Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chấp tử chi thủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<Sơn Hà Lệnh chuyện chưa kể>
Chấp tử chi thủ

Người tên Tử Thư.

*Chấp tử chi thủ
  Tọa khán vân thư
  
Nắm lấy tay áo người, ngồi lại ngắm mây bay.

____

Đêm nay trăng tròn sáng tỏ. Ánh trăng vẹn toàn như này thường khiến người ta hoài niệm những kí ức đã xa xăm.

Chu Tử Thư ngồi trên một tảng đá, dáng vẻ ung dung, hai mắt khép hờ, ống tay áo vung lên, hương rượu nồng đậm quẩn quanh.

Y thích rượu, cũng lưu luyến hương rượu.

Cạn một hớp rượu lớn, Chu Tử Thư nhìn trăng sáng trên cao, khoe môi hơi cong lên, cả người được bao bọc trong luồng ánh sáng như hòa, nụ cười ấy trở nên vạn phần tuyệt mĩ.

- Thưởng thức được hương vị của rượu, thật tốt biết bao!

___

Thời gian như nước chảy qua triền đá, đem theo rất nhiều kí ức nhạt phai, nhưng có những thứ, vĩnh viễn cũng chẳng thể quên được.

Khi Chu Tử Thư rời Thiên Song, y chọn cách đóng lên người Thất Khiếu Tam Thu Đinh, tự nghĩ dùng khoảng hai ba năm cuối đời này để nhấm nháp cảm giác đau đớn, như một cách tự trừng phạt.

Các giác quan lần lượt biến mất, mới đầu y chẳng thể cảm nhận được hương vị, không thể nghe, rồi không thể nhìn, sau đó mất cảm giác đau đớn, dần dần cũng sẽ không thể nói...

Y dùng cách tàn nhẫn nhất để cắt đứt liên lạc với thế gian này.

Sống, mà không thể cảm nhận được bản thân còn sống. Cũng không có cách kiểm nghiệm mình còn sống hay đã chết.

Nhưng Chu Tử Thư lại gặp Ôn Khách Hành.

Hắn bước vào cuộc sống của y, làm khuấy động tâm tình vốn luôn tĩnh lặng.

Giống như một đóa hoa rụng xuống dòng nước im lìm, làm nổi lên những đợt sóng lăn tăn...

Cứ như thế, khiến y lưu luyến cuộc sống này.

Có lẽ cả cuộc đời, điều Chu Tử Thư không ngờ nhất, chính là bản thân sẽ gặp gỡ một người như vậy.

___

Chu Tử Thư đã lần lượt mất đi năm giác quan.

Đầu tiên là vị giác, khứu giác. Y không còn nếm ra được hương vị của thức ăn nữa.

Khi uống rượu với Ôn Khách Hành, y uống như nước lã vậy. Vì kì thực y chẳng còn cảm nhận được hương vị thơm nồng của rượu nữa rồi. Lúc ấy trong lòng y có chút hụt hẫng, sau cũng thản nhiên.

- Ừ. Bắt đầu rồi......

Đã định sẵn sẽ trở thành phế nhân, rồi từ từ cách ly bản thân với cả thế giới như thế mà.

Sau đó có lẽ là thính giác.

Mất đi thính giác, y phải dựa vào khẩu hình để biết người khác nói gì. Bỗng nhiên y luyến tiếc được nghe người kia gọi mình, rất nhanh thôi, hai tiếng "A Tự", cả âm giọng của người kia, sẽ trôi mất khỏi kí ức y.

Ôn Khách Hành như mọi khi gọi hai tiếng.

- A Tự.

Chu Tử Thư phải lẩm nhẩm lại theo khẩu hình hắn, rồi mới trả lời.

- Gọi hồn à?

Rồi y lại không còn nhìn rõ nữa, muốn quan sát thứ gì, phải chớp mắt vài lần...

Chu Tử Thư chủ động nhiều hơn, tiếp lời người kia, mặc cho hắn lảm nhảm càn quấy, cũng không mở miệng chê phiền.

Đêm Ôn Khách Hành uống rượu đến say mèm với Diệp lão đầu, y nói với hắn một câu

- Ta cược một ngày, đệ nhất định sẽ mở lòng với ta. Còn chưa biết thắng thua, dù là lão thiên, cũng đừng hòng đuổi ta xuống bàn.

Khoảnh khắc nói ra câu ấy, trong lòng Chu Tử Thư ngập tràn sự chua xót, y luyến tiếc người này, thật sự...

Chu Tử Thư muốn hiểu tất cả về Ôn Khách Hành, bởi vì y biết, bản thân không còn nhiều thời gian nữa. Y muốn hắn thẳng thắn với mình, không đem tất cả giấu trong lòng nữa.

Ôn Khách Hành mơ mơ hồ hồ đáp lời y

- Lòng ta có cái gì đáng xem chứ?

- Nói ra rồi, ta mới giúp được đệ.

- Ta sợ khi nói ra rồi, huynh sẽ không làm bằng hữu với ta nữa.

___

Chu Tử Thư không ngờ được, chính là sẽ gặp một người trọng yếu hơn tất cả.

Trong ngày đầu năm mới, Ôn Khách Hành  cùng y và Thành Lĩnh xuống núi mua đồ, phơi nắng uống rượu. Trong ánh nắng vàng rực, y cười đến sảng khoái

- Lúc ấy ta không muốn sống nữa mà....

Nói vậy tức là, hiện tại Chu Tử Thư đã muốn sống rồi, y trước mặt người kia, thằng thắn thừa nhận bản thân quyến luyến hồng trần.

___

Quần Quỷ Sách lưu truyền trong giang hồ, Diệp Bạch Y phát hiện thân phận Ôn Khách Hành, muốn giết hắn để đền tội cho ba ngàn chúng quỷ.

"- A Tự, ở lại uống rượu với ta!

- Không uống nữa..."

Chu Tử Thư ôn nhu đến thế nào? Đêm ấy, y quyết định bản thân sẽ đi cản Diệp Bạch Y, nên đã từ chối bồi rượu với Ôn Khách Hành.

"- Diệp tiền bối, hôm nay trừ phi ngài bước qua xác ta, bằng không đừng hòng đặt chân vào Tứ Quý Sơn Trang!"

"- Ngươi không xứng!!!"

"- Diệp Bạch Y, ngươi đặt tay lên ngực tự vấn lương tâm mình xem. Cả đời phu thê Thánh Thủ Ôn gia cứu mạng bao nhiêu người, mà vì đồ đệ Dung Huyền của ngươi, mới lâm vào cảnh gia đình ly tán. Hài tử của bọn họ bị bắt vào Quỷ Cốc. Phán xét đệ ấy, ngươi xứng sao?

"- Muốn sống, có tội sao?"

"- Không thì hôm nay, ngươi giết cả hai chúng ta đi!"

Khoảnh khắc chắn trước mặt Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư mới nhận ra, bản thân muốn tiếp tục tồn tại là vì hắn. Y không sợ chết, chỉ sợ chết mà không có người kia.

Đồng sinh cộng tử.

Sống trên đời, ái tình có cao thượng đến đâu, cũng không bằng "ta không vì người mà sinh, nhưng nguyện vì người mà tử."

___

"- Huynh cố tình đánh lạc hướng ta, rồi đến chặn Diệp Bạch Y, lỡ như không chặn được thì sao?

- Đệ đoán xem."

Không chặn được thì không chặn được.

Cùng lắm thì chết trong tay Diệp Bạch Y, cũng không để ông ta thương tổn người kia.

___

Trăng lên cao, mây mù bụi phủ đều tan, tất cả sáng tỏ dưới ánh sáng thuần khiết.

Ôn Khách Hành một thân hồng y, gió thổi qua, nhẹ lay động những sợi tóc trắng như tuyết.

Hắn bước đến bên cạnh Chu Tử Thư, nở nụ cười ôn nhu trước sau như một.

Ngược ánh trăng, y bỗng cảm thấy bóng dáng kia có chút vô thực.

- Thất thần cái gì? Uống rượu còn không mời ta?

Vai áo Chu Tử Thư tùy ý trượt xuống, xương quai xanh thanh tú lộ ra ngoài, dáng vẻ tự tại ấy lọt vào mắt Ôn Khách Hành, trở thành hình ảnh đẹp đẽ như họa.

Y ngẩng đầu, ngập tràn trong đôi mắt đẹp là hình bóng của hắn. Dường như khung cảnh tuyết trắng sau lưng hắn, và cả ánh trăng sáng cũng đều nhạt nhòa mất.

Y đưa tay lên muốn chạm vào tóc Ôn Khách Hành, lại bị hắn nhanh tay nắm chặt lấy, bao trọn trong bàn tay mình.

Hắn thản nhiên cầm lấy bình rượu, ngửa đầu uống một ngụm lớn, rồi bất chợt chúi đầu, dùng tay còn lại đỡ gáy Chu Tử Thư, hôn lên.

Môi hắn mang theo hương rượu nồng đậm, y lại không phản kháng, tùy ý cùng hắn dây dưa môi lưỡi.

Bình rượu đổ, lăn lốc dưới nền tuyết.

Chu Tử Thư nhìn bình rượu kia, cảm thấy hơi tiếc.

Thôi vậy, cũng không thể hoàn toàn trách hắn.

Y cảm thấy mình ngày càng dung túng tên điên này rồi. Gần như không nỡ từ chối hắn điều gì cả.

___

- Lão Ôn, ta nói giả như thôi, giả như không có Lục Hợp Tâm Pháp, ta chết rồi, đệ sẽ thế nào?

Ôn Khách Hành quay đầu nhìn Chu Tử Thư. Y chẳng thể nào diễn tả ánh mắt của hắn lúc này.

Tựa như bi thương, cũng giống như giễu cợt.

Nhưng y biết, câu hỏi này đối với hắn quá thật quá tàn nhẫn.

Y bỗng cảm thấy mình không nên hỏi như thế này.

- Huynh hỏi ta sẽ thế nào? Ta đương nhiên sẽ đem huynh cùng chôn xuống một mảnh đất. Dưới Hoàng Tuyền, trên cầu Nại Hà, ta sẽ nắm lấy tay áo huynh. Huynh đừng hòng thoát khỏi ta! Không có huynh, ta cũng chẳng cần tồn tại. Ác quỷ như ta, không có lý do, cũng chẳng cần lưu luyến hồng trần, địa ngục mới là nơi dành cho ta.

Chu Tử Thư hơi ngẩn người, nhìn biểu cảm quyết tuyệt trên gương mặt Ôn Khách Hành. Sau đó y cong môi khẽ cười.

____

Đời này có người, không còn nuối tiếc.

Chấp tử chi thủ.

Tọa khán vân thư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top