Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 41: CÂU HỒN ĐOẠT PHÁCH KHỐNG TÂM MA, ĐÔNG PHƯƠNG LỆNH HỒ LẠI KHÚC MẮC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sắc trời sớm đã tối đen, sau khi đọc xong lá thư này, Đông Phương Bất Bại vẫn lẳng lặng ngồi im.

"Đông Phương, ta tuyệt đối sẽ không lại phụ nàng."

"Đông Phương, ta thật sự rất nhớ nàng..."

"Đông Phương, còn có ta, cho dù cái gì cũng không có, nàng còn có ta."

Bên tai tựa hồ vang lên thanh âm của Lệnh Hồ Xung, hắn vô lại, hắn nhu tình. Nàng không hiểu, vì sao một khắc trước còn cùng nàng cười nói vui vẻ, một khắc sau Lệnh Hồ Xung liền đột nhiên thay đổi.

"Nhất định là có nguyên nhân gì đó..." Đông Phương Bất Bại thất thần nghĩ "Không được, ta phải đến núi Võ Đang một chuyến... Nhưng nếu hắn quyết định không muốn gặp lại ta, vì sao còn báo cho ta biết hắn đang ở Võ Đang? Chẳng lẽ, thư này là giả?"

Nhặt lên lá thư, cẩn thận nhìn lại, xác nhận đúng là chữ viết của Lệnh Hồ Xung, cuối cùng than nhẹ một tiếng "Ai, xem ra là ta lo lắng quá nhiều... Người đâu!"

"Giáo chủ có gì phân phó?"

"Bổn tọa có việc phải ra ngoài, rất nhanh sẽ trở về." Đông Phương Bất Bại nói xong, dưới chân điểm nhẹ một chút liền không thấy bóng dáng.

Trong một căn phòng trên núi Võ Đang, Nhạc Bất Quần cùng Hi La Đa đang thương lượng cái gì đó, Nhạc Bất Quần mặt đỏ tai hồng lớn tiếng ồn ào, mà Hi La Đa vẫn lắc đầu.

"Hi La Đa! Ngươi phải biết rằng, hiện tại chúng ta đang cùng ngồi trên một con thuyền!"

"Nhạc Minh chủ, ta hợp tác với các ngươi, chỉ vì ta cần các ngươi giúp ta tìm một người, nhưng hôm nay, các ngươi lại không hề có chút manh mối. Cho nên, thứ cho Hi La Đa khó có thể làm theo!"

"Hừ, nói đến cùng là ngươi vẫn không tin ta?" Nhạc Bất Quần hừ lạnh một tiếng.

"Ngươi cũng không có lý do gì khiến cho ta tin tưởng." Hi La Đa thản nhiên nói.

"Hi La Đa, ngươi nhìn xem đây là cái gì?" Nhạc Bất Quần nhìn chằm chằm Hi La Đa, sau đó lấy ra một vật cất giấu trong ngực áo.

"Cái này... Ngươi từ đâu mà có được?!" Hi La Đa cầm lấy vật đó, vội vã hỏi.

"Đây là do một đệ tử của ta tìm được ở gần Hắc Mộc Nhai, vốn muốn đợi sau khi tìm được người mới báo cho ngươi biết, không ngờ ngươi lại... Hừ..." Nhạc Bất Quần tức giận phất mạnh ống tay áo.

"... Nhạc Minh chủ, tại hạ chỉ vì lo lắng quá mức nên mới vô ý đắc tội ngài, mong Nhạc Minh chủ thứ lỗi." Hi La Đa than nhẹ một tiếng, sau đó ôm quyền thi lễ nói.

"Ta đã nói, chỉ cần ngươi chịu phối hợp với chúng ta, người ngươi muốn tìm chúng ta nhất định sẽ tìm được cho ngươi. Thôi thôi, Hi La Đa công tử, chuyện ta vừa nói ngươi có biện pháp nào không?" Nhạc Bất Quần phất phất tay ý bảo không hề so đo, sau đó uống một ngụm trà rồi hỏi.

"Khống chế tâm trí một người, biện pháp thật ra cũng có, chính là Câu Hồn Đoạt Phách Thuật." Hi La Đa nghĩ nghĩ rồi đáp.

"Câu Hồn Đoạt Phách Thuật?"

"Đúng vậy, Câu Hồn Đoạt Phách Thuật là một loại huyễn thuật trong Ba Tư giáo của ta, những người tu luyện thuật này được xưng là khống tâm ma, thuật này có thể khống chế tâm trí người khác, khiến cho người bị khống chế nói những gì ta muốn nói, làm những điều ta muốn làm." Hi La Đa giải thích cặn kẽ.

"Hi La Đa công tử, nếu đã là huyễn thuật của giáo ngươi, như vậy, hẳn là không có vấn đề gì đi" Nhạc Bất Quần hơi nhướng mày, mỉm cười hỏi.

"Ta quả thật có thể thi triển, nhưng..." Hi La Đa dừng một chút, sau đó nhìn thoáng qua Nhạc Bất Quần rồi nói: "Nhưng thuật này thiên về nữ tử tu luyện, ta không có luyện tập nhiều, cho nên chỉ có thể thi triển đại khái."

"Vậy ngươi rốt cuộc là làm được hay không? !" Nhạc Bất Quần nghe hắn nói như thế, liền có chút nóng nảy.

"Thi triển thì có thể, bất quá thời gian khống chế không lâu, đại khái chỉ có thể khống chế trong khoảng thời gian một nén hương."

"Trong khoảng một nén hương... Đủ rồi. Yêu nữ Đông Phương Bất Bại kia nếu ban ngày không đến thì nhất định sẽ xuất hiện vào ban đêm. Hi La Đa công tử, sau khi ả tới đây ngươi hãy đến tìm Lệnh Hồ Xung, kế tiếp nên làm thế nào, ngươi hẳn là đã rõ đi?"

"Nhạc Minh chủ yên tâm, ta biết nên làm như thế nào." Hi La Đa cười cười.

"Nhạc Minh chủ!" Một gã đạo đồng đột nhiên đẩy cửa mà vào "Một người tự xưng là Đông Phương Bất Bại đã đến núi Võ Đang, hiện tại đang ở dưới chân núi."

Nhạc Bất Quần cùng Hi La Đa liếc nhau, sau đó Hi La Đa liền vội vàng tiêu sái đi ra ngoài.

"Hừ, yêu nữ kia đến vừa đúng lúc, ta sẽ đi xuống đón tiếp ả một phen." Nhạc Bất Quần hừ lạnh một tiếng, đứng lên đi theo đạo đồng kia xuống núi.

————

Đông Phương Bất Bại chắp tay sau lưng, mặt không đổi sắc nhìn chúng đệ tử Võ Đang đang bao vây mình.

Sau khi người đến tự xưng là Đông Phương Bất Bại, đệ tử Võ Đang không biết nàng có mục đích gì trong nhát mắt liền bao vây nàng, nhưng nàng chỉ khẽ vung chiết phiến trong tay, liền khiến cho bọn hắn không thể lại gần thêm một bước, cứ như vậy giằng co tới bây giờ.

"Đông Phương Bất Bại! Không phải nói mọi chuyện bỏ qua sao, ngươi tới nơi này làm gì? !" Lúc này, Nhạc Bất Quần từ trên núi đi xuống, lớn tiếng nói với Đông Phương Bất Bại.

"Đúng! Yêu nữ! Ngươi tới làm gì!"

"Yêu nữ! Nếu không rời khỏi đừng trách chúng ta không khách khí!"

"Mau trở về đi!"

Chúng đệ tử Võ Đang thấy Nhạc Bất Quần đã xuất hiện, lập tức lá gan cũng lớn hơn nhiều.

"Nhiễu nhân thanh tịnh, muốn chết!" Đông Phương Bất Bại một tay vươn lên, chúng đệ tử Võ Đang còn chưa thấy dưới chân nàng có động tác gì, hơn nữa cũng không cảm nhận được nàng từng rời khỏi chỗ, trong phút chốc liền bị đánh bay ra xa.

"Nhạc Bất Quần, hôm nay ta không muốn dây dưa với ngươi, Lệnh Hồ Xung đâu?" Đông Phương Bất Bại vẫn như trước mặt không đổi sắc, nhìn Nhạc Bất Quần lạnh lùng nói.

Lúc này trên trán Nhạc Bất Quần cũng âm thầm đổ mồ hôi, vừa rồi ngay cả hắn cũng không thấy rõ Đông Phương Bất Bại đã ra tay như thế nào, hắn không đoán ra được công lực của yêu nữ này rốt cuộc đã đạt tới cảnh giới nào...

"Lệnh Hồ Xung đúng là đang ở Võ Đang, nhưng..." Theo từng bước chân tới gần của Đông Phương Bất Bại, Nhạc Bất Quần đột nhiên cảm thấy hô hấp khó nhọc, trong lòng không khỏi nổi lên một tia sợ hãi, bất giác ngay cả ngữ khí cũng thay đổi rất nhiều.

"Nhưng cái gì? Nói." Nhìn chằm chằm Nhạc Bất Quần đang chảy mồ hôi lạnh ròng ròng trước mắt mình, Đông Phương Bất Bại lạnh giọng hỏi.

"Nhưng Lệnh Hồ Xung hắn đang ở trong phòng...cùng...cùng Nhậm Doanh Doanh." Nhạc Bất Quần tuy là sợ hãi, nhưng vẫn như cũ không quên quỷ kế.

"Ngươi nói cái gì? !" Đông Phương Bất Bại kháp trụ yết hầu của Nhạc Bất Quần "Ta nói cho ngươi biết Nhạc Bất Quần, ngươi nếu dám có nửa lời dối trá, ta sẽ khiến cho Hoa Sơn ngươi máu chảy thành sông!"

"Đông... Khụ khụ... Ngươi nếu không tin... thì cứ tự mình nhìn xem..."

"Cút!" Đông Phương Bất Bại dùng lực quăng Nhạc Bất Quần ra xa, sau đó dưới chân điểm nhẹ thân hình chợt lóe liền phi thân lên núi Võ Đang.

Nhạc Bất Quần thở hồng hộc, nhìn bóng dáng Đông Phương Bất Bại, cắn chặt răng, đứng dậy đi về hướng trái ngược với núi Võ Đang.

"Lệnh Hồ Xung, ngươi ra đây cho ta!" Đông Phương Bất Bại đứng ở trước đại điện Võ Đang, nhìn chung quanh một vòng, lớn tiếng quát gọi.

"Cạch" một tiếng, một cửa phòng được mở ra, Đông Phương Bất Bại nhìn chằm chằm người đi ra, đúng là Lệnh Hồ Xung vẻ mặt vô cùng hờ hững, cùng Nhậm Doanh Doanh đang ôm lấy cánh tay hắn.

"Đông Phương Bất Bại, ngươi tới đây làm gì?" Lệnh Hồ Xung lãnh đạm nhìn Đông Phương Bất Bại hỏi.

"Ta chỉ muốn tới đây xác nhận tính chân thực của lá thư kia thôi." Đông Phương Bất Bại đồng dạng lạnh nhạt trả lời, trong lòng lại đau đến cõi lòng tan nát."Hiện tại, ta đã rõ rồi." Nói xong, Đông Phương Bất Bại liền xoay người muốn đi, nàng sợ nếu tiếp tục ngây ngốc ở lại, có vài thứ sẽ khống chế không được.

"Đứng lại, nếu đã đến đây, có một số việc nên nói rõ ràng, cũng miễn cho ta phải tốn công tìm ngươi." Lệnh Hồ Xung lắc mình một cái liền chắn trước mặt Đông Phương Bất Bại, một phen nắm lấy cánh tay nàng."Ta hỏi ngươi, ngươi đã làm gì đám người thái sư thúc rồi?"

"Lệnh Hồ Xung, ngươi chất vấn ta?" Không để ý đến cổ tay bị hắn siết chặt có chút đau đớn, Đông Phương Bất Bại nhìn thẳng vào mắt Lệnh Hồ Xung, hy vọng tìm được một chút dị thường nào đó trong mắt hắn, đáng tiếc, trong mắt hắn trừ bỏ lạnh lùng chỉ có hoài nghi.

"Ta không thể không chất vấn ngươi! Ngươi giết nhiều người như vậy, ngay cả sư phụ và muội muội của mình cũng hại, ta thật sự đã nhìn lầm ngươi !" Lệnh Hồ Xung nhíu mày, lực đạo trên tay gia tăng rất nhiều.

"Là ngươi nhìn lầm ta hay ta đã nhìn lầm ngươi?" Đông Phương Bất Bại chỉ cảm thấy trong lòng suy sụp, toàn bộ tín nhiệm cùng yêu thương, trong nháy mắt đã bị đau đớn thấu tâm vùi lấp.

Cổ tay bị siết chặt đau đớn, nàng không phải không thể rút ra, chỉ là luyến tiếc mà thôi, nhưng luyến tiếc lại có ích lợi gì đâu?

Nội lực phát ra, Đông Phương Bất Bại lập tức hất tay Lệnh Hồ Xung: "Lệnh Hồ Xung, chờ ngươi có bản lĩnh rồi lại chất vấn người khác đi!" Nói xong liền phi thân rời đi.

"Đứng lại!" Lệnh Hồ Xung rút ra trường kiếm liền đuổi theo, một kiếm ngăn cản đường đi của Đông Phương Bất Bại.

"Lệnh Hồ Xung, ngươi đang ép ta động thủ với ngươi sao?!" Đông Phương Bất Bại buồn bực nhìn Lệnh Hồ Xung

"Đông Phương Bất Bại, ta nói rồi, ngày khác gặp lại, hoặc là ngươi giết ta, nếu không, đừng trách ta không khách khí!" Lệnh Hồ Xung vươn trường kiếm chỉ thẳng vào Đông Phương Bất Bại, lạnh giọng nói.

"Ta rất muốn xem, ngươi sẽ không khách khí như thế nào!" Chiết phiến mở ra chắn mũi trường kiếm, nhưng lại chưa thật sự xuống tay với hắn.

Lệnh Hồ Xung lại vung một kiếm, một kiếm so với một kiếm càng thêm hung mãnh, trận trận kiếm quang bức thẳng về hướng Đông Phương Bất Bại, đúng là chiêu chiêu đều ngoan tuyệt, không chừa chút đường sống.

"Lệnh Hồ Xung, ngươi thật sự muốn giết ta sao?" Tránh đi trận trận kiếm quang kia, Đông Phương Bất Bại nhìn chằm chằm Lệnh Hồ Xung nhẹ giọng hỏi.

"Nói mau, ngươi rốt cuộc đã đem thái sư thúc bọn họ giấu ở nơi nào? !" Lệnh Hồ Xung lớn tiếng hỏi, "Nếu không, ta nhất định sẽ giết ngươi!"

"Lệnh Hồ Xung, đến đây, để ta xem ngươi làm thế nào giết ta lần thứ hai." Đông Phương Bất Bại hai mắt đỏ bừng, cau mày đau xót nhìn Lệnh Hồ Xung.

"Là do ngươi tự tìm lấy!" Lệnh Hồ Xung huy kiếm, thả người một cái liền xuất hiện trước mặt Đông Phương Bất Bại, mắt thấy trường kiếm sẽ đâm vào, lại đột nhiên dừng lại.

"Đông... Đông Phương..." Trong đầu Lệnh Hồ Xung đột nhiên có thanh âm vang lên, một tiếng lại một tiếng hô "Không được!"

Trên tay buông lỏng, trường kiếm liền rơi xuống dưới chân, Lệnh Hồ Xung cảm thấy trong cơ thể giống như có một người khác, ngăn cản hắn giết Đông Phương Bất Bại, ý thức tựa như bị xé thành hai nửa, nhất thời đau đầu kịch liệt.

"Xung ca! Mau giết ả đi!" Nhậm Doanh Doanh thấy Lệnh Hồ Xung đột nhiên thu tay lại, vội vàng hét lớn.

"Thật chướng mắt!" Đông Phương Bất Bại vung chiết phiến, đem Nhậm Doanh Doanh đánh bay ra ngoài, sau đó vội đỡ lấy Lệnh Hồ Xung đang quỳ rạp dưới đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top