Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 77: CHÍNH TÀ HAI PHÁI KẾT LIÊN MINH, NHẤT HỒ NHẤT KIẾM NHẤT THIÊN NHAI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhược điểm..." Hi La Đa nhíu mày ngẫm nghĩ, sau đó lại nói: "Nhược điểm chính là lỗ tai, đó là bộ phận yếu ớt nhất, chỉ cần bị thương ở tai cơn đau sẽ truyền đến não bộ khiến chúng không thể đứng dậy. Rất may sơ thi hành động tốc độ cũng không quá nhanh, chỉ cần cẩn thận đừng để chúng bắt được."

"... ..." Mọi người khẽ gật đầu, nhưng cũng không khỏi tăng thêm một phần áp lực.

"Các vị, ta..." Hi La Đa cúi đầu, đều là tại hắn mới xảy ra nhiều chuyện như vậy, nghĩ đến đây, không khỏi vừa hối hận vừa căm phẫn.

"Ngươi cũng là người bị hại, đừng quá tự trách." Dương Liên Đình nhìn thấy Hi La Đa như vậy, mỉm cười vỗ vỗ vai hắn.

"... Chuyện quá khứ cứ cho qua đi. Hi La Đa, ngươi cũng đã giúp chúng ta rất nhiều." Lệnh Hồ Xung cũng cười ý bảo hắn không cần bận tâm.

"Xem ra, chúng ta có rất nhiều chuyện cần phải chuẩn bị." Độc Cô Cầu Bại vừa dọn dẹp bàn cờ vừa nói.

"Sư phụ, thái sư thúc, chúng ta có phải nên thông báo với các môn phái khác để bọn họ cẩn thận đề phòng hay không? Tránh bị Xung Hư đạo trưởng đột nhiên tập kích." Lệnh Hồ Xung nói.

"Ân... Mạc chưởng môn bọn họ mới rời khỏi Hắc Mộc Nhai không lâu, hẳn là chưa đi xa, không ngại thông báo một phen." Phong Thanh Dương và Độc Cô Cầu Bại liếc nhìn nhau, cùng gật đầu tán thành.

Vì thế, Đông Phương Văn lập tức phái vài tên đệ tử có khinh công tốt trong giáo chạy đi báo tin cho các môn phái khác biết rõ sự tình.

Lúc chạng vạng, bởi vì sự thể trọng đại, chưởng môn các phái lệnh cho các đệ tử trở về trước, còn mình theo đệ tử Nhật Nguyệt Thần Giáo trở về Hắc Mộc Nhai, cùng đám người Lệnh Hồ Xung thương thảo việc phòng bị.

Kỳ thật, Xung Hư đạo trưởng cũng không nhất định sẽ tìm các môn phái khác gây phiền toái, Lệnh Hồ Xung luôn luôn quang minh lỗi lạc nhưng lần này lại có mục đích riêng. Nếu để Hắc Mộc Nhai và các môn phái khác hội tụ cùng một chỗ, vạn nhất Hắc Mộc Nhai bị tấn công cũng sẽ có thêm lực lượng chống đỡ.

Đợi đến khi chưởng môn các phái quay trở lại Hắc Mộc Nhai, sắc trời đã sẫm tối, Lệnh Hồ Xung mời mọi người cùng đến đại điện, hơn nữa còn đã chuẩn bị sẵn rượu ngon và thức ăn.

Lệnh Hồ Xung và Phong Thanh Dương thuật lại chuyện luyện thi, hơn nữa còn nhấn mạnh ý đồ của Lâm Bình Chi, đó chính là nhất thống giang hồ. Mà hiện tại uy hiếp lớn nhất của hắn chính là Nhật Nguyệt thần giáo, một khi Nhật Nguyệt thần giáo bị tiêu diệt, những môn phái khác chắn chắn cũng không còn đường sống.

"Đến tột cùng ai là chính, ai là tà, các vị chưởng môn có lẽ đã hiểu được. Chính hay tà không phải lấy cái tên làm tiêu chuẩn, mà là xem những chuyện bọn họ đã làm để phân định." Lệnh Hồ Xung đứng dậy, nghiêm túc nhìn mọi người nói: "Thanh danh của Nhật Nguyệt thần giáo sở dĩ không tốt là bởi vì giáo chủ tiền nhiệm làm rất nhiều chuyện ác, không phải do Đông Phương Bất Bại gây ra. Xung Hư đạo trưởng là một nhân vật đức cao vọng trọng đại diện cho võ lâm, nhưng lại cấu kết với Lâm Bình Chi, một kẻ ham mê công pháp, một kẻ vọng tưởng thâu tóm giang hồ, vì thế mà đã giết hại rất nhiều người vô tội."

"Xung Hư đạo trưởng vốn là chưởng môn một phái, không ngờ giờ lại dùng người sống để luyện thi... Quả thực rất..." Mạc Đại cau mày, tiếc nuối thở dài.

Những người khác bàn bạc với nhau, ngoại trừ thảo luận về chuyện của Xung Hư đạo trưởng và Lâm Bình Chi, càng nhiều người nói về việc làm thế nào để tự bảo vệ mình.

Những chuyện bọn họ nói dĩ nhiên Lệnh Hồ Xung đều nghe được, tùy ý để bọn họ nghị luận, sau đó lại nói: "Hiện tại Đông Phương bế quan chưa ra, Nhật Nguyệt thần giáo nhất định sẽ trở thành mục tiêu đầu tiên, nếu Nhật Nguyệt thần giáo không còn..." Lệnh Hồ Xung nói đến đây, dừng lại không nói thêm gì nữa.

"Lệnh Hồ thiếu hiệp, hơn một năm qua, bởi vì Lâm Bình Chi tác quái, trên giang hồ phân tranh không ngừng, cao thủ các phái đều không còn mấy ai, Ngũ nhạc kiếm phái giờ chỉ còn lại cái xác không hồn, aiss." Chưởng môn phái Không Động thở dài một tiếng.

"Đúng vậy, hiện tại trên giang hồ, thế lực lớn nhất là phái Võ Đang và Nhật Nguyệt thần giáo, lấy dã tâm của Lâm Bình Chi, chỉ sợ các môn phái khác cũng không được yên ổn." Mạc Đại vừa dứt lời, liền nghe một tiếng "Rầm!" vang lên.

"Quả thực khinh người quá đáng! Khinh chúng ta là bao cỏ sao!" Chưởng môn phái Côn Lôn vỗ bàn quát lớn.

"Giờ chúng ta phải đoàn kết lại mới có thể ngăn chặn Xung Hư đạo trưởng và Lâm Bình Chi." Nghi Ngọc sư thái nhíu mày nói.

"Đúng vậy, đây là chuyện quan trọng nhất." Mạc Đại nghĩ nghĩ, gật đầu.

"Lệnh Hồ thiếu hiệp, không biết ý của ngươi thế nào?" Chưởng môn phái Không Động chắp tay hỏi Lệnh Hồ Xung.

"Các vị có thể bỏ qua mọi ân oán với Nhật Nguyệt thần giáo, đó là chuyện không thể tốt hơn. Đối đầu với kẻ địch mạnh, chúng ta nên kết làm đồng minh, cùng tiến cùng lùi." Lệnh Hồ Xung chính là đang chờ đợi những lời này, lập tức cung kính đáp.

"Kết minh... Ta thấy rất khá, cứ như vậy, Xung Hư đạo trưởng dù muốn động đến chúng ta cũng phải cố kỵ vài phần." Mạc Đại vô cùng tán thành.

"Ta cũng đồng ý. Kỳ thật trong Nhật Nguyệt thần giáo có rất nhiều bằng hữu hợp tính với ta, kết minh, rất tốt." Chưởng môn phái Không Động mỉm cười, cũng tán thành kết minh.

Các phái khác cũng gật đầu đồng ý, dù sao trải qua nhiều chuyện như vậy, mọi ân oán cũng nên đến lúc xóa bỏ, huống hồ chi chân chính kết thù kết oán sâu nặng với Nhật Nguyệt thần giáo đều là các vị tiền bối, mà nay bọn họ đã sớm quy tiên.

Dưới sự chứng kiến của Phong Thanh Dương, các phái giang hồ tiến hành kết minh với Nhật Nguyệt thần giáo.

Trong đó các phái lớn gồm có: Nhật Nguyệt thần giáo, Hằng Sơn, Hoa Sơn, Tung Sơn, Thái Sơn, Không Động, Côn Lôn.

Còn lại là các phái nhỏ: Bát Quái, Trường Quyền, Kháo Sơn, Phi Dược, Vô Vi, Ưng Trảo, Huyết Đao, Ngũ Hổ, Thất Thanh, Thần Quyền, Ngũ Phượng, Thiết Lĩnh, Thiết Kim, Huyền Chỉ.

Hai phái chính tà chính thức kết minh, vào thời khắc này ước định đồng sinh cộng tử, cùng tiến cùng lùi, đặt tên là Liên Minh Thiên Hạ. Bởi vì lần kết minh này do Lệnh Hồ Xung đề ra, lại được Phong Thanh Dương và Mạc Đại cùng nhau tiến cử, cuối cùng Lệnh Hồ Xung trở thành minh chủ của Liên Minh Thiên hạ, có quyền điều động và phân phó nhiệm vụ cho các phái trong liên minh.

Cùng lúc đó, đệ tử trong giáo vội vã đến báo tin, Xung Hư đạo trưởng và Lâm Bình Chi đã dẫn theo một đám người tiến về núi Võ Đang, hơn nữa còn ra thông cáo chiêu mộ kỳ nhân dị sĩ.

Tin tức truyền đến, đám người Lệnh Hồ Xung không khỏi nghi hoặc, Xung Hư đạo trưởng đã dẫn theo loại người nào trở về Võ Đang? Đám người đó từ đâu đến? Hắn chiêu mộ kỳ nhân dị sĩ là có dự tính gì?

Ngày hôm sau, khắp giang hồ nổi lên tin tức, Nhật Nguyệt thần giáo cùng Ngũ Nhạc kiếm phái và các phái khác kết thành Liên Minh Thiên Hạ, tôn Lệnh Hồ Xung lên làm minh chủ.

Sau khi kết minh, Lệnh Hồ Xung chỉ dẫn cho các môn phái biết con đường lên Hắc Mộc Nhai, cũng giảng giải cách để giải trừ cơ quan, hơn nữa ở khắp nơi trên giang hồ thiết lập phân đà của Liên Minh Thiên Hạ, dùng để tiến hành trao đổi võ công giữa các môn phái.

Hành động này khiến những môn phái còn có chút nghi ngờ cuối cùng cũng yên lòng, bí mật của Hắc Mộc Nhai đã được công khai, dĩ nhiên đã không còn uy hiếp gì đến bọn họ.

Tuy nhìn mặt ngoài Nhật Nguyệt thần giáo đã công khai toàn bộ bí mật, nhưng trên thực tế...

Đám người Lệnh Hồ Xung và Độc Cô Cầu Bại đã sớm nghĩ tới, các môn phái khác nói không chừng sẽ có lúc phản bội, dù sao sau khi trừ khử Xung Hư, kẻ địch chung không còn, như vậy dần dà sẽ rất dễ khơi mào mâu thuẫn nội bộ, đến chừng đó, Nhật Nguyệt thần giáo chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu chung bị công kích. Cơ quan bí mật của Hắc Mộc Nhai vì muốn làm các môn phái an tâm nên đã công bố toàn bộ ra bên ngoài, những kẻ khác muốn tấn công lên nhai là chuyện rất dễ dàng.

Vì tránh xảy ra chuyện như vậy, đám người Lệnh Hồ Xung sau khi trải qua thương nghị, quyết định đem Nhật Nguyệt thần giáo bí mật chuyển dời đến Thiên Chi Nhai, hủy bỏ lỗi cũ tiến vào nhai, mở ra cửa mới, đồng thời dưới sự giúp đỡ của Hi La Đa, còn bố trí rất nhiều cơ quan khủng bố hơn so với đường lên Hắc Mộc Nhai.

Hiện tại trên Hắc Mộc Nhai chỉ giữ lại một số ít đệ tử, đám người Lệnh Hồ Xung cũng không sống ở Thiên Chi Nhai mà tất cả đều ở lại Hắc Mộc Nhai để đề phòng Xung Hư đạo trưởng đột nhiên tập kích sẽ ảnh hưởng đến chuyện bế quan của Đông Phương Bất Bại.

Thoáng chốc đã qua một tháng, Liên Minh Thiên Hạ dần dần lớn mạnh, Nhật Nguyệt thần giáo và các phái khác cũng chung sống hòa hợp.

Liên Minh Thiên Hạ thường xuyên phát sinh xung đột với đệ tử Võ Đang, trên Võ Đang cũng xuất hiện những kẻ quái dị vô cùng. Mâu thuẫn nhỏ không ngừng, nhưng Xung Hư đạo trưởng lại chưa từng lộ diện, Lệnh Hồ Xung cũng tọa sơn bất động, âm thầm tăng cường phòng bị.

Giờ đây, Liên Minh Thiên Hạ và phái Võ Đang hai thế lực lớn nhất trên giang hồ hình thành hai thế chân vạc, bất đồng là, Liên Minh Thiên Hạ trở thành chính phái trong miệng mọi người, còn Võ Đang lại thành tà phái, thực sự là một chuyện vô cùng nực cười.

Trong lúc Đông Phương Bất Bại bế quan, Lệnh Hồ Xung ngoại trừ xử lý sự vụ của liên minh, còn lại đều dành thời gian tu luyện, Bắc Minh thần công cũng dần dần thuần thục.

Đông Phương Văn cũng không còn tiếp tục nghịch ngợm gây sự, dưới sự hướng dẫn của Phong Thanh Dương nghiêm túc tu luyện Bắc Minh thần công, hơn nữa có sự trợ giúp của Dịch Cân Kinh, công lực dần dần tăng tiến.

Mà Độc Cô Cầu Bại sau khi có được Bắc Minh thần công cũng bắt đầu tu luyện, thỉnh thoảng đi đến chỉ điểm Lệnh Hồ Xung luyện các thức trong Độc Cô Cửu Kiếm.

Một ngày, Lệnh Hồ Xung mang theo rượu ngon đi đến bên ngoài căn phòng mà Đông Phương Bất Bại đang bế quan, nhìn cửa đá đóng chặt, nhớ đến người mình luôn tưởng niệm, đã hơn một tháng trôi qua, không biết nàng thế nào rồi?

"Đông Phương, nàng cứ yên tâm luyện công, mọi chuyện bên ngoài đã có ta, nàng đừng lo gì cả." Lệnh Hồ Xung thì thào nói, uống một ngụm rượu, sau đó nhấc tay lên, bầu rượu liền bay đến vững vàng nằm trên bàn đá.

Trường kiếm rời vỏ, trong thoáng chốc kiếm quang nổi lên bốn phía.

Mỗi ngày Lệnh Hồ Xung đều đến chỗ này luyện công vì muốn bảo vệ nơi bế quan của Đông Phương Bất Bại, một tháng qua, mỗi lần đưa đồ ăn đến đều đặt ngoài cửa, chưa từng nhìn thấy nàng. Kỳ thật nàng không muốn gặp hắn, sợ vì hắn mà phân tâm, nàng không muốn nhìn thấy hắn, sợ lại luyến tiếc rời khỏi hắn.

Lệnh Hồ Xung dĩ nhiên hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng, cho nên hắn chưa từng nói muốn gặp nàng, cũng không mong nàng đáp lời. Mỗi ngày đều kiên trì đến, uống rượu múa kiếm, im lặng chờ nàng, dù không thể gặp mặt, dù không thể trò chuyện, tuy gần nhau trong gang tấc mà lại biển trời cách mặt.

Đông Phương Bất Bại ở trong phòng lặng lẽ nhìn cửa đá, nàng biết hôm nay Lệnh Hồ Xung nhất định lại đến, sẽ nói với nàng một câu bảo nàng yên tâm, sau đó bảo vệ nàng luyện công.

"Lệnh Hồ Xung..."

Nàng định thần lại, nhắm mắt tiếp tục tu luyện, có hắn ở bên ngoài đã cho nàng dũng khí lớn nhất, tuy rằng một tháng qua nàng vẫn đang dừng ở tấng thứ bảy.

————

Núi Võ Đang, Xung Hư đạo trưởng vốn luôn mặc một thân đạo bào màu xám, giờ đã đổi lại thành màu tím giống như Lâm Bình Chi, hai người đứng trong phòng thảo luận, bên dưới chân sắp xếp rất nhiều cỗ thi thể.

"Xung Hư huynh, chỉ cần luyện thành sơ thi, cũng chính là lúc chúng ta nhất thống giang hồ." Lâm Bình Chi tà mị cười nói: "Ngươi đã trở thành kẻ thù của võ lâm, không bằng theo ta đoạt lấy Quỳ Hoa bảo điển, sau đó cùng nhau ngồi hưởng võ lâm này! Đến lúc đó phái Võ Đang của ngươi, vẫn như cũ uy danh lan xa!"

"Ta căn bản không có ý nhất thống giang hồ, chỉ muốn theo đuổi cảnh giới tối cao của võ học. Đám phàm phu tục tử đó sao có thể hiểu được ta!" Xung Hư đạo trưởng sắc mặt xanh mét, trầm giọng nói.

"Cho nên trên đời này chỉ có ta mới có thể hiểu được khổ tâm của ngươi, chúng ta liên thủ... đến lúc đó, ngươi luyện thành thần công, cần gì phải để ý đến đám người tục tằng đó."

"Là bọn chúng bức ta! Sơ thi luyện thành, lập tức tấn công Hắc Mộc Nhai cướp lấy Quỳ Hoa bảo điển. Chỉ cần Đông Phương Bất Bại chết, thiên hạ này sẽ là của chúng ta, những kẻ khác chỉ là con sâu cái kiến."

Hai người liếc nhau, sau đó cùng cười lớn, Xung Hư đạo trưởng không hề phát hiện, trong mắt Lâm Bình Chi lướt qua một tia giả dối âm hiểm, có lẽ, ai là kẻ chiến thắng cuối cùng, vẫn còn chưa biết được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top