Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 85: MỘT XÁC HAI MẠNG MỌI NGƯỜI KINH, ĐAU LÒNG LỰA CHỌN QUYẾT LIỀU MÌNH.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xung Hư dùng mắt phải hung ác nhìn chằm chằm Lệnh Hồ Xung: "Tiểu tử, lại có thể lần nữa đả thương ta! Vốn muốn tha cho ngươi một mạng, nhưng bây giờ ta bắt ngươi phải chết không toàn thây!!" Dứt lời, Xung Hư vung tay lên, vũ nhận lại xuất hiện, người cũng trong nháy mắt lao về phía Lệnh Hồ Xung.

"..." Lệnh Hồ Xung cắn chặt răng, vừa vung trường kiếm ngăn cản vũ nhận, vừa suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể hấp thụ nội lực của Xung Hư: "Nếu để Xung Hư tiếp cận Đông Phương, đó là tuyệt đối không thể, nhưng, chẳng may ta hấp thụ không thành công, ngược lại bị hút đi nội lực, vậy thì..."

"Xung Nhi cẩn thận phía trên!" Thình lình nghe Phong Thanh Dương hô to một tiếng, Lệnh Hồ Xung vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, vô số hạt mưa biến thành vũ nhận từ trên trời giáng xuống, xoay người một cái liền huy kiếm ngăn cản, thanh âm vũ nhận đinh đinh đang đang đánh vào thân kiếm, cũng có một số hạt mưa đánh vào trên người hắn.

"Ta xem ngươi có thể ngăn cản được bao lâu!!" Khuôn mặt Xung Hư âm trầm, trở tay hút trường kiếm lại đây, khi vừa cầm chuôi kiếm, kiếm khí trong nháy mắt chém ra, thẳng hướng Lệnh Hồ Xung.

Lệnh Hồ Xung một tay chống đỡ, tay cầm kiếm nhanh chóng sử xuất Độc Cô Cửu Kiếm, đau đớn trên người tựa hồ sớm chết lặng, hắn hiện tại chỉ mong muốn Đông Phương Bất Bại có thể bình an vô sự.

Bên này Bình Nhất Chỉ cởi áo ngoài đắp lên trên người Đông Phương Bất Bại, sau đó lại bắt mạch cho nàng: "Tỷ tỷ của ta sao rồi?" Nghi Lâm ngồi xuống một bên, hai mắt rưng rưng nhìn Bình Nhất Chỉ.

"Ai... Ta. . . Chỉ có thể cảm nhận được nhịp tim của người lúc có lúc không, mạch tượng đã hoàn toàn rối loạn..." Bình Nhất Chỉ thở dài một tiếng, đột nhiên nhướng mày, bắt lấy cổ tay của nàng cẩn thận xem xét lại:"Ôi chao? Sao... Này..."

"Bình Nhất Chỉ, rốt cuộc làm sao vậy?? Đông Phương nó..." Độc Cô Cầu Bại nhìn thấy biểu tình kinh hãi của Bình Nhất Chỉ, lo lắng vội hỏi.

"Đúng vậy Bình thần y, Đông Phương tỷ ấy có phải hay không..." Độc Cô Hành còn chưa nói xong, liền thấy Bình Nhất Chỉ khoát tay áo, ý bảo bọn họ đừng nói gì cả, lau nước mưa trên tay, lại bắt mạch trên cổ tay Đông Phương Bất Bại, một lát sau, Bình Nhất Chỉ chậm rãi rút tay về, nhíu mày nói: "Theo mạch tượng cho thấy, giáo chủ... Giáo chủ người đã mang thai..."

"Cái gì?!"

"Ngươi... Ngươi có phải đã chẩn sai rồi không, sao lại, ngay lúc này..." Phong Thanh Dương hy vọng Bình Nhất Chỉ đã lầm lẫn, bây giờ tình huống như thế này, nếu Đông Phương Bất Bại.... vậy chẳng phải là một xác hai mạng sao...

"Không thể sai được, hơn nữa thai nhi đã hơn một tháng." Bình Nhất Chỉ thở dài một tiếng, đột nhiên lại nghĩ tới: "Nguy rồi! Nhanh báo cho Lệnh Hồ thiếu hiệp biết! Nếu thật sự mạnh mẽ truyền công, tuy rằng có thể cứu giáo chủ, nhưng... Nhưng thai nhi sợ là sẽ không chịu nổi."

"... ..." Phong Thanh Dương ngẩng đầu nhìn Lệnh Hồ Xung đang khổ sở chống đỡ: "Độc Cô huynh, ta đi ngăn cản Xung Hư, đứa nhỏ và Đông Phương tiểu tử... Để Xung Nhi tự mình quyết định đi." Dứt lời, liền xông đến chỗ Xung Hư.

Lệnh Hồ Xung lúc này đã thương tích đầy mình, Bắc Minh thần công hoàn toàn không thể vận khởi, mỗi khi miễn cưỡng vận công chân khí trong cơ thể hỗn loạn không chịu nổi, chỉ có thể dựa vào thân thể để ngăn cản công kích của Xung Hư.

"Xung Nhi lui ra!!" Phong Thanh Dương hét lớn một tiếng đẩy Lệnh Hồ Xung ra, một chưởng ngăn kiếm khí.

"Thái sư thúc!"

"Đừng làm chuyện vô nghĩa nữa! Mau đi xem Đông Phương tiểu tử!!" Phong Thanh Dương vừa giao chiến với Xung Hư, vừa lớn tiếng thúc giục Lệnh Hồ Xung.

"Tỷ phu!! Mau tới đây!" Nghe được tiếng hét của Đông Phương Văn, trong lòng Lẹnh Hồ Xung đột nhiên có loại dự cảm không tốt, bất chấp tất cả, vội vàng nghiêng ngả lảo đảo chạy tới bên mọi người.

"Đông Phương!" Hai chân mềm nhũn, khi tới bên người Đông Phương Bất Bại, Lệnh Hồ Xung lảo đảo quỳ rạp xuống đất: "Bình thần y, Đông Phương nàng..."

"Lệnh Hồ thiếu hiệp ngươi hãy nghe ta nói, giáo chủ người..." Bình Nhất Chỉ kìm lại cảm xúc của chính mình, sự thật này rất tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức hắn không sao thốt nên lời.

"Lệnh Hồ Xung, Đông Phương nó đã mang thai hơn một tháng." Độc Cô Cầu Bại nhìn Lệnh Hồ Xung, nhẹ giọng nói.

"Cái gì... Cái gì?" Lệnh Hồ Xung ngây dại, ngẩn người một lát, chống tay định đứng lên: "Ta... Ta phải nghĩ biện pháp... Ta nhất định phải cứu nàng..."

"Lệnh Hồ thiếu hiệp ngươi hãy nghe ta nói!" Bình Nhất Chỉ vươn tay đỡ lấy Lệnh Hồ Xung, nghẹn ngào nói: "Thai nhi còn quá nhỏ, căn bản không chịu nổi mạnh mẽ truyền công..."

"Ngươi có ý gì? Ngươi nói cái gì?!!" Lệnh Hồ Xung ngẩng đầu, không thể tin nhìn Bình Nhất Chỉ.

"Nếu, ngươi miễn cưỡng truyền công cứu giáo chủ, như vậy đứa nhỏ, có thể sẽ không giữ được. Nhưng nếu không cứu giáo chủ, ta... ta có biện pháp giúp đứa nhỏ tiếp tục sống."

"... ..." Lệnh Hồ Xung lập tức liền choáng váng, Đông Phương, đứa nhỏ, chỉ có thể giữ lại một...

"Lệnh Hồ thiếu hiệp... Ngươi phải nhanh ra quyết định, giáo chủ người... Cũng chống đỡ không được bao lâu ..."

"Không cần phải nói, đứa nhỏ... Ta... Ta không cần..." Lệnh Hồ Xung cúi đầu, không thể nhìn thấy biểu tình của hắn là như thế nào, chỉ nghe thấy hắn thì thào nói: "Đông Phương không thể chết được... Đứa nhỏ ta có thể không cần... Đông Phương không thể..."

"Tỷ phu..."

"Ta không thể mất đi Đông Phương..." Mưa to giàn giụa, Lệnh Hồ Xung chậm rãi đứng lên: "Ta sẽ cứu nàng, nhất định phải cứu nàng... Nâng Đông Phương dậy đi." Dứt lời, trường kiếm trong tay rơi xuống đất, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Xung Hư cách đó không xa, hét lớn: "Xung Hư lão tặc!! Có bản lĩnh thì tới đây giết ta!!"

"Hừ! ! Ta sẽ thành toàn cho ngươi! !" Xung Hư giận quát một tiếng, hai tay vung lên đánh văng Phong Thanh Dương, tung người vài cái liền đến trước mặt Lệnh Hồ Xung, một chưởng đánh lên mặt hắn.

"Xung Nhi!!" Phong Thanh Dương kinh hô một tiếng, Lệnh Hồ Xung cũng đồng dạng tung ra một chưởng, trực tiếp đối kháng với Xung Hư, hai chưởng giao nhau, trong nháy mắt một cỗ chân khí cường đại được phóng thích ra ngoài.

Xung Hư cảm thấy nội lực của mình bắt đầu chảy ngược, Lệnh Hồ Xung vẫn chưa có phản ứng gì, tựa hồ hắn đã đoán trước được, cắn răng một cái, mạnh mẽ vận dụng Dịch Cân Kinh che chắn kinh mạch của mình, nội lực bị chảy ngược lập tức dừng lại, mặc Xung Hư hấp thụ như thế nào, hắn vẫn không có một chút phản ứng.

"Tiểu tử!! Dựa vào ngươi mà cũng muốn hút nội lực của ta?!!" Xung Hư nhướng mày, Lệnh Hồ Xung đúng là đang vận khởi Bắc Minh thần công hấp thụ nội lực của hắn, cười lạnh một tiếng, tay kia vung lên, một chưởng đánh vào giữa ngực Lệnh Hồ Xung.

Tựa hồ như đang chờ đợi một chưởng này, Lệnh Hồ Xung không né cũng không tránh nhận lấy, tay kia thì đặt lên lưng Đông Phương Bất Bại, đồng thời thu hồi Dịch Cân Kinh trong cơ thể, kinh mạch bị bế tắc lập tức khai thông.

Xung Hư không rõ hắn đang muốn làm gì, có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm Lệnh Hồ Xung, chợt thấy khóe môi Lệnh Hồ Xung khẽ cong lên, trong lòng cả kinh, muốn thu hồi hai chưởng nhưng lại bị gắt gao hấp trụ: "Ngươi... Mau buông ra!! Tiếp tục như vậy ngươi cũng sẽ chết!" Cảm thấy Lệnh Hồ Xung đang liều mạng hấp thụ nội lực của hắn, Xung Hư vội lớn tiếng hét lên.

Bắc Minh thần công, võ công trong thiên hạ đều tùy ta sử dụng, đối đầu với kẻ địch, nếu thắng thì hấp thu, nếu bại thì sẽ như nước biển chảy ngược, nhẹ thì nội lực phản phệ, nặng thì gân mạch đứt đoạn lưỡng bại câu thương.

Nói cách khác, không phải là không thể hấp thụ người có nội lực cao hơn chính mình, chẳng qua, chưa từng có ai mạo hiểm sinh mạng để nếm thử.

Mưa to không ngừng, một đạo sấm sét xẹt qua, chiếu sáng bầu trời tối tăm ảm đạm, Lệnh Hồ Xung đứng giữa Đông Phương Bất Bại và Xung Hư, vừa mạnh mẽ hấp thụ nội lực của Xung Hư, vừa đem nội lực trong cơ thể truyền cho Đông Phương Bất Bại.

Dịch Cân Kinh đã không còn tác dụng gì nhiều, nội lực của Xung Hư quá mức cường đại, vượt quá khả năng thừa nhận của Lệnh Hồ Xung, nội lực của hắn thỉnh thoảng cũng bị chảy ngược, nhưng lại bị hắn mạnh mẽ hút trở về.

Nội lực Xung Hư không chỉ cường đại, hắn còn tu luyện Tịch Tà Kiếm Pháp khiến trong công lực mang theo một cỗ âm ngoan, hoàn toàn bất đồng với nội lực của Lệnh Hồ Xung.

Hai cỗ nội lực không ngừng chạy loạn trong cơ thể Lệnh Hồ Xung, sắc mặt Xung Hư trở nên tái nhợt, nội lực khi có khi không, dần dần bị hút cạn, thực khiến hắn có chút không chịu nổi: "Lệnh Hồ Xung!! Nếu ngươi không thu tay lại, ngươi cũng sẽ chết!!"

"... ..." Lệnh Hồ Xung cắn chặt răng, hắn dĩ nhiên biết rõ hậu quả, kinh mạch trong cơ thể cũng đã sắp không chịu nổi, bắt đầu chậm rãi đứt đoạn, một trận đau đớn thấu xương đánh úp lại, gân xanh trên trán đã sớm nổi lên.

"Lệnh Hồ tiểu tử! Dừng lại! Nếu Đông Phương biết ngươi làm như thế, nhất định sẽ còn đau khổ hơn so với chết!" Độc Cô Cầu Bại hét lên, muốn ra tay ngăn cản Lệnh Hồ Xung.

"Đừng chạm vào ta!!" Lệnh Hồ Xung hét lớn một tiếng, miệng vừa mở, máu tươi lập tức dữ dội trào ra: "Ai cũng không thể ngăn cản ta cứu nàng!!!" Nói xong, lại tăng thêm lực đạo khống chế, lúc này hắn đã hoàn toàn thu hồi Dịch Cân Kinh, khiến nội lực có thể thuận lợi truyền cho Đông Phương Bất Bại.

"Lệnh Hồ Xung... Không được..." Đông Phương Bất Bại dần dần hồi tỉnh, biết là Lệnh Hồ Xung đang liều mạng truyền công cho nàng, vô cùng lo lắng, nhưng toàn thân lại vô lực, căn bản không có sức đẩy Lệnh Hồ Xung ra, chỉ có thể mở miệng khuyên can, giọng nói cũng mơ hồ yếu ớt.

"... Ta muốn giết ngươi... A! !" Xung Hư cảm thấy nội lực cuồn cuộn trong cơ thể mình dần dần cạn kiệt, vài lần muốn rút tay về, nhưng đều vô ích.

"Mau vận công!!" Độc Cô Cầu Bại nhìn thấy Đông Phương Bất Bại đã tỉnh, vội vàng hối thúc nàng mau vận công hấp thụ nội lực này, nhưng nàng lại chỉ muốn đẩy Lệnh Hồ Xung ra.

"Đông Phương, ngươi mau vận công, nếu không toàn bộ công sức của Lệnh Hồ Xung đều là uổng phí. Hơn nữa ngươi đã mang thai, chẳng lẽ ngươi muốn một nhà ba người các ngươi đều phải chết cả sao!" Độc Cô Cầu Bại lo lắng quát to.

"Đông... Đông Phương... Đừng động vào ta... Mau vận công..." Lệnh Hồ Xung cố gắng nói ra một câu, ý thức lại càng ngày càng mơ hồ.

Tiếng sấm ầm ầm xẹt qua, kinh mạch trong cơ thể Lệnh Hồ Xung rốt cuộc không chịu nổi, nháy mắt liền nổ tung, nội lực bàng bạc trong tay Lệnh Hồ Xung mãnh liệt truyền vào hết trong cơ thể Đông Phương Bất Bại.

"Phốc! !" Một ngụm máu tươi từ miệng Lệnh Hồ Xung phun ra, hai mắt đỏ sậm, kinh mạch đứt lìa, nội lực của Xung Hư vẫn cuồn cuồn không ngừng bị hút vào trong cơ thể hắn. Lệnh Hồ Xung lúc này giống như đã biến thành một huyết nhân, ngay cả ngoài da cũng bắt đầu tràn ra máu tươi, nhưng vẫn kiên trì không chịu buông bàn tay đặt trên lưng Đông Phương Bất Bại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top