chi? !"

"Hắc y nhân kia đến tột cùng muốn làm cái gì? !"

Toàn bộ đại điện đều nghị luận, thực không thể đoán ra mục đích của hắc y nhân này.

"Mọi người an tâm đừng vội, đợi chúng ta tra hỏi Lâm Bình Chi kia, có lẽ sẽ có được manh mối nào đó." Xung Hư đạo trưởng nói xong, liền lệnh cho đệ tử dẫn Lâm Bình Chi vào đại điện.

"Lâm Bình Chi, ngươi đồ súc sinh!" Nhạc Bất Quần giả ý giận dữ tiến lên.

"Nhạc Minh chủ! Đại sự làm trọng, ân oán cá nhân tạm thời hãy buông bỏ trước." Xung Hư đạo trưởng vội vàng ngăn Nhạc Bất Quần lại, rồi sau đó đi đến trước mặt Lâm Bình Chi nói: "Bần đạo hỏi ngươi, hắc y nhân kia đến tột cùng thân phận thế nào? Đông Phương Bất Bại vì sao lại lần nữa ngồi lên ngôi vị giáo chủ?"

"... ... Hừ... Ha ha... Ha ha ha..." Lâm Bình Chi cười lớn, "Uổng cho ngươi là chưởng môn phái Võ Đang, thì ra bất quá chỉ như thế, ha ha..."

"Tiểu tử! Ngươi không cần rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!" Đinh Miễn giận dữ vỗ mạnh lên bàn.

"U... Ngươi thật đúng là uy phong, bất quá... Lúc trước khi ta chưa bị bắt, sao không thấy ngươi uy phong như thế? Ha ha..." Lâm Bình Chi trào phúng nói: "Thật đúng là cáo mượn oai hùm... Hừ..."

"Ngươi!" Đinh Miễn bị tức nói không ra lời, trên mặt lúc đỏ lúc trắng .

"Lâm Bình Chi, bần đạo vì sao bất quá chỉ như thế?" Xung Hư đạo trưởng không vội cũng không giận hỏi.

"Đại sĩ thối, ngươi hỏi thì ta phải nói sao? Ha ha ha, chờ ngày nào đó tâm tình của ta tốt hơn, có lẽ sẽ nói cho ngươi biết."

"Một khi đã như vậy, bần đạo cũng không miễn cưỡng, đôi mắt của ngươi, chờ lúc ngươi nói ra ta sẽ chữa trị sau." Xung Hư đạo trưởng lạnh nhạt nói.
"Đạo sĩ thối! Ngươi nói cái gì? ! Ngươi... Ngươi có thể trị khỏi mắt của ta?" Lâm Bình Chi thốt lên.

"Vậy phải xem ngươi có chịu phối hợp không đã."

"Hừ! Ta làm sao biết sau khi ta nói ra ngươi có thể tuân thủ ước hẹn hay không, thậm chí còn giết ta."

"Ha ha, bần đạo đường đường là chưởng môn phái Võ Đang, sao có thể thất tín được. Ngươi nếu thật có gì khó nói, bần đạo đáp ứng ngươi, thả ngươi một con đường sống." Xung Hư đạo trưởng cười to, danh dự trăm năm qua của phái Võ Đang lại bị một tiểu tử không biết gì nghi ngờ, thực rất buồn cười.

"... . . . Hắc y nhân kia, là Đông Phương Bất Bại." Lâm Bình Chi trầm mặc trong chốc lát lại nói.

"Cái gì? !" Mọi người trong đại điện hai mặt nhìn nhau.

"Nói hươu nói vượn! Ngươi hai mắt đã mù, làm sao nhìn ra đó là Đông Phương Bất Bại? !" Nhạc Bất Quần chất vấn nói.

"Vậy các ngươi còn hỏi ta làm cái gì?" Lâm Bình Chi cười nói.

"Lâm Bình Chi, ngươi dựa vào cái gì một mực chắc chắn hắc y nhân là Đông Phương Bất Bại?" Xung Hư đạo trưởng cau mày hỏi.

"Ha ha ha, hắn xem như một nửa sư phụ của ta, sao ta có thể ngay cả hắn là ai cũng không biết được." Lâm Bình Chi cất tiếng cười to.

"Chẳng lẽ bọn chúng thật sự cấu kết với nhau..."

"Quả nhiên Đông Phương bất bại mới là kẻ chủ mưu..." Trong đại điện, các môn phái nhỏ giọng nghị luận .

"Lâm Bình Chi, ngươi tốt nhất là ăn ngay nói thật, không cần mưu toan đem chúng ta dẫn sai phương hướng!" Xung Hư đạo trưởng sợ Lâm Bình Chi này đang cố ý nhiễu loạn tư tưởng mọi người.

"Hừ... Bằng không, ngươi nghĩ rằng võ công của ta là do ai truyền thụ? Chắc hẳn đạo sĩ thối ngươi đã sớm biết ta tu luyện là loại võ công gì đi?"

"Này... Cho dù hắn thật là sư phụ của ngươi, hắn vì sao lại đem ngươi giao cho ta?"

"Hừ... Hắn muốn diệt khẩu, đáng tiếc, Lệnh Hồ Xung kia cầu xin hắn tha cho ta, vừa vặn ngươi lại xuất hiện, đương nhiên liền giao cho ngươi ..."

"Lệnh Hồ Xung? Hắn đang ở cạnh yêu nữ kia? !" Nhạc Bất Quần nghiến răng nghiến lợi nói.

"Yêu nữ? Ha ha ha, cũng đúng, muốn luyện thần công, tất trước tự cung, dù sao hắn cũng bất nam bất nữ ." Lâm Bình Chi mị cười nói.

"Hừ! Chính ngươi cũng không khác gì!" Đinh Miễn mượn cơ hội cười nhạo nói.

"Lâm Bình Chi, sư muội Nghi Lâm của ta cùng Điền Bá Quang có phải bị ngươi bắt đi không?!" Nghi Ngọc không khỏi nghĩ tới Nghi Lâm cùng Điền Bá Quang đã mất tích.

"Không chỉ bọn họ, còn có rất nhiều người khác, ngay cả Phương Chứng con lừa ngốc kia cũng là bị Đông Phương Bất Bại bắt đi, đáng tiếc sau đó lại bị đạo sĩ thối kia cứu được." Lâm Bình Chi phủ phù mấy lọn tóc trên trán, lại nói: "Nhạc chưởng môn, đồ đệ Lệnh Hồ Xung kia của ngươi quan hệ rất tốt với Đông Phương Bất Bại... Ha ha ha ha ~ "

"Vô liêm sỉ! Hoa sơn ta... Làm sao có thể có hai tên súc sinh như các ngươi!"

Xung Hư đạo trưởng thấy Nhạc Bất Quần bị kích động, trong lòng tự biết nếu tiếp tục hỏi nữa chỉ sợ không thể khống chế được tình hình, phất phất tay nói: "Hiện nay chúng ta đã biết kẻ chủ mưu là ai, mọi người hãy bình tĩnh lại, thương thảo bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ."

"Đạo sĩ thối, ngươi không phải đã dáp ứng sẽ chữa khỏi đôi mắt của ta hay sao? !"

"Nhưng bần đạo vẫn chưa nói khi nào thì trị liệu. Dẫn hắn đi!"

"Ngươi tên đạo sĩ thối! ! Ngươi không chết tử tế được! !" Lâm Bình Chi bị đệ tử Võ Đang kéo khỏi đại điện, lớn tiếng nguyền rủa .

Đại điện lại yên tĩnh, đã biết kẻ hạ độc thủ sau lưng là ai, mọi người vẫn chưa cảm thấy thoải mái, ngược lại cảm thấy càng thêm trầm trọng, Đông Phương Bất Bại võ công thiên hạ đệ nhất, cho dù biết hắn là độc thủ, nhưng có thể làm được gì?

Đêm dài tịch mịch, trên núi Võ Đang cũng đã trở lại yên lặng, một bóng đen lấy thân pháp cực nhanh đi tới nơi giam giữ Lâm Bình Chi, dùng mê hương đánh ngất đệ tử trông coi, nhẹ nhàng mở cửa phòng ra.

"Ngươi đã đến rồi." Lâm Bình Chi không mang theo ngữ khí gì nói.

"Kiếm phổ đâu?"

"Gấp cái gì? Đám người Phong Thanh Dương đã an bài xong rồi?"

"Đương nhiên, có chắp cánh cũng khó thoát!"

"Vậy là tốt rồi, bất quá..." Lâm Bình Chi cười cười nói tiếp: "Thứ ta muốn, ngươi có mang đến chưa?"

"... Đã chuẩn bị tốt." Người tới từ trong lòng lấy ra một vật gì đó đưa cho Lâm Bình Chi.

Lâm Bình Chi lấy tay sờ sờ, sau đó liền lấy một xấp giấy đưa cho người kia..

"Vì sao chỉ có một nửa? !" Người tới cau mày, bất mãn hỏi.

"Chờ sau khi đại sự hoàn thành, ta tự nhiên sẽ đem phần còn lại giao cho ngươi. Huống hồ, ngay cả Đông Phương Bất Bại chỉ sợ cũng chỉ tu luyện đến một nửa."

"... ... Ta đi trước."

"Đợi chút!" Lâm Bình Chi gọi lại người tới: "Ngày mai, hãy an bài để ta gặp mặt Bình Nhất Chỉ."

"Hảo. Cáo từ." Người tới một lần nữa đóng kín cửa phòng, sau đó lắc mình một cái, vài bước liền biến mất không thấy.

"Lệnh Hồ Xung, Đông Phương Bất Bại... Hừ... Các ngươi đều phải chết, ai cũng trốn không thoát..." Lâm Bình Chi vuốt ve thứ mà hắc y nhân đã đưa cho hắn, khóe miệng nổi lên nụ cười quỷ dị.

Lệnh Hồ Xung từ trong phòng của Nhậm Doanh Doanh đi ra, nhìn xung quanh không thấy Đông Phương Bất Bại, đang muốn về phòng của mình, đột nhiên một tiếng sáo thanh thúy dễ nghe truyền đến, hắn không khỏi dừng lại cước bộ cẩn thận lắng nghe.

Trong giai điệu tràn ngập bi thương cùng phiền muộn, lại mang theo bất đắc dĩ khôn cùng, Lệnh Hồ Xung mải mê lắng nghe, rồi sau đó mỉm cười, đi vào trong phòng.

Khi trở ra, trên tay Lệnh Hồ Xung đã cầm theo một cây tiêu, lần theo tiếng sáo, đi vào trong rừng đào nở rộ, cuối cùng gặp được người đang thổi sáo kia.

Dưới ánh trăng, Đông Phương Bất Bại một thân áo trắng phiêu dật, tuy là nam trang, nhưng vẫn dấu không được mắt ngọc mày ngài, không lấn át được vẻ phong hoa tuyệt đại. Thanh âm du dương từ trong cây sáo trên tay nàng truyền ra, nàng dường như không phát hiện Lệnh Hồ Xung, vẫn như cũ không nhúc nhích dựa lưng vào cổ thụ thổi sáo trúc trong tay.

Lệnh Hồ Xung đặt tiêu bên miệng, thử phối hợp với tiếng sáo của người trước mắt, dù rằng hắn chưa từng nghe qua khúc nhạc này.

Đông Phương Bất Bại vẫn không bị tiếng tiêu đột ngột vang lên đánh gãy, ngược lại cố ý thả chậm tốc độ, giúp hắn điều tiết vận luật, hắn thổi sai, nàng dùng tiếng sáo dẫn dắt, hắn thổi đúng, nàng liền tiếp tục phối hợp.

Không biết khúc nhạc này đã tuần hoàn bao nhiêu lần, hai người vẫn như trước không có ý định dừng lại, cho đến khi Lệnh Hồ Xung thổi được hoàn mỹ không tỳ vết, cho đến khi Đông Phương Bất Bại không cần cố ý thả chậm phối hợp, một tiêu một sáo, rốt cuộc giống như một khúc nhạc bình thường, hai hòa làm một.

Thời gian giống như ngừng trôi, yêu nhau, lại không nhất định sẽ được ở bên nhau, nhiều lắm nguyên nhân, nhiều lắm nhân tố, cản trở hai người yêu nhau. Tiếng sáo như trước đau thương, tiếng tiêu như trước phiền muộn, nhưng đều đã không còn trọng yếu.

Khiến cho giờ khắc này, vĩnh viễn ở lại trong lòng nhau, năm tháng thoi đưa tựa như nước chảy có thể sẽ làm phai mờ tất cả, nhưng vĩnh viễn không thể xóa đi tình yêu say đắm trong tim.

Nguyện, một màn này, sẽ cảm động đất trời, nguyện, bài trừ muôn vàn khó khăn, mãi mãi ở cùng một chỗ..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top