Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bạch phát hồng y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<Sơn Hà Lệnh chuyện chưa kể>

Bạch phát hồng y
*Tóc trắng áo đỏ

Hỏi thu, hỏi đông. Phong tuyết vi vu.

Mây màu dễ tan. Năm tháng trắc trở.

Hoa nở sớm. Trời thấu hiểu.

Trời chớ chê cười, trời cũng sẽ già.

Giang hồ bé nhỏ, thiên địa mênh mông.

Người đi rồi, ta cũng lãng quên.

___

Hồng y rực rỡ lại càng khiến gương mặt Ôn Khách Hành trở nên nhợt nhạt chẳng có huyết sắc. Đôi mắt hắc bạch phân minh, như ẩn sâu trong đó cả một bầu trời đầy tinh tú. Dưới ánh nến, Chu Tử Thư hình như đã hiểu "bệnh mỹ nhân" mà người đời truyền tai nhau là như thế nào rồi.

Cái gọi là "bệnh mỹ nhân", ý nói đến những người có vẻ ngoài đẹp đẽ, thì dù có bệnh nhược, trông vẫn hoàn mĩ vô khuyết. Thậm chí ngay cả khi bệnh, dáng vẻ ấy lại càng đẹp hơn.

Ôn Khách Hành thi thoảng sẽ gọi y là Chu mỹ nhân, nhưng y luôn nghĩ, có lẽ tên này không để ý, bản thân hắn cũng là một mỹ nhân!

___

- Khởi binh vấn tội cũng xong rồi. Trước kia ta đã từng nói, ta không gạt huynh. Vậy hiện tại huynh có thể nói cho ta biết Túy Sinh Mộng Tử này là thế nào chưa?

Chu Tử Thư liếc nhìn lô hương bên cạnh giường, thầm nghĩ suýt nữa chính bản thân cũng quên mất đã bỏ thêm vài thứ vào Túy Sinh Mộng Tử. Lão Ôn tính ra cũng là truyền nhân của Thần Y cốc, rất nhạy bén!

- Ta chưa xác định được phương thức trước kia hàn gắn kinh mạch cho đệ có sơ suất gì không? Di chứng sau này càng khó xác định. Lúc ấy là quýnh quá làm liều, nên hiện tại ta mới thử....

- Huynh lấy chính mình ra thử nghiệm? Chu Tử Thư, sinh mệnh của huynh một nửa là của ta, huynh còn dám lấy bản thân ra thử nghiệm? Huynh coi ta là gì hả?

Phong tuyết cuồn cuộn, đem theo lạnh lẽo  vô tình đập vào song cửa sổ.

Chu Tử Thư bỗng mỉm cười, đưa tay đặt lên má hắn, thanh âm rất nhẹ.

- Lão tử không làm bừa, đều đã tính toán kĩ lưỡng rồi. Phương thức kia, nếu không sai biệt lắm, di chứng chính là khiến kẻ luyện thành trở nên cuồng dại, tự hại chính mình...

- Điên liền điên đi! Chu Tử Thư, ta không phải đã phát điên từ lâu rồi sao?

Y biết trong lòng Ôn Khách Hành, bản thân mình có vị trí quan trọng. Lại không ngờ, hắn đem mình đặt ở vị trí trọng yếu nhất, trên cả chính hắn.

Ngốc quá!

Chu Tử Thư ôm lấy hắn, khẽ vỗ về, giống như lần y phát hiện thân phận hắn sau khi gặp Long Tước.

Ôn Khách Hành rõ ràng cứng người mất một lúc, sau đó thở dài, vòng tay ôm lại người kia, tựa như ôm sinh mệnh của chính mình.

Một Cốc chủ điên cuồng, sát phạt, thâm sâu khó đoán, trước mặt Chu Tử Thư, lại dễ dàng bị xoa dịu như thế.

___

Đêm hôm ấy, Chu Tử Thư ngủ không quá an ổn.

Y lại rơi vào mộng mị.

Trước mắt là hình ảnh Ôn Khách Hành rơi xuống vực sâu vạn trượng, thịt nát xương tan, chẳng thể quay về.

Sau đó, lại là hình ảnh Ôn Khách Hành ngồi đối diện y, tóc đen đã biến thành bạc trắng.

Đôi tay hai người đặt vào nhau, bàn tay hắn bỗng trở nên vô lực, từ từ trượt xuống khỏi tay y. Chu Tử Thư vội bắt lấy tay hắn, rồi phát hoảng.

Những ngón tay thon dài đã mất đi ấm áp thường ngày, chẳng còn nhiệt độ.

Lạnh lẽo như băng.

Khoảnh khắc ấy, trái tim Chu Tử Thư cũng phát lạnh.

Mạch đập yếu ớt, tựa như sợi tơ mỏng manh, chỉ cần không cẩn thận, tùy thời sẽ tiêu thất, mang theo cả sinh mệnh của Ôn Khách Hành.

Chu Tử Thư vẫn luôn tự hỏi, bản thân được mấy phân mấy lượng, gần nửa đời, ngoài chém chém giết giết, đã làm được cái gì đúng đắn?

Việc đúng đắn nhất, có lẽ là gặp gỡ Ôn Khách Hành.

Để hắn bước vào cuộc đời mình, trở thành bóng hình vô song.

Hồng y là thứ trang phục khó phối, có kẻ mặc vào trở nên thô thiển, người mặc vào lại diễm lệ quá mức.

Kì thật Chu Tử Thư cảm thấy Ôn Khách Hành thích hợp hồng y nhất.

Lần ấy, Ôn Khách Hành mất đi nha đầu A Tương, hắn trọng thương nằm dưới gốc cây, hồng y dính đầy máu tươi trở nên rực rỡ, minh diễm không gì sánh bằng. Lại khiến tim y đau đớn như bị ai chà đạp.

Hắn đưa bàn tay vương đầy tinh huyết cố với lấy y, như muốn nắm lấy cọng rơm cứu mệnh.

Tinh thần hắn đã trở nên không thanh tỉnh, nhưng lại nói một câu như vậy.

"Trên người huynh có ánh sáng, ta nắm lấy xem xem."

Ôn Khách Hành từ nhỏ bị ném vào bể máu tanh tưởi, tắm máu mà bước ra, đem theo mối hận cả giang hồ. Sau lại vì y mà chẳng tiếc mệnh.

Cuộc đời hắn quá tối tăm, quá lạnh lẽo, hắn đã làm sai cái gì? Hắn chỉ khao khát một chút ấm áp, một chút ánh sáng mà thôi.

Đằng sau bóng hồng y ấy, đã chất chứa bao nhiêu bi thương? Bờ vai hắn, đã gánh vác bao nhiêu khổ sở thù hận?

Hai tay hắn dính đầy máu tươi, thế nhân đều sợ hắn.

Chỉ có Chu Tử Thư nhìn thấy những vết thương trong lòng hắn.

Rốt cuộc chỉ là một hài tử bị bức phát điên mà thôi.

___

Một kẻ tâm đã hóa băng, dễ gì đem ấm áp cho người khác?

Lúc Chu Tử Thư tỉnh lại, không còn thấy Ôn Khách Hành bên cạnh.

Y vội bước ra gian ngoài, rất nhanh đã nhìn thấy một thân hồng y đang quay lưng nhìn ra phong tuyết trắng xóa.

Một mảnh cô tịch.

Tĩnh lặng.

Bạch phát tựa sương tuyết, hồng y như tinh huyết.

Tay áo phất lên, mở ra bình rượu bên cạnh, hương rượu nồng đậm trong không khí.

Người uống rượu đều là dáng vẻ tiêu dao tự tại.

Lại chẳng che giấu được cô đơn một đời.

Thanh âm Ôn Khách Hành cất lên rất khẽ, giống như nghe không kĩ, rất nhanh sẽ bị tiếng gió bên ngoài cuốn đi.

- A Tự, huynh nói xem, hiện tại A Tương và tên nhóc họ Tào kia đã gặp nhau chưa?

Giọng điệu này, không giống như một câu vấn đáp, mà chỉ là một câu trần thuật.

Quên mất rồi, thời gian vẫn chảy trôi.

Bao năm trôi qua, cố nhân đã xa.

A Tương cũng rời đi rất lâu rồi...

Chu Tử Thư nhẹ nhàng bước đến bên cạnh, cầm lấy bầu rượu kia, một hơi uống cạn hết.

- Cũng may, cũng may. Ta còn có huynh, Chu Tử Thư.

Chu

Tử

Thư

Ba chữ này, Ôn Khách Hành nhả thật chậm, giống như đem từng chữ từng từ khắc vào trong lòng.

Ngoài kia phong tuyết đã lẩn mất, ánh sáng của mặt trời tỏa khắp nơi, rọi xuống nền tuyết, lấp lánh như lưu ly.

Chu Tử Thư đặt tay lên mái tóc trắng của Ôn Khách Hành, nhẹ nhàng vuốt ve.

- Ta cũng rất may mắn, gặp được đệ, A Diễn...

Ôn Khách Hành ngây ngốc nhìn y, trong mắt lại chẳng giấu được si mê.

- Đừng gọi ta như vậy.

Chu Tử Thư lại cười lên, sảng khoái mà cười, y nói

- Đệ vẫn là Chân Diễn của trước đây. Chưa từng thay đổi. Là Chân Diễn tốt đẹp nhất.

Khóe mắt Ôn Khách Hành đau xót.

Nguyên lai trên đời này, vẫn còn người nói hắn là Chân Diễn, một Chân Diễn tốt đẹp nhất.

Khi bờ môi chạm nhau, hương rượu quẩn quanh, hắn nhẹ nhàng cẩn thận, từng chút từng chút mà xâm lấn người kia.

Dường như chẳng phải dục vọng, chỉ là ái tình thuần khiết như sương tuyết.

Hồng y dưới đất lộn xộn với lam y, tạo thành màu sắc thật hài hòa.

Mười ngón tay nắm chặt một chỗ, sinh mệnh cũng như trói chặt với nhau. Bạch phát xõa dài sau lưng, khoảnh khắc tóc mai chạm nhau, là thời điểm tốt đẹp nhất.

Chu Tử Thư nắm lấy chăn lụa mềm mại, cảm thấy thân thể mình nhẹ tựa bông. Y muốn đem bản thân tặng cho người này, cũng muốn yêu hắn nhiều hơn, nhiều hơn nữa...

Áng mây sạch sẽ, bầu trời xanh thẳm, sau cơn bão tuyết đêm qua, mọi thứ đều được gột rửa sạch sẽ.

- Tên điên như đệ vẫn là để ta quản thôi.

- Ừ, giao cho huynh quản.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top