Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 74: CHUYỆN TỐT BỊ NHIỄU LỆNH HỒ GIẬN, CHUYỆN TRÒ VUI VẺ TẠI RỪNG ĐÀO.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"A... Ra ngay!" Hai người bị tiếng kêu này dọa sợ, sau khi định thần lại, Đông Phương Bất Bại đỏ mặt đẩy Lệnh Hồ Xung ra, Lệnh Hồ Xung đành phải lên tiếng.

"Tỷ phu, ta và mấy người Độc Cô tiền bối đang uống rượu ở rừng đào, nếu đã dậy rồi huynh và tỷ tỷ cũng mau ra đó đi! Ta chỉ vô tình đi ngang qua, không phải cố ý đến quấy nhiễu hai người đâu." Đông Phương Văn cảm thấy tiếng động trong phòng phát ra ban nãy tựa hồ có chút kỳ quái, vội vàng lên tiếng biện giải.

"Đã biết, ngươi hãy đi trước đi!" Lệnh Hồ Xung bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhìn Đông Phương Bất Bại đứng dậy định mặc y phục: "Đông Phương..."

"Sao?" Đông Phương Bất Bại nhịn cười, nhìn Lệnh Hồ Xung nói: "Nhanh giúp ta lấy một bộ y phục đến đây."

"Nàng muốn đổi y phục khác?"

"Vô nghĩa, bộ đồ tối qua đã bị..." Đông Phương Bất Bại đỏ mặt, trừng mắt hung tợn liếc Lệnh Hồ Xung một cái: "Làm sao còn mặc được a, nhanh đi Lệnh Hồ Xung."

"Tuân lệnh, nương tử, ta đi lấy ngay."

Không lâu sau, Lệnh Hồ Xung đã cầm một bộ y phục đưa cho Đông Phương Bất Bại, sau đó cười khanh khách nhìn chằm chằm vào nàng.

"Nhìn cái gì!" Đông Phương Bất Bại cắn môi, vươn tay cầm lấy y phục Lệnh Hồ Xung ném qua cho hắn: "Chàng mặc đồ vào rồi đi trước đi."

Lệnh Hồ Xung ngoan ngoãn vâng lời mặc y phục chỉnh tề, nhẹ nhàng hôn lên môi Đông Phương Bất Bại một chút sau đó liền rời khỏi phòng.

Ngoài phòng, Đông Phương Văn cầm mấy vò rượu ngồi xổm xuống đất ngắm ngía đàn kiến, thấy Lệnh Hồ Xung đi ra, liền cười xấu xa đứng lên nói: "Hắc hắc, tỷ phu, huynh cuối cùng cũng ra rồi sao? Tỷ tỷ của ta đâu?"

"... Tiểu tử thối ngươi còn dám nói! !" Lệnh Hồ Xung tức giận lao nhanh qua.

"A ~~ cứu mạng a! !" Đông Phương Văn thấy tình thế không tốt, vội vàng co giò bỏ chạy.

Trong rừng hoa đào, Độc Cô Cầu Bại và Phong Thanh Dương đang hăng say đánh cờ, Điền Bá Quang ngồi ở bên cạnh nhìn bọn họ, chợt nghe một tiếng hô to "Cứu mạng a!!" Sau đó liền thấy Đông Phương Văn chạy như điên lao tới đây, Lệnh Hồ Xung hối hả đuổi theo phía sau, giơ tay giơ chân đòi đánh đòi giết,

"Ôi chao ôi chao ôi chao~ Lệnh Hồ tiểu tử!" Phong Thanh Dương vội phi thân qua đứng chắn giữa hai người: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Thái sư thúc, tiểu tử thối này..." Lệnh Hồ Xung chỉ tay vào Đông Phương Văn đang núp phía sau Phong Thanh Dương, lại không biết nên nói thế nào, không thể nói hắn và Đông Phương Bất Bại đang thân mật lại bị...

"Tỷ phu thật hung dữ! Ta chỉ kêu các ngươi có vài tiếng, có gì mà tức giận như vậy? Chẳng lẽ, hai người đang..."

"Ngươi còn dám nói!" Lệnh Hồ xung chộp lấy một quả táo trên bàn ném qua.

"Ha ha ha ~ là chuyện như vậy a! Ta đây quản không được rồi!" Phong Thanh Dương cười to vài tiếng, xoay người trở lại chỗ ngồi tiếp tục cùng Độc Cô Cầu Bại đánh cờ.

"Phong tiền bối đừng bỏ mặc ta a..." Đông Phương Văn đau khổ cầu xin, lại quay đầu nhìn về phía Điền Bá Quang: "Nhị tỷ phu, nể tình nhị tỷ ta, cứu mạng a..."

"Ta rất muốn giúp... nhưng ta đánh không lại hắn a..." Điền Bá Quang nhe răng trợn mắt gãi gãi đầu: "Nhưng Lệnh Hồ huynh đệ à... xem như ngươi nể tình Nghi Lâm mà tạm tha cho hắn đi!"

"Tiểu tử thối này không phải chỉ mới lần đầu!" Lệnh Hồ Xung cầm quả táo tức giận cắn một miếng.

"Hắc hắc, Lệnh Hồ huynh đệ, đến đến đến, vi huynh có chút vấn đề muốn đàm luận với ngươi." Điền Bá Quang đảo mắt, cười hắc hắc vẫy vẫy tay với Lệnh Hồ Xung.

"... Chờ tỷ tỷ của ngươi tới thu thập ngươi!" Nói xong, Lệnh Hồ Xung liền thở phì phì ngồi xuống đối diện Điền Bá Quang, Đông Phương Văn nịnh nọt rót trà cho hắn.

"Lệnh Hồ huynh đệ..." Điền Bá Quang cười xấu xa, vươn một ngón tay quơ quơ trước mặt Lệnh Hồ Xung.

"Gì vậy?" Lệnh Hồ Xung khó hiểu hỏi.

"Sao ngươi lại ngốc như vậy!" Điền Bá Quang chặc lưỡi, khẽ nói: "Mấy lần mấy lần!"

"..." Lệnh Hồ Xung thế này mới hiểu được, vừa định lên tiếng, nhưng nhìn thấy Đông Phương Văn ở một bên lấm la lấm lét nghe trộm, khó chịu đẩy hắn ra, sau đó đưa bốn ngón tay lên với Điền Bá Quang.

"Bốn?!" Điền Bá Quang uống một ngụm rượu: "Ta nói Lệnh Hồ huynh đệ, vậy mà ngươi có thể thắt lưng không đau chân không nhuyễn đi ra ngoài sao?"

"Vì sao không thể?"

"... Không sao không sao cả, uống rượu uống rượu..."

Đông Phương Văn thấy hai người họ không thèm quan tâm hắn, đành chán nản nhìn Độc Cô Cầu Bại và Phong Thanh Dương chơi cờ.

"Tiểu tử, ngươi có biết đánh cờ hay không?" Độc Cô Cầu Bại nhướng mày nhìn Đông Phương Văn.

"Độc Cô tiền bối, ta không có hứng thú với cờ..." Đông Phương Văn buồn bã uể oải nhìn chằm chằm ván cờ, quả thật không khơi nổi một chút hứng thú nào.

"A, vậy tiểu tử ngươi có hứng thú với cái gì?"

"Luyện võ a! Ta thích luyện võ, bất quá..." Đông Phương Văn than nhẹ một tiếng, "Bất quá vốn tưởng rằng có thể luyện tốt Bắc Minh thần công kia, không ngờ ngược lại khiến thân thể bị tổn thương, nếu không nhờ tỷ tỷ truyền thụ Dịch Cân Kinh cho ta, chỉ sợ ta đã sớm mất mạng."

"Tiểu tử, đưa tay cho ta." Độc Cô Cầu Bại nói.

"Sao vậy Độc Cô tiền bối?" Đông Phương Văn ngoài miệng hỏi, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra.

"... ..." Độc Cô Cầu Bại bắt mạch cho Đông Phương Văn, sau đó đè lại khủy tay cùng bả vai của hắn, rồi nói với Phong Thanh Dương: "Phong lão đệ, ngươi đến xem."

Phong Thanh Dương cũng bắt mạch cho Đông Phương Văn, cau mày, rồi đè lại cánh tay và bả vai hắn, gật gật đầu hỏi: "Tiểu tử, trước kia ngươi luyện Bắc Minh thần công mất bao lâu?"

"Không lâu lắm, đại khái... bảy tám ngày." Đông Phương Văn nghĩ nghĩ rồi đáp.

"Lệnh Hồ tiểu tử, ngươi lại đây." Độc Cô Cầu Bại nghe xong, quay đầu gọi Lệnh Hồ Xung đang cùng uống rượu với Điền Bá Quang.

"Độc Cô tiền bối..."

"Hừ! Còn gọi ta là tiền bối sao?"

Lệnh Hồ Xung sửng sốt, chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng bước chân, sau đó Đông Phương Bất Bại mặc y phục màu tím đi đến trước mặt Độc Cô Cầu Bại, cung kính kêu một tiếng "Sư phụ".

"Nghe thấy chưa, Lệnh Hồ tiểu tử!" Độc Cô Cầu Bại liếc mắt nhìn Lệnh Hồ Xung, Đông Phương Bất Bại khó hiểu nhìn hai người.

"Sư phụ." Lệnh Hồ Xung thế này mới phản ứng lại, vội vàng kêu một tiếng.

"Phải vậy chứ..." Độc Cô Cầu Bại vừa lòng gật gật đầu, rồi sau đó hỏi: "Lệnh Hồ tiểu tử a, ta hỏi ngươi, ngươi luyện bắc Minh thần công mất bao lâu?"

"Ba ngày."

"Ngô, không sai. Phong lão đệ a, ngươi xem Đông Phương Văn này, thế nào?"

"Tư chất rất tốt, đáng tiếc không gặp được sư phụ tốt." Phong Thanh Dương vuốt vuốt râu, quay đầu nói với Đông Phương Văn: "Tiểu tử, có muốn bái ta làm sư phụ hay không?"

"A?" Đông Phương Văn sau khi nghe được trợn to hai mắt, không thể tin nhìn Phong Thanh Dương.

"Tiểu tử thối, còn không mau bái sư, lão tiểu tử này mặc dù đức hạnh có chút vấn đề, nhưng vẫn dư dả làm sư phụ ngươi." Đông Phương Bất Bại ở bên cạnh cười nói.

"Hắc! Đông Phương tiểu tử! Đức hạnh của ta chỗ nào có vấn đề!"

"Sao? Muốn đánh nhau sao?"

"Tốt, lão phu vừa vặn muốn hoạt động gân cốt!" Nói xong, Phong Thanh Dương thân hình chợt lóe liền giao đấu với Đông Phương Bất Bại.

"U a, có trò hay xem ~" Điền Bá Quang cười vui vẻ, lôi kéo Lệnh Hồ Xung cùng ngồi xuống xem kịch vui.

Đông phương Bất Bại và Phong Thanh Dương thường xuyên đấu võ mồm so chiêu thức, Lệnh Hồ Xung tập mãi cũng thành thói quen, gãi gãi đầu rồi ngồi xuống xem hai người so chiêu.

Lúc này Hi La Đa cũng ôm A Mị đi tới rừng đào, thấy cảnh tượng này không khỏi khó hiểu: "Ôi chao, Phong lão tiền bối và Đông Phương giáo chủ đang đánh nhau, sao các ngươi không ngăn cản?"

"Ha ha ha, đừng lo đừng lo, chỉ cần ngồi xem là được rồi." Độc Cô Cầu Bại cười lớn khoát tay nói.

"Bọn họ thường xuyên như vậy." Lệnh Hồ Xung uống một ngụm rượu, ý bảo Hi La Đa ngồi xuống.

Phong Thanh Dương cùng Đông Phương Bất Bại đấu qua trăm chiêu, đồng thời thả người nhảy đến đứng trên tán cây hoa đào, mọi người hoa cả mắt, nhưng khiến người ta cảm thấy kỳ lạ là, trong quá trình đánh nhau hai người không ngừng nhảy tới nhảy lui trong rừng đào, nhưng một chiếc lá một cánh hoa cũng không bị lay động.

Đông Phương Văn và Hi La Đa xem đến trợn mắt há hốc mồm, đặc biệt là Đông Phương Văn, tuy rằng sớm nghe nói giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo võ công thiên hạ đệ nhất, nhưng... Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, huống chi đó lại còn là tỷ tỷ của mình.

Đông Phương Bất Bại lắc người một cái liền xuất hiện trước mặt mọi người, khóe môi cong lên, cầm lấy chén rượu trên bàn uống cạn.

Lệnh Hồ Xung vừa muốn mở miệng, Phong Thanh Dương cũng nhảy xuống, bất mãn nhìn Đông Phương Bất Bại nói: "Đông Phương tiểu tử, ngươi đây là có ý gì? Rõ ràng không xuất toàn lực!"

"Nếu xuất toàn lực vạn nhất ngươi chống đỡ không nổi rồi xảy ra chuyện không may gì đó... " Đông Phương Bất Bại nhấp một ngụm rượu, nhìn thoáng qua Lệnh Hồ Xung lại nói: "Lệnh Hồ Xung chẳng phải sẽ khóc nháo om sòm với ta hay sao..."

"... Ngươi khinh thường ta? Cảm thấy lão phu nhất định đánh không lại ngươi!" Phong Thanh Dương thổi râu trừng mắt .

"Ha ha ha, Phong lão đệ, chính ngươi cũng biết rõ ràng đánh không lại đồ nhi của ta, việc gì phải cãi cố." Độc Cô Cầu Bại cười ha ha.

"Ta... Quên đi quên đi, ta chơi cờ." Phong Thanh Dương phất phất tay xoay người trở về bàn cờ.

"Điền Bá Quang!" Lúc này một tiếng oán trách đột ngột vang lên, Nghi Lâm một tay che cổ vội vàng chạy tới.

"Nghi Lâm, nàng dậy rồi." Điền Bá Quang đang uống rượu cười đùa với Lệnh Hồ Xung nhìn thấy nàng liền vội vàng đứng dậy.

"Lệnh Hồ... Không phải, tỷ phu tỷ tỷ..." Nghi Lâm nhỏ giọng kêu một tiếng, sau đó nói với Điền Bá Quang: "Điền Bá Quang, chàng, chàng... Đều tại chàng... Chàng khi dễ ta..."

Điền Bá Quang vừa muốn lên tiếng, chợt nghe phía sau truyền đến thanh âm của Đông Phương Bất Bại: "Nghi Lâm, làm sao vậy?"

"Tỷ tỷ... Không, không có việc gì..." Nghi Lâm đỏ mặt, bàn tay gắt gao che cổ.

"Đông Phương mỹ nhân a... Ta ta không khi dễ nàng, ta làm sao dám a..." Điền Bá Quang sợ Đông Phương Bất Bại sẽ khởi binh vấn tội, vội vàng lên tiếng giải thích, lại phát hiện Đông Phương Bất Bại không hề để ý đến hắn mà chỉ buồn cười nhìn vết hôn ngân màu đỏ trên cổ Nghi Lâm...

"Tỷ tỷ... Tỷ đừng nhìn ..." Nghi Lâm bị xem mặt càng đỏ hơn.

"Được được được, ta không nhìn." Đông Phương Bất Bại cười cười, quay đầu thấy Lệnh Hồ Xung cũng đang nhìn nàng bật cười: "Chàng cười cái gì?"

"Khụ khụ, không, không có gì." Lệnh Hồ Xung ho nhẹ một tiếng, vội vàng nhịn cười.

"Tỷ tỷ..." Nghi Lâm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, liền cũng có chút buồn cười.

"Nghi Lâm, làm sao vậy?" Đông Phương Bất Bại khó hiểu hết nhìn Lệnh Hồ Xung lại nhìn Nghi Lâm, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó...

"Lệnh..." Đông Phương Bất Bại vội vàng túm chặt y phục, muốn che lại dấu vết trên cổ nàng, trên mặt cũng đỏ bừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top