Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 49: YÊU PHẢI ĐOẠT LẤY AI ĐÚNG SAI, TỶ ĐỆ NHẬN LẠI ĐƯỢC MANH MỐI.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Dương Liên Đình hắn tuy rằng lợi dụng chức quyền, ở trong giáo làm xằng làm bậy, nhưng ta tin tưởng hắn đối với ta là toàn tâm toàn ý." Đông Phương Bất Bại nâng tay rót đầy ly rượu, tiếp tục nói: "Đúng vậy, ta từng một lần đem hắn trở thành ngươi, ta tự nói với mình hắn chính là Lệnh Hồ Xung, đáng tiếc hắn không giống, trừ bỏ diện mạo giống nhau, những cái khác hoàn toàn không giống."

Dương Liên Đình trầm mặc, một ly lại một ly uống rượu, hắn sớm đã biết, từ lúc bắt đầu đã biết, hắn bất quá chỉ là một vật thay thế, thậm chí, ngay cả vật thay thế cũng không bằng....

"Ta hỏi ngươi... " Đông Phương Bất Bại đi đến trước mặt Dương Liên Đình, nhìn thẳng vào mắt hỏi: "Nếu người ngươi yêu không yêu ngươi, ép buộc nàng ở bên cạnh ngươi, nàng vĩnh viễn sẽ không cảm thấy hạnh phúc, như vậy, ngươi vẫn muốn nàng phải ở cạnh ngươi sao?"

"Ta..." Dương Liên Đình cũng ngẩng đầu nhìn Đông Phương Bất Bại, nhưng giờ khắc này, chính hắn cũng không biết đáp án, trong khái niệm của hắn, yêu là phải đoạt lấy, hắn chưa bao giờ nghĩ tới khi hai người ở bên nhau có thể vui vẻ hạnh phúc hay không.

"Yêu một người là sai sao? Hắn liên tiếp khiến nàng bị tổn thương, mà nàng vẫn luôn tha thứ cho hắn. Còn ta bất chấp tất cả để yêu nàng, làm mọi việc chỉ mong được nàng để ý, thậm chí chết dưới tay nàng cũng cam tâm. Nhưng nàng vẫn chưa bao giờ nhìn đến ta..." Thật lâu sau, Dương Liên Đình cuối cùng đã nói ra những lời trong lòng. Giờ khắc này, hắn không màng đến cái gì giải dược, thậm chí quên cả lý do vì sao mình lại đến Hắc Mộc Nhai. Nghe nàng nói, hắn hiểu thì ra nàng đã biết tất cả.

Đông Phương Bất Bại nhìn nam nhân giống Lệnh Hồ Xung như đúc, hắn yêu nàng, so với tình yêu nàng dành cho Lệnh Hồ Xung không hề thua kém. Chẳng qua cách yêu khác nhau, hắn muốn đoạt lấy, nàng lại nguyện thành toàn.

"Có một số việc có những người, liếc mắt một cái, trong nháy mắt, nhận định liền không thể thay đổi. Cho dù người khác nói gì cũng vẫn yêu sâu đậm. Cho dù người khác nghĩ thế nào cũng cảm thấy hạnh phúc." Đông Phương Bất Bại nói xong, cầm lấy chén rượu uống một ngụm.

"... ... Dù thế nào thì ta vẫn luôn luôn không bằng hắn, a..." Dương Liên Đình tự giễu khẽ cười một tiếng: "Ta không rõ ta có điểm nào không bằng hắn. Ta ngay cả con chó bên cạnh nàng cũng không bằng. Nàng muốn đánh thì đánh muốn mắng thì mắng. Nàng có biết ta thậm chí từng hận đến mức muốn giết nàng hay không. Nhưng ta chung quy vẫn không làm được..."

"Ta sao lại không biết, ngươi thực nghĩ ta sủng ngươi sủng đến hoàn toàn tín nhiệm ngươi sao?" Đông Phương Bất Bại nhướn mày nói: "Ta tùy thời có thể giết ngươi, trước kia có thể, hiện tại cũng có thể!" Vừa dứt lời, chiết phiến vung lên đánh nát ly rượu trong tay Dương Liên Đình.

Rượu trong ly bắn ra, không sót một giọt hắt thẳng vào mặt Dương Liên Đình.

"Người từng chết một lần, chung quy có thể nhìn thấu tất cả." Đông Phương Bất Bại lạnh giọng nói.

"Ta yêu nàng yêu đến từng hận muốn giết nàng. Chỉ có ta trung thành với nàng nhất, nhưng ta vĩnh viễn không chiếm được nàng..." Dương Liên Đình mặc kệ rượu trên mặt, đau xót nói.

"Yêu không phải chiếm giữ, chỉ có những người không hiểu tình yêu, mới có thể cảm thấy giữ lấy mới là hạnh phúc. Người không hiểu yêu, làm sao có thể đi yêu người khác? Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, ép buộc, chỉ có thể mang lại tổn thương." Đông Phương Bất Bại đem chén rượu đặt lên bàn: "Ngươi là người thông minh, nên làm thế nào chắc ngươi hiểu được."

"Giáo..." Dương Liên Đình hiểu ý của Đông Phương Bất Bại, trong phút chốc nghẹn lời, một tiếng giáo chủ, làm sao cũng không thốt ra được.

"Ta cho ngươi thời gian." Dứt lời, Đông Phương Bất Bại xoay người rời khỏi rừng hoa đào.

Dương Liên Đình lẳng lặng nhìn Đông Phương Bất Bại rời đi, thân phận của hắn hiển nhiên đã bại lộ, nhưng Đông Phương Bất Bại chẳng những không giết hắn mà còn cho hắn thời gian.

"Ta đã sai rồi sao? Ta không biết..." Dương Liên Đình lấy trực tiếp cầm lấy bầu rượu, từng ngụm từng ngụm uống, hắn không muốn nghĩ nữa, nếu buông tay hắn thật sự không cam lòng, nhưng nếu tiếp tục cố chấp, lại không thể chiếm được trái tim của nàng...

Đông Phương Bất Bại sau khi rời khỏi rừng hoa đào, lập tức đi tới đại điện, đã thấy Trương Đức Quyền sớm chờ tại nơi đó.

"Giáo chủ."

"Trương Đức Quyền, tùy tiện thả người lên đây, tiểu tử ngươi còn dám gặp bổn tọa?!" Đông Phương Bất Bại nghiêm mặt hỏi.

"Giáo chủ, thuộc hạ biết sai!" Trương Đức Quyền nghĩ rằng Đông Phương Bất Bại thật sự tức giận, vội vàng quì xuống.

"Thôi thôi. Ngươi sao lại ở đây? Có chuyện gì sao?" Đông Phương Bất Bại cười phất phất chiết phiến trong tay.

"Không có việc gì, chỉ là thuộc hạ biết giáo chủ bị thương, cho nên cố ý tìm Thiên Hương Đoạn Tục Cao đến dâng cho giáo chủ." Trương Đức Quyền nói xong, lấy ra một bình dược.

"Nga?" Đông Phương Bất Bại tiếp nhận bình dược, mở nắp bình ra nhìn nhìn, trong lòng không khỏi nổi lên một tia nghi hoặc: "Thiên Hương Đoạn Tục Cao là linh đan diệu dược của phái Hằng Sơn, ngươi làm sao có được?"

"Là thuộc hạ cố ý đến Hằng Sơn cầu xin." Trương Đức Quyền cũng không ngẩng đầu lên nói.

"Tốt, xem ra ngươi rất có lòng." Đông Phương Bất Bại nghĩ nghĩ, nói tiếp: "Vừa vặn hôm nay không có việc gì, Trương Đức Quyền, ngươi bồi bổn tọa uống vài chén thế nào?"

"A? Giáo chủ, việc này... Không tốt lắm?" Trương Đức Quyền thụ sủng nhược kinh nhìn nhìn Đông Phương Bất Bại.

"Bảo ngươi uống thì cứ uống, nói nhiều như vậy làm gì."

"Dạ, giáo chủ."

Một lát sau, một bầu rượu ngon, hai chén rượu nhỏ được đem lên, Đông Phương Bất Bại để Trương Đức Quyền ngồi đối diện mình, khiến Trương Đức Quyền có chút tay chân luống cuống.

"Không cần khẩn trương, bổn tọa chỉ muốn tìm người cùng uống rượu mà thôi." Nói xong, Đông Phương Bất Bại tự rót rượu, nâng chén uống cạn.

"Giáo chủ vì sao...không cùng uống với Lệnh Hồ đại ca?" Trương Đức Quyền dò hỏi.

"Trương Đức Quyền, bổn tọa đối đãi với ngươi thế nào?" Đông Phương Bất Bại cũng không trả lời hắn, mà là hỏi lại hắn.

"Này... Giáo chủ đối xử với thuộc hạ rất tốt." Trương Đức Quyền ngoài miệng nói vậy, nhưng bàn tay đặt dưới bàn lại lặng lẽ chạm vào chuôi kiếm bên hông.

"Vậy ngươi vì sao phải lừa gạt..." Lời còn chưa dứt, chén rượu trong tay Đông Phương Bất Bại bay tới, đem trường kiếm Trương Đức Quyền vừa rút ra đánh rớt.

Trương Đức Quyền rút lui vài bước, thả người một cái nhặt lại trường kiếm, sau đó vươn kiếm chỉ thẳng vào Đông Phương Bất Bại.

"Ngươi đã sớm biết?" Trương Đức Quyền nhíu mày hỏi.

"Như thế nào? Ngươi tính động thủ với ta sao?" Đông Phương Bất Bại vẫn ngồi yên tại vị trí, lạnh giọng hỏi.

"Ta biết ta đánh không lại ngươi, nhưng... Ta cũng không còn cách nào khác." Trương Đức Quyền do dự một chút, sau đó cắn răng nói.

"Rốt cuộc sao lại thế này? Nói ra, có lẽ ta có thể giúp ngươi."

"Ngươi có thể giúp ta cái gì!"

"Ta đường đường là giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, chẳng lẽ còn không giúp được đệ đệ của mình hay sao? !" Sự tình đã đến nước này, Đông Phương Bất Bại đành phải nói rõ quan hệ với Trước Đức Quyền, nàng vốn chỉ thử một chút, nào biết thực sự lại...

"Ngươi... Ngươi nói cái gì?!" Trương Đức Quyền ngây ngẩn cả người: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"

"Nói bậy? Trên cánh tay ngươi có một vết sẹo, hơn nữa Trương Đức Quyền chỉ là tên giả mà thôi, tên thật của ngươi, gọi là Đông Phương Văn."

"Ngươi..." Trường kiếm trong tay Trương Đức Quyền liền rơi xuống đất, tên thật của hắn đúng là Đông Phương Văn, Trương Đức Quyền chỉ là tên giả hắn dùng khi gia nhập Nhật Nguyệt thần giáo.

"Tên của ta là Đông Phương Bất Bại, ngươi không hề nghĩ tới sao?" Đông Phương Bất Bại đi đến trước mặt Trương Đức Quyền, không, Đông Phương Văn, cười hỏi.

"Ta... Ta làm sao có thể ngờ được Đông Phương Bất Bại thiên hạ đệ nhất lại...lại là tỷ tỷ của ta... Đông Phương Bạch." Nói xong, Đông Phương Văn lại quay đầu đi chỗ khác: "Vậy tỷ vì sao... Không sớm nói với ta..."

"Ai... Ta thân là giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, những cái gọi là chính phái, đều hận không thể phanh thây róc thịt ta, ta sợ liên lụy đến ngươi, cho nên muốn chờ sau khi mọi chuyện chấm dứt mới nói rõ ràng với ngươi." Đông Phương Bất Bại than nhẹ một tiếng: "Hiện tại, ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"

"Tỷ... Ta... Ta thực xin lỗi tỷ, thực xin lỗi Lệnh Hồ đại ca." Đông Phương Văn nói xong liền đỏ hốc mắt.

"Rốt cuộc làm sao vậy?"

"Ta... Ngày ấy Phương Chứng đại sư đem Kim Cương Kinh giao cho ta, ta lừa Lâm Bình Chi nói đó là Dịch Cân Kinh, sau đó bị Lâm Bình Chi phát hiện, dọa ta sợ chết khiếp, ta... Bất đắc dĩ đành phải nói với hắn ta đã bị tỷ hạ tam thi não thần đan, nên mới phản bội hắn."

"Hắn nói hắn có giải dược?" Đông Phương Bất Bại nhẹ giọng hỏi.

"Phải..."

"Ngươi nói với hắn ngươi muốn tìm tỷ tỷ, hắn còn nói sẽ giúp ngươi tìm được có phải không?"

"Phải... Tỷ, tỷ làm sao mà biết được?"

"Cũng chỉ có đứa ngốc như ngươi mới có thể cái gì cũng nói với người khác, lại còn tin lời hắn." Đông Phương Bất Bại lắc lắc đầu: "Như vậy, âm mưu của Nhạc Bất Quần và Lâm Bình Chi, ngươi đều biết? Còn có Thiên Hương Đoạn Tục Cao, rốt cuộc từ đâu mà đến?"

"Ta chỉ biết là Nhạc Bất Quần và Lâm Bình Chi, còn có Nhậm Doanh Doanh hợp tác với nhau để đối phó tỷ cùng Lệnh Hồ đại ca, những cái khác ta không biết, Lâm Bình Chi cái gì cũng không nói cho ta biết, chỉ có một lần sai ta tới đại lao bắt Bình Nhất Chỉ giúp hắn chữa trị hai mắt và hai chân. Thiên Hương Đoạn Tục Cao... Nhạc Bất Quần bắt Nghi Ngọc sư thái, sau đó để ta đem Nghi Ngọc đi giam, trên đường nàng đánh rơi bình dược này, ta nghĩ đến tỷ có thương tích trong người, liền đem dược cầm về." Đông Phương Văn cúi đầu thành thành thật thật đáp.

"Đại lao? Nghi Ngọc?"

"Ân, Nghi Ngọc sư thái, còn có thần y Bình Nhất Chỉ, và rất nhiều người ta không biết, tất cả đều bị nhốt cùng nhau." Đông Phương Văn nghĩ nghĩ nói.

Đông Phương Bất Bại nghe xong trong lòng cả kinh, hỏi: "Bọn họ bị nhốt ở nơi nào?"

"Phía sau núi Võ Đang."

"Núi Võ Đang?" Đông Phương Bất Bại như thế nào cũng không ngờ được, mọi người lại bị nhốt phía sau núi Võ Đang, chẳng lẽ...

"Ân, hơn nữa, Xung Hư đạo trưởng cùng Nhạc Bất Quần còn mời đến một người Ba Tư để đối phó với tỷ, nghe nói người này rất thông thạo các loại thiên môn thuật."

"Thiên môn thuật?" Đông Phương Bất Bại cúi đầu trầm tư: "Người đâu!"

"Giáo chủ có gì phân phó?"

"Phái vài tên giáo chúng đi tìm hiểu một chút, có phải có một loại kỳ thuật nào đó có thể thay đối dung mạo một người hoặc là khống chế tâm trí hay không."

"Dạ!"

Sau khi tên trưởng lão kia lui ra, Đông Phương Văn nhìn Đông Phương Bất Bại nói: "Tỷ, tỷ cho rằng Lệnh Hồ đại ca này là do kẻ khác dịch dung sao?"

"Hắn không cần phải dịch dung." Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói một câu: "Đúng rồi, võ công của ngươi là học từ ai? Nội lực rất rối loạn, sợ là ngươi căn bản không thể khống chế."

"Không có ai dạy ta, là... Là ta học trộm ..." Đông Phương Văn ngượng ngùng gãi gãi đầu.

"Học trộm ?"

"Ân, lúc ta giúp Lâm Bình Chi bắt Bình Nhất Chỉ, thấy Nhạc Bất Quần đang lén lút chôn cái gì đó ở phía sau núi. Chờ hắn đi rồi ta liền đào lên, đó là một quyển công pháp, ta liền sao chép lại một bản khác rồi chôn về chỗ cũ." Đông Phương Văn nghĩ nghĩ nói.

"Công pháp gì?" Đông Phương Bất Bại thắc mắc hỏi.

"Mặt trên viết Bắc Minh thần công."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top