Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 60: TÌNH NÀY CÓ ĐƯỢC KHÔNG HỀ DỄ, ĐỒNG SÀN CỘNG CHẨM LÒNG RỐI BỜI.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ngươi nhìn đủ chưa?"

Một tiếng gọi nhẹ kéo hồn phách đang bay lơ lửng của Lệnh Hồ Xung trở về, ngạc nhiên phát hiện Đông Phương Bất Bại đã đi đến trước cửa sổ, mang theo một tia nghiền ngẫm tươi cười nhìn hắn.

"Đông... Đông Phương." Lệnh Hồ Xung trong lúc nhất thời có chút lắp bắp.

"Làm sao? Ngươi nghĩ cái gì mà xuất thần vậy?" Đông Phương Bất Bại buồn cười nhìn khuôn mặt hơi hơi ửng đỏ của Lệnh Hồ Xung.

"Không, không có gì..." Lệnh Hồ Xung không dám nói với nàng, mới vừa rồi, hắn nhớ đến lần đó sắp cùng nàng... Kết quả nàng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, thực khiến hắn một trận mặt đỏ tim đập.

"Không nói thì thôi." Đông Phương Bất Bại nói một câu, sau đó xoay người liền đi.

"Đông Phương ~" Lệnh Hồ Xung nhảy qua cửa sổ, vươn tay giữ chặt lấy Đông Phương Bất Bại: "Ta nói là được chứ gì."

"Ngươi muốn nói? Nhưng ta bây giờ không muốn nghe ~" Đông Phương Bất Bại xoay người, mỉm cười nói.

"Ta thật sự nói ~ "

"Thôi, ta đại nhân không chấp tiểu nhân, nói đi, ngươi suy nghĩ cái gì." Đông Phương Bất Bại khoanh tay, nhìn Lệnh Hồ Xung nói.

Lệnh Hồ Xung ôm lấy eo nàng, kéo nàng lại gần, cúi xuống bên tai nàng, thỏ thẻ: "Ta nghĩ về..." Sau đó thanh âm càng ngày càng thấp, thấp đến mức chỉ có hắn và nàng có thể nghe thấy.

Đông Phương Bất Bại sau khi nghe Lệnh Hồ Xung nói, tình cảnh ngày đó bất giác hiện lên trong đầu, lập tức liền đỏ mặt.

"Lệnh Hồ Xung! Ngươi..."

"Là nàng muốn ta nói." Lệnh Hồ Xung vẻ mặt vô tội nhún vai.

"Ta... Ta làm sao biết ngươi lại..." Đông Phương Bất Bại xoay người không thèm nhìn mặt hắn, chợt thấy y phục của hắn bị rách một mảng: "Y phục của ngươi làm sao vậy?"

"Nga, vừa rồi ở trong phòng bất cẩn làm rách..." Lệnh Hồ Xung cúi đầu nhìn thoáng qua nói.

"Cởi ra."

"A? Nàng nói ta... cởi... cởi y phục?"

"Ngươi nghĩ cái gì vậy! Ta bảo ngươi cởi ngoại bào ra, chẳng lẽ ngươi cứ như vậy mặc sao?" Đông Phương Bất Bại buồn cười nhìn vẻ mặt đần độn của hắn.

Hóa ra là vậy! Lệnh Hồ Xung cười gượng một tiếng, ngoan ngoãn cởi ngoại bào, vừa cởi ra, Đông Phương Bất Bại liền cầm lấy, sau đó đẩy Lệnh Hồ Xung ra đi về phòng mình.

"Nàng muốn làm gì?" Lệnh Hồ Xung gãi gãi đầu khó hiểu hỏi.

Đông Phương Bất Bại cũng không để ý đến hắn, lập tức liền vào phòng. Lệnh Hồ Xung thấy thế, đành phải đi theo sau, khi đứng trước cửa phòng nàng, hắn do dự bước một chân vào, thấy Đông Phương Bất Bại không có phản ứng gì, hắn mới yên tâm tiêu sái đi vào.

Chỉ thấy Đông Phương Bất Bại lấy ra kim chỉ, sau đó bắt đầu vá lại chỗ rách trên áo hắn.

Nghĩ đến nàng đường đường là giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, chưa từng đối xử ân cần với ai như thế, còn hắn, ngoại trừ sư nương, cũng chưa từng có ai đối tốt với hắn như Đông Phương Bất Bại.

Trong lòng ấm áp, Lệnh Hồ Xung đi đến phía sau nàng nhẹ nhàng ôm lấy nàng, thân hình nàng kiều nhỏ gầy yếu như vậy, không giống như vẻ cường đại khi đứng nhìn từ xa, hắn cái gì cũng không nói, chỉ ôm chặt lấy nàng vào lòng.

Đông Phương Bất Bại cũng không nói gì, vẫn như cũ cúi đầu cẩn thận giúp hắn khâu vá y phục, chỉ là cơ thể thoáng thả lỏng một chút, dựa vào trong ngực hắn, khóe miệng hơi cong lên, chỉ khi ở bên cạnh hắn, nàng mới cảm thấy vui vẻ, cũng chỉ có hắn mới khiến nàng trở nên như thế.

"Đông Phương, sau khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta cùng ẩn cư thiên nhai có được không?" Ôm nàng trong lòng, Lệnh Hồ Xung nhẹ giọng hỏi.

"Nhìn biểu hiện của ngươi đã." Khóe miệng hơi cong, Đông Phương Bất Bại không ngẩng đầu lên nói, sau đó xoay người đem y phục đã vá tốt đưa cho Lệnh Hồ Xung.

Vươn tay cầm lấy ngoại bào, Lệnh Hồ Xung vừa mặc vào vừa nhìn chằm chằm Đông Phương Bất Bại, kết quả khiến nếp áo nhăn nhúm cả lại.

"Ngươi ngay cả mặc y phục cũng vụng về vậy sao?" Đông Phương Bất Bại lắc đầu nhìn bộ dáng ngây ngốc của hắn, nói xong lại giúp hắn sửa sang y phục chỉnh tề.

"Vậy sau này nàng mỗi ngày đều giúp ta mặc y phục đi." Lệnh Hồ Xung cười cười, nắm chặt tay Đông Phương Bất Bại không buông.

"Người si nói mộng."

"Ta nói thật, Đông Phương." Thu hồi tươi cười, Lệnh Hồ Xung nghiêm túc nhìn Đông Phương Bất Bại: "Về sau mỗi một ngày, đều phải ở bên cạnh ta, được không?"

"..." Ngước mắt nhìn Lệnh Hồ Xung, trong mắt hắn không có một tia do dự, tràn đầy kiên định cùng thâm tình, đây không phải là điều nàng luôn mong muốn sao?.

"Được." Mỉm cười, chợt thấy mặt Lệnh Hồ Xung cách mình càng ngày càng gần, nàng hơi nhón chân lên, sau đó nhắm mắt lại, cho đến khi hơi thở của hắn phất trên mặt nàng, hai môi mềm mại chạm nhau.

"Lệnh Hồ Xung, Bắc Minh thần công ngươi luyện đến đâu rồi?" Thật lâu sau, Đông Phương Bất Bại mới nhẹ nhàng tách môi ra.

"Ân, Bắc Minh thần công thực rất thần kỳ, ta vốn tưởng rằng cần phải phế bỏ toàn bộ nội lực, không ngờ Bắc Minh thần công có thể tự vận hành hấp thu Hấp Tinh đại pháp, nhờ vậy tốc độ luyện công của ta ngược lại tăng lên rất nhiều."

"Hấp Tinh đại pháp vốn là dựa trên Bắc Minh thần công mà sáng tạo ra, có thể hấp thu cũng không kỳ quái, ngươi tu luyện cho tốt, Bắc Minh thần công này không những có thể hút nội lực của người khác cho ngươi sử dụng, hơn nữa cũng không có bất cứ tác dụng phụ gì."

"Đông Phương, vì sao nàng không luyện công pháp này?" Lệnh Hồ Xung chợt hỏi, nếu Đông Phương Bất Bại tu luyện, thực lực chắc chắn đại tiến.

"Ta tu luyện Quỳ Hoa bảo điển, không liên quan đến công pháp này, nếu như thật sự muốn luyện, cần phải phế bỏ toàn bộ nội lực của ta mới được, nhưng ta không còn nhiều thời gian như vậy." Nàng mỉm cười nhìn Lệnh Hồ Xung, lại nói: "Huống hồ Bắc Minh thần công này mặc dù lợi hại, nhưng vẫn không thể bằng Quỳ Hoa bảo điển."

"... Đông Phương... Chỉ còn mấy tháng nữa là đến kỳ hạn hai năm, bất luận thế nào cũng phải cố gắng tới cùng." Nghĩ đến Lưu Ly Tâm trong cơ thể nàng không lâu sau sẽ hóa thành máu loãng, Lệnh Hồ Xung không khỏi vừa sợ vừa lo lắng.

"Sao nào? Luyến tiếc? Nói không chừng ta thật sự không thể luyện đến tầng thứ chín." Đông Phương Bất Bại nhất thời nổi hứng trêu chọc, sau đó nhíu mày nói: "Đến lúc đó ta chết đi..." Lời còn chưa dứt, liền bị Lệnh Hồ Xung ôm vào lòng.

"Ta không cho nàng chết, nàng sẽ không, tuyệt đối sẽ không." Lệnh Hồ Xung gắt gao ôm nàng, hắn thật sự rất sợ nàng sẽ..."Đông Phương, còn nhớ không? Năm đó nàng cứu ta, nói không cho phép ta chết, bây giờ ta vẫn sống, nàng sao có thể bỏ rơi ta..."

"Đồ ngốc... Ta chỉ đùa mà thôi." Đông Phương Bất Bại không ngờ Lệnh Hồ Xung lại tưởng thật, mặc dù buồn cười, nhưng cũng vô cùng cảm động, cúi đầu tựa lên vai hắn nhẹ giọng nói: "Yên tâm đi, sau khi cứu được mọi người, ta sẽ lập tức bế quan tu luyện."

"Đông Phương, ta... Hứa với ta, nhất định phải thành công, không được rời bỏ ta."

"Được, ta hứa với ngươi."

Trong lòng Lệnh Hồ Xung cuối cùng cũng an tâm một chút, hắn không thể tưởng tượng nổi nếu lại mất đi Đông Phương Bất Bại chính mình sẽ trở nên như thế nào.

"Phải rồi Lệnh Hồ Xung, ta không phải nói ngươi đi nghỉ ngơi sao, sao tinh thần trông vẫn kém như thế?" Đông Phương Bất Bại nhìn hắn một lượt, bộ dáng này của hắn một chút cũng không giống người đã nghỉ ngơi.

"Ta chỉ chợp mắt một lát, trước lúc nghe nàng thổi sáo ta đã tỉnh dậy." Lệnh Hồ Xung mỉm cười hỏi: "Khúc nhạc kia tên gì?"

"Khúc nhạc kia là do ta nhất thời hứng thú thổi ra, không có tên." Đông Phương Bất Bại lắc đầu nói, đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, liền che miệng ngáp nhỏ.

"Nhất thời nổi hứng... Đông Phương đại giáo chủ của ta, ta thật sự vô cùng bội phục nàng a ~" Lệnh Hồ Xung thực lòng nói, Đông Phương của hắn thật đúng là quá hoàn hảo, không muốn bội phục cũng không được..."Nhưng mà Đông Phương, nàng sao lại am hiểu âm luật như vậy..."

"Bởi vì... Cha ta tinh thông âm luật, cho nên ta từ nhỏ có học tập từ ông ấy." Đông Phương Bất Bại có chút ngập ngừng đáp.

"Nga... Đông Phương, nàng còn dám nói ta, nàng cũng chưa nghỉ ngơi đúng không?" Lệnh Hồ Xung biết nàng lại nhớ tới ký ức bị bỏ rơi, vì vậy liền dời đi đề tài, vừa nói vừa đến bên giường ngồi xuống, ngả người ra sau, chắp tay làm gối.

"Đúng vậy, ngươi làm sao biết?" Đông Phương Bất Bại cười hỏi.

"Bởi vì nàng vừa ngáp một cái a." Lệnh Hồ Xung gãi gãi đầu nói, sau đó lại hỏi: "Nàng có muốn ngủ một lát không?"

"Ngươi chiếm lấy giường của ta, ta làm sao mà ngủ?" Đông Phương Bất Bại bất đắc dĩ nhìn Lệnh Hồ Xung.

"Ta đây đứng lên!" Lệnh Hồ Xung nói xong liền đứng lên, kéo tay Đông Phương Bất Bại ấn nàng nằm xuống giường: "Tốt lắm, ngủ đi." Sau đó kéo ghế tới ngồi.

"Ngươi... Đi ra ngoài."

"Vì sao?"

"Ngươi nhìn chằm chằm ta ta ngủ không được."

"Ta đây nhắm mắt." Nói xong, Lệnh Hồ Xung nhắm chặt hai mắt, nhưng vẫn cố chấp không chịu rời đi.

"... Lệnh Hồ Xung tên vô lại nhà ngươi!" Đông Phương Bất Bại dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nhìn Lệnh Hồ Xung, đơn giản quyết định không thèm để ý đến hắn.

Sau khi nằm xuống, tuy rằng mệt mỏi nhưng không buồn ngủ, thấy Lệnh Hồ Xung vẫn nhắm chặt hai mắt, nàng liền nghiêng người nhìn hắn.

"Lệnh Hồ Xung, ngươi đường đường là một đại nam nhân, vì sao lông mi lại dài như vậy?" Đông Phương Bất Bại nhịn không được cười hỏi.

"Ta làm sao biết, từ khi sinh ra đã như vậy rồi! Còn nàng..." Nói xong, Lệnh Hồ Xung liền mở mắt, cúi đầu xuống gần ngắm nhìn khuôn mặt Đông Phương Bất Bại: "Nàng vì sao lại đẹp như vậy?"

"Bởi vì ta là nữ nhân." Đông Phương Bất Bại bật cười: "Thế nào? Ta rất đẹp sao?"

"Đương nhiên, mặc nam trang cũng đã đẹp như vậy. Lúc nàng mặc nữ trang, ta liền cảm thấy..." Lệnh Hồ Xung ngượng ngùng cười cười, sau đó nói: "Nhanh nghỉ ngơi đi, buổi tối chúng ta còn phải đến Võ Đang."

"Ân..."

Lệnh Hồ Xung nhìn Đông Phương Bất Bại nhắm mắt lại, khẽ cười cười, nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng nghịch nghịch tóc nàng.

"Lệnh Hồ Xung, lên đây." Đông Phương Bất Bại đột nhiên mở mắt nói.

"Lên... Lên giường?" Lệnh Hồ Xung có chút kinh ngạc, trừng to mắt hỏi.

"Bảo ngươi lên thì cứ lên, do dự cái gì!"

Lệnh Hồ Xung nghe lời, nhẹ chân nhẹ tay bò lên giường, sau đó cứng ngắc nằm ở bên cạnh Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại thấy bộ dáng này của hắn, "Xì" một tiếng liền bật cười.

"Nàng... nàng cười cái gì?"

"Ngươi quản ta sao." Đông Phương Bất Bại vờ nghiêm nghị đáp, nhưng trong mắt vẫn đầy ắp ý cười.

"... ..." Lệnh Hồ Xung trầm mặc trong chốc lát, nhè nhẹ đưa tay vòng qua gáy nàng, sau đó kéo nàng ôm vào trong lòng.

"Ta chỉ muốn ôm nàng, không có ý gì khác." Lệnh Hồ Xung nhẹ giọng nói.

"... Có thách ngươi cũng không dám." Đông Phương Bất Bại nằm yên trong lòng hắn, tựa đầu lên ngực hắn: "Cho ngươi nằm đây là vì... Ta... có thể yên tâm một chút, hơn nữa ngươi cũng có thể nghỉ ngơi."

"Ta ôm nàng ngủ, Đông Phương, ngủ đi." Lệnh Hồ Xung mỉm cười, yêu chiều vỗ vỗ lưng của nàng.

Đông Phương Bất Bại không nói thêm gì, nằm trong lòng hắn khiến nàng cảm thấy có chút hồi hộp, chậm rãi đưa tay ôm lấy hắn, sau đó lắng nghe tiếng tim hắn đập rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top