Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 30: TỶ ĐỆ THẤT LẠC SỚM TƯƠNG NGỘ, LỆNH HỒ VÔ TÌNH GẶP CẢNH XUÂN.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vừa trở lại Hắc Mộc Nhai, Đông Phương Bất Bại liền chống đỡ không được, nội lực dĩ nhiên tiêu hao hầu như không còn.

"Đông Phương!" Lệnh Hồ Xung dìu Đông Phương Bất Bại trở về phòng, khi mở cửa ra, bất ngờ phát hiện vài giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo đã sớm tắt thở ngã trên đất.

"Này... Đây là có chuyện gì..."

"Doanh Doanh ở trong phòng ta, là ta lệnh cho bọn họ bảo vệ nơi này, đi, mau vào xem." Đông Phương Bất Bại nhíu mày nói.

Sau khi tiến vào phòng, trên giường đã không còn ai, Nhậm Doanh Doanh chẳng biết đã đi nơi nào.

"Đông Phương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao nàng lại đột nhiên xuống Hắc Mộc Nhai?" Lệnh Hồ Xung đỡ Đông Phương Bất Bại ngồi lên giường, nhẹ giọng hỏi.

"Còn không phải tại Doanh Doanh của ngươi sao, chạy tới nói với ta ngươi xuống Hắc Mộc Nhai đi tìm ngũ nhạc kiếm phái, cho nên ta..." Ngừng lại một chút, Đông Phương Bất Bại nhìn Lệnh Hồ Xung "Lệnh Hồ Xung, rượu kia là do ngươi đặt lên bàn?"

"Phải, lúc trước đến phòng của nàng nhưng không tìm được nàng, tiện tay liền để đó." Lệnh Hồ Xung không biết nàng vì sao hỏi như vậy, có chút nghi hoặc đáp.

"Trong rượu bị hạ thập hương nhuyễn cân tán."

"Cái gì? Không có khả năng, rượu này là của ta, sao lại có độc? !" Lệnh Hồ Xung lập tức đứng lên, cầm lấy bầu rượu nhìn kỹ xem, xác định đây là bầu rượu của hắn.

"Ta suýt nữa đã nghĩ rằng, ngươi lại muốn giết ta thêm một lần nữa." Đông Phương Bất Bại sắc mặt tái nhợt, thản nhiên nói một câu.

"Đông Phương..."

"Tay ngươi thế nào ?" Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng kéo tay Lệnh Hồ Xung, cổ tay phải đã sớm sưng lên, trên miệng vết thương lại nhìn thấy ghê người.

"Không ngại, chỉ cần nàng không sao là được, Đông Phương, ta đi lấy thuốc cho nàng, nàng trước chữa thương quan trọng hơn." Lệnh Hồ Xung nhìn thấy dáng vẻ suy yếu của Đông Phương Bất Bại, trong lòng không khỏi đau đớn.

Đông Phương Bất Bại nhìn Lệnh Hồ Xung bước ra khỏi phòng, khẽ cười cười, rồi sau đó nhắm lại hai mắt bắt đầu ngồi xuống, Dịch Cân Kinh phát huy công hiệu, chậm rãi tu bổ vết thương trong cơ thể.

Lệnh Hồ Xung đem thuốc nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, sau đó trở lại phòng xử lý thương tích trên người, thuận tiện thay đổi một bộ y phục sạch sẽ khác.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Lệnh Hồ Xung đứng lên muốn mau chân đến xem Đông Phương Bất Bại.

"Lệnh Hồ thiếu hiệp, giáo chủ thế nào rồi?"

Lệnh Hồ Xung ngẩng đầu, nhìn thấy Trương Đức Quyền chật vật đứng ở trước mặt mình.

"Nàng đang vận công chữa thương, không có việc gì. Bất quá, Trương hộ pháp, đa tạ ngươi kịp thời đuổi tới."

"Giáo chủ gặp nạn, ta thân là hộ pháp, đương nhiên phải tận lực cứu giúp. Tên đạo trưởng kia thật đúng là lợi hại, trải qua trận chiến lần này, giáo chúng đệ tử tổn thất quá nửa." Trương Đức Quyền vừa nói vừa nhe răng trợn mắt, suýt nữa đã không còn mạng trở về.

"Trương hộ pháp, trên cánh tay ngươi là cái bớt sao?" Lệnh Hồ Xung đột nhiên thấy bên chỗ cánh tay trái của Trương Đức Quyền y phục bị chém rách lộ ra một vết đen giống như sẹo hay gì đó.

"Nga, ngươi nói cái này sao, là sẹo. Nghe cha ta nói là do ta lúc nhỏ chạy lên núi chơi, không cẩn thận ngã xuống sườn núi, may mắn được tỷ tỷ ôm lấy dùng thân thể che chở cho ta, ta mới chỉ bị thương ở cánh tay..." Trương Đức Quyền cười cười, rồi sau đó lại mở miệng nói: "Cũng không biết tỷ tỷ rốt cuộc đang ở đâu..."

"Ngươi còn có tỷ tỷ?" Lệnh Hồ Xung kinh ngạc hỏi.

"Ân, ta có hai tỷ tỷ, nhưng... năm đó khi chạy nạn, cha mẹ không tìm được tỷ tỷ, ôm ta chạy trước." Trương Đức Quyền thở dài nói tiếp: "Qua nhiều năm như vậy, cha mẹ luôn rất nhớ thương, trước lúc lâm chung vẫn nhớ mãi không quên. Ta cũng tìm thật lâu, đáng tiếc vẫn như trước không có tin tức gì."

"Vậy cha mẹ ngươi chưa từng nói cho ngươi biết đặc thù của tỷ tỷ ngươi sao? Ngươi cứ tìm không có mục tiêu như vậy, làm sao có thể tìm được."

"Nương ta từng nói trên lưng đại tỷ có một vết sẹo, là do lúc cứu ta đã bị thương, nhị tỷ khi đó cũng còn nhỏ, hiện tại sợ là dù gặp cũng không nhận ra được. Hơn nữa... Ta không thể nhìn thấy nữ tử liền... Liền xem phía sau lưng a..." Trương Đức Quyền buồn bực nói.

"Cũng đúng..." Lệnh Hồ Xung sờ sờ mũi "Ngươi nhanh đi chữa thương đi, ta đi xem giáo chủ các ngươi."

"Hảo, vậy còn thỉnh Lệnh Hồ thiếu hiệp thay tại hạ chuyển cáo giáo chủ, phòng bị trên Hắc Mộc Nhai ta đã bố trí xong, tin chắc trong khoảng thời gian này sẽ không có người nào đến quấy rầy giáo chủ. Làm phiền Lệnh Hồ thiếu hiệp." Trương Đức Quyền hướng Lệnh Hồ Xung chắp tay, rồi sau đó liền rời đi .

Lệnh Hồ Xung đi đến trước cửa phòng Đông Phương Bất Bại, nhẹ nhàng đẩy cửa ra nhìn, Đông Phương Bất Bại vẫn như cũ đang ngồi vận công, nhưng sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, chí ít không còn tái nhợt như trước.

Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy vẫn nên ở lại đây nhìn xem nàng một chút, vì thế Lệnh Hồ Xung liền ngồi xuống trước bàn, nằm úp sấp trên bàn nhìn nàng.

Nhìn trên bàn bầu rượu bị hạ độc kia, Lệnh Hồ Xung cau mày "Đến tột cùng là ai... Bầu rượu ta vẫn tùy thân mang theo, làm sao có thể bị hạ độc mà ta không biết? Hơn nữa, ta cũng từng uống rượu, sao Đông Phương trúng độc ta lại không có việc gì?" Lệnh Hồ Xung nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên liền nghĩ tới Nhậm Doanh Doanh.

"Chẳng lẽ là Doanh Doanh? Lúc ta đi tìm Đông Phương, từng đặt bầu rượu trên bàn, nếu lúc đó nàng hạ độc, cũng không phải không có khả năng, huống chi, nàng còn lừa Đông Phương dẫn dụ xuống Hắc Mộc Nhai... Nàng sao lại trở nên như thế..." Lệnh Hồ Xung có chút không muốn tin tưởng Nhậm Doanh Doanh lại ngoan độc như vậy, nhưng sự thật hiện ra trước mắt, khiến hắn không thể không hoài nghi Nhậm Doanh Doanh.

Sắc trời dần dần tối mịt, Đông Phương Bất Bại dưới sự trợ giúp của Dịch Cân Kinh chậm rãi khôi phục nội lực, độc trong cơ thể cũng bị bức ra ngoài. cảm thấy thân thể tốt hơn rất nhiều, nàng liền đình chỉ vận công, nghĩ muốn mau chóng đến xem Lệnh Hồ Xung.

Mở mắt ra, liền thấy Lệnh Hồ Xung đang ở trong phòng mình, tay phải bị thương đặt lên trên bàn, tay trái chống cằm, nửa thân mình đều nằm úp sấp ở trên bàn, cau mày không biết đang nghĩ cái gì.

Đông Phương Bất Bại khóe môi nhếch lên một chút cười, đi đến bên cạnh Lệnh Hồ Xung.

"Đông Phương? ! Nàng khi nào thì..." Lệnh Hồ Xung phát hiện bên cạnh xuất hiện một người, nhìn thấy là Đông Phương Bất Bại, bất giác vui sướng kêu lên.

"Lệnh Hồ Xung, ngươi giống như heo nằm úp sấp làm chi?" Đông Phương Bất Bại ngồi bên cạnh Lệnh Hồ Xung, buồn cười theo dõi hắn.

"Nàng... Quên đi, ta đang nghĩ, Doanh Doanh muội ấy sao lại trở nên ngoan độc như thế." Lệnh Hồ Xung nghe nàng nói hắn là heo, chán nản muốn phản bác, nghĩ nghĩ lại nằm úp sấp trở về trên bàn.

"Ngươi đã nhận ra rồi sao? Ta cứ tưởng rằng ngươi phải mất rất lâu mới biết được."

"Nàng đã sớm hoài nghi muội ấy có phải không? Vì sao không nói cho ta biết?"

"Nói cho ngươi biết? Nếu như ta thật sự nói với ngươi, Doanh Doanh nàng thế này thế nọ, ngươi sẽ tin sao?" Đông Phương Bất Bại trừng mắt liếc Lệnh Hồ Xung một cái.

"Ách... Kia, nếu nàng đã hoài nghi, vì sao còn tin lời của muội ấy, chạy xuống hắc mộc nhai tìm ta?"

"Ngươi cũng đã nói, ta là hạ nhai đi tìm ngươi, ta tuy rằng hoài nghi nàng, nhưng cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy, chỉ sợ ngươi..." Đông Phương Bất Bại đang nói đột nhiên dừng lại, sau đó không được tự nhiên quay đầu không nhìn tới Lệnh Hồ Xung.

"Đông Phương... Lần đó, nàng mạo hiểm giết sói lấy gan, nói không muốn ta chết là vì sợ Nghi Lâm thương tâm, lần này, nàng sợ ta gặp chuyện không may, lại muốn dùng cái cớ gì đây?" Lệnh Hồ Xung trong lòng ấm áp, cảm thấy nữ tử trước mắt thật sự rất khờ, đường đường là giáo chủ, nhưng lại vì hắn mà đánh mất bình tĩnh.

Đông Phương Bất Bại bị Lệnh Hồ Xung nói á khẩu không trả lời được, sau đó cảm nhận được tay mình bị cầm lấy.

"Lệnh Hồ Xung, ta khi nào thì cho phép ngươi kêu tên của ta ? Ta, không phải Đổng huynh đệ của ngươi sao?" Đông Phương Bấy Bại nhanh chóng dời đi đề tài.

"Không phải chứ? Còn muốn làm huynh đệ? ! A..." Lệnh Hồ Xung lập tức đứng lên, sơ ý đụng tay phải vào bàn, đau đến nhe răng trợn mắt .

"Ai bảo ngươi động tay động chân? Đau chết đi" Đông Phương Bất Bại thấy hắn như vậy, một trận buồn cười.

"Nàng còn cười, thật sự rất đau ôi chao!" Lệnh Hồ Xung vẻ mặt đau khổ oán giận nói.

"Kia làm sao bây giờ?" Đông Phương Bất Bại trừng mắt to nhìn chằm chằm Lệnh Hồ Xung.

"Hắc hắc, không bằng, nàng lại hát một bài cho ta nghe?"

"Lệnh Hồ Xung, ngươi tin hay không ta khiến cho tay trái của ngươi cũng đau?" Đông Phương Bất Bại nghiền ngẫm nhìn Lệnh Hồ Xung.

"Đừng! Thương thế của nàng vẫn chưa lành, đừng như vậy..." Lệnh Hồ Xung vội vàng chạy ra xa "Đi uống rượu thế nào?"

"Được rồi, vậy cùng ngươi đi uống rượu."

"Vậy đi!" Lệnh Hồ Xung nắm tay Đông Phương Bất Bại kéo ra ngoài.

"Ngươi dù sao cũng phải để ta thay một bộ y phục khác chứ! Mặc đồ này đi ra ngoài, ngươi e sợ cho người khác không biết ta là Đông Phương Bất Bại sao?" Đông Phương Bất Bại bất đắc dĩ nói.

"Cũng đúng.. Vậy nàng mau thay đi." Lệnh Hồ Xung gãi gãi đầu.

"... ... ..."

... ... ... ...

"Nàng không phải nói thay y phục sao? Cứ đứng đó xoay tới xoay lui làm gì?" Chờ nửa ngày cũng không thấy Đông Phương Bất Bại có động tĩnh, Lệnh Hồ Xung tay trái xoa thắt lưng bắt đầu ồn ào.

"... Lệnh Hồ Xung! Ngươi muốn đứng ở đây nhìn ta thay y phục sao? !" Đông Phương Bất Bại trừng mắt nhìn Lệnh Hồ Xung, hận không thể một cước đá hắn bay ra ngoài.

"A? A... Ta ta ta lập tức đi ra ngoài!" Lệnh Hồ Xung thế này mới nhận ra không ổn, vội vàng nhanh như chớp rời khỏi phòng.

Đông Phương Bất Bại dở khóc dở cười nhìn Lệnh Hồ Xung chạy đi, xác định hắn đã đi ra ngoài, liền lấy ra một kiện nam trang định thay.

Đang lúc Đông Phương Bất Bại đưa lưng về phía cửa cởi y phục ra, cửa phòng đột nhiên bật mở, một cái đầu từ bên ngoài thò vào.

"Đổng huynh! Ta cảm thấy huynh mặc nữ trang..." Lệnh Hồ Xung ngốc lăng nhìn Đông Phương Bất Bại đang cởi áo, nhất thời choáng váng "Mặc nữ trang xinh đẹp hơn..."

Đông Phương Bất Bại cũng sửng sốt, nháy mắt trên mặt liền nổi lên đỏ ửng, nàng không nghĩ tới Lệnh Hồ Xung lại đột nhiên thò đầu vào, sau khi phản ứng lại liền vội vàng kéo áo lên.

"Lệnh Hồ Xung! ! Ngươi muốn chết có phải không?!" Đông Phương Bất Bại đỏ mặt hét to.

"A thực xin lỗi! !" Lệnh Hồ Xung lập tức đóng cửa lại, hắn vốn tưởng rằng Đông Phương Bất Bại sẽ không thay y phục nhanh như vậy, muốn nói cho nàng biết mặc nữ trang xinh đẹp hơn, ai ngờ..."Bất quá, là ta hoa mắt sao? Hình như thấy trên lưng của nàng..."

"Lệnh Hồ thiếu hiệp." Lệnh Hồ Xung đang ngẫm nghĩ, Trương Đức Quyền đã đi tới "Giáo chủ sao rồi?"

"Nga, nga, hảo, hảo..." Lệnh Hồ Xung không yên lòng đáp.

"Lệnh Hồ Xung! Ta xem cái tay kia của ngươi vẫn nên chặt bỏ đi!" Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Đông Phươg Bất Bại tức giận xuất hiện, cũng đã thay nữ trang.

"Ách... Lệnh Hồ thiếu hiệp, ngươi thật lợi hại, đem nữ nhân xinh đẹp như vậy giấu ở trong phòng giáo chủ." Trương Đức Quyền bất khả tư nghị nhìn Lệnh Hồ Xung, lại phát hiện Lệnh Hồ Xung cũng mang vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn lại hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top