Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bất ly bất khí [hạ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<Sơn Hà Lệnh chuyện chưa kể>

Bất ly bất khí [hạ]
*Không chia xa

Tình yêu của ta, từng chút từng chút.

Vòng tròn bền chặt, tựa như sợi dây đứt đoạn.

Ngươi đã từng tâm tâm niệm niệm lời hứa son sắt.

Thời gian, ngày qua, thay đổi, vậy nên...

Tình yêu

theo đó mà dần tan biến.

___

- Đệ muốn làm gì?

- Huynh đoán xem.

Chu Tử Thư quay đầu, nghiêm túc nhìn vào mắt Ôn Khách Hành, y cảm giác được có gì đó không đúng.

- Ta không đoán.

Hắn ở một bên nhàn nhạt cười.

- Thôi vậy, cũng không vội quay lại đó. Không giấu huynh. Ta đang điều chế một loại kì dược... Mở Võ Khố lần nữa, chẳng qua là muốn khai thác thêm xem có thứ gì ích lợi cho dược phẩm thôi.

- Dược gì?

Ôn Khách Hành đã ngồi dậy, mặc lại y phục, cũng không nhìn Chu Tử Thư, chỉ nói một câu không đầu không đuôi.

- A Tự, ta biết huynh không thật sự muốn sống mãi ở Trường Minh Sơn...

Chu Tử Thư sửng sốt nhìn bóng lưng hắn, phảng phất như hiểu ra điều gì đó.

Lục Hợp Tâm Pháp, kịch liệt điên cuồng, không phải thứ mà thân thể máu thịt có thể chịu đựng. Hai người cùng tu luyện, một người làm lô đỉnh, chịu đựng nội lực cuồn cuộn qua cơ thể mình, truyền sang cho người kia, nối lại kinh mạch. Sau đó sẽ phải trả giá bằng việc toàn thân không chịu được dòng nội lực khủng khiếp ấy, một đêm bạc đầu, kinh mạch toàn bộ bị cắt đứt.

Dựa theo phương thức mà y điều chế, kinh mạch trên cơ thể Ôn Khách Hành đã được nối lại, tuy rằng mỏng manh, cả võ công nội lực cũng phải từ từ khôi phục. Hai người ngày ngày song tu, dựa vào mệnh của đối phương mà tồn tại.

Hoàn toàn là "đồng sinh cộng tử" theo đúng nghĩa đen.

Thế nhưng yếu điểm lại là phải ăn tuyết uống sương, sống ở nơi cực hàn - Trường Minh Sơn.

Chu Tử Thư vẫn luôn không nói gì, nhưng Ôn Khách Hành lại hiểu rõ, kì thực y không muốn sống mãi cuộc sống nhạt nhẽo như vậy.

Y trước đây vì đổi lại tự do mà tự đóng Thất Khiếu Tam Thu Đinh, rời khỏi Thiên Song. Nhưng vì Ôn Khách Hành, y tình nguyện sống gò bó ở nơi lạnh lẽo ngập tràn tuyết trắng.

Chu Tử Thư bừng tỉnh nhìn người đang mặc y phục cho mình, cảm giác ấm áp ở tận sâu trong trái tim nhanh chóng tràn trề khắp tứ chi bách hài.

Trong đêm tĩnh lặng, âm giọng Ôn Khách Hành hơi trầm, mang theo ôn nhu vô hạn.

- A Tự, chúng ta cùng nhau phiêu bạt chân trời đi.

- Được.

___

Xuân về là dấu hiệu của sự tái sinh.

Mưa lất phất rải rác qua năm tháng, phủ lên vạn vật sự sinh sôi triền miên.

Hồng y và lam y sóng đôi trên đường rộng, nhìn qua quả thật hài hòa vô cùng, hợp cảnh vui mắt.

Ôn Khách Hành đứng trên lầu cao, nhìn sông nước mênh mông trước mắt, tựa như nhìn thời gian vĩnh hằng chảy trôi qua từng khoảnh khắc.

Năm đó hắn và Chu Tử Thư cũng đứng ở nơi này. Hắn nhìn thấy bốn người y phục tương tự đứng trên thuyền hoa, tò mò hỏi y, mới biết được đó là An Cát Tứ Hiền.

Ôn Khách Hành lúc ấy nghe xong, nói với Chu Tử Thư một câu

"Sơn hà mênh mông, tri âm khó tìm."

Ai biết được sau bao nhiêu sóng gió, y và hắn vẫn còn được sóng vai ngắm quang cảnh xuân tươi đẹp như thế này chứ?

Đều là vận mệnh khéo an bài.

___

Giang hồ nhỏ bé, có duyên tương ngộ.

Hai người tiêu dao tự tại được một thời gian, tình cờ lại gặp Đại vu và Thất gia. Ở tửu lâu nói chuyện một hồi, cuối cùng vẫn quay lại trên người Ôn Khách Hành.

- Ôn công tử vẫn giỏi nhất chuyện gạt người nhỉ?

Câu cuối cùng Đại vu nói với hắn khiến Chu Tử Thư cảm giác được chắc chắn tên này còn chuyện giấu mình.

Y vốn nghĩ bản thân mình đa nghi, ai ngờ nửa đêm nửa hôm, Ôn Khách Hành lén ra ngoài.

Chu Tử Thư ẩn thân bám theo.

- Ôn công tử, biệt lai vô dạng.

Đại vu? Còn có Thất gia?

Ba người này sao nửa đêm còn hẹn nhau ra đây???

Thất gia nhìn Ôn Khách Hành, vẫn là lên tiếng trước.

- Tử Thư biết chuyện ngươi bị Mạnh Bà Thang phát tác chưa?

- Biết.

- Mạnh Bà Thang này quỷ dị vô cùng, không dễ kết thúc như vậy. Khẳng định là còn có tái phát, thậm chí sẽ rất nghiêm trọng, khiến thần trí ngươi cuồng loạn hơn lần đầu.

Chu Tử Thư nghe đến đây, mày kiếm nhíu chặt.

Đại vu tiếp tục nói

- Ôn công tử, thứ cho ta nói thẳng, ngươi có phải nên cùng Chu trang chủ bàn bạc kĩ lưỡng hơn không? Tuy ta đã đồng ý sẽ giúp ngươi loại bỏ hoàn toàn tác dụng của Mạnh Bà Thang, nhưng phương thức vô cùng nguy hiểm, cuối cùng lại còn bị......

Ôn công tử, ngươi quyết định rồi sao?

Mạnh Bà Thang dùng khi còn quá nhỏ, sớm đã ngấm vào lục phủ ngũ tạng, cốt tủy máu huyết Ôn Khách Hành, nào có đơn giản kết thúc như vậy.

Chu Tử Thư chẳng còn muốn suy nghĩ dây dưa mãi nữa, tức khắc chặt đứt mọi ý nghĩ quay cuồng trong đầu mình. Y bước ra sau thân cây, thẳng thắn nhìn ba người kia.

- Giỏi cho lão Ôn đệ, dám tự mình quyết định? Đệ nghĩ bản thân giấu ta, giấu được cả đời sao?

Ôn Khách Hành giật mình quay đầu. Chu Tử Thư đứng sau lưng hắn, tóc đen phiêu tán trong gió đêm, đuôi mắt đầu mày đều mang theo cảm xúc khó mà nói thành lời.

Lo lắng, bực bội,

còn có cả đau lòng.

Hắn tiến lên vài bước, bắt lấy ông tay áo Chu Tử Thư, dịu giọng gọi một tiếng.

- A Tự.

Trước mặt Chu Tử Thư, Quỷ cốc Cốc chủ điên cuồng, giết người chẳng ghê tay năm xưa khí thế mềm mỏng hẳn, giống như tiểu hài tử nói dối bị bắt tại trận, không dám đưa ra nửa câu biện giải.

Y không thèm nhìn hắn, chỉ thấy trong lòng lửa giận dâng lên ngùn ngụt không chỗ phát tiết.

Chu Tử Thư muốn đập cho tên này một trận. Lại muốn moi trái tim hắn ra, xem xem bản thân trong đó chiếm bao nhiêu phần. Y biết hắn sợ mình lo lắng nên luôn giấu mọi thứ, quen đơn thương độc mã đối mặt với phong sương, nhưng hắn quên rồi sao? Hắn đã có y bên cạnh rồi...

- Đại vu, những gì các người vừa nói ta đã nghe hết rồi. Không cần thay hắn dấu giếm nữa, lúc nãy ngươi nói chưa hết câu, "còn bị" là "còn bị" cái gì?

Đêm khổ hàn, lá xanh theo gió bay loạn khắp nơi, không gian lặng ngắt đến phát sợ.

Chỉ thấy Đại vu thần sắc nghiêm trọng, nói ra một câu khiến lòng người chấn động.

- Còn bị...

Mất trí nhớ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top