Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bất ly bất khí [thượng]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<Sơn Hà Lệnh chuyện chưa kể>

Bất ly bất khí [thượng]
*Không chia xa

Thành Lĩnh ngồi trước thềm cửa, kể cho đám đệ tử nghe chuyện về sư phụ mình.

"...Hai người tu luyện Lục Hợp Tâm Pháp, ngày ngày song tu. Chỉ cần luôn yêu nhau, Tâm Pháp này sẽ khiến bọn họ trường sinh bất lão, vĩnh cửu bất diệt."

___

Chu Tử Thư cả người mềm nhũn, tóc đen ướt đẫm tản mát trên lụa chăn.

- Đến lúc này rồi, còn muốn dừng lại sao?

Đại não Ôn Khách Hành uỳnh uỳnh chấn động, dục hỏa vừa mới lui đi lại bùng lên. Đôi mắt hắn dán chặt trên từng đường nét khuôn mặt Chu Tử Thư.

Y thật sự quá đẹp!

Không phải vẻ đẹp yêu kiều yếu đuối của nữ tử, nhưng lại khiến hắn trầm mê không thể thoát ra.

Làn da y không trắng nõn bạc nhược mà trơn bóng. Mái đen huyền chảy dài bên gối. Đôi mắt như bị phủ một tầng sương mù, đã đẹp lại càng thêm đẹp. Cả hai phiến môi bị hôn đến hồng nhuận hơi sưng lên...

Xuống dưới một chút là cần cổ thon dài cùng cặp xương quai xanh tinh tế, cộng thêm dấu vết xanh tím rõ rệt cực kì chói mắt.

Chu Tử Thư hơi run rẩy. Cả cơ thể y lúc này căng bóng như trái mật đào chờ người thưởng thức.

Ôn Khách Hành cảm thấy mình quá yêu người này. Cho dù hiện tại y cầm kiếm đâm chết mình, hắn vẫn cảm thấy thỏa mãn.

Ánh mắt Ôn Khách Hành mang theo ý vị mê hoặc, cảm thấy như thế nào cũng không đủ.

Hắn muốn y.

Dẫu y vẫn luôn ở bên cạnh mình, hắn vẫn muốn nhiều hơn nữa.

Ôn Khách Hành cúi xuống hôn y, hai tay lần ra sau lưng, mơn trớn cặp xương hồ điệp thanh tú. Vào lúc cơ thể giao triền, hắn thật sự muốn đem Chu Tử Thư xâm nhập vào cốt tủy mình.

___

Mưa tạnh, cánh hoa bay đầy trời, lọt vào khung cửa sổ, phảng phất như gieo rắc từng giọt xuân vào trong phòng.

Chu Tử Thư nằm trên giường lớn, đến đầu ngón tay cũng chẳng buồn động, mềm nhũn như người không xương, hai cánh môi vẫn còn sưng đỏ, viền mắt ướt át.

Màn giường theo gió mà khẽ lay động, y chăm chú nhìn theo từng chuyển động ấy, như thể đang nhìn thứ gì thú vị lắm.

Ôn Khách Hành như thường lệ đem chậu nước ấm lau sạch thân thể Chu Tử Thư.

Hắn lấy khăn bông thấm ướt nước, nhẹ nhàng lau trên người y, động tác tỉ mỉ lại ôn nhu vô cùng, giống như đang thưởng thức một món đồ sứ đẹp đẽ dễ vỡ, vạn phần trân quý.

Sau đó, hắn lấy một bộ lý y mới tinh mặc vào giúp y.

- Không mệt sao? Ngủ một chút đi.

- Lão tử quá dung túng ngươi rồi.

Thanh âm của Chu Tử Thư còn mang theo giọng mũi, chẳng nghe ra cảm xúc của y.

Nhưng Ôn Khách Hành lại hiểu, bản thân mình đúng là hơi quá mức, cơ mà Chu Tử Thư cũng chưa thật sự giận. Vì nếu y giận thật, có lẽ sẽ không thèm nói chuyện với hắn luôn!

- Ừ, là lỗi của ta.

Ôn Khách Hành chống cằm nằm xuống bên cạnh y, chủ động nói xin lỗi.

Chu Tử Thư quay đầu nhìn hắn.

Tên này sao lại ngoan ngoãn vậy. Đầu óc có vấn đề rồi sao?

À mà đúng là có vấn đề thật.

Một bụng giáo huấn của y lại bị nuốt ngược vào. Thôi vậy...

___

Giang hồ truyền lưu về quang cảnh tựa thiên giới của Tứ Quý Sơn Trang. Lại ít người thật sự được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nơi này vào mùa xuân.

Hoa đào được trồng hai bên đường thành hai cánh rừng thu nhỏ, bên trong nội viện lại trông đầy hoa mai vàng rực rỡ, thanh khiết. Đều nói nơi đây bốn mùa như xuân, nhưng chỉ có mùa xuân mới được chứng kiến cảnh hoa nở rợp trời như thế này.

- Lâu lắm rồi mới được chiêm ngưỡng quang cảnh này, nguyên lai thời gian trôi nhanh như vậy...

Chu Tử Thư nằm tựa đầu trên chân Ôn Khách Hành, hai người kẻ nằm người ngồi đối diện với cây mai vàng, thập phần nhàn hạ mĩ mãn.

Hắn chăm chú nhìn dáng vẻ biếng nhác của Chu Tử Thư, cảm thấy mình nên lưu giữ khoảnh khắc này thật sâu vào lòng. Đặc biệt là chỉ ở trước mặt hắn, y mới thoải mái như vậy.

- A Tự, thật ra 81 đóa hoa đỏ trong bức tranh kia, kì thật là 81 đệ tử Tứ Quý Sơn Trang, phải không?

Chu Tử Thư sửng sốt nhìn nam nhân tuấn mĩ bên cạnh, lúc lâu mới hồi thần, khẽ thở dài.

- Phải. Tiếc là.....Ta chẳng bảo vệ được ai cả.

Ôn Khách Hành cúi xuống, môi mỏng dán lên đôi môi Chu Tử Thư, rất nhanh đã tách ra. Hắn cười khẽ.

- Không tính ta sao?

Y đưa tay sờ lên môi, nụ hôn vừa rồi quá nhẹ, quá nhanh. Khiến y có cảm giác không chân thật.

- A Tự, trên đó không họa đóa hoa của ta, bởi vì bóng dáng ta không ở trên giấy. Ta ở trong lòng huynh.

- Ừ.

Chu Tử Thư mỉm cười, lặp lại.

"đệ ở trong lòng ta."

___

Sơn hà mênh mông, tri âm khó tìm.

Mặt trời hồng rực như quả cầu lửa, kéo theo cả một vùng trời tím biếc, từ từ lặn xuống sau rừng đào phía xa.

Hai người ở trong phòng, không biết đã uống cạn bao nhiêu vò rượu. Chỉ thấy vò sứ, bình bạc và ly sứ trên bàn lộn xộn ngả nghiêng.

Chu Tử Thư ngồi bên cạnh vẫn còn đang cầm bình rượu lên dốc cạn.

Ôn Khách Hành đã thoáng men say, hắn lấy ra bạch ngọc tiêu, tựa vào song cửa sổ bằng gỗ bạch đàn. Thanh âm cất lên như tử điệp nhảy múa, réo rắt vang xa, giống như đang họa lại bóng hình lãng khách tiêu dao tự tại.

Đêm, trăng sáng vằng vặc. Ánh sáng nhu hòa chiếu rọi muôn nơi.

Ôn Khách Hành đã buông sáo ngọc, một tay chống cằm nhìn Chu Tử Thư, tay còn lại cầm một đóa hồng mai lên ngắm nghía.

Nhưng cũng chỉ như thế, rất nhanh ánh mắt hắn đã rời khỏi, lại dán trên người y.

Dưới ánh trăng, đôi mắt Ôn Khách Hành đẹp đẽ quá đỗi. Mi mục như họa, sáng tựa thu thủy, phản chiếu lại bóng dáng Chu Tử Thư. Si mê trong ánh mắt ấy quá mức rõ ràng, nóng bỏng như lửa cháy đêm hè.

Chu Tử Thư cảm thấy có lẽ mình bị trúng tà rồi.

Y đường đường là Thiên Song chi chủ, lại vì một ánh mắt mà cả người khô nóng.

Nhộn nhạo.

Chu Tử Thư vốn là người đạm bạc, tâm lặng như nước đáy hồ, giờ đây lại bởi vì Ôn Khách Hành mà dao động chập chờn.

Củi khô bốc lửa, gộp lại, cháy thành một đống củi lớn.

Ôn Khách Hành đẩy Chu Tử Thư vào tường gỗ vân mây, bàn tay cẩn thận che chắn sau đầu y. Hơi thở của hắn gần trong gang tấc, quá mức quen thuộc, lại chẳng khiến y bài xích. Đáy mắt Ôn Khách Hành như được tráng qua một lớp sương đêm, lóng lánh mê ly.

Hắn đưa đóa hồng mai kia lên, trước mặt Chu Tử Thư mà vò nát cánh hoa, đem sắc đỏ yêu dã ấy cắn chặt rồi nhai thật kĩ.

Trong giây lát, y sinh ra một loại ảo giác không phải đóa hồng mai, mà là chính bản thân mình bị hắn bỏ vào miệng.

Dáng vẻ cuồng dã này của Ôn Khách Hành quá mức dụ hoặc.

Nụ hôn mang theo hương rượu nồng đậm, hai phiến môi quấn quýt rồi lại tách ra, rồi như tham luyến mà hợp lại. Tiếng nước nhóp nhép trong không gian yên tĩnh vang lên rõ rệt.

Ôn Khách Hành bá đạo cướp lấy dưỡng khí trong miệng Chu Tử Thư, làm đầu óc y rối loạn, bị hôn điên cuồng đến không cách nào thở được. Ngón tay y cong lại, cấu vào bức tường sau lưng, dần dần mất đi lực đạo, cả cơ thể cũng mềm nhũn.

Nước mắt dâng lên lại không cách nào tràn mi, trở thành một lớp mỏng giăng phía trước, khiến y cảm thấy mơ hồ.

Cả người rơi vào đệm chăn mềm mại khiến Chu Tử Thư cảm giác bản thân như đang rơi vào tấm lưới mà Ôn Khách Hành giăng sẵn. Nụ hôn lần nữa rơi xuống, phảng phất tựa như cả cơ thể y bị nhấn chìm xuống dòng nước càng lúc càng sâu, không có lối thoát.

Ôn Khách Hành dùng một tay chống xuống giường, tay còn lại chậm rãi cởi từng lớp y phục Chu Tử Thư. Nhẹ nhàng và kiên nhẫn đến lạ, giống như đang lột bỏ từng lớp ngăn cách mỏng manh giữa Chu Tử Thư và hắn.

Nến đỏ cháy leo lét đem bóng hình hai người hợp lại thành một, in trên bình phong thủy mặc.

Chu Tử Thư nằm trên giường khôi phục thở dốc, lồng ngực phập phồng, yết hầu xinh đẹp lên xuống, đôi môi có chút sưng, đỏ tươi thủy nhuận, chọc cho Ôn Khách Hành ngứa ngáy khó nhịn.

Bọn họ như hai tên lữ khách lâu ngày đi trên sa mạc, đói khát khổ sở, ham muốn đối phương. Cả hai cứ giao triền rồi lại tách ra, dây dưa không dứt. Cho đến khi Chu Tử Thư ngửa cổ khẽ rên rỉ thành tiếng, để mặc bản thân phóng túng theo từng động tác gấp gáp của người kia.

Quá kịch liệt.

Nóng rực.

Như liệt diễm hừng hực cháy.

Đêm nay là sự phóng túng triền miên, khao khát được lấp đầy của cả hai. Họ mê luyến đối phương, tham lam, cuồng dại, bỏ mặc mọi định kiến và suy nghĩ lý trí. Khoái cảm dâng lên như thủy triều, Chu Tử Thư đưa tay nắm chặt chăn lụa, lại bị Ôn Khách Hành trở tay kéo lại, đè ngược lên trên đầu.

Mỗi tấc trên thân thể y đều bị hắn hôn lên, nhấm nháp, đó như một phương thức đánh dấu, lại khiến Chu Tử Thư bị kích thích đến phát run.

Tưởng như giây phút hoang đường đã qua đi, Ôn Khách Hành lại nắm lấy cái eo mảnh khảnh của y, lần nữa tiến vào.

Nơi tư mật đã làm qua một lần, trở nên mềm mại yếu ớt, dị vật dễ dàng đi vào, xuyên đến tận cùng.

- A....

Quá sâu.

Chu Tử Thư không thể ngăn nổi tiếng rên rỉ tràn ra từ trong miệng, y cảm giác như Ôn Khách Hành đang muốn xuyên thủng mình. Nơi tư mật bị xỏ xuyên hết lần này đến lần khác, cảm giác trướng đau rồi lại sung sướng khó nhịn.

Đột nhiên hắn rút ra ngoài, nơi đẹp đẽ kia còn đang co rút dữ dội, thủy dịch theo đó trào ra thấm ướt một vùng đệm chăn.

Cả người Chu Tử Thư run rẩy kịch liệt. Cảm giác trống rỗng đột ngột khiến y cảm thấy bản thân sắp phát điên.

- A Tự.

Âm giọng trầm khàn mang theo hơi thở tình ái, khiến Chu Tử Thư càng thêm khó chịu, nơi tư mật vẫn còn chảy ra thủy dịch, dưới ánh nến lập lòe càng khiến đôi mắt Ôn Khách Hành tối đi.

- A Tự, ta yêu huynh.

- Ư....Khó chịu....Lão Ôn, ta khó chịu..........ư.....

Chu Tử Thư đã chịu không nổi loại dày vò này, y nghiêng đầu áp mặt xuống chăn lụa mềm mại, nức nở không thành tiếng, từng sợi lông mi mảnh dài vương nước mắt lóng lánh.

Ôn Khách Hành đau lòng đưa tay vuốt ve nơi ấy, thủy dịch thấm ướt những ngón tay thon dài, dâm mỹ chói mắt. Hắn cúi đầu hôn lên giọt lệ trên khóe mắt Chu Tử Thư, lật người y lại, hư hỏng cắn nhẹ lên vành tai non mịn.

Gió đêm mang theo hơi lạnh đập vào song cửa. Hắn đưa tay vuốt ve cặp xương hồ điệp sau lưng Chu Tử Thư, rồi lần nữa tiến thẳng vào.

Vách thịt non mềm bao chặt lấy vật cứng rắn, siết hắn tới đau đớn.

Phía dưới thắt chặt, Ôn Khách Hành ôn nhu vén sợi tóc trên tấm lưng trần trụi của người bên dưới, giống như đang xoa dịu y.

- A Tự, thả lỏng, ta không muốn khiến huynh bị thương.

Chu Tử Thư hai mắt nhòe lệ, sớm đã không còn tỉnh táo. Bên dưới trướng đau, cả người y sau khi nghe câu nói kia liền trở nên mềm nhũn, giống như bị trúng tình dược.

Ôn Khách Hành áp xuống, nhẹ nhàng cọ vào một bên tóc mai Chu Tử Thư, lại tiếp tục đưa đẩy.

Trong ánh nến mập mờ, tiếng thở dốc đan vào nhau. Ôn Khách Hành cúi đầu, hôn y hết lần này đến lần khác.

Không biết đã qua bao lâu, âm thanh trong phòng mới ngưng lại.

___

Chu Tử Thư cả người ướt đẫm, tóc đen rối loạn. Trên giường lộn xộn chăn gối, cũng chẳng ai để ý. Y mơ màng muốn ngủ.

Ôn Khách Hành bỗng ghé sát vào tai y, thanh âm ôn nhu.

- Ngày mai trở lại Trường Minh Sơn, huynh đưa lại chìa khóa võ khố cho ta đi!

Chu Tử Thư lập tức thanh tỉnh hơn phân nửa, y khó hiểu nhìn hắn.

- Đệ muốn làm gì?

- Huynh đoán xem.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top