Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 31: THANH PHONG NGUYỆT GIAN NHẤT HỒ TỬU, BỒI QUÂN TIẾU TÚY TAM THIÊN...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cái kia... Trương hộ pháp... Nàng... Nàng chính là..." Lệnh Hồ Xung nghẹn cười, lén lút nhìn thoáng qua Đông Phương Bất Bại.

"Chính là cái gì a? Chẳng lẽ là nữ nhân của giáo chủ? Ta xem xem." Trương Đức Quyền không hề hay biết tiêu sái đến trước mặt Đông Phương Bất Bại.

"Vô liêm sỉ! Ngươi muốn chết!" Đông Phương Bất Bại siết chặt cổ Trương Đức Quyền "Ngươi muốn xem cái gì?! Bổn tọa cho ngươi xem đủ!"

"Giáo... Giáo... Giáo chủ? !" Trương Đức Quyền vừa nghe thanh âm, hơn nữa nàng xưng "Bổn tọa", thế mới biết nữ nhân khuynh quốc khuynh thành trước mắt này chính là giáo chủ.

"Ôi chao ôi chao ôi chao! Đông Phương! !"

Đông Phương Bất Bại trừng mắt nhìn Lệnh Hồ Xung một cái, vung tay, liền ném Trương Đức Quyền sang một bên.

"Giáo chủ... Giáo chủ tha tội! Thuộc hạ có mắt không tròng mạo phạm giáo chủ!" Trương Đức Quyền lập tức bị dọa chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

"Thôi, ngươi coi như cái gì cũng không biết, có nghe hay không?"

"Dạ, giáo chủ."

"Đông Phương, chúng ta vẫn mau đi uống rượu đi..." Lệnh Hồ Xung chột dạ nhìn Đông Phương Bất Bại nói.

"Ra ngoài sẽ tính sổ với ngươi!" Đông Phương Bất Bại trừng mắt, xoay người rời đi, Lệnh Hồ Xung chỉ đành lẽo đẽo theo sau.

Trương Đức Quyền thấy hai người đi xa, mới đứng lên thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng cũng rất buồn bực "Giáo chủ lại là nữ nhân?" Vừa nghĩ, vừa liếc mắt nhìn cửa phòng Đông Phương Bất Bại "Suốt cả buổi tối qua ... Lệnh Hồ Xung đều ở trong phòng giáo chủ, vậy bọn họ...?" Đột nhiên ngộ ra, Trương Đức Quyền liền cảm thấy chính mình giống như đã biết được bí mật gì đó...

Hai người kia một chút cũng không biết quan hệ giữa bọn họ đã bị Trương Đức Quyền bẻ cong, đang từ một con đường khác xuống Hắc Mộc Nhai, Lệnh Hồ Xung vừa bảo vệ Đông Phương Bất Bại, vừa quay đầu xem xét chung quanh.

Đông Phương Bất Bại nhìn bộ dạng dáo dác của Lệnh Hồ Xung, một trận buồn cười, bất giác liền cười ra tiếng.

"Nàng cười cái gì? !" Lệnh Hồ Xung quay đầu nhìn nàng "Ta đang nhìn xem có người của ngũ nhạc kiếm phái hay không, nếu bị phát hiện chỉ sợ lại khó tránh khỏi một trận ác chiến. Thương tích của nàng còn chưa khỏi hẳn, phải cẩn thận một chút, chốc nữa mua rượu xong, chúng ta liền tức tốc rời đi."

"Nghe lời ngươi." Đông Phương Bất Bại khóe miệng có chút cong lên, đôi mắt đẹp lưu chuyển nhìn Lệnh Hồ Xung nhẹ giọng nói. Lệnh Hồ Xung trong lòng không khỏi rung động, lăng lăng nhìn, dưới chân lại không tự giác liền từng bước tới gần Đông Phương Bất Bại.

"Lệnh Hồ Xung, ngươi có muốn mua rượu nữa không?" Đông Phương Bất Bại bị nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, thấy Lệnh Hồ Xung cách mình gần như thế, liền từng bước lui về phía sau.

"Mua, đương nhiên mua..." Lệnh Hồ Xung vuốt mũi cười cười, sau đó liền cùng Đông Phương Bất Bại đi mua rượu.

Hai người giống như phu thế sóng vai bên nhau, sau khi mua rượu xong, Lệnh Hồ Xung khoát tay lên vai Đông Phương Bất Bại, cười nói: "Chúng ta so khinh công thế nào?"

"Dựa vào ngươi? Ta đây chẳng muốn bắt nạt kẻ yếu đâu." Đông Phương Bất Bại buồn cười nhìn Lệnh Hồ Xung.

"Nàng đừng vội xem thường người khác! Như vậy đi, chúng ta đánh cược, nếu ta thắng, nàng phải làm cho ta một chuyện." Lệnh Hồ Xung cười xấu xa.

"Nếu ngươi thua thì sao?"

"Vậy thì ta sẽ làm cho nàng một chuyện!"

"... Tốt, nhường ngươi đi trước." Đông Phương Bất Bại phẩy phẩy tay, một bộ biểu tình "ngươi thua chắc rồi".

"Hắc hắc, vậy ta đây đi trước !" Nói xong, Lệnh Hồ Xung dưới chân phát lực, sử dụng Lăng Ba Vi Bộ liền không thấy bóng dáng.

Đông Phương Bất Bại cười cười, thân hình chợt lóe, dễ dàng đuổi kịp Lệnh Hồ Xung.

Nguyên bản nắm chắc thắng lợi, Đông Phương Bất Bại đoán đúng mở đầu, lại không đoán được quá trình cùng kết quả.

Lệnh Hồ Xung biết rõ không địch lại nàng, một đường chơi xấu, khiến cho Đông Phương Bất Bại dở khóc dở cười.

Cuối cùng trước khi tới ruộng lúa mạch kia, Lệnh Hồ Xung bất ngờ giữ chặt Đông Phương Bất Bại, sau đó mượn lực nhảy lên chạm đích trước.

"Lệnh Hồ Xung! Ngươi đồ vô lại..." Đông Phương Bất Bại một tay chống nạnh, tức giận nói.

"Ha ha, ta chưa từng nói không được chơi xấu, dù sao ta thắng." Lệnh Hồ Xung mặt mày hớn hở , sau đó lôi kéo Đông Phương Bất Bại chạy vào trong ruộng lúa.

Dưới ánh trăng, hai người cười nói vui vẻ, bàn tay nắm chặt bất tri bất giác liền thành mười ngón tay đan vào nhau.

"Đông Phương, đây, cho nàng." Lệnh Hồ Xung từ trong lòng lấy ra dây cột tóc màu lam kia, quơ quơ trước mặt Đông Phương Bất Bại "Không được trả lại cho ta nữa."

"Không ngờ ngươi vẫn còn giữ..." Đông Phương Bất Bại tiếp nhận dây cột tóc, mỉm cười.

"Ta đương nhiên vẫn giữ, còn có cái này." Làm hồ hướng lại lấy ra một dây cột tóc màu tím, chính là sợi dây năm xưa khi Đông Phương Bất Bại vì hắn múa kiếm bị rơi ra.

"Lệnh Hồ Xung..."

"Đông Phương, đáp ứng ta, cả đời này đều ở bên cạnh ta."

"... Ngươi có từng nghĩ tới, Doanh Doanh làm sao bây giờ?" Đông Phương Bất Bại biết rõ cách làm người của Lệnh Hồ Xung, hắn làm sao có thể bỏ mặc Doanh Doanh không quan tâm.

"Ta... sau khi ta biết rõ chân tướng sự tình rồi, ta đã dự định sẽ nói rõ với Doanh Doanh, sợ là kiếp này, ta chỉ có thể phụ muội ấy..." Lệnh Hồ Xung nghĩ đến Nhậm Doanh Doanh, trong lòng tất nhiên là áy náy, chỉ là thời gian qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến hắn hiểu được áy náy không phải yêu, nếu tiếp tục dây dưa, sẽ chỉ khiến ba người đều thống khổ.

"Chờ sự tình chấm dứt, ta đáp ứng ngươi."

"Vậy, lấy rượu làm chứng, một lời đã định!" Lệnh Hồ Xung giơ lên bầu rượu uống một ngụm, sau đó đưa cho Đông Phương Bất Bại.

"Tứ mã nan truy!" Đông Phương Bất Bại tiếp nhận rượu liền uống.

"Đông Phương, hôm nay, ta múa kiếm cho nàng xem được không?" Nói xong, Lệnh Hồ Xung đem dây cột tóc màu tím kia quấn quanh cổ tay, sau đó rút ra trường kiếm liền múa.

Đông Phương Bất Bại nhìn trong chốc lát, cúi đầu cười, thân hình chớp động đồng thời vung dây cột tóc màu lam trong tay, cùng Lệnh Hồ Xung múa kiếm.

"Phù sinh lãng tích tiếu minh nguyệt!" Lệnh Hồ Xung vừa nói vừa đâm một kiếm tới, chỉ thấy Đông Phương Bất Bại hơi nghiêng người tránh thoát, dây cột tóc vung lên liền cuốn lấy trường kiếm "Thiên sầu tán tận nhất kiếm khinh!"

Hai người nhìn nhau cười, trong tay đồng thời vận lực, trường kiếm cùng dây cột tóc tách ra, Lệnh Hồ Xung lại sử xuất một chiêu, đồng thời dưới chân khẽ động, đem bầu rượu đá lên giữa hai người"Thanh phong nguyệt gian nhất hồ tửu!"

Đông Phương Bất Bại dùng hai ngón tay kẹp lấy thân kiếm, dây cột tóc tung lên, liền đem bầu rượu cuốn lấy kéo về trên tay mình "Bồi quân tiếu túy tam thiên tràng!" Nói xong ngửa đầu uống một ngụm rượu rồi sau đó lại ném cho Lệnh Hồ Xung.

Liền cứ như vậy múa kiếm uống rượu, cho đến khi bầu rượu cạn đáy, hai người đồng thời thu tay sau đó dưới chân dịch chuyển, liền nhất tề nằm ngửa trên ruộng lúa mạch.

"Ha ha, thật sự là thích a, đã lâu không được vui vẻ như vậy!" Lệnh Hồ Xung mỉm cười nhìn Đông Phương Bất Bại.

"Như thế nào? Trong hơn một năm qua ngươi đều không vui sao?" Đông Phương Bất Bại quay đầu nhìn Lệnh Hồ Xung.

"Nên nói thế nào đây..." Lệnh Hồ Xung gãi gãi đầu, cười cười lại nói: "Ta đã từng nói với nàng, ta và Doanh Doanh vẫn luôn tương kính như tân, nhiều nhất chỉ là cùng nhau đánh đàn thổi tiêu. Muội ấy không giống như nàng, cùng ta uống rượu, cùng ta luyện kiếm, thậm chí không màng thân phận cùng ta nằm trên ruộng lúa mạch bẩn hề hề này, ha ha..."

"Tương kính như tân, là rất nhiều người đều muốn có."

"Đúng vậy, nhưng nàng có biết, ta đây vốn không thích quá mức câu nệ, những lúc bên cạnh Doanh Doanh, tổng cảm thấy có gì đó... Ân... Ngăn cách, có loại cảm giác không thể thả lỏng tâm trạng. Cho nên, tuy rằng không phải buồn bã gì, nhưng cũng sẽ không được vui vẻ giống như bây giờ." Lệnh Hồ Xung chậm rãi nói ra suy nghĩ trong lòng mình, xong lại lén nhìn Đông Phương Bất Bại.

"Ta vốn tưởng rằng, ngươi sẽ thực vui vẻ, đó là điều mà ta muốn thấy nhất." Đông Phương Bất Bại nhìn bầu trời đầy sao, nghĩ đến năm đó tình nguyện hiến tim cứu Nhậm Doanh Doanh, chỉ vì mong Lệnh Hồ Xung có thể được hạnh phúc.

"Được ở bên nàng, ta mới có thể là chính mình, không có gì vui vẻ hơn so với việc này." Lệnh Hồ Xung vươn tay nắm lấy tay Đông Phương Bất Bại, nhẹ giọng nói.

"Phải không? Lệnh Hồ Xung, ta thấy, ngươi nhìn lén người khác thay y phục cũng rất vui vẻ đi?" Đông Phương Bất Bại đột nhiên quay đầu, nhướng mi trừng mắt nhìn Lệnh Hồ Xung.

"Cái kia... Cái kia... Hắc hắc, nàng đại nhân đừng chấp tiểu nhân, ta cũng không phải cố ý !" Lệnh Hồ Xung xấu hổ nhìn nhìn Đông Phương Bất Bại "Hơn nữa... Không phải chỉ thấy được lưng thôi sao..."

"Lệnh Hồ Xung, ngươi!" Đông Phương Bất Bại nghe được hắn nhỏ giọng nói thầm, lập tức nổi giận, xoay người định đánh hắn.

"Ôi chao ôi chao! Đông Phương! Đừng!" Lệnh Hồ Xung nhất lăn lông lốc đứng bật dậy "Thật sự cái gì cũng không thấy được! Bất quá, trên lưng nàng có phải có một vết sẹo hay không?"

"... ... Phải, làm sao vậy?" Đông Phương Bất Bại nghĩ đến trên lưng mình quả thật có một vết sẹo, Lệnh Hồ Xung người này cư nhiên dám nói cái gì cũng không thấy được...

"Vậy, nàng có phải, còn có một đệ đệ không? !" Lệnh Hồ Xung trừng to mắt hỏi.

"Ngươi làm sao mà biết? Sư phụ ta nói với ngươi sao?" Đông Phương Bất Bại khó hiểu nhìn Lệnh Hồ Xung, nàng dường như chưa từng nói với hắn mình có một đệ đệ.

"Đông Phương, vậy đệ đệ của nàng đâu?" Lệnh Hồ Xung đặt mông ngồi lại bên cạnh Đông Phương Bất Bại.

"Trước đây khi chạy nạn, cha mẹ đã mang theo nó chạy trốn." Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói.

"... Đông Phương, vậy đệ đệ của nàng, có đặc thù gì không?"

"Lệnh Hồ Xung, ngươi làm sao vậy?"

"Ai nha, trước khoan hãy hỏi ta làm sao, nói mau có đặc thù gì không!"

Đông Phương Bất Bại vẻ mặt hoài nghi nhìn Lệnh Hồ Xung, nhưng ngoài miệng vẫn đáp: "Đặc thù... Khi đó nó còn quá nhỏ, không có đặc thù gì, bất quá nó từng ngã xuống núi, trên cánh tay có một vết sẹo, không biết sau khi lớn lên vết sẹo kia có còn hay không."

"Còn! Vết sẹo kia vẫn còn!" Lệnh Hồ Xung cầm tay phải của Đông Phương Bất Bại, sau đó chỉ vào một vị trí nói: "Chính là vị trí này có phải hay không? !"

"Ừ... Đúng vậy, Lệnh Hồ Xung, ngươi rốt cuộc hỏi làm cái gì? !" Đông Phương Bất Bại bị Lệnh Hồ Xung hỏi khiến cho có chút mơ hồ, đồng thời cũng cảm thấy kỳ quái hắn vì sao lại biết rõ ràng đến như vậy.

"Đông Phương, ta biết đệ đệ của nàng là ai!" Lệnh Hồ Xung cười nói.

"Ngươi biết?" Đông Phương Bất Bại nhìn Lệnh Hồ Xung, thấy hắn cũng không giống như đang nói đùa "Ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top